Cũng không trách hắn lo lắng thái quá. Mấy hôm nay bởi vì ăn chơi trác táng quá nên lúc nào rảnh Hằng Thời đều bù đầu vào giải quyết công việc qua mạng, ngủ không được mấy tiếng. Tuy rằng là do hắn tự làm tự chịu nhưng vì để cho mình không phải thay sếp làm việc vật vả, trợ lý vẫn phải săn sóc chu đáo để tránh cho sếp ngã bệnh.
Hằng Thời không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhưng anh vẫn lắc đầu, thật ra bản thân đã có đáp án cho phản ứng vừa rồi của mình. Hắn không nhịn được khẽ nhếch đôi môi cao quý khi nghĩ đến người nào đó bị hắn gây sức ép mấy hôm nay mà không thể phản kháng. Lúc trợ lý tưởng mình thây ảo giác thì đã nghe hắn nghiêm mặt nói: "Để ý cô ấy cho kỹ vào."
Đương nhiên Hằng Thời không có khả năng không lo lắng về việc Hạ Quý Linh có bỏ chạy hay không, nhưng hắn sẽ dùng cách khác để nắm chắc hành tung của cô trong lúc hắn không có ở đây.
"Vâng, sếp."
Trợ lý trịnh trọng gật đầu.
Một đỗi sau hắn lại không nhịn được hỏi: "Vậy cô Lục thì sao ạ?"
Mạnh dạn đụng chạm đời tư của sếp, trong lòng hắn sợ run, lại không nghe thấy sếp nổi giận.
Mãi một lúc...
"Đáp ứng được cái gì thì đáp ứng, không cần quá nhiệt tình."
...
Từ lúc quyết định giải nghệ, Hạ Quý Linh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lục Tư Nhiên.
Nói thẳng ra cô cùng người này chẳng có miếng quan hệ gì với nhau cả, tựa như câu nói đầu tiên cô nói với Lục Tư Nhiên: Tôi với cô không quen.
Cho dù họ giống nhau đến bảy tám phần, cho dù ở giữa họ vẫn luôn tồn tại một người đàn ông, theo lý nào đó họ được xem là tình địch của nhau. Nhưng y như việc Hạ Quý Linh không chút do dự rời đi, cô đã không đặt Lục Tư Nhiên vào mắt.
Cố tình người ta lại cứ cắn chặt không buông.
Đó là một buổi trời chiều, Hạ Quý Linh như thường lệ bước vào nhà hàng Light Moon, một nơi không được xem là nổi danh ở vịnh đảo du lịch này. Nhưng từ lúc cô phát hiện đồ ăn ở đây rất ngon, cùng với món panna cotta ngũ vị đặc biệt ngon nuốt lưỡi, cộng thêm vị trí xem như hẻo lánh, tránh được ánh mắt của người khác thì mỗi buổi chiều Hạ Quý Linh đều đến nơi này ngồi thưởng thức trà bánh cho đến khi hoàng hôn chợp tắt.
Hôm nay cũng là một ngày không hề ngoại lệ.
Cô vừa bước vào cửa nhân viên nhà hàng đã chạy đến tiếp đón.
Đó là một cô bé nhỏ hơn cô chừng bốn tuổi, là một fangirl nhỏ trong đám fan ít ỏi của cô từng xem phim cô đóng mà không chê nó dở. Lần đầu thấy cô đã không kiềm nén được kích động, nhưng rồi vô cùng tri kỷ giúp cô giữ bí mật. Chỉ là mỗi lần đều nhiệt tình đến mức khiến cô ngượng ngùng không dám tới nhưng không cưỡng lại được hương vị kia nên thôi.
"Chị đến rồi, vẫn như cũ ạ!?"
Cô bé lanh lợi nói: "Báo với chị, hôm nay con trai đầu bếp chính của nhà hàng chúng em vừa mới về nước. Anh nấu học làm bánh ở Pháp, tay nghề làm bánh táo chính tông cực đỉnh. Chị có muốn thử không?"
Hai mắt cô bé tỏa sáng, khiến người không thể cô phụ tâm ý của cô được.
Hạ Quý Linh bật cười, nhưng vẫn thuận theo: "Được, vậy hôm nay chị gọi bánh táo cùng với..."
"Em biết em biết!"
Không đợi cô nói xong cô bé đã lanh lợi kéo cô đến vị trí cô vẫn thường ngồi, sau đó chạy biến.
Hạ Quý Linh chỉ biết lắc đầu cười, trong lòng bỗng nhiên có chút buồn lo vô cớ. Đến lúc biết cô giải nghệ, cô bé nhất định sẽ buồn cho xem.
Không để cô đợi quá lâu, từng món cô chọn nhanh chóng được mang ra, cho đến khi chỉ còn món bánh táo. Đương nhiên rồi, món đó vẫn cần thời gian nhất định mà.
Hạ Quý Linh không để ý, trước tiên thưởng thức món panna cotta ngũ vị bao gồm dâu tây, việt quất, dâu tằm, chanh dây và mâm sôi. Năm mùi vị này tạo thành một bông hoa năm cánh bên trên nền trắng sữa đặc hữu của món panna cotta truyền thống. Màu sắc tươi đẹp hút mắt, hình thái long lanh mượt mà béo nguậy kích thích khẩu vị, Hạ Quý Linh không đợi được muốn nếm thử nó trước.
"Ưm... Ngon quá đi mất!"
Hạ Quý Linh hạnh phúc đến mức ngất ngây khi cảm nhận hương vị chua ngọt tan ra trong khoang miệng.
Hình ảnh này lọt vào tầm mắt của Tống Bách, khiến anh buồn cười.
Vốn dĩ định ra xem thử vị khách nào mở hàng cho anh món bánh táo còn đang ở trong lò nướng, không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng thú vị này. Biểu tình kia quả thật là tràn ngập cảm xúc, rất dễ lôi kéo nhiệt tình của người khác.
Nhưng giây sau nhìn rõ được khuôn mặt của người đó, Tống Bách không nén được vui mừng hô lên: "Hạ Quý Linh!"
Người bị anh bất thình lình gọi lớn giật mình một cái thật rõ ràng, biểu tình có chút sợ đầu sợ đuôi đưa mắt nhìn xung quanh như ăn trộm. Tống Bách buồn cười nhưng cũng lập tức hiểu được nguyên nhân. Có điều anh lại không kìm được nụ cười thật tươi khi thấy Hạ Quý Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn mình như nhìn thấy chuyện gì thật khó tin.
Hạ Quý Linh quả thật kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy Tống Bách.
Nếu chỉ nói ngắn gọn thôi thì họ từng là bạn học của nhau, cũng xem như tâm giao. Vấn đề là đã nhiều năm rồi, từ khi Tống Bách giữa chừng theo gia đình ra nước ngoài, sau đó Hạ Quý Linh cũng nghỉ học vì món nợ ngập đầu, họ chưa từng gặp lại nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...