Choang một tiếng, lại thêm một món đồ sứ quý báu vô giá bị quăng xuống đất, nó đã sống thọ và được chết tại nhà. (sống đã đủ, chết ko oán tiếc)
Mấy ngày nay, Hiên Viên Dực tựa như một quả bom nổ chậm vô cùng nguy hiểm, chẳng biết lúc nào thì nổ tanh bành, nhưng nếu không nổ một trận cho gà bay chó chạy mới là lạ.
Hiên Viên Dực cáu gắt tâm tình bất định, làm khổ hậu cung nương nương cùng bọn thái giám hầu hạ một bên.
Chẳng hạn như ngày hôm qua, Vương quý phi nương nương tiến cống rượu ngon để khơi dụ hoàng đế. Chẳng biết nữ nhân ngốc nghếch này dò hỏi từ nơi nào mà lại biết tin tức Hiên Viên Dực ngày đó cải trang đi tuần là vì muốn thưởng thức vũ đạo dân tộc của Đại Á vương triều, vì thế nàng ta không tiếc tiêu phí tiền riêng để thỉnh vũ sư hiểu biết Đại Á vũ đạo mà học một đoạn, hy vọng có thể làm hoàng đế vừa lòng mà được ân sủng.
Ai mà ngờ được Vương quý phi vừa mới nói một câu muốn vì hoàng thượng hiến vũ (trình diễn múa), Hiên Viên Dực đập bàn một cái ầm, cho nàng một bạt tai rồi tống ra ngoài cửa đại điện.
Sau sự kiện đó, chữ “vũ” trở thành chữ cấm kỵ trong cung.
Còn có lần khác, một tiểu thái giám nhàn rỗi, không có việc gì làm nên đi chơi đùa với tiểu cung nữ, lúc nói chuyện có nhắc tới rừng cây ở Tây viện bị sâu phá hoại, Hiên Viên Dực đi ngang qua nghe được, không giải thích gì hết, đem tiểu thái giam kia ra đánh một trận dữ dội hai mươi đại bản, tiểu tử thiếu chút nữa đi tong cái mạng.
Mọi người đối với sự kiện này không thể nào lý giải được, hoàng đế nhật lí vạn ky (mỗi ngày có vạn công việc), từ lúc nào lại đi quản mấy chuyện nhỏ như hạt mè này?
Sau đấy Tể tướng Thượng Quan Liên Phong thông minh ra giải đáp thắc mắc: bởi vì trong câu nói của tiểu thái giám kia có một chữ “lâm” (lân)!
Mọi người mặt đen lại! Hóa ra cả hài âm (đọc gần giống) cũng không được!
Trong thời gian chịu đựng khủng bố áp suất cao mà tần suất cũng cao này, mọi người trong Hiên Viên cung cảm thấy bất an, sợ lúc nào đó vô tình nói sai hoặc làm sai cái gì, thế là cái đầu này, alê hấp biến mất.
V
V
Hiên Viên điện
Thượng Quan Liên Phong quỳ gối trước điện thỉnh tội: “Bệ hạ, thứ thần vô năng, mấy ngày qua đã lục soát toàn thành, thậm chí đã phát lệnh truy nã toàn quốc, nhưng vẫn không tìm thấy vũ linh Lân Nhi. Thần đã không làm tròn bổn phận, để bệ hạ lâm vào hoàn cảnh này, tội đáng chết muôn lần, thần đến thỉnh tội, xin bệ hạ xử lý.”
Thượng Quan Liên Phong nói xong liền cởi quan mạo đặt trên mặt đất.
Hiên Viên Dực ngồi ở long ỷ, khuôn mặt âm trầm không phát ra tiếng nào, nhưng thân mình thì toát ra khí thế lạnh thấu xương, làm Thượng Quan Liên Phong đang quỳ gối trước mặt vã mồ hôi lạnh không dứt.
Sau một thời gian dài trầm mặc, Hiên Viên Dực bỗng nhiên nhảy lên, thi triển khinh công tuyệt diệu phóng đến trước mặt Thượng Quan Liên Phong, đem một chưởng phóng thẳng mặt hắn.
Thượng Quan Liên Phong nhờ bản năng mà ngửa mặt ra sau, tránh được đòn hiểm. Nhưng chưởng phong (gió xuất ra từ chưởng) có nội công mạnh mẽ nên lúc quét qua mặt hắn, đã để lại một vết rách. Trong chốc lát, máu từ chỗ rách chảy ra.
“Bệ hạ…” Thượng Quan Liên Phong thực sự hơi giật mình, trước đây dù có là vì quốc gia đại sự, cũng chưa bao giờ thấy Hiên Viên Dực lộ ra cảm xúc như thế này. Hơn nữa hắn là thư đồng từ nhỏ đã sống trong cung, làm bạn với hoàng đế, cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau trải qua những năm tháng gian nan tránh thoát khỏi ám sát của những hoàng tử khác muốn tranh quyền đoạt vị, thế mà hoàng đế bây giờ lại tỏa sát khí nặng như vậy, làm Thượng Quan Liên Phong phải đánh giá lại “sức nặng” của vũ linh Lân Nhi kia đối với hoàng đế.
“Nếu không trả đòn, ngươi nhất định sẽ chết.” Hiên Viên Dực bỗng nhiên buông một câu.
Vừa dứt lời liền xuất ra chiêu thức võ công tuyệt diệu, kết hợp với nội công thâm hậu, làm cho Thượng Quan Liên Phong phải đem hết một trăm phần trăm sức lực ra đáp trả.
Hai người tuyệt thế cao thủ ngay trong Hiên Viên đại điện khí thế rộng lớn giao đấu. Hai người nhảy vào giữa rồi bay lên không, thấp thoáng thấy được nội công thuộc tính hỏa của Hiên Viên Dực và nội công thuộc tính phong của Thượng Quan Liên Phong quấn lấy nhau cùng một chỗ.
Sau khi đánh được trăm hiệp, một chưởng tung ra, Thượng Quan Liên Phong bị Hiên Viên Dực đánh văng xa mấy thước. Khí tức của Thượng Quan Liên Phong bị Hiên Viên Dực đánh vỡ, dẫn đến chân khí trong cơ thể bị đảo ngược, phải quỳ trên mặt đất, trong miệng tràn ra máu tươi.
Hiên Viên Dực đưa tay bắt lấy yết hầu của Thượng Quan Liên Phong, kiềm hãm lực đạo. Thượng Quan Liên Phong bị ép ngửa mặt lên nhìn Hiên Viên Dực, tức khắc thấy khó thở. Hơn nữa chân khí tính hỏa trên người Hiên Viên Dực lại tương khắc với chân khí tính phong, Hiên Viên Dực lại ác ý đưa chân khí của mình vào cơ thể hắn. Thượng Quan Liên Phong biết đây chỉ là hoàng đế đang tức giận mà trừng phạt, cũng không có ý chống cự, mặc cho chân khí của Hiên Viên Dực đấu đá lung tung trong cơ thể mình, mạch máu toàn thân cũng như bị đảo ngược, xương cốt kêu gào như muốn tan ra.
Một ngụm máu tươi phun ra, những vết máu nhỏ dính vào cánh tay Hiên Viên Dực đang tóm Thượng Quan Liên Phong.
Thế nhưng Hiên Viên Dực vẫn chưa chịu buông, hắn lạnh lùng nhìn vào giữa cái trán đang căng thẳng của Thượng Quan Liên Phong.
“Nếu không phải ngươi ngày đó che chở cho tên tiểu tử kia, không cho ta tra tấn, nói không chừng tên tiện nhân Lân Nhi kia đã quỳ gối trước mặt ta.”
“Khụ khụ…… Thần biết tội…… Thần… nguyện vì Vệ Tình chấp nhận…… tất cả trừng phạt…… của bệ hạ…… Mong… bệ hạ vì…. tình cảm nhiều năm… tha… cho Vệ Tình……” Thượng Quan Liên Phong yết hầu bị bóp chặt, khó khăn nói.
Hiên Viên Dực một tay đẩy Thượng Quan Liên Phong ra, “Nếu không phải xem mặt mũi của ngươi, tiểu tử kia đã sớm bị ta băm thây thành nghìn mảnh.” Hiên Viên Dực đi về long ỷ, phát tiết môt trận xong, bao nhiêu ống dẫn trong người đều thông thoáng, thoải mái.
Thượng Quan Liên Phong vẫn quỳ như trước, không dám nhúc nhích.
“Truyền lệnh xuống dưới, dừng tất cả các cuộc tìm kiếm lớn lại, để tránh nhiễu dân. Hiên Viên quốc thái dân an không đáng để một tên tiểu nhân như thế phá hủy. Thế nhưng các quan khẩu xuất nhập cảnh phải làm việc chặt hơn cho ta. Đặc biệt kiểm tra nghiêm ngặt với những kẻ muốn xuất cảnh, chỉ cần hình dáng có chỗ nào đó tương tự liền không cho xuất cảnh. Chỉ cần hắn còn một ngày còn trong lãnh thổ Hiên Viên, ta không tin là sẽ không bắt được hắn!”
“Thần lĩnh chỉ.”
Nhìn Thượng Quan Liên Phong rời khỏi đại điện, Hiên Viên Dực quan sát vết máu trên tay mình. Từ lúc lên làm hoàng đế tới nay, tâm tình đã bao lâu rồi không thất thường thế này? “Lân Nhi” này, biết rõ hắn là hoàng đế mà còn dám làm việc đại nghịch bất đạo như vậy, sau đó lại biến mất như sương sớm, không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa. Hiên Viên Dực hồi tưởng lại dáng múa tuyệt đẹp của Lân Nhi ngày ấy, vẻ thanh nhã che dấu tính cách thủ đoạn, núi băng trong người tựa như được một ngọn lửa hừng hực làm tan chảy, kích thích ham muốn chinh phục đã từ lâu ngủ yên của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, trên thế giới này làm gì có thứ Hiên Viên Dực muốn mà lại không chạm vào được. Hắn hiện tại mong muốn nhất, chính là bắt được tiểu dã miêu mồm miệng sắc bén kia nhốt vào trong cung, diệt đi dã tính và móng vuốt nhọn của hắn, làm hắn chỉ còn dựa vào hơi thở mình mà sinh tồn!
Thượng Quan Liên Phong ra ngoài đại điện, bưng ngực ngã ngồi ở ngoài cửa. Bọn thái giám bên ngoài vội vàng chạy đến đỡ Thượng Quan Liên Phong dậy, nhìn thấy Tể tướng đại nhân cũng không thoát được cơn giận của hoàng đế, bọn hắn càng thêm sợ hãi.
Thượng Quan Liên Phong hơi cười khổ nói: “Không có việc gì, chỉ là chút thương tích bên ngoài, bệ hạ thật sự hạ thủ nương tình.”
Nhìn một thái giám hoang mang rối loạn khẩn trương chạy đi thỉnh thái y cho hắn, trong mắt Thượng Quan Liên Phong tràn đầy vui mừng, dù sao thì chính hắn thụ thương cũng tốt hơn là để Vệ Tình bị thương.
Nhưng mà, hắn đến bây giờ vẫn không lần ra được một manh mối về thân phận và hành vi kỳ quái của vũ linh kia, việc này thoạt nhìn như trò đùa dai nhưng thực tế lại chính là hành động khiêu chiến, trả đũa lại trò xiếc lúc trước của Hiên Viên vương triều quyền uy, nó ám chỉ rằng: chỉ cần ta muốn, thậm chí cả thần không hay quỷ không biết mà khuấy đảo Hiên Viên một trận long trời lở đất! Nhưng bảo trò này liên quan đến chính trị thì lại không phải. Nghĩ đến một vũ linh nho nhỏ, đối mặt với vua một nước có khí thế bức người, nhưng lại hành động xuất quỷ nhập thần, lừa gạt mọi người, đồng thời quăng một Hiên Viên Dực luôn đứng cao chót vót trên đỉnh té xuống đất, không lẽ trong não hắn, không biết chết là gì? Hay là bản thân hắn dũng khí có thừa, mưu kế hơn người?
Bất quá coi như đây là được nhờ phúc của Lân nhi kia đi, làm hắn có cớ thường xuyên ra vào Tầm Thủy biệt viện gặp Vệ Tình, dĩ nhiên là mượn cái danh phụng chỉ tra án xinh xinh! Không biết cái này có tính là Tái Ông mất ngựa không ta?
Tạm thời bỏ qua một bên không nói nữa, những vết thương trên người cũng đủ để hành hắn rồi. Nghĩ đến buổi lâm triều ngày mai, công vụ trọng yếu cần xử lý chất chồng. Ai! Thật là khổ đời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...