Chinh Chiến

Sau khi rời khỏi huyện Lộc Lai, mọi việc vẫn tiếp diễn như thường, chỉ có điều ở bên cạnh bọn người Trương Thế Nhân có thêm một cái Trầm Khuynh Phiến. Nàng ngồi trong một chiếc xe ngựa, đi ở sau lưng bọn họ với tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm, vẫn luôn giữ một khoảng cách không đổi.

Trương Thế Nhân vờ như đã quên chuyện ở đêm kia , song hắn thật giống như đã quên sạch.

Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu không có nói chuyện với Trầm Khuynh Phiến, hai người trước coi người sau như không khí, thế nhưng mặc dù giữa họ không có mùi thuốc súng, không khí vẫn có chút lạnh.

Trái lại, cái tên áo vải Trác Bố Y thoạt nhìn chỉ biết say mê phong cảnh và là một nam nhân bình tĩnh, mỗi lần hắn nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt cũng chẳng phải bình tĩnh. Mộc Tiểu Yêu cũng là mỹ nữ, nhưng ánh mắt hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu với ánh mắt hắn nhìn Trầm Khuynh Phiến tuyệt đối không giống nhau.

Đối với Mộc Tiểu Yêu là thưởng thức, đối với Trầm Khuynh Phiến là lửa nóng.

Nếu như Trương Thế Nhân không để ý tới những thứ lặt vặt, ánh mắt ấy có thể nói chính là lửa nóng bừng bừng.

Người có việc của người, lợn cũng có việc của lợn, nhất là với một con lợn ti tiện.

Trư Tiểu Hoa rất vui mừng tiến sát người Mộc Tiểu Yêu, nhân lúc nàng không để ý, nó dùng chiếc răng nanh sắc bén nhẹ nhàng đụng vào cặp đùi đẹp ở trong quần đỏ của nàng. Khi Mộc Tiểu Yêu tức giận đá con lợn rừng hung hãn này một cước, chú ta chẳng những không có nổi giận, ngược lại lại phát ra một tiếng rên rỉ đầy say mê.

Thế là Trác Bố Y đỏ mặt.

Xấu hổ, xấu hổ.

Đây là câu Trác Bố Y muốn nói, nhưng hắn lại không biết xấu hổ mà không nói ra.

- Ngươi bắt con lợn Trư Tiểu Hoa này làm thú cưỡi từ khi nào?

Trương Thế Nhân không khỏi tò mò, hỏi.

- Ngay ngày gặp được ngươi.

Câu trả lời của Trác Bố Y làm cho Trương Thế Nhân phải kinh ngạc, liếc mắt nhìn lại.

- Ngày ấy ở trong rừng cây, ta thấy Tiểu Hoa đang uống nước ở bên dòng suối nhỏ kia, lúc ấy ta không kiềm nén được bản tính, ta liền thu nó làm thú cưỡi. Vì vậy ta định thương lượng với nó để nó tình nguyện chấp nhận, nhưng rất tiếc là nó biểu thị phản đối.

- Vậy người làm sao mà thu phục nó?

Trương Thế Nhân hỏi.

Trác Bố Y có chút kinh ngạc liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó dùng giọng điệu bình thản, tự nhiên nói ra:

- Tất nhiên là đánh một chầu, nó đánh không lại ta cho nên đành phải để cho ta cưỡi… Vào thời điểm ta gặp các ngươi, nó đang ở trong rừng, chào tạm biệt đám nữ nhân cùng thuộc hạ của nó. Nó là vua của cái mảnh rừng kia, trong rừng động vật đều nghe lời nó.

- Ây… Đám nữ nhân của nó, ý ngươi là heo mẹ bọn chúng. Trách không được… Ngày đó trong rừng một con chim đều không có thấy, nguyên lai là Tiểu Hoa đang phát biểu ở trong rừng.

Trương Thế Nhân cải chính.

Sau đó hắn lại hỏi:

- Ngươi dùng phương thức gì đánh thắng Trư Tiểu Hoa? Ví dụ như phi kiếm gì, hay phù chú các loại? Hẳn là cái “quá trình” này rất đặc sắc.

Trác Bố Y dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Trương Thế Nhân, giải thích:

- Đối phó với một đầu lợn rừng, ngoại trừ dùng nắm đấm chính mình đánh nó đến mức nó không dám phản kháng, thì còn có phương pháp nào trực tiếp hơn để giải quyết sao?


Lời nói của hắn còn chưa xong, Trư Tiểu Hoa oan uổng “hừ hừ” một tiếng.

Trác Bố Y không có ý định dây dưa trên cái đề tài này, tuy rằng đi đường dài rất làm nhàm chán, nhưng những câu hỏi ngu ngốc như vậy thì hắn không hề có chút hứng thú gì.

- Đi tiếp ba ngày thì có thể nhìn thấy thành Thanh Long rồi.

Hắn nhìn về phía trước, cảm khái một câu, sau đó nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, hỏi dò:

- Ngươi có hứng thú học một ít gì đó từ ta không?

Mộc Tiểu Yêu ngẩn ngơ, không biết nên trả lời như thế nào.

Trương Thế Nhân biết rõ tính tình của Mộc Tiểu Yêu, cho nên nhanh miệng trả lời thay nàng:

- Nếu như… Ta nói là nếu như đã có một sư phụ, lại nhận thêm một cái sư phụ khác thì có tính phản bội hay không? Tuy rằng nàng không có đồng ý nhận người kia làm sư phụ, nhưng dù sao thì người ta cũng là người đề cập vấn đề này trước ngươi, cho nên… Đúng là vẫn phải suy tính một chút. Mặt khác… Cái người kia khóc lóc hô hào, thậm chí quỳ xuống cầu Tiểu Yêu tỷ làm đồ đệ của hắn, vả lại hắn là một tên cao thủ Cửu Phẩm hàng thật giá thật.

Nghe được bốn chữ “cao thủ Cửu Phẩm”, trong lỗ mũi của Trác Bố Y bay ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.

- Tuy rằng cao thủ Cửu Phẩm trên thế gian không nhiều lắm, nhưng nếu dùng ngón tay để đếm thì cũng có thể đếm được vài cái đấy. Có thể việc chọn sư phụ này vẫn phải xem xem người đó có giúp cho thực lực của ngươi tăng lên thật lớn hay không.

Hắn nhìn Mộc Tiểu Yêu, nói thật:

- Hai người chúng ta là một loại hình.

Hắn giải thích:

- Khi cảm giác lực phát huy đến mức tận cùng thì có thể đơn giản khống chế thể xác và tinh thần của con người. Ví dụ như ngày đó ở trong rừng cây, ta có thể dụ ngươi đi đến bên cạnh ra, ví dụ như ta có thể làm cho bọn ngươi nhìn thấy ảo giác như thế kia. Nếu như ta nguyện ý, ta thậm chí có thể để cho ba người các ngươi tự giết lẫn nhau. Đây mới là con đường thích hợp dành cho ngươi. Còn cao thủ Cửu Phẩm cái gì… Chẳng lẽ ngươi muốn để người ta dạy ngươi thành một cái chỉ biết giết người?

Hắn không nhịn được đắc ý, nói:

- Tu hành… thật ra cũng là một loại nghệ thuật, hiểu hay không?

Hắn lại nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi:

- Thế nên đến bây giờ ta mới hỏi ngươi là do ta đã nghĩ rất lâu và cũng đã suy tính kỹ rồi. Nếu như ngươi muốn, sau khi vào đế đô, ta tiến cử ngươi vào đại nội thị vệ. Cho ta thời gian ba năm, ta có thể làm cho ngươi làm được cái ảo giác mà ta đã làm ở trong rừng cây.

Trương Thế Nhân thở dài, nói:

- Cái này chính là sự khác nhau giữa thiên tài và phế vật… Nếu như ta tình nguyện quỳ xuống cầu ngươi, ngươi có thể thu ta làm đồ đệ hay không?

Trác Bố Y lắc đầu:

- Tuyệt đối sẽ không.

Trương Thế Nhân ngượng ngùng cười cười, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, hỏi:

- Dường như so với lão già què ở Hải Dương Quán hắn càng có thành ý, hơn nữa hắn nói không sai, con đường của hắn tựa hồ thích hợp với ngươi.

Mộc Tiểu Yêu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Trác Bố Y, chăm chú hỏi:


- Nếu như ta gặp phải việc gì khó hiểu trong tu hành, ngươi có thể dốc túi truyền thụ cho ta mà không giữ lại chút nào không?

Trác Bố Y gật đầu:

- Có thể.

- Sau khi đến đế đô, ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta và bằng hữu của ta hay không?

Lần này Trác Bố Y trầm mặc một hồi rồi mới gật đầu:

- Có thể.

- Như vậy, nếu như ta không muốn làm đồ đệ của ngươi thì ngươi có tình nguyện dạy cho ta hay không?

Mộc Tiểu Yêu càng lúc càng hỏi những vấn đề quá phận, thế nên Trương Thế Nhân đều nghe không lọt tai. Nhưng ở thời điểm Trương Thế Nhân định khuyên Mộc Tiểu Yêu thì Trác Bố Y lại dị thường kiên định gật đầu, nói:

- Ngươi có thể bái ta làm nghĩa huynh.

Mộc Tiểu Yêu không nói một câu, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, quỳ rạp ở trước mặt Trác Bố Y, lạy ba cái:

- Nghĩa huynh.

Trác Bố Y ngẩn người, sau đó nhảy khỏi người Trư Tiểu Hoa, đỡ Mộc Tiểu Yêu đứng dậy, nói:

- Người như ngươi có thể trở thành nghĩa muội của ta, vậy thì cũng đã đủ rồi.

Hắn nhìn về phía Trương Thế Nhân, lắc đầu.

Trương Thế Nhân vội vàng nói:

- Tuy rằng cuối cùng ta vẫn chiếm được tiện nghi lớn nhất, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không đắc chí. Sau khi tiến vào đế đô ta sẽ ít xuất hiện, tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây thêm phiền toái cho ngươi.

Ở ngay vào lúc câu nói này vừa xong, Mộc Tiểu Yêu cùng Đại Khuyển nhìn về phía chiếc xe ngựa của Trầm Khuynh Phiến. Dải băng đỏ trên người Mộc Tiểu Yêu như rắn nhỏ, đã rục rịch. Đại Khuyển thì mang vào bộ móng vuốt thép. Ngay cả Trác Bố Y cũng nhịn không được nhíu mày, ngón tay áp út cùng ngón cái của bàn tay trái cong cong, ngón trỏ, ngón giữa chập lại như kiếm.

Cũng đúng vào giờ khắc này Trương Thế Nhân mới hiểu được thì ra ánh mắt Trác Bố Y nhìn Trầm Khuynh Phiến không phải là lửa nóng… mà là cảnh giác.





Trầm Khuynh Phiến không nhúc nhích, không lâu sau thì một thân tràn ngập sát khí tan thành vô hình. Đại Khuyển lặng lẽ thở ra một cách nhẹ nhàng, khóe miệng Mộc Tiểu Yêu vẽ ra một tia cười lạnh.

Trác Bố Y như có thâm ý, liếc nhìn chiếc xe ngựa bên kia, sau đó cưỡi Trư Tiểu Hoa, tiếp tục đi tới.

Càng đến gần đế đô, cái không khí nghiêm túc và trang trọng ngày một đậm hơn. Con đường chính càng thêm rộng lớn, mà hai hàng cây cối bên đường đều được thiết kế tỉ mỉ. Cứ cách khoảng một canh giờ thì có thể gặp được một đội quan quân mặc áo giáp tươi sáng, rõ nét tuần tra ở đường chính.

Cảnh sắc hai bên đường cũng mất đi thanh tú, chỉ càng nhiều hơn sự chỉnh tề - cái thứ làm cho người ta không thích ứng.


Bất kể là phòng ở ở thôn nhỏ ven đường, vẫn là lương thực trong ruộng đều chỉnh tề đến mức làm người kinh ngạc. Gạch xa ngói đỏ, mỗi một tòa nhà cơ hồ đều được đúc ra từ một khuôn mẫu. Trương Thế Nhân có thể tưởng tượng ra đám quan chức đã phí hết bao nhiêu tâm tư mới tạo nên sự chỉnh tề ở nơi này.

Khoảng cách đế đô Thanh Long càng lúc càng gần, người đi trên đường chính cũng càng lúc càng nhiều. Nhiều thì nhiều, song không có chút hỗn loạn nào, tất cả mọi người vô cùng có trật tự. Cho dù là một ít con cháu thế gian ăn mặc sáng mù mắt người thì cũng sẽ không làm ra chuyện phóng ngựa chạy nhanh, hất bụi vào người đi đường.

Quy củ.

Đây là đặc điểm mà Trương Thế Nhân nhìn thấy.

Ở ngay dưới chân thiên tử, không người nào dám không tuân theo quy củ. Ở chỗ này, rất khó nhìn thấy con cháu thế gia ngang ngược. Và cả tình tiết khi nam phách nữ trong tiểu thuyết cũng không thấy. Thế nên với người có một lòng muốn thấy tình cảnh quần là áo lượt khi dễ dân chúng, hay công tử thế gia mới nổi bị công tử đại thế gia dùng sức giẫm như Trương Thế Nhân, nhất định sẽ có một sự thất vọng nho nhỏ.

Đợi đến lúc nhìn thấy thành Thanh Long, còn một khoảng cách khá xa nữa là đến cổng chính, Trương Thế Nhân chợt làm ra một cái quyết định khiến người khó hiểu.

Hắn muốn tạm thời không vào thành.

- Ta phải đợi người.

Trương Thế Nhân giải thích:

- Xem chừng không bao lâu nữa thì hai người Thôi Thương Lượng sẽ đuổi đến, hay là chờ bọn họ để cùng đi vào mới tốt. Cao lắm thì chúng ta chỉ đi nhanh hơn bọn họ ba, năm ngày lộ trình, đợi cũng không mất bao lâu.

Đại Khuyển không sao cả, Mộc Tiểu Yêu càng không có vấn đề gì.

Nhưng Trác Bố Y có chuyện.

Hắn nhìn về Mộc Tiểu Yêu, hỏi:

- Ngươi có thể theo ta vào thành trước hay không?

- Vì sao?

Mộc Tiểu Yêu hỏi lại.

Trác Bố Y không có trả lời, chỉ là nhìn về phía Trương Thế Nhân với ánh mắt nhờ giúp đỡ. Trương Thế Nhân lập tức hiểu được ý của Trác Bố Y, hắn cười cười, đi đến bên người Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Tiểu Yêu tỷ, đã đến đế đô rồi thì sẽ không gặp được nguy hiểm gì nữa. Cho dù những người kia có hống hách và ngang ngược tới mấy thì họ cũng không dám giương oai ở ngay gần thành Thanh Long. Trác tiên sinh đã mời ngươi cùng vào thành thì ngươi cứ đi trước đi… Lại nói, Trầm Khuynh Phiến đang ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì.

- Lý do.

Mộc Tiểu Yêu nhìn Trương Thế Nhân, hỏi một lời giải thích.

- Trác tiên sinh chỉ sợ là lo lắng người sư phụ kia của ngươi đến, đến lúc đó thì hắn khó mà mang ngươi đi được. Tuy rằng miệng hắn nói là hắn xem thường một cao thủ Cửu Phẩm, nhưng chỉ sợ ở trên thực tế, trong lòng của hắn một mực bồn chồn.

Hắn nói xong câu đó thì lại hạ giọng hỏi Mộc Tiểu Yêu:

- Cái tên họ Trác này có thực lực gì? Nếu như không bằng cái lão già què kia thì ngươi cứ từ chối hắn.

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu, có chút tự giễu:

- Từ khi tiến vào Đại Nam, loại năng lực này của ta càng ngày càng trở nên không chỗ hữu dụng rồi.

Không thể trách Mộc Tiểu Yêu vì sao lại càng lúc càng nản lòng đến vậy. Từ khi có ý định rời khỏi thành Gia Trang, nàng liên tiếp gặp phải nhiều người có thực lực mà nàng không cảm nhận ra. Ví dụ như bà chủ quán thịt chó, ví dụ như lão già què của Hải Dương Quán, ví dụ như Trác Bố Y, thậm chí là… cái tên đạo sĩ béo không đáng tin cậy Hạng Thanh Ngưu kia.

Đây là một loại đả kích rất tàn khốc với sự tự tin.

- Hắn chính là người hết sức trâu bò.

Trương Thế Nhân thật lòng nói:


- Hắn không có lý do lừa ngươi, nếu như hắn là người nổi lên lòng xấu xa với ngươi, ngày đó ở mảnh rừng cây kia hắn đã đắc thủ. Người này có lẽ có địa vị cao cực kỳ ở Nhãn Sở, cho nên ngươi đi với hắn thì tất nhiên chỗ tốt sẽ không ít. Nếu như ta không đậu vào Kinh Võ Viện, mà ngươi lại có thể đạt được một thân phận ở Nhãn Sở mà nói… đó cũng là một chuyện cực kỳ tốt.

- Đã là có lợi với ngươi, vậy ta đi.

Mộc Tiểu Yêu không có nói thêm bất cứ câu nào, quay người đi thẳng về phía thành Thanh Long.

Nàng thậm chí không có gọi Trác Bố Y.

Trác Bố Y nhìn cái người nữ nhân có cá tính này, nhịn không được cười khổ, lắc đầu. Hắn nói với Trương Thế Nhân:

- Thật không biết ta nhận được cái nghĩa muội, hay vẫn là nhận được người mẹ nuôi.

Trương Thế Nhân cừoi nói:

- Ngươi có thân phận cao như vậy, ta còn thật sự không muốn thấy ngươi kêu ta một tiếng chú.

- Lăn.

Trác Bố Y mắng một câu, xoay người đuổi kịp bước tiến của Mộc Tiểu Yêu.

Trương Thế Nhân đứng nhìn bóng lưng của hai người, trên khóe miệng mang theo vui vẻ, nhưng trong lòng tràn đầy thất lạc, thật giống như… hắn đang nhìn thấy người thân của mình đi xa. Qua nhiều năm như vậy, hắn đã có thói quen có Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh. Mặc dù bây giờ cũng không có rời xa, nhưng cái cảm giác thất lạc kia lại khiến cho hắn bị cay mũi.

Hắn nhìn về phía thành Thanh Long nguy nga ở xa xa, không khỏi nhỏ giọng nói một câu:

- Thanh Long… quá lớn.

Người ở trong một tòa thành như vậy, có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp lại.

Không biết lúc nào, Trầm Khuynh Phiến đã xuống xe ngựa, đứng ở bên cạnh hắn:

- Thế nào? Khi đến nơi này rồi thì có cảm tưởng gì không?

Trương Thế Nhân có chút nghiêng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, im lặng một lúc rồi nói:

- Ngươi đang ghen tỵ, ngày đó ở giữa đường, khi Trác tiên sinh muốn nhận Mộc Tiểu Yêu làm đồ đệ, ngươi đã động sát tâm.

Trầm Khuynh Phiến không có phủ nhận, khóe miệng nổi lên một vòng tự tin, vui vẻ:

- Đúng là sát tâm đã làm động ý niệm… Nhưng rất nhanh thì không còn. Ta không cho rằng ghen ghét là một chuyện xấu. Trái lại, ghen ghét nhiều năm như vậy đã trở thành động lực để ta không ngừng trở nên mạnh mẽ. Ta ghét tất cả những người mạnh hơn ta, cho nên ta sẽ vượt ra bọn họ rất nhanh.

Nàng ngóc cằm lên, ở trong cơn ngươi sáng ngời đều là ngạo nghễ.

- Từ khi rời khỏi sư môn thì không có một người dạy ta nên tu hành như thế nào, nhưng ta chỉ dùng mười năm thì đã đạt được tu vị Bát Phẩm. Cho dù những người này có gặp được danh sư thì thế nào? Tiêu chân nhân nói cô nàng Vô Song không có căn cơ tu hành kia chỉ cần mười năm là đạt Cửu Phẩm, Mộc Tiểu Yêu gặp phải người cũng có lòng tin để cho nàng trở thành Cửu Phẩm. Nhưng vậy thì sao… Ta ở mười năm sau, chỉ sợ ở trong thiên hạ này đã không còn người ta không dám giết.

Nàng mỉm cười, nói:

- Dựa vào chính mình mới có thể trở thành cường giả mạnh nhất trên thế gian. Dựa vào người khác… cuối cùng cũng rơi xuống tầm thường.

Nghe được câu này, trong lòng Trương Thế Nhân rung động, không khỏi nghĩ đến mục đích dừng ở đây chờ đám người Thôi Thương Lượng.

Thôi Thương Lượng là con cháu thế gia, Hạng Thanh Ngưu là cao nhân của Đạo tông, trong tay Lê đại nương có một khối ngọc bài mà Phó Thống lĩnh Nhãn Sỡ đều phải sợ hãi… Những thứ này… không phải đều là thứ hắn muốn dựa vào sao?

Dựa vào chính mình…

Trương Thế Nhân cười cười, dùng sức duỗi người một chút.

Bất luận một loại phương thức nào có thể làm cho hắn phát triển nhanh chóng, hắn sẽ không bỏ qua. Chính mình phải cố gắng, ngoại lực… tự nhiên có thể lợi dụng được bao nhiêu thì lợi dụng bấy nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận