Chính Là Không Ly Hôn

Trong lúc Yến Thù Thanh từ trong nước ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy được bản thân ướt nhẹp trong gương.

Anh mang theo gương mặt đỏ bừng, toàn thân đều hơi run rẩy, không thể không dùng hai tay cố gắng bám chặt thành bể mới không trượt ngã xuống đất, thế nhưng hoàn cảnh xung quanh thoạt nhìn vô cùng quen mắt, giống như mấy ngày trước anh đã từng tới nơi này.

Lúc này một luồng hơi nóng xa lạ đột nhiên từ nơi sâu xa thân thể vọt tới, anh theo bản năng rên lên một tiếng, đột nhiên liếc về phía dưới gương có in biểu tượng của quán bar "Dạ Lam" lúc này mới ý thức được tại sao mình lại cảm thấy nơi này lại quen mắt như thế, thì ra đây là phòng vệ sinh của quán bar Dạ Lam.

Phút chốc anh sững sờ đứng ở chỗ cũ, nhất thời càng nhớ không nổi chính mình tại sao lại xuất hiện ở nơi này, càng không nhận rõ bây giờ là ở trong hiện thực hay là vẫn đang nằm mơ.

Mà trong lúc anh đang ngạc nhiên, một luồng hô hấp cực nóng đột nhiên phun ở bên tai anh, sau đó anh rơi vào một cái ôm áp mạnh mẽ ấm áp, vừa ngẩng đầu dĩ nhiên là Cận Hằng, quần áo trên người hắn giống như đúc ngày hôm đó.

"Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Khoá quần còn muốn kéo hay không?"

Hắn nhíu nhíu mày lại, dùng tư thế ôm sau lưng, một cái tay không nhanh không chậm kéo ra áo sơ mi vướng vào khoá quần của Yến Thù Thanh, một cái tay khác lại cầm lấy cằm của đối phương, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

"A "

Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, trong nháy mắt trợn to hai mắt, rõ ràng vẫn là nội dung vở kịch quen thuộc, nhưng khi đó tuyệt đối không có đoạn này a!

Đầu của anh dị thường tỉnh táo, lý trí nói cho anh biết phải khẩn trương đẩy người này ra, thế nhưng anh ở trong gương lại thuận theo nhắm hai mắt lại, thậm chí không kịp chờ đợi đưa tay ôm cái cổ Cận Hằng.

Hai người hôn nhau tưởng chừng không thể chia lìa, hormone của cầm kiếm giả và phục tùng giả ở bên trong không gian thu hẹp kịch liệt va chạm, đốt lên lửa cháy hừng hực.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cũng không biết là ai phá tan cửa phòng riêng, hai người dây dưa lảo đảo đi vào, sau đó Cận Hằng đột nhiên đem Yến Thù Thanh đặt ở trên tường, ánh mắt hung ác lại cực nóng, không khác nào thợ săn bán thú hoang không thể chờ đợi được nữa bắt đầu điên cuồng mở ra nút áo của Yến Thù Thanh...

Cảm giác quá mức xấu hổ, khiến toàn thân Yến Thù Thanh đều đang phát run, nhưng lại cực kỳ vui thích chặt chẽ bám lấy Cận Hằng, phát ra âm thanh "a a" tuần hoàn theo bản năng.

Trong cổ họng tràn ra âm thanh, khiến Yến Thù Thanh mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy, lúc này ngoài cửa sổ đã sáng choang, hình ảnh vừa nãy trong nháy mắt biến mất, trước mắt là một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Anh ngồi yên ở chỗ cũ,nửa ngày mới thở ra một hơi, lau mồ hôi trên đầu, thầm than một tiếng: Thì ra là giấc mơ...

May mắn là giấc mơ.

Anh vỗ vỗ ngực, hình ảnh trong mộng khiến anh vừa nhớ tới mặt liền đỏ tới mang tai, anh rốt cuộc là làm sao vậy, coi như biến thành phục tùng giả, cũng không đến nỗi nằm mơ giấc mộng khao khát như thế.


Yến Thù Thanh càng nghĩ càng xấu hổ, vừa định kéo chăn bịt kín mặt của mình, kết quả lại phát hiện hông của mình dĩ nhiên bị một cánh tay quấn lấy...

"..."

Anh cứng ngắc nghiêng đầu đi, thình lình thấy được Cận Hằng đang ôm anh, nhất thời kinh ngạc da đầu suýt chút nữa nổ tung.

Dù là ai vừa mở mắt nhìn thấy người mới vừa rồi ở trong mộng còn đang cùng mình ôm ấp hôn nhau, bây giờ lại dùng tư thế thân mật như thế!

Trong lúc nhất thời Yến Thù Thanh triệt để hóa đá, mà lúc này Cận Hằng tựa hồ bị đánh thức, không cao hứng nhíu nhíu mày, ngay cả đôi mắt đều không mở, thuận thế dán vào Yến Thù Thanh, lại vòng quan một cánh tay, trực tiếp coi anh thành cái gối ôm vào trong lồng ngực.

Xúc cảm làn da chạm vào nhau trong nháy mắt hoà vào cảm xúc trong mộng, chấn động đến run rẩy, khiến Yến Thù Thanh theo bản năng đột nhiên tránh xa lồng ngực của Cận Hằng.

Trong lòng ngực trống rỗng, Cận Hằng lúc này mới không tình nguyện mở mắt ra, giơ tay che ánh sáng chiếu vào mắt, lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại nói, "Mới có mấy giờ, cùng tôi ngủ thêm một lát đi."

Nói xong hắn thuận thế lôi kéo, Yến Thù Thanh không hề phòng bị lập tức ngã ở trên người hắn, bị hắn tiện tay ôm vào trong lồng ngực.

"Cận Hằng anh ngồi dậy cho tôi!"

Yến Thù Thanh không thể nhịn được nữa nhấc chân lên đạp hắn một cước, thế nhưng cách một lớp chăn, Cận Hằng lại chẳng cảm thấy đau tí nào, hắn cảm thấy hành động này của Yến Thù Thanh rõ ràng không phải mang ý công kích mà là cố tình trêu chọc.

"Sáng sớm chớ đụng lung tung, không cẩn thận người xui xẻo là cậu đấy."

Hắn bình chân như vại ngồi dậy, chăn trên người theo đó mà rơi xuống, lộ ra lồng ngực màu đồng cổ rắn chắc mạnh mẽ, Yến Thù Thanh còn buồn ngủ liếc mắt một cái, từ từ ngáp một cái.

Thái dương Yến Thù Thanh thình thịch nhảy mấy lần, đột nhiên có chút bội phục tinh thần chuyên nghiệp của Cận Hằng, lúc này mới mới vừa rời giường trước hết đã vùi đầu vào đóng vai tình nhân, thế nhưng trong phòng này không có bất kỳ ai, cũng không biết hắn đến tột cùng diễn cho ai xem.

"Anh đừng nói sang chuyện khác, thành thật khai báo, tại sao anh lại chạy tới đây? Tôi hôm qua tôi nhớ rõ ràng anh nằm ở trên giường."

Cận Hằng sững người lại, đối diện đôi môi nhạt màu của Yến Thù Thanh, đột nhiên nghĩ đến cảm giác tối hôm qua lúc đêm khuya vắng người hắn lén lút hôn lên, tim đập nhất thời có chút không theo quy luật, mặt không chút thay đổi mạnh miệng nói, "Chuyện này có gì thắc mắc, đại khái là tối hôm qua không cẩn thận từ trên giường lăn xuống."

Yến Thù Thanh yên lặng mà lườm một cái, vỗ cái giường Kingsize nói, "Với kích cỡ của cái giường này thừa sức chịu đựng anh ở phía trên lộn nhào cũng không có vấn đề gì, anh lại nói nửa đêm anh từ trên lăn xuống? Có phải anh bị bệnh mộng du không?"


Lỗ tai Cận Hằng không dễ phát giác đỏ lên một chút, nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, nghiêm mặt nói, "Cậu đem chăn trên giường trải xuống dưới đất, không có gì giúp tôi chăn lại, tôi bị rơi xuống cũng là chuyện hết sức bình thường."

Trong một phút chốc, Yến Thù Thanh có thể thấy được trong mắt hắn có một vệt cảm xúc oan ức, nhưng trong nháy mắt đó, cảm xúc kia nhanh chóng biến mất, chỉ còn dư lại ánh mắt lạnh lùng, làm cho anh cảm giác xúc cảm mới vừa xuất hiện chỉ là ảo giác.

"Anh còn trách ngược lại tôi?" Yến Thù Thanh bị tức nở nụ cười, "Anh có nhớ tối hôm qua tôi đã nói với anh cái gì không, đi qua ranh giới thì đừng trách tôi đối với anh không khách khí."

Cuối cùng trong nháy mắt ba chữ nói ra khỏi miệng, hắn nhấc chân mạnh mẽ đạp một cước về phía Cận Hằng, lần này hạ xuống vẻ quyết tâm tuyệt đối không hề có một chút hàm hồ.

Cận Hằng cơ hồ trong cùng phút chốc làm ra phản ứng, cánh tay phải đột nhiên vững vàng đón lấy cẳng chân của Yến Thù Thanh, sau đó bàn tay thuận theo bắp chân của đối phương hướng xuống phía dưới, nắm chặt cổ chân mềm dẹo tinh tế kia.

Động tác này quá kỳ quái, cũng quá mập mờ, Yến Thù Thanh đỏ mặt lên, theo bản năng muốn thu chân lại, lại bị Cận Hằng vững vàng nắm lấy mang vào trong chăn ấm áp.

Sau đó gan bàn chân chạm vào một thứ gì đó nóng rực tựa như than đốt, còn không đợi Yến Thù Thanh mở miệng, Cận Hằng đã một mặt bất đắc dĩ nói, "Đã nói cho cậu rồi đừng gây gổ sẽ dẫn đến hậu quả đó."

Trong nháy mắt Yến Thù Thanh hiểu được chân mình chạm phải cái gì, nhất thời vừa sợ hãi vừa thẹn thùng cả người đều nổ tung, "Cận Hằng anh chính là tên xấu xa!"

***

Hai người kinh thiên động địa đánh một trận lớn, cuối cùng suýt nữa sưng mặt sưng mũi mới dừng tay.

Chờ Yến Thù Thanh lúc xuống lầu, đã tới gần chín giờ, vốn là anh còn lo lắng nhìn thấy công tước Cận Vinh sẽ lúng túng, thế nhưng may là vào lúc này lão gia không ở nhà, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, muốn thừa dịp trong lúc Cận Hằng không ở trước mặt lén lút trốn đi.

Thế nhưng lúc mới vừa đi tới cầu thang, liền thấy một đám người hầu tụ lại cùng nhau kích động thấp giọng nói gì đó.

"Đây chính là người Đại thiếu gia lần đầu tiên mang về a, thì ra đại thiếu gia lạnh lùng cũng có một ngày si tình như thế."

"Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy sàn nhà trên lầu chấn động đến mức rất mạnh a, chà chà, sáng sớm lại kịch liệt như vậy."

"Chuyện này chưa là gì đâu, nghe nói tối hôm qua có người không cẩn thận nhìn thấy bọn họ hôn môi, Đại thiếu gia còn tức giận nữa."

"Trời ạ vừa nghĩ tới hình ảnh kia, tôi liền cảm thấy nóng rực cả người rồi, mấy người nói xem đại thiếu gia nhà chúng ta độc thân lâu như vậy, bây giờ tìm được người tâm đầy ý hợp, Yến thiếu tá cậu ấy có chịu được hay không?"


Bọn họ càng nói càng thái quá, Yến Thù Thanh nghe được da đầu đều đã tê rần, thực sự không nhịn được ho khan vài tiếng, cả đám nghe đến âm thanh nhanh chóng quay đầu lại, vừa nhìn Yến Thù Thanh dĩ nhiên ở sau lưng giật nảy mình, có người trực tiếp thất thanh hô lên một câu "Thiếu phu nhân".

Một tiếng này trực tiếp thu hút ánh mắt của những người khác, có mấy người tối hôm qua cũng chưa kịp nhìn thấy vị "thiếu phu nhân" đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, vào lúc này nghe thấy động tĩnh dồn dập ngẩng đầu lên, quả thực giống như đang ngắm thiên văn kỳ cảnh, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ cùng sùng bái.

Lập tức bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Yến Thù Thanh lúng túng cực kỳ, mỗi người bọn họ trong mắt đều mang theo ám muội, không cần phải nói anh cũng biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở trong nhà này truyền ra có bao nhiêu "Quỷ quái".

Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm...

Yến Thù Thanh khó xử, còn không đợi nói cái gì thì có người hầu tiến lên cười nói, "Thiếu phu nhân, chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng, cũng không biết ngài thích ăn gì, cho nên mới làm mỗi món một ít, nếu như ngài muốn ăn món khác, cũng có thể trực tiếp dặn dò, chúng tôi giúp ngài chuẩn bị."

"... Các người, có thể trước tiên đổi xưng hô hay không, gọi tôi Thù Thanh hoặc là Yến tiên sinh cũng có thể."

"Được rồi Thiếu phu nhân, vậy ngài có muốn ăn gì thêm không?"

"..."

Yến Thù Thanh bất đắc dĩ vuốt trán nói, "Thôi, vẫn là nói cho tôi biết điểm phi hành khí công cộng nằm ở chỗ nào đi."

"Cậu chuẩn bị đi đâu?"

Âm thanh Cận Hằng lúc này từ cầu thang truyền đến, Yến Thù Thanh vừa quay đầu lại liền thấy hắn đã thay đổi một thân quân trang thẳng thắp, từng bước từng bước đi xuống lầu.

Hắn mặc quần áo vào liền khôi phục bộ dạng cấm dục nghiêm túc trong ngày thường, hoàn toàn khác hẳn với tên mặt cá chết sáng sớm không biết xấu hổ, trong đầu Yến Thù Thanh hiện ra bốn chữ "Mặt người dạ thú", trên mặt không tự chủ lại đỏ ửng, thấp khụ một tiếng nói, "Anh chuẩn bị đến quân bộ sao?"

Cận Hằng không tỏ rõ ý kiến, lúc đi qua bên người Yến Thù Thanh, cực kỳ tự nhiên cầm tay anh đi đến bàn cơm, ý là chấp nhận.

Trong lúc hai người mười ngón liên kết, Yến Thù Thanh dám đánh cuộc một đám người hầu nhìn thấy không khỏi hít vào một hơi, anh không được tự nhiên rút tay về ở trên quần áo xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, "Thời gian không còn sớm, đội hành động chín giờ đã bắt đầu luyện tập, tôi đi chung với anh."

Vừa nghe lời này, Cận Hằng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại nói, "Ngày hôm qua cậu mệt mỏi một buổi tối, bây giờ còn đi đi ra ngoài làm gì?"

Lời này rõ ràng đang nói tối hôm qua Yến Thù Thanh trải qua quá nhiều chuyện, khẳng định không có nghỉ ngơi tốt, cho nên khuyên anh không nên chạy loạn khắp nơi, thế nhưng người hầu ở xung quanh trên mặt liền mang theo sắc thái xấu hổ, ngày hôm qua quả nhiên là mệt mỏi một buổi tối.

Yến Thù Thanh xoa xoa thái dương, tận lực lơ là Cận Hằng ý tại ngôn ngoại, "Không quản như thế nào, bây giờ tôi còn chưa từ chức, không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, ít nhất tất cả sư vụ của đội hành động đều thuộc phận sự chức trách của tôi, tôi không thể nói không đi thì không đi được."

"Cậu muốn Vương Trọng Sơn tóm gọn cậu, sau đó bị nhốt lại mãi đến tận khi cậu đồng ý yêu cầu của ông ta mới được thả ra sao?"

Yến Thù Thanh nhất thời nghẹn lời, Cận Hằng đem bữa sáng đặt tới trước mặt Yến Thù Thanh, bên trong vừa vặn tất cả đều là món anh thích ăn.


"Huống hồ coi như Vương Trọng Sơn không xuống tay với cậu, đội hành động cũng sẽ không nghe lời của cậu, sáng sớm hôm nay tôi nhận được quyết định bổ nhiệm mới nhất, hiện tại đội trưởng đội hành động tiền tuyến đã không phải là cậu."

Yến Thù Thanh sắc mặt nhất thời trắng bệch, nửa ngày mới tự giễu nở nụ cười, "Cho nên anh muốn tôi giống như con rùa đen trốn ở chỗ này mặc cho số phận sao?"

Trốn ở trong nhà Cận Hằng dĩ nhiên rất an toàn, nhưng chuyện này so với tiểu bạch kiểm được bao dưỡng có cái gì khác nhau chứ?

Thế nhưng Cận Hằng giống như hoàn toàn không nghe lời của Yến Thù Thanh, gắp lên một miếng sủi cảo tôm đưa đến bên miệng đối phương, "Há mồm, ăn."

Yến Thù Thanh vào lúc này thực sự không có tâm tư ăn cơm, không khỏi tránh né đũa của hắn có chút giận dữ nói, "Cận Hằng, anh đến cùng nghe thấy lời của tôi nói hay không, chuyện của quân bộ sớm muộn cũng phải giải quyết, tôi không thể bởi vì Vương Trọng Sơn uy hiếp vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, anh không mang tôi đi quân bộ, tôi tự mình... A!"

Yến Thù Thanh lời còn chưa nói hết, Cận Hằng trực tiếp đem sủi cảo tôm đút vào trong miệng của đối phương, nhìn quai hàm nhô lên không khác nào chuột đồng, lúc này mới ung dung thong thả mở miệng, "Ai nói tôi không dẫn cậu đi?"

"Tôi chỉ nói là cậu không thể trở về đội hành động, cũng không nói cậu không thể về quân bộ, bộ hậu cần bên kia tôi đã nói chuyện xong, cậu chuẩn bị một chút, ăn điểm tâm xong chúng ta liền xuất phát."

Lời này tới quá đột ngột, Yến Thù Thanh nhất thời sửng sốt, thậm chí ngay cả sủi cảo tôm trong miệng cũng quên mất nuốt xuống, "Anh... Có ý gì? Anh là nói ngày hôm nay tôi có thể quang minh chánh đại lưu lại quân bộ?"

Cận Hằng nhíu mày, chuyện đương nhiên nói, "Chẳng lẽ không đúng? Cửa lớn quân bộ cậu muốn vào tự nhiên có thể tiến vào, nếu ai dám cản cậu chẳng khác nào đối đầu với nhà họ Cận chúng tội, chỉ có điều bộ hậu cần đều là công tác bàn bút, cậu cũng đừng ngại đông ngại tây."

Lời này khiến Yến Thù Thanh chấn động một chút, anh nhếch miệng nửa ngày quên mất khép lại, cái tên này rốt cuộc đã chuẩn bị những việc này vào lúc nào, tối hôm qua anh vẫn luôn đi theo hắn a.

Tuy rằng Cận Hằng ngoài miệng nói nhẹ, thế nhưng bộ hậu cần tuyệt đối không phải chỗ dễ dàng nói vào là vào như vậy, mỗi một chức vị quân bộ đều có quy định nghiêm chỉnh, tuy rằng pháp luật đế quốc xác thực quy định bạn đời của sĩ quan có thể lưu lại quân bộ làm công tác phụ trách hồ sơ giấy tờ, thế nhưng bộ hậu cần không phải nơi tuỳ tiện ra vào.

Cái ngành này gánh vác toàn bộ lực lượng dự bị của quân bộ, từ các khoản chi thông thường trong quân đội, đến nghiên cứu phát minh cơ giáp chiếm hạm, toàn bộ đều thuộc về phụ trách của bộ hậu cần, thế nhưng người có thể tiến vào tới đây, cũng đa số là phục tùng giả được trường quân đội lựa chọn sát hạch nghiêm ngặt.

Nhưng bây giờ Cận Hằng lại chỉ dùng thời gian một buổi tối, liền để anh từ một tên lính sắp mất chức bị Vương Trọng Sơn bức đến không còn đường đi, lại có thể dễ như ăn cháo sắp xếp cho anh tiến vào bộ hậu cần, cho nên đây chính là tư vị ôm lấy đùi vàng lớn trong truyền thuyết sao?

Yến Thù Thanh khó khăn đem sủi cảo tôm nuốt vào bụng, đến bây giờ còn có chút không dám tin tưởng.

Nhìn biểu tình ngẩn người của Yến Thù Thanh, Cận Hằng tiện tay lại đút vào trong miệng anh một miếng bánh bao, "Đương nhiên, cậu cũng không cần quá quá lo lắng, bộ hậu cần không có mấy cầm kiếm giả có thể trêu chọc cậu, cũng bớt đi cho cậu một thân đào hoa."

Trêu chọc anh thì có, đào hoa em gái nhà anh!

Trong lòng Yến Thù Thanh mới vừa cảm động trong nháy mắt tan thành mây khói, tiếng "Cảm ơn" đến bên miệng trong nháy mắt nuốt xuống, lườm Cận Hằng một cái, tiện tay gắp lên một miếng mì vằn thắn Cận Hằng ghét nhất, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, cười híp mắt nói, "Anh cũng ăn đi."

Bên cạnh một đám người hầu giờ khắc này đã không tiếp tục nhìn, vừa là hôn môi, vừa là lăn giường, vừa là liếc mắt đưa tình, bây giờ lại còn đút cơm cho nhau, thực sự là giảm thọ a!

Hết chương 23.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui