Hải tặc từ đâu rớt xuống rồi cũng biến mất nhanh như gió, không cướp tiền cũng không giết người, giống như một trò đùa bỡn, gió thổi qua rồi mọi thứ cũng quay về bình thường.
Những binh lính cấp thấp nhất không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng trải qua một trận nháo như vậy, đầu óc tuy vẫn còn đầy rượu nhưng đã thanh tỉnh rất nhiều. Binh lính dù không có nhiệm vụ nhưng đều nhất nhất về vị trí, tăng mạnh phòng thủ.
Tất cả thoạt nhìn đều gió thanh biển lặng, nhưng kỳ thật, nếu không có cấm vệ quân do Vệ Tình thống lĩnh gồng mình chống đỡ, không chỉ có mấy ngàn cấm vệ quân trận cước đại loạn, mà nếu sai sót gì, cả Đại Á đều sẽ bất an.
Nguyên nhân?
Sự thật đơn giản, vì hoàng đế Đại Á bị đám hải tặc từ trên trời rớt xuống ấy bắt đi chứ còn sao!
Tuy rằng biết hai kẻ tim với yêu đang bay đầy não kia thế nào cũng sẽ trở về, nhưng một câu cũng không báo trước, cứ thế liền dắt tay nhau bỏ trốn, cả một cái hậu quả rối như tơ vò, giải quyết thế nào mới ổn thỏa đây.
Vệ Tình chỉ có thể lấy lý do công chúa Lưu Cầu — Hà Nguyệt vì không thích hợp khí hậu, cần tịnh dưỡng, nên ra lệnh hạ trại tại chỗ, tạm thời chưa quay về.
Đứng quay mặt ra bầu trời biển đêm, Vệ Tình chỉ có thể cầu nguyện hai kẻ bốc đồng kia nhanh nhanh ký kết “hòa ước”, về phần công bằng hay không công bằng, bên nào bị thiệt bên nào chiếm lợi đều không quan trọng,
Ba ngày sau.
Ta quay về doanh, thân ảnh mạnh mẽ ung dung, đáy mắt lộ ra tiếu ý nồng đậm.
Binh lính ngoài cửa dù ba ngày liên tục không nhìn thấy bóng dáng hoàng đế, nhưng do quân kỷ nghiêm ngặt, không ai ở sau lưng nói năng bậy bạ, bất quá tất cả mọi người cho rằng Hoàng thượng không đành lòng rời khỏi công chúa Hà Nguyệt đang sinh bệnh kia.
Ta xốc vải mành che cửa trướng công chúa lên, Vệ Tình lông mày dãn ra vui mừng, chạy ra nghênh đón. Hắn nói nhỏ bên tai ta vài câu rồi lui xuống, nhân tiện đem cung nữ cùng thị vệ bên cạnh lui hết ra ngoài.
Bên trong đại trướng trang trí vải mành hoa lệ đẹp đẽ, công chúa ở phía sau tầng tầng lớp lớp vải mành đang hướng ta đi tới. Nhìn thân ảnh xinh đẹp của “thê tử tương lai”, không khỏi có điểm áy náy — dù ngày đầu đã hạ quyết tâm sẽ đối xử tốt với nàng, nhưng hiện tại…
Ta vừa định hướng tấm mành nói chuyện, thì một đôi bàn tay trắng nõn đã đẩy đám mành ấy lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ.
Đã sớm nghe thấy mỹ danh của Hà Nguyệt công chúa, hôm nay được thấy, thật y như lời đồn.
Ta đem những lời định nói trong miệng nuốt trở xuống. Mọi người đều biết, nữ tử trước khi xuất giá không thể cùng chồng gặp mặt, nhưng vị Hà Nguyệt công chúa này thì khác hẳn, chủ động nhấc tấm mành, nhẹ nhàng bước tới, chậm rãi quỳ gối trước mặt ta.
“Hoàng thượng vạn phúc kim an.” Thanh âm thật làm cho người ta dễ chịu.
Ta tiến lên, muốn đỡ nàng dậy, ai ngờ nàng lại cự tuyệt, ta lẩm bẩm kinh ngạc nho nhỏ.
“Hoàng Thượng, Hà Nguyệt tội đáng chết vạn lần……”
Hà Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi mắt thanh minh tràn đầy nước.
Ta cười cười, “Công chúa sao lại nói ra câu ấy? Chi bằng đứng lên trước đã.”
Hà Nguyệt được ta nâng dậy, dìu lên ngồi trên sập lót đệm mềm.
“Hoàng thượng, không dối gạt ngài, nếu không nhờ chuyện lần trước xảy ra, Hà Nguyệt ta…” Hà Nguyệt lấy một túi hương nhỏ bên thắt lưng ra, mở ra xem, là bột phấn màu trắng.
“Đây là…” Ta nhíu mày.
“Là thuốc độc có thể làm chậm cái chết…” Hà Nguyệt cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, nhẹ nhàng nói.
“A?” Ta nhíu mày, “Thuốc này là chuẩn bị cho ta?”
“Đương nhiên không phải!” Hà Nguyệt luống cuống, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt ta, “Hà Nguyệt làm sao dám mưu hại hoàng thượng, thuốc này… Kỳ thật là Hà Nguyệt chuẩn bị cho chính mình…”
“Chuyện gì làm công chúa nghĩ quẩn như thế?” Mặc dù lúc đầu đã có điểm hiềm nghi, nhưng ta vẫn giả bộ hỏi han.
“Hà Nguyệt không dám lừa gạt hoàng thượng nữa.” Hà Nguyệt hít thật sâu một hơi, “Hà Nguyệt ở Lưu Cầu trong lòng đã sớm có người yêu, ta và hắn không chỉ bí mật ước định trọn đời, hơn nữa… đã làm chuyện vợ chồng…”
Hà Nguyệt vừa nói vừa lo lắng nhìn thần sắc ta. Có lẽ trong mấy ngày ta biến mất này, vị công chúa băng tuyết thông minh đã cân nhắc kỹ các mặt lợi và hại. Nhưng ta thập phần bội phục sự can đảm của Hà Nguyệt hơn cả, dám thẳng thắn nói chuyện với ta như vậy, nếu đổi thành hoàng đế khác, có sai sót gì, thì cả Lưu Cầu sẽ tắm máu vì dám đưa một vị công chúa không phải trinh nữ tới.
Thấy thần sắc của ta vẫn bình thường, Hà Nguyệt định tiếp tục nói nhưng bị ta chặn lại.
“Người công chúa nói, có phải chính là vị tướng quân Thương Lẫm danh nổi như cồn trên biển?” Ta ảm đạm cười.
“Hoàng thượng, ngài làm thế nào lại biết?” Hà Nguyệt giật mình.
“Uy danh tướng quân Thương Lẫm ta đã sớm nghe thấy, về phần làm sao biết được chuyện của ngươi, cho phép ta tạm thời giữ bí mật. Đáng tiếc trời đố kị anh tài, tướng quân trong một lần thanh trừ hải tặc cách đây không lâu đã hy sinh, thật sự đáng tiếc!”
Hà Nguyệt nghe đến tên Thương Lẫm thì nước mắt chảy dài.
“Thương Lẫm vừa chết, ta cũng không muốn sống trên thế gian này nữa. Nhưng phụ hoàng sau đó lại quyết định muốn cùng Đại Á hôn lễ. Nếu ta lập tức đi tìm cái chết, sợ là họa sẽ ập lên đầu dân chúng Lưu Cầu. Ta nếu khư khư cố chấp, nhất quyết xuống hoàng tuyền, Lẫm ca nhất định cũng sẽ không tha thứ ta.”
“Cho nên ngươi liền chuẩn bị độc dược làm chậm lại cái chết, tính toán tới Đại Á biên cảnh sẽ lấy ra dùng, như vậy, trước lúc thành hôn có thể rời khỏi nhân thế, cùng Thương lang (chồng họ Thương) của ngươi gặp mặt?”
Hà Nguyệt không trả lời, khẽ gật đầu.
Ta mặc dù sớm biết Hà Nguyệt đã có nửa kia, nhưng vẫn quyết định chọn nàng làm đối tượng thành hôn, trừ bỏ mục đích chính trị bên ngoài, một là nàng nổi tiếng hiền lành, là đối tượng tốt để thành hoàng hậu, hai là tâm của nàng không đặt ở ta, sẽ không cả ngày quấn quít lấy ta mong yêu sủng, ta cũng vui vẻ thoải mái. Nhưng thật không nghĩ ra nàng tính tình cương liệt như vậy, tính toán dùng phương pháp này kết thúc sinh mệnh.
“Công chúa quả thật tính toán kỹ càng. Nếu công chúa tự sát ở Lưu Cầu, Đại Á chắc chắn sẽ trách lội Lưu Cầu, nhưng một khi đã vào trong Đại Á, công chúa sẽ trở thành trách nhiệm của Đại Á. Cuối cùng, dù tra ra công chúa vì loại độc làm chậm cái chết đó mà bỏ mình, cũng rất khó nói rõ là do người làm hại hay do tự sát. Một khi cái chết của công chúa chưa giải quyết xong, vì ích lợi hai nước, ta sẽ phải đưa bài vị của công chúa trở về, hai nước cũng sẽ không phát họa chiến tranh.”
“Hoàng thượng quả nhiên anh minh cơ trí, không gì có thể gạt được hoàng thượng” Khuôn mặt Hà Nguyệt lộ ra nụ cười ảm đạm, “Lúc ở bờ biển, ta đã quyết tâm bắt đầu uống thuốc. Nhưng còn chưa kịp uống thì xảy ra sự việc đám hải tặc. Sau đó, lúc hoàng thượng cùng người nọ đánh nhau, ta mặc dù đang ở sâu trong trướng, nhưng vẫn nhìn thấy…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nguyệt ửng đỏ, không tiếp tục nói nữa.
Ta vỗ trán, hiểu được ý tứ của Hà Nguyệt. Vậy là màn hôn môi nồng nhiệt của ta và Hiên Viên Dực đã bị nàng nhìn thấy.
“Nếu là lúc trước, dù đám hải tặc kia không xuất hiện, ta vẫn quyết tâm đi tìm cái chết. Nhưng mà, ta ngày đó biết được tình trạng cơ thể mình… Bà vú nói cho ta biết, trong bụng ta có… Hoàng thượng, ta không thể xuống tay… Đây là con của Thương lang… Ta muốn giữ nó, vì nó mà sống tiếp…
“Ta không muốn chết, lại không thể trốn đi, ngay tại lúc ta tuyệt vọng đến mức sắp phát điên, ta chứng kiến hoàng thượng cùng người yêu của ngài…”
“Ta đã từng có người yêu, ta biết ánh mắt của người yêu thật sự như thế nào, Thấy ánh mắt chăm chú của hai người, ta lập tức hiểu được, ta hay bất luận kẻ nào, cũng không thể chen vào giữa hai người. ta liền đánh cuộc, đại hôn lần này, hoàng thượng chính là vì tình thế bắt buộc chứ không phải là tự nguyện. Như vậy, cùng là người có chung hoàn cảnh, hoàng thượng rộng lòng nhân ái, chắc sẽ không khó xử ta.”
Khá lắm Hà Nguyệt, nếu lúc này ta khó xử nàng, chính ta sẽ trở thành kẻ bị khó xử.
“Ha hả…” Ta khẽ cười ra tiếng, “Công chúa, ta hiểu được ý tứ của ngươi. Xem như đây là ước định của chúng ta được không?” Ta hướng nàng chớp chớp mắt vài cái.
Ta đương nhiên biết ý tứ của Hà Nguyệt. Người yêu của ta là một nam nhân, ta định cả đời này sẽ không quang minh chính đại cùng hắn ở một chỗ, nhưng áp lực từ phía quốc gia, không thể không thành hôn. Không chỉ có thành hôn, còn phải có con nối dõi. Nhưng sự xuất hiện của Hà Nguyệt đã giải quyết đống rắc rối này, đứa con trong bụng nàng có thể bồi dưỡng thành người nối nghiệp tương lai của Đại Á. Loại chuyện tình vẹn toàn đôi bên này, ta cớ sao lại không làm chứ.
Hà Nguyệt bị biểu tình của ta chọc cười, tiếng cười phát ra như chuông bạc ngân lên.
Ta dắt tay nàng, “Hà Nguyệt, với tài trí của ngươi, nếu không vì hủ tục trọng nam khinh nữ, ngươi nhất định sẽ là nữ trung hào kiệt không thua ta. Nếu ngươi thật không muốn vào hậu cung của ta, ta có thể an bài cho ngươi giả chết, ngươi có thể lựa chọn bất cứ nơi nào mình thích để ổn định cuộc sống.”
Hà Nguyệt lắc đầu: “Hoàng thượng, Hà Nguyệt sao lại là người bạc tình như vậy được, hoàng thượng lần này giúp ta, ta đương nhiên cũng muốn giúp hoàng thượng! Nếu ta giả chết trốn chạy, thần dân Đại Á chắc chắn hy vọng ngài tái giá, hoàng thượng chẳng phải lại lâm vào rắc rối sao? Hà Nguyệt ở lại trong cung, không chỉ có thể chiếu cố hoàng thượng, lúc quan trọng, có thể thay hoàng thượng dấu những người tò mò, chẳng phải là đôi bên vẹn toàn rồi còn gì?”
Ta cười vui mừng: “Khó được công chúa có lòng như thế này, chỉ là, hậu cung thanh lãnh, ta lại không thể cho ngươi tình yêu…”
Hà Nguyệt nghe nói, cô đơn lắc đầu: “Thương lang đã không còn… Ta sẽ không có được tình yêu nữa…”
Ta tự tay lau đi nước mắt trên mặt Hà Nguyệt, “Hậu cung của ta trong tương lai, đành phiền ngươi vất vả trông coi. Ngươi trên danh nghĩa là thê tử của ta, nhưng thực tế, có thể cho ta làm ca ca ngươi được không?”
Hà Nguyệt hai mắt lệ nóng, lại quỳ xuống.
“Hà Nguyệt không quên ân điển của hoàng thượng ca ca, ta sẽ đem hết toàn lực, vì nhân dân Đại Á cầu phúc, vì hoàng thượng ca ca giúp đỡ.”
Ba tháng sau, ta cùng Hà Nguyệt thành hôn trong lời chúc phúc của cả nước. Bốn tháng sau, Hà Nguyệt sinh hạ một đôi long phượng, theo lệnh của ta, hai huynh muội được sinh đủ tháng bị đổi thành sinh non. Thân thể đứa nhỏ khỏe mạnh nên chuyện “sinh non” cũng sớm phai nhạt.
Một năm sau, con trai được sắc phong thái tử, đến ở cung Thái tử. Con gái được ban danh Lung Bội.
Trong lịch sử Đại Á, Lưu Cầu Hà Nguyệt công chúa nổi danh hiền lành, nhiều lần vì hoàng đế cử hiền nạp sĩ. Long Thuận năm thứ mười ba, Hoàng hậu thay hoàng đế bận rộn triều chính mang vật phẩm cứu trợ đến khu vực đang bị bệnh dịch hoành hành, còn tự tay nấu cháo phát cho dân bị nạn. Từ đó liền được mỹ danh lưu truyền nhiều đời sau. Sử sách ghi lại, hoàng đế Long Thuận cùng hoàng hậu rất yêu thương nhau, hoàng đế chưa một lần nạp phi hay tần. Hà Nguyệt sau khi mất, được thế nhân tôn xưng Hiếu nhân Hoàng hậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...