Trở lại cửa tiệm buôn bán của mình, đi vào bên trong, Trương Thế Nhân nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc của đứa con gái bảo bối của Ngô Nhất Đạo mà không nhịn được cười. Tiểu nha đầu kia thật ngoan độc, vì “chỉnh” hắn một lần mà không tiếc dùng cha nàng làm đệm lưng.
Đều nói không ai hiểu rõ con gái bằng cha, quả nhiên không giả. Ngô Nhất Đạo thấy điểm tâm đưa lên toàn là đồ ngọt, hắn lập tức đoán được cái ý không mấy tốt đẹp của con gái.
Sau đó, đầu tiên hắn để cho Hoàn Phi Quyên trở về, rồi có chút bất đắc dĩ giải thích cho Trương Thế Nhân một lần. Trương Thế Nhân đương nhiên sẽ không để ý trò đùa dai này của vị đại tiểu thư ấy, bề ngoài hắn vẫn tỏ vẻ không có gì, nhưng mà bên trong hắn lại đang tính toán thời điểm thích hợp giáo huấn cô nàng nhỏ nhắn mà không biết trời cao đất rộng này.
Sau khi Trương Thế Nhân rời đi không bao lâu thì Ngô Nhất Đạo đi gặp Ngô Ẩn Ngọc, hắn nói Trương Thế Nhân ăn điểm tâm, sau đó chạy đi nhà vệ sinh một lần rồi lại một lần. Ngô Ẩn Ngọc nghe xong thì cười ngửa tới ngửa lui, chỉ là không ai chú ý tới ở sau nụ cười của nàng còn có chút ý tứ khác.
Đợi Ngô Nhất Đạo rời đi, tiểu nha hoàn Hoàn Phi Quyên nắm chặt nắm đấm, quơ quơ một chốc:
- Cuối cùng thì cũng đã để cho tên tiểu tử kia ăn chút đau khổ.
Song, trái ngược với thái độ của Hoàn Phi Quyên, Ngô Ẩn Ngọc lại trầm mặc, nàng cười cười như thể không có cách nào khác:
- Phi Quyên, phụ thân lừa gạt ta đấy. Tám, chín phần mười là tiểu tử kia căn bản không có ăn điểm tâm. Vừa rồi ta đã nghĩ tới, đưa điểm tâm lên toàn là đồ ngọt, phụ thân liếc mắt thì có thể nhìn ra vấn đề, cho nên khẳng định rằng phụ thân sẽ không để cho tên tiểu tử kia ăn.
- Mới vừa rồi lão già còn nói rằng lần sau không cho phép chúng ta làm như vậy…
- Phụ thân chỉ là muốn cho ta vui vẻ lên một chút, thế nên ta phải diễn xuất thành công tới phút cuối.
Ngô Ẩn Ngọc buông cánh tay đang quơ ở trên không trung xuống, đi đến ngồi xuống bên giường, nhìn sắc trời dần dần tối ở bên ngoài mà thở dài:
- Từ sau khi mẫu thân mất, phụ thân càng ngày càng dung túng ta, cố gắng nghĩ phương pháp chọc cho ta vui vẻ, không hi vọng ta có chút uất ức nào. Ta biết ông sợ ta nghĩ tới mẫu thân mà đau lòng, sợ ta cảm thấy không còn mẫu thân nữa thì sẽ không có chỗ dựa vào. Phi Quyên… Ta giống người thế sao?
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sâu vào màn đêm đang ập đến:
- Phụ thân thương ta nên mới dung túng cho ta, đó là vì để cho ta vui vẻ và thoải mái. Ta cũng vậy, thay đổi thành một người kiêu căng, thậm chí là người cố tình gây sự, đó không phải là do ta muốn làm cho phụ thân thấy ta rất vui vẻ sao? Chỉ khi ta giả vờ vui vẻ, trong nội tâm phụ thân mới nhẹ nhàng chút ít. Thật ra từ sau khi mẫu thân qua đời… Phụ thân cùng ta, chưa ai từng thật sự vui vẻ.
Cái mũi Hoàn Phi Quyên chua xót, nhịn không được tiến lên nắm tay Ngô Ẩn Ngọc, nói:
- Tiểu thư đừng quá đau buồn, phu nhân đã mất hai năm.
Ngô Ẩn Ngọc cười cười, lau đi những giọt nước mắt vương trên khóe mi, bĩu môi nói:
- Không nói cái này, cái tên tiểu tử thúi kia tên là gì? Trương Thế Nhân đúng không… Đừng nóng vội, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho hắn đẹp mặt!
Ở trong cửa hàng, Trương Thế Nhân vắt óc sửa sang những lời Ngô Nhất Đạo đã nói một lần. Hắn ngồi ở trước bàn sách, lấy bút viết lên giấy Tuyên Thành mấy cái tên mà Ngô Nhất Đạo đã nhắc tới.
Không nói đến những nhân vật như Vương Duy, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao…, dù họ có kinh nghiệm trâu bò đến mấy thì họ cũng là những người xuất thân nghèo hèn. Cần phải chú ý họ vì họ đặc biệt, nhưng không vì thế mà lơ là những người khác. Đặc biệt là ở trong những con cháu thế gia được các thành tuyển ra, cũng không phải ai cũng là hạng người giá áo túi cơm được mạ vàng. Trong đó có mấy người có tài nổi danh khắp thiên hạ, bọn họ không chỉ có gia thế hiển hách, mà văn võ còn không kém hơn ai. Cùng so sánh với những người này, Trương Thế Nhân càng không có một chút ưu thế.
Công tử Bùi gia Bùi Sơ Hành, người mà bốn tuổi đã nắm vững các điển tịch, được người đời xưng là thần đồng. Nghe nói năm hắn năm tuổi, vào thời điểm Hải Dương Quán khai trương, hắn đã có thể làm một câu thơ xem như lễ vật dâng lên, lúc ấy liền Trung Thân Vương Dương Kỳ cũng khen không dứt miệng.
Bùi gia là danh môn thế gia ở Đại Nam, người Bùi gia làm quan trong triều phải nói là nhiều vô số kể. Phụ thân của hắn là Thị Lang Hoàng Môn Bùi Diễn, chức quan ngang bằng Tổng đốc của một tỉnh, hơn nữa hắn còn là người hầu cận bên cạnh Hoàng đế, là người truyền chiếu chỉ của Hoàng đế.
Thuở thiếu thời, danh tiếng của Bùi Sơ Hành lớn đến mức tất cả người của đế đô đều biết rõ. Bệ hạ đăng cơ năm thứ ba, vào đại tiệc mừng tết Trung Thu, Bùi Diễn dẫn hắn đi dự tiệc. Bệ hạ tình cờ thấy đứa trẻ này có môi hồng, răng trắng khiến người yêu thích, ngài cố tình hỏi hắn vài câu học thức. Nhưng không thể tưởng tượng được cái đứa trẻ này lại trả lời rành mạch, nói có sách, mách có chứng, có đạo lý rõ ràng. Bệ hạ cực kỳ vui mừng, lập tức phong cho hắn một chức Hướng Thỉnh Lang Thất phẩm.
Công tử Tạ gia ở Giang Nam Tạ Phù Diêu, vào lúc hắn chín tuổi, mọi người ở Giang Nam đều biết tên của hắn. Mới sáu tuổi, tiên sinh được nhà hắn mời tới đã bị sự lém lỉnh cùng tai quái trong việc hỏi vấn đề của hắn làm cho váng đầu. Khi hắn lên chín, nghe nói tiên sinh dạy hắn vì… không còn gì để dạy cho hắn nữa nên không thể không chào mà từ giã, từ đó về sau thanh danh của hắn vang lừng.
Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi, đó là việc hắn là đệ tử ký danh của Tam Thanh Quan ở núi Võ Đang. Nghe nói lúc Trương chân nhân của Tam Thanh Quan làm khách ở Tạ gia, liếc nhìn thì liền biết kẻ này có tư chất phi phàm, thế là Trương chân nhân thu hắn làm đệ tử ký danh. Hàng năm Trương chân nhân đều phái người ở trên núi Võ Đang đi tới Tạ gia ở Giang Nam, truyền thụ đạo pháp cho Tạ Phù Diêu.
Còn có Thôi Bình Châu của Thôi gia ở Bác Lăng, Vương Định của Vương gia ở Giang Nam, Lô Phàm của Lô gia ở Sâm Châu. Những người này đều là thanh niên tài tuấn đại danh đỉnh đỉnh. Có họ dự thi… Trương Thế Nhân đừng nghĩ đến việc bỗng nhiên nổi tiếng trong cuộc thi của Kinh Võ Viện, nếu có thể bình an tiến vào Kinh Võ Viện thì đã là chuyện thuận lợi lắm rồi.
Mấy ngày nghỉ ngơi, Trầm Khuynh Phiến đã có thể tự mình đi lại, nàng nhìn thấy hàng lông mày hơi nhíu của Trương Thế Nhân, vậy nên nàng ngồi xuống ở phía đối diện hắn, cười cười hỏi:
- Như thế nào? Cảm thấy không chắc?
Trương Thế Nhân đưa tờ giấy mà hắn viết một nhóm lớn tên người cho Trầm Khuynh Phiến, nói:
- Những người này có danh tiếng vang xa, ta bất quá chỉ là một tên tiểu tốt của biên quân… Tán Kim hầu nói với ta những điều này… hiển nhiên là cảm thấy ta có thể tranh cao thấp một hồi với bọn họ, nhưng ta lấy cái gì cùng bọn họ tranh giành? Có thể thi đỗ vào Kinh Võ Viện đã làm một chuyện không tệ với ta rồi.
- Không đúng.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:
- Ngươi cóbiết vì sao mà Tán Kim Hầu nói những điều này với ngươi sao, chẳng lẽ hắn không biết ngươi căn bản không thể so được với những đệ tử của danh môn thế gia?
- Vậy hắn có ý gì?
- Hắn đang nhắc nhở ngươi, ngươi nhất định phải tranh giành.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi đã gặp vua, cũng được mấy vị Đại học sĩ coi trọng. Nhìn bề ngoài thì ngươi vẫn là ngươi, ngươi bất quá chỉ là một tiểu tốt của biên quân. Nhưng trên thực tế, không thể không nói rằng trong triều đã sớm có người nhìn ngươi chằm chằm rồi. Lúc ngươi nhìn những cái tên của đệ tử thế gia mà phát sầu, có lẽ bọn hắn đang nhìn tên ngươi mà nảy sinh tính toán ác độc. Ở trong triều đình, các thế gia, từng cái từng cái đều có lợi ích nhóm rất rõ ràng. Dân chúng có thể không nhìn thấy rõ, nhưng sự thật nó chính là rõ rành rành.
- Bệ hạ gặp ngươi, mấy vị Đại học sĩ tán dương ngươi. Sau khi trở về mấy vị Đại học sĩ kia sẽ không nói? Tán Kim hầu nhất định là đã nghe được cái đồn đãi gì, cho nên lúc này mới đặc biệt chỉ điểm cho ngươi.
Trầm Khuynh Phiến nghĩ nghĩ, nói ra:
- Một ít quyền quý trong triều đình đã chú ý tới ngươi, thừa dịp ngươi chưa có bay xa, bọn họ hoặc là lôi kéo ngươi thành người trong trận tuyến của họ, hoặc là chèn ép đến mức mà ngươi không tài nào ngẩng đầu lên được. Bệ hạ có trăm công nghìn việc, hắn ta không có khả năng sẽ mãi nhớ kỹ đến một tên tiểu nhân vật như ngươi. Mà những tên xuất thân thế gia vốn tâm cao, khí ngạo, sau khi biết rõ tên ngươi thì tự nhiên sẽ hướng mắt nhắm thẳng vào ngươi.
- Bọn hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình bị một người có xuất thân thấp hèn đè xuống, họ sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngươi không ngẩng đầu lên được. Mặt khác, người thế gia đều cố hết sức bồi dưỡng cho đệ tử nhà mình, sẽ không còn dư lực bồi dưỡng ai nữa. Những thế gia không có đệ tử tham gia cuộc thi sẽ nhìn chằm chằm vào những thí sinh xuất sắc mà lôi kéo, biến họ thành của mình. Ý của Tán Kim Hầu là… Nếu ngươi không thể bỗng dưng nổi tiếng ở trong cuộc thi của Kinh Võ Viện, chỉ sợ có tám, chín phần mười thì ngươi sẽ bị thế gia đè xuống, sau này còn muốn ngẩng đầu lên cũng khó khăn!
Lại để cho bệ hạ thỉnh thoảng nhớ đến tên ngươi, đây mới là bản lĩnh…
Trương Thế Nhân đột nhiên nhớ tới những lời này của Trác Bố Y, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng. Trầm Khuynh Phiến nói không sai, những thế gia kia đều… đang đợi xem kịch vui, nếu như hắn đạt danh đầu, bọn họ sẽ không ngừng ném cành ô – liu qua. Nếu như hắn bị những con cháu thế gia giẫm xuống, ngay lập tức hắn sẽ bị phong tỏa, họ sẽ làm cho bệ hạ thấy hắn căn bản cũng không hơn cái phế vật, không có tác dụng lớn. Không đến một năm, bệ hạ còn nhớ rõ hắn sao?
Đến lúc này Trương Thế Nhân mới hiểu rõ dụng ý của Tán Kim Hầu.
Mà trên thực tế, ở một khắc khi hắn gặp Hoàng đế, hắn cũng đã dồn mình đến tình trạng không thể không tranh, chỉ do hắn còn chưa nghĩ rõ ràng mà thôi.
…
…
Hậu viện của chỗ ở đại nội thị vệ.
Một bức tường thấp chia cái sân rộng thành hai viện trước và sau. Nhìn bề ngoài thì bức tường thấp này chỉ đơn giản là có tác dụng trang trí. Nhưng ẩn sau đó, đâu chỉ phân chia cái sân nhỏ? Ở trong phía nam tường thấp, là chỗ của đại nội thị vệ, ở thoáng phía sau sân nhỏ một chút là chỗ của Nhãn Sở.
Trấn phủ sứ Nhãn Sỡ Hầu Văn Cực có chức vị Phó Chỉ huy sứ đại nội thị vệ, cũng có thân phận như Mạnh Vô Địch mà thôi, nhưng rất hiển nhiên, đây chỉ là thân phận bề ngoài. Ở đại nội thị vệ, ai có an gan hùm mật gấu cũng không dám cho rằng như vậy, những quan viên trong triều đình biết rõ nội tình cụ thể và tỉ mỉ cũng không dám cho rằng như vậy. Ở đại nội thị vệ, Hầu Văn Cực thế nhưng mà là nhân vật ngồi ngang hàng mà nói chuyện với La Úy Nhiên. Thậm chí có thể nói, luận về sự tin tưởng của bệ hạ, Hầu Văn Cực còn mạnh hơn La Úy Nhiên một ít.
Dù sao La Úy Nhiên có xuất thân giang hồ.
Mà Hầu Văn Cực là xuất thân từ thế gia hàng thật giá thật.
Đang nghiêng mình dựa vào ghế đọc sách, Hầu Văn Cực vừa lật xem sách, vừa nghe thủ hạ báo cáo bản án lúc sáng. Nghe được phần cuối, hắn khép sách lại, làm thành một tiếng “bộp”, hỏi:
- Đã rõ ràng chưa?
Một trong bảy Thiên Hộ của đại nội thị vệ, được gọi là Thần Nhãn Lưu Độc Tú khom người nói:
- Lần lượt dùng hình, đã rõ ràng.
- Ở tối hôm trước, hai người bị Trác tiên sinh bắt được kia, một cái là Viên Ngoại Lang của Binh Bộ, tên hiệu là Chim Ưng. Hắn là thân tín của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai, nhưng việc ám sát Trương Thế Nhân lại không có liên quan tới Ngu Đông Lai. Chim Ưng sở dĩ giết Trương Thế Nhân là bởi vì bản án ở thành Gia Trang. Hắn có một người em ruột theo Thái giám Cầm bút Ngô Bồi Thắng tuần tra đến thành Gia Trang, sau đó thì chết cùng với Ngô Bồi Thắng. Quân đội cùng Binh Bộ và Đại Lý Tự, Hình Bộ đều nói đệ đệ của hắn cùng Ngô Bồi Thắng chết trận sa trường, nhưng có thế nào thì chuyện đó cũng không thoát khỏi quan hệ với Trương Thế Nhân.
- Muốn giết người ta, ngược lại lại bị người ta giết ngược lại…
Hầu Văn Cực cười nói:
- Là do đệ đệ của hắn là cái phế vật, trách không được người khác.
- Đối ngoại nên nói thế nào?
Lưu Độc Tú hỏi.
- Nội gian!
Hầu Văn Cực dùng giọng điệu bình thản nói:
- Không lâu trước đó, vào ban đêm có mấy người xông vào Binh Bộ giết nhiều người như vậy, không có nội gian thì làm sao bọn người kia có thể tiến vào Binh Bộ một cách đơn giản như vậy? Chim Ưng thân là quan viên Lục phẩm của Binh Bộ, vậy mà cấu hết với gian tế cho Đế quốc Thiên Thuận phái tới với mục đích ăn cắp địa đồ bố phòng quân lực nơi biên cương Đại Nam, sau khi sự tình bại lộ thì cùng gian tế Thiên Thuận tắm máu Binh Bộ, vào thời điểm hắn định trốn thì bị người Nhãn Sở chúng ta bắt được.
Nói xong câu đó, Hầu Văn Cực nhịn không được bật cười:
- Ngu Đông Lai không may cực độ, vốn tưởng hắn sẽ vượt qua sự bất lợi năm xưa, nhưng lại ra một cái thủ hạ ngu ngốc, thế là giờ này phiền toái của hắn đến rồi. Lần này hắn không muốn từ quan cũng không được! Lần này ngã xuống, hắn lại muốn đứng lên thì còn khó hơn lên trời. Chuyện Binh Bộ, từ trước tới nay chúng ta vẫn không chen tay vào, âu cũng là do Ngu Đông Lai bảo vệ quá kín. Bởi thế La Chỉ huy sứ cùng ta bày bố thật lâu mà không có biện pháp làm cho người của đại nội thị vệ và Nhãn Sở thẩm thấu vào bên trong Binh Bộ. Song có lẽ lần này cơ hội đã đến rồi.
- Chúc mừng Trấn phủ sứ.
Lưu Độc Tú khom người nói ra:
- Thái độ của Ngu Đông Lai với đại nội thị vệ cùng Nhãn Sở chúng ta luôn cường ngạnh, hắn ngã xuống thật đúng là làm cho người ta cảm thấy sung sướng.
- Cái tên Trương Thế Nhân này xem ra là sao may mắn của Nhãn Sở ta. Lúc trước nếu Mạnh Vô Địch giết hắn đi, thì làm gì chúng ta còn có thể xem nhiều tiết mục phấn khích như thế? Ngu Đông Lai cùng ta và La Chỉ huy sứ đấu nhau cả trong tối và ngoài sáng lâu như vậy, thật không thể tưởng tượng được vậy mà hắn ngã ở dưới tay một tên vô danh tiểu tốt, thú vị.
Hầu Văn Cực đứng dậy, sửa lại y phục của mình một chút, nói:
- Ta đi nói với La Chỉ huy sứ một tiếng, sau đó sẽ đi gặp mấy tên cung khai ngu ngốc. Xong xuôi thì ngươi sửa sang tất cả đồ vật, đưa đến Hình Bộ, trước khi trời tối ta phải tiến đến Sướng Xuân Viên báo cáo việc này cho chủ tử.
- Vâng!
Lưu Độc Tú lên tiếng, khom người đi ra ngoài.
Hầu Văn Cực uống cạn chén trà, nghĩ đến những người cung khai. Trong lòng tự nhủ: “Ngu Đông Lai có cái thủ hạ phế vật, giờ này thì khiến hắn bay khỏi con đường làm quan. Đã thế thì thôi, làm sao mà người dưới trướng La Văn cũng đều là phế vật? Thật không biết lúc trước La Diệu tuyển chọn thế nào, một lũ gia nô như thế giữ lại thì có làm được gì.”
Rồi hắn lại nghĩ tới thiếu niên tên là Trương Thế Nhân, trong lòng của hắn không khỏi thở dài.
Lúc trước cùng La Úy Nhiên nhắc đến, cái tên Trương Thế Nhân này chỉ là một nhân vật nhỏ ở trong cục, là thứ có cũng được mà không có cũng xong. Bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà hắn trở thành một quân cờ chủ yếu trong cục này, thật sự là cục diện chẳng ai ngờ tới.
“Thiếu niên, cuộc sống của ngươi rồi cũng sẽ không dễ chịu lắm. Mới nhập kinh mà thành tựu đã cao như vậy, đạo lý cây cao chịu gió lớn liệu ngươi có hiểu không? Nguyễn Phục thông minh hơn ngươi nhiều, thời điểm hắn tiến vào Kinh Võ Viện, chẳng ai biết hắn là người của Nguyễn gia Thế Tây. Mà ngươi bây giờ, chính ngươi buộc mình đứng ở trên đầu gió đỉnh sóng, có bao nhiêu cây đao chờ chặt ngươi thành tám khối… Ngươi giúp ta đại ân, ta cũng sẽ không tự thân động thủ diệt trừ ngươi thì đã xem là nhớ đến ân tình của ngươi rồi, nhưng một số biện pháp nham hiểm trong tay vài tên con cháu thế gia vẫn sẽ làm cho ngươi chết không toàn thây.”
Hầu Văn Cực cười cười, trong lòng tự nhủ: “May mắn lúc trước La Úy Nhiên ngăn cản, bằng không thì vì che giấu bí mật ở thành Gia Trang, ta đã sớm tùy tiện ném ngươi vào trong một bãi tha ma. Hôm nay ngươi vặn ngã Ngu Đông Lai, xem ra phế vật cũng có lúc có tác dụng lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...