Cận Tiêu sắp bị chọc giận chết!
Mặt y âm trầm, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân đối diện đang không coi ai ra gì mà dọn đồ đạc, cắn răng nghẹn nửa ngày mới lạnh lùng phun ra một câu: “Anh muốn đi thật?”
Nam nhân dừng một chút, gật gật đầu: “Phải.”
Cận Tiêu nghe hắn bình tĩnh đáp lại như vậy, thiếu chút nữa đã nhảy lên từ ghế sa lông, chẳng qua tại cái nhấc chân trong nháy mắt đó, động tác lại bị y gắng gượng ép xuống.
Phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo! Cận Tiêu hít một hơi thật sâu, dùng sức bấm bóp mi tâm, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Vậy anh muốn đi bao lâu?”
Lúc này đây nam nhân dừng thật lâu, một lúc sau mới nói: “Đại khái là… Không trở lại.”
“Cái gì?!” Cận tiêu rốt cục nhảy lên, mặt mũi đèn xì giống như mũi tên bước vọt tới trước mặt nam nhân, cắn chặt khớp hàm, “Anh như thế là có ý gì! Cái gì gọi là KHÔNG, TRỞ, LẠI?”
“Ý trên mặt chữ.” Nam nhân bắt lấy tay Cận Tiêu, lại trầm mặc một chốc, “Cận Tiêu, chúng ta chia tay đi.”
Lửa giận cuồn cuộn của Cận Tiêu lập tức nghẹn ở cổ họng.
Y nắm chặt nắm tay, nhiều lần giơ lên lại buông xuống, cuối cùng nện một quyền ở trên hành lý nam nhân vừa thu thập, “Ầm” một tiếng, quần áo đồ dùng đối phương thật vất vả mới dọn tốt rầm một cái phân tán.
Thần sắc nam nhân không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng hít một hơi, ngồi xổm xuống một lần nữa sửa soạn quần áo nhét vào.
Cận Tiêu ôm cánh tay, đứng ở bên lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của hắn, lúc sau, thấy hắn đã làm chuẩn bị xong, bỗng dưng đạp một cước lên trên rương đồ: “Muốn đi cũng được, muốn chia tay cũng được, nhưng ít nhất phải cho tôi biết lý do?” Nói tới đây, miệng y giống như là sắp phun ra lửa, “Là có tình mới hay là chịch tôi không đã, mời quý ngài cho tôi một lí do chính đáng.”
Nam nhân không hé răng.
Kiên nhẫn của Cận Tiêu dần dần hao hết, dồn sức đá rương hành lý một cái: “Nói chuyện!”
Nam nhân vẫn như cũ không rên một tiếng, ước chừng qua vài phút, mới chậm rãi mở miệng: “Không muốn nói chuyện.”
Cận Tiêu: “… …”
Cận Tiêu lại muốn đánh người. Y oán hận nhìn chằm chằm nam nhân trên mặt không có biến hóa gì, tựa như con thú bị vây đi tới đi lui ở trong phòng, tới tới lui lui nửa ngày lại dùng lực một cước đá bay rương hành lý.
Lúc này, cả người y đột nhiên bình tĩnh trở lại, vuốt mặt, ánh mắt nặng nề, nói ra từng chữ: “Đi, mau cút đi.”
Nam nhân khom lưng nhặt rương hành lý lên, không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Cận Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, chợt cảm thấy thực vô lực, thực thương tâm, thực muốn giống dĩ vang chạy tới ôm trụ lấy thắt lưng hắn khóc lóc ăn vạ, cọ cọ hắn nói đừng đi, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng đáng giận của nam nhân lúc nãy, y lại rất muốn dùng sức đạp thêm một cước, hận không thể lập tức đã hắn ra khỏi tầm mắt.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cận Tiêu, thân hình nam nhân dừng một chút rồi lập tức bước nhanh rời khỏi.
“Ken két” một tiếng, bên trong trở nên im ắng.
Bả vai Cận Tiêu giờ phút này cũng suy sụp hạ xuống, ngả người lên ghế sa lông.
Y rũ mắt, có chút mê mang mà nhìn nhìn, hồi lâu đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, sắc mặt âm âm trầm trầm gõ chữ:
Chia tay rồi! Không vui!
Nghĩ nghĩ, lại xóa chữ “Không” đi, đổi lại thành “Rất”, sau đó nhấn đăng.
Không quá hai giây, y liền nhận được hồi âm, mở ra nhìn một cái, phát hiện chính là Lý Nhất Xuyên —— cũng chính là nam nhân vừa rồi.
Đối phương đáp: Vui vẻ là tốt rồi.
Cận Tiêu: “… … …”
Mắt y đảo một vòng, lỗ mũi thiếu chút nữa phun ra lửa, cả người đều sắp phát nổ!
***
Cận Tiêu và Lý Nhất Xuyên là một đôi, một đôi đồng tính, đã ở bên nhau gần tám năm rồi.
Trong tám năm nay, tuy rằng nháo lớn nháo nhỏ rồi không ngừng chia tay, nhưng chưa từng có một lần chia tay nào khiến Cận Tiêu sinh khí như vậy.
Anh có bản lĩnh nói chia tay anh có bản lĩnh nói lý do a!
Rốt cuộc là quả cà mặt ngày hôm trước, hay là quần áo hỗn sắc ngày hôm qua, anh tốt xấu gì cũng nên nói, một, tiếng, a!
Buổi sáng, Cận Tiêu ở văn phòng càng nghĩ càng giận, càng đè nén càng dâng trào, đến cuối cùng tức giận đến mức ngực khó chịu, vẫn không thể nghĩ ra lý do, dứt khoát dùng điện thoại nội tuyến gọi Lý Nhất Xuyen lên, tự mình nói rõ ràng.
Lý Nhất Xuyên không động: “Tự mình nghĩ đi, tôi còn có việc.”
Cận Tiêu tiếng nói âm âm: “Anh có thể có chuyện gì, cút lên đây cho tôi!”
Lý Nhất Xuyên: “Không.”
Đ*t!
Cận Tiêu nắm chặt điện thoại, ánh mắt âm lãnh, rất muốn nói “Không lên thì anh liền cút luôn đi”, nhưng nghĩ lại lại có chút sợ hắn sẽ thật sự đi mất…
Cái này không thể được, mặt Cận tổng không đổi sắc mà nghĩ, lúc trước chính mình phải mời hắn mời hơn một năm mới mời đến được, tuyệt không thể cứ để chạy mất như vậy!
Vì thế Cận Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy tôi đến tìm anh.”
Lý Nhất Xuyên: “…”
Cận Tiêu thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút đắc ý, tự cảm thấy hòa một một, đang muốn vui vẻ mà nói hắn vài câu, đột nhiên nghe thấy Lý Nhất Xuyên bên kia thực ôn nhu mà nói: “Buổi tối? Buổi tối tôi đương nhiên là có thời gian… Tôi biết một nhà hàng…”
“Rầm —— ”
Cận Tiêu đột nhiên đứng lên.
Ánh mắt của y lạnh đến đáng sợ, biểu tình cũng âm trầm đến đáng sợ, không nói được một lời, từng bước như gió mà đẩy cửa ra, đi tới khu làm việc dưới lầu, chỉ thấy Lý Nhất Xuyên nghiêng mặt, ánh mắt đầy ý cười mà nhìn một cô gái, hình ảnh nhìn qua hài hòa cực kỳ.
Chứng kiến một màn này khiến ánh mắt Cận Tiêu bốc hỏa, trong lòng buồn bực, nhưng mà không quá vài giây, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, gắng gượng đổi thành bộ dáng một lãnh đạo phong độ nhẹ nhàng, ôn nhũ dễ gần.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lý Nhất Xuyên xẹt qua đây.
Trong chớp mắt hai ánh nhìn đụng nhau, Cận Tiêu phát hiện Lý Nhất Xuyên khẽ nhíu nhíu mày.
Y nhất thời càng khí, khớp hàm gắt gao nghiến lại: Anh nhăn mi cái rắm a!
Cận Tiêu áp chế xúc động muốn một cước đá bay Lý Nhất Xuyên, khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, tỉnh bơ mà ngồi ở trên bàn hắn, thực tùy ý mà nói:
Cận Tiêu áp chế một cước đá bay Lý Nhất Xuyên xúc động, khẽ mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, không động thanh sắc mà ngồi ở hắn trên bàn, thực tùy ý mà nói: “Nói chuyện vui vẻ nhỉ.”
Cô gái a một tiếng: “Không có không có không có, tôi chỉ đi ngang qua … Tiểu Lý tôi có chút việc, đi trước!”
Cận Tiêu ở trong lòng hừ hừ: May mắn cô thức thời hừ… Bất quá ai cho cô gọi Tiểu Lý a!
Y tràn ngập ác ý mà nhìn lướt qua khóe mắt Lý Nhất Xuyên, nghĩ thầm: lão Lý mới đúng chứ?
“Lão Lý” mặt không đổi sắc, rất tự nhiên mà làm biểu bảng báo cáo, như là căn bản không phát hiện có một người tên Cận Tiêu.
Cận Tiêu không vui: “Lý Nhất Xuyên.”
Lý Nhất Xuyên: “Ừ.”
Cận Tiêu: “Tôi hỏi anh lý do là gì.”
Lý Nhất Xuyên cũng không ngẩng đầu lên: “Tự mình nghĩ.”
Cận Tiêu quay mặt, ngữ khí rầu rĩ: “Nghĩ không ra.”
Lý Nhất Xuyên lúc này mới ngẩng đầu, thần sắc không rõ mà nhìn chằm chằm y: “Thật nghĩ không ra?”
Cận Tiêu cảm thấy ngữ khí hắn hơi dịu đi, vội vàng trượt xuống ôm chặt hắn, dùng sức cọ cọ vào cổ của hắn, làm nũng nói: “Thật nghĩ không ra, đừng làm rộn nữa có được không ~ ”
Thân thể Lý Nhất Xuyên cứng đờ, rất nhanh bình tĩnh lại, a một tiếng đẩy y ra: “Nghĩ không ra cũng được, vốn là không có lý do.”
Cận Tiêu: “… … …”
Lý Nhất Xuyên: “Đơn giản là muốn chia tay thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Cận Tiêu: “… … … …”
Lý Nhất Xuyên: “Ngoan, về văn phòng của em đi.”
Biểu tình Cận Tiêu hoảng hốt buông lỏng tay, dại ra mà lên lầu vào văn phòng, thẳng đến khi ngồi xuống ghế xoay, sắc mặt mới dữ tợn mà phản ứng lại.
Hóa ra là KHÔNG, CÓ, LÝ, DO!
Con mẹ nó! Chơi tôi à!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...