Chinh Chiến

Thời tiết càng ngày càng nóng, dù có mở cả hai cửa sổ trong phòng thì nội tâm cũng có chút loạn nhịp. Uống liên tiếp hai chén trà lạnh, La Úy Nhiên vẫn cảm thấy trong lòng giống như đang bị lửa thiêu cháy. Từ sau khi nói chuyện với bệ hạ ở Sướng Xuân Viên, hắn trở về chỗ ở của mình, về sau lại không có đi ra thư phòng.

Ngồi đối diện hắn là Thống lĩnh Nhãn Sở kiêm Trấn phủ sứ Hầu Văn Cực, cái tên này lại không nhịn được bật cười:

- Mọi người đều nói Thống lĩnh, Chỉ huy sứ La Úy Nhiên của đại nội thị vệ có tính tình trầm ổn, gặp chuyện kinh hãi đều không sợ hãi, gặp nguy cũng không loạn, núi Thái Sơn có sụp đổ thì mặt vẫn không đổi sắc. Hôm nay là thế nào đây, ngươi đã đi vòng quanh ít nhất mười vòng trong phòng rồi.

- Gặp nguy không loạn, đó là do không đủ nguy. Gặp chuyện kinh hãi mà không sợ hãi, đó là do kinh hãi quá nhỏ. Còn nói núi Thái Sơn sụp đổ… Cùng so sánh với cái trừng mắt của bệ hạ thì nó không bằng cái rắm.

La Úy Nhiên lắc đầu, giận dữ nói:

- Việc này nếu không có Áo Vải, dễ xử lý.

Hắn vừa đi qua đi lại vừa nói:

- Nhiều nhất là phá hết những tiểu cục mà chúng ta đã bày ra ở trước kia. Tuy rằng ta đưa hắn đến trong tay Nhãn Sở của ngươi, nhưng người đã tiến vào thì đó là người của ngươi. Quan hệ hiện tại của hai người các ngươi còn thân hơn quan hệ của ta và hắn. Hôm nay ta nói với Áo Vải là ngươi cho ta ba ngày mặt mũi… Ngươi có cho hay không?

- Vô nghĩa.

Hầu Văn Cực trừng mắt liếc hắn, nói ra:

- Ngươi cũng đã nói, Áo Vải hiện tại là người của ta, vậy thì cần ta cho ngươi mặt mũi sao? Ta và ngươi cũng hiểu tính tình của tên kia, thật vất vả gặp được một cái đệ tử xem thuận mắt mà còn là nữ tử. Nếu như tên kia cố chấp làm lên, hắn thật sự dám mang người chạy ra khỏi Thanh Long, tìm một nơi hẻo lánh mà chim không thèm ị để ẩn núp. Ở trong mắt chúng ta, chuyện triều đình, chuyện của bệ hạ đặt ở vị trí đầu, nhưng hắn… Những năm trong ngục tù kia căn bản cũng không đè tính tình của hắn xuống.

La Úy Nhiên thở dài:

- Ta chỉ vẫn luôn nghĩ, mạo hiểm lớn như vậy, có đáng giá hay không.

- Trác Bố Y làm việc, cho tới bây giờ đều xem hắn có tình nguyện hay không, nơi nào có cái thuyết pháp đáng giá hay không đáng giá gì chứ.

- Nếu không lại giam hắn vào ngục?

La Úy Nhiên nói:

- Đợi các sự tình được thỏa đáng, hai người chúng ta ép hắn phải nhận lỗi.

Hầu Văn Cực không nhịn được cười:

- Giam hắn vào ngục? Mười năm ở nhà giam, hắn ở chốn đầy tường đồng vách sắt đó sáng tạo ra thủ đoạn tinh vi, tuy không phải loại võ công độc bá giang hồ, nhưng cũng quá bá đạo rồi. Nếu thật sự động thủ, ta và ngươi ai cũng không chắc có thể là đối thủ của hắn.

- Giữ Mộc Tiểu Yêu, vài người khác thì mặc kệ.

La Úy Nhiên phát hiện đầu mình càng lúc càng lớn, nói chuyện cũng càng ngày càng vớ vẩn, ngớ ngẩn.

- Nữ nhân Trầm Khuynh Phiến kia nếu chết rồi, cái tên Trương Thế Nhân có lai lịch bí ẩn tất nhiên sẽ không yên tĩnh. Hắn không thành thật một chút, ngươi có thể không giết hắn sao? Giết Trương Thế Nhân, Mộc Tiểu Yêu sẽ cùng chết chung, đến cuối cùng vẫn là một người cũng không còn.

- Vì một Trác Bố Y, vậy mà lại để cho hai người chúng ta ở đây buồn rầu.

La Úy Nhiên ngồi xuống ghế dựa, cười khổ nói:

- Ta chỉ sợ kỳ thật bệ hạ đã biết rõ hai người chúng ta đều biết tình hình thực tế. Bệ hạ cho thời gian bảy ngày, đơn giản là làm cho hai chúng ta tự xem mà xử lý.

- Dám xông vào Binh Bộ, giết một trăm lẻ tư người… Cho dù là ông trời con, ông đây cũng không cứu được…. Không đúng!


Nói đến ông trời con, ánh mắt La Úy Nhiên đột nhiên sáng ngời.

- Ngươi còn không biết, nhưng ta và bệ hạ đều biết rõ… Trương Thế Nhân và người kia cùng xuất hiện ở thành Gia Trang, nếu như chúng ta đẩy người kia làm tấm khiên, ngươi đoán bệ hạ có thể mở một mặt lưới hay không? Ví dụ như… Chúng ta có thể nói Trương Thế Nhân là đồ đệ của người kia?

Hầu Văn Cực nao nao, trầm mặc một hồi, rồi nói:

- Hẳn là có thể thử xem.

Hắn uống một ngụm trà lạnh, sau đó nói tiếp:

- Dù sao những tiểu cục chúng ta bày ra trước kia đã thành hình. Tuy rằng Trương Thế Nhân bất quá là một tên tiểu tốt tầm thường ở bên trong cục của chúng ta, nhưng sau này chúng ta có cần hắn hay không thì cũng không nhất định. Nhưng đã có cơ hội giữ được những cục mà chúng ta đã vất vả bố trí, vẫn nên thử xem thì tốt hơn.

- Đại nội thị vệ của chúng ta vẫn luôn không nhúng tay vào sự tình của quân đội.

La Úy Nhiên nói:

- Thật khó khăn mới tìm được cơ hội, cứ bị phá như vậy, quả thực là làm cho người ta có chút không cam lòng. Quan văn, võ tướng, đại nội thị vệ… Quan văn cùng võ tướng có mâu thuẫn, quan văn cùng chúng ta có mâu thuẫn, võ tướng cùng chúng ta có mâu thuẫn. Từ khi bắt đầu, bệ hạ đã làm cho chúng ta đứng ở mặt đối lập với triều thần, thoạt nhìn đại nội thị vệ của chúng ta phong quang vô hạn, chỉ khi nào quan văn cùng võ tướng nảy sinh liên hợp, bệ hạ cũng sẽ không che chở chúng ta.

Hầu Văn Cực bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cùng việc đang bàn luận không có quan hệ, hắn không khỏi hỏi:

- Năm đó tại sao ngươi lại lựa chọn ở lại? Nếu như ngươi không nhận chuyện xui xẻo này, hiện tại vẫn còn hành tẩu giang hồ, chỉ sợ thanh danh còn vang dội hơn hiện tại nhiều. Khoái ý ân cừu, thời gian đó nhiều sảng khoái mà ngươi không lưu luyến sao? Mặc vào cái bộ áo Phi Ngư này, cũng đừng nghĩ đến việc nghĩ gì làm nấy rồi.

La Úy Nhiên lắc đầu:

- Sư huynh đệ có bốn người, dù sao cũng phải có một người canh giữ ở bên cạnh bệ hạ.

Vẻ mặt hắn hoảng hốt một chút, bất đắc dĩ cười cười:

- Ban đầu ta vốn tưởng là hắn sẽ ở lại, dù sao thân phận của hắn vẫn còn được bày biện ở đằng kia. Nhưng mà mười năm trước hắn rời đi, trước khi đi giao an nguy của bệ hạ vào trong tay ta, ta không có bất kỳ lý do nói không với hắn, ta đúng là không thể nói nên lời ấy.

- Sư huynh đệ của các ngươi có bốn cái, nếu như tụ chung một chỗ, dùng xẻng có thể xúc mất nửa ngọn núi Đại Tuyết Sơn hay không?

Hầu Văn Cực tò mò hỏi.

- Một mình hắn là đủ rồi, cần gì bốn người?

Vào lúc La Úy Nhiên nói câu này, sự tôn kính cùng sùng bái trong ánh mắt tuyệt đối không ít hơn lúc trước.

- Mười năm trước hắn có phải là đã đi?

Hầu Văn Cực lại hỏi.

La Úy Nhiên lắc đầu:

- Không biết… Nhưng Đại Tuyết Sơn vẫn còn ở đó.





“Người Bắc Tàu sắp cuối đầu xưng thần với bệ hạ, trong lòng người Thiên Thuận tự nhiên sẽ không thoải mái, vì vậy họ phát binh đánh thành Gia Trang. Nhưng rồi họ lại bị Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn dẫn quân đập tan. Tặc tử Thiên Thuận không có cam lòng, thế nên phái ra cao thủ tuyệt thế lẻn vào Binh Bộ, ý đồ trộm lấy địa đồ bố phòng của biên quân Đại Nam. Tất nhiên sau khi lấy trộm được địa đồ, họ sẽ động binh với Đại Nam. Nhưng mà khi cao thủ của Đế quốc Thiên Thuận lẻn vào Binh Bộ thì bị võ quan thủ vệ phát giác. Dưới trận hỗn chiến, Binh Bộ tổn thất hơn một trăm người, nhưng đã giết chết cao thủ mà Thiên Thuận phái tới, ngăn cản người Thiên Thuận lấy trộm địa đồ.”


La Úy Nhiên thuật lại câu nói mà hắn đã nói với Hoàng đế bệ hạ một lần, nhớ lại khoảng thời gian không lâu lúc trước, khi đứng ở bên ngoài cái lương đình nghỉ mát, hắn thậm chí không dám nhìn sắc mặt của bệ hạ. Chỉ trong một tích tắc đó thôi, hắn cảm thấy chính mình có thể sẽ bởi vì cái đáp án này mà bị cơn giận nổ trời của Hoàng đế đốt chết tươi.

Chỗ đáng sợ của La Úy Nhiên là nắm trong tay một vũ khí sắc bén trong triều đình có tên là đại nội thị vệ, mà trong tay bệ hạ là một thanh thần khí có tên giang sơn xã tắc.

Nghe được La Úy Nhiên đã trả lời Hoàng đế bệ hạ như vậy, Hầu Văn Cực không khỏi vỗ tay khen:

- Nếu đổi lại là ta, chưa chắc lúc ấy sẽ có phản ứng hợp tình hợp lý như thế. Mọi sự đã chuẩn bị, hiện tại bệ hạ chính là thiếu một cái lý do đầy đủ… Ngươi nói, một khi triều đình tuyên truyền việc Đế quốc Thiên Thuận phái người đánh lén phủ Binh Bộ vào ban đêm ra bên ngoài, dân chúng Đại Nam sẽ phản ứng thế nào? Những đại nhân trong triều đình sẽ có tư thái thế nào?

- Đến lúc khai chiến đó, tiếng hô có thể làm cho tường thành Thanh Long đều lay động.

La Úy Nhiên nói thật:

- Dân chúng Đại Nam sẽ không tiếc bất cứ giá nào ủng hộ cuộc chiến tranh này. Nếu như cần, bọn họ sẽ dỡ ván cửa trong nhà mình làm tấm thuẫn cho các binh sĩ. Nếu như cần, bọn họ sẽ nung chảy cái cuốc của mình để chế tạo binh khí cho binh sĩ. Nếu như cần, bọn họ cũng tuyệt đối cầm lấy cây gỗ, dĩa ăn, đi theo quân đội Đại Nam mà xông về phía trước. Dân chúng Đại Nam cũng tốt, triều thần cũng tốt, ở trong nhà mình có lục đục với nhau thế nào cũng không liên quan, một khi dính đến việc đối ngoại khai chiến, lòng của mỗi người đều có thể áp cùng nhau.

Hầu Văn Cực “ừ” một tiếng, nói:

- Cho nên, ở thời điểm này, phủ Binh Bộ bị người ở phía ngoài sử dụng cây kiếm cày một lần, đó không hẳn đã không phải là một chuyện tốt. Nếu như là bởi vì chuyện của người Bắc Tàu, bởi vì chuyện của thành Gia Trang, sự ủng hộ cho cuộc chiến tranh này của dân chúng kém xa lý do Binh Bộ bị tàn sát.

- Cuộc đánh bạc này của bệ hạ, đặt quá lớn.

Hầu Văn Cực cảm khái:

- Vô luận một trận chiến này đánh như thế nào, cũng sẽ không phải là một trận chiến tốc thắng. Quốc lực Đế quốc Thiên Thuận quá mạnh, trên thực tế, Đại Nam không có năng lực triệt để đánh thắng Thiên Thuận. Cho nên, mục tiêu sơ kỳ ban đầu chính là dùng tốc độ nhanh nhất đánh thắng trận chiến đầu tiên, sau đó dùng thời gian dài dằng dặc giữ vững lợi thế thắng lợi đã giành được. Có lẽ mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… Thẳng đến khi người Thiên Thuận quên cả việc trả thù.

La Úy Nhiên ngắt lấy một khối điểm tâm trên bàn, đưa vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói:

- Chuyện chiến tranh, ta và ngươi không tham dự vào được.

Hầu Văn Cực gật nhẹ đầu, đi tới cửa, nhìn xem bên ngoài, nói ra:

- Vậy thì cứ tiếp tục nói sự tình trước mắt.

- Ngươi không thể chờ ta ăn no?

La Úy Nhiên bất đắc dĩ nói:

- Thật khó khăn mới tạm thời quên đi việc này, nhắc lại, lại ăn không vô.

- Ta đã phái người đi thăm dò, chúng ta phải biết rốt cuộc tên Trương Thế Nhân kia có thân phận gì.

Hầu Văn Cực quay đầu lại nói:

- Nhưng… Thực tế đã không tra được gì.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên thị vệ phía ngoài bước nhanh vào, nhìn thấy Hầu Văn Cực đứng ở ngoài cửa liền vội vàng hành lễ.

Hầu Văn Cực hỏi:


- Chuyện gì?

Thị vệ đáp:

- Có người cầu kiến Chỉ huy sứ đại nhân.

- Ai?

Đang ngồi trên ghế, La Úy Nhiên hỏi một câu.

- Một đạo nhân… Tuổi không lớn lắm, vóc dáng không cao, rất béo.

Sắc mặt La Úy Nhiên hơi đổi một chút, nhìn Hầu Văn Cực mà cười khổ:

- Tên khó dây dưa nhất đã tới rồi.





- Ta phải đi rồi.

Trương Thế Nhân sắp xếp chăn giường chỉnh tề, sau đó cầm lấy một cây chổi, bắt đầu quét sạch phòng, vừa quét vừa nói:

- Ta vốn không định nói cảm ơn, bởi vì hai chữ này không có bất kỳ ý nghĩa nào. Nếu như có thể, ta càng muốn làm gì đó, ân cứu mạng quá nặng... Nhưng ở hiện tại, ta chỉ có thể nói hai tiếng cám ơn ngài, những chuyện khác chỉ sợ không làm được gì rồi.

Hắn khom người, động tác có chút cứng ngắc.

Ngô Nhất Đạo gật nhẹ đầu, không ngăn cản Trương Thế Nhân thi lễ.

- Đúng lúc này mà ta không thể lưu ngươi lại… Thật có lỗi.

Trương Thế Nhân đứng thẳng lên, nhìn Ngô Nhất Đạo, cười cười:

- Nếu ta là ngài, ta cũng không dám.

- Trương Thế Nhân… Đến cùng lai lịch của ngươi ra sao?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, hồi đáp:

- Nếu như ta nói ngay cả chính ta cũng không biết, ngươi tin không? Thực ra, ta so với ngươi còn muốn biết, nhưng ta đã hồ đồ hơn mười lăm năm rưỡi, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ta sẽ tiếp tục hồ đồ đến hết quãng đời còn lại.

- Hiện tại đã xảy ra việc ngoài ý muốn.

Ngô Nhất Đạo nói.

Trương Thế Nhân lắc đầu:

- Ta không phải chỉ cái ngoài ý muốn này.

Hắn quét sạch căn phòng một lần, sau đó sửa sang lại y phục của mình, đứng thẳng người, ôm quyền, xoay người, hành một cái lễ tạ ơn cực kỳ long trọng và nghiêm túc.

- Cáo từ.

Hắn nói.


- Ta còn cho rằng mình nhặt được một cái bảo bối, không nghĩ tới lại nhặt được một cái củ khoai nóng bỏng tay.

Ngô Nhất Đạo thở dài, không có nói tiếp cái gì. Trương Thế Nhân đi ra khỏi phòng với sắc mặt bình tĩnh, Đại Khuyển đã chờ hắn ở bên ngoài cửa.

Hai người đi ra phủ viện của Ngô Nhất Đạo, sau đó bước chân bắt đầu nhanh hơn. Đi hết mấy con phố, nhìn tòa lầu gỗ ba tầng của Hải Dương Quán, ban đầu Trương Thế Nhân rằng mình sẽ kích động cùng hồi hộp, nhưng lúc này, hắn vậy mà bình tĩnh, nội tâm không có một tia gợn sóng.

- Ta vẫn luôn không thích Trầm Khuynh Phiến.

Hắn vừa đi vừa nói.

Đại Khuyển gật đầu:

- Ta cũng không thích, ta luôn cảm thấy eo nhỏ không sai.

- Vì một người không thích, cùng chết, đáng giá sao?

Trương Thế Nhân hỏi Đại Khuyển.

Đại Khuyển cười hì hì, nói:

- Đừng khuyên ta, không có ý nghĩa.

- Ừ.

Trương Thế Nhân chỉ “ừ”, thật sự không khuyên nữa.

Hai người bọn họ đi vào Hải Dương Quán, những hạ nhân có thể còn không biết chuyện gì xảy ra, cho nên chào hỏi cùng mỉm cười với bọn họ. Hai người bọn họ khách khí đáp lễ.

Đi thẳng đến hậu viện, bọn họ liền thấy lão già què ngồi ở phía trước một căn phòng, uống từng ngụm từng ngụm rượu.

- Ta đã trở về.

Trương Thế Nhân nói.

Lão già què gật nhẹ đầu, sau đó hỏi:

- Nghĩ kỹ?

- Không có gì phải suy nghĩ cả.

Trương Thế Nhân trả lời.

Hắn đẩy cửa phòng ra, liền thấy Mộc Tiểu Yêu đang ngồi ở bên giường. Trên người nàng vẫn là bộ quần áo Phi Ngư rất đẹp, nhưng Trương Thế Nhân biết rõ hiện tại mặc bộ quần áo này vào thì cũng đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

Hắn chậm rãi đi đến bên giường, nhìn xem người nữ tử hư nhược như người giấy nằm ở trên giường. Tiếp nhận chén thuốc từ tay Mộc Tiểu Yêu, hắn ngồi ở bên giường, nhìn nữ tử đã mà con mắt cũng không còn khí lực để trợn ro, nói:

- Ngu ngốc… Ta vẫn cho rằng ngươi là người thông tuệ đệ nhất thiên hạ, hiện tại xem ra nguyên lai ngươi là kẻ ngu ngốc đệ nhất thiên hạ.

Hắn mớm thuốc cho nàng, nàng há miệng để hắn thuận tiện hơn.

- Ngu ngốc có thể chết hay không?

Cô gái nằm ở trên giường hỏi.

- Sẽ.

Trương Thế Nhân gật đầu, sau đó cười cười, rất nhẹ nhàng:

- Tất cả mọi người sẽ chết, cùng chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui