Từ Ngự Thư Phòng đi ra, hai chân Ngu Đông lai đứng không vững, có chút như nhũn ra. Hồi tưởng lại câu nói lúc nãy của bệ hạ mà nội tâm của hắn sinh ra một cảm giác mát y hệt như cảm giác khi rơi vào hầm băng.
“Nếu như lại để cho Trẫm biết có người dám tham ô khoản bạc này, Trẫm nhất định sẽ tàn sát cửu tộc của hắn. Nếu như những người còn sống của gia tộc hắn không gom đủ số lượng cửu tộc, trẫm sẽ bới mộ tổ tiên của hắn!”
Làm quan nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ tức giận lớn đến mức ấy. Cũng không biết là bởi vì các thần tử thu bạc rồi lừa gạt bệ hạ, hay là bởi vì tám trăm biên quân và hai nghìn dân chúng chết oan ở thành Gia Trang. Càng nghĩ chuyện này Ngu Đông Lai càng thêm sợ hãi, Hầu Văn Cực đưa ra lời nói dối cũng đã là tránh nặng tìm nhẹ rồi, thế mà bệ hạ vẫn giận đến trình độ này. Nếu như bệ hạ biết rõ tám trăm biên quân kia… thật ra là bị Hữu Kiêu Vệ tàn sát… Ai biết có phải sẽ chọc ra cơn giận xuyên thủng trời cao hay không?
Đúng vậy, Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên xác thực có tính tình ôn hòa, cũng cực ít khi trách cứ thần tử của hắn. Có lẽ vì vậy mà có ít người đã quên mất thiên uy khó đoán. Khi Hoàng đế cảm thấy uy tín của mình đã rớt xuống một chút, tất nhiên hắn sẽ làm ra một việc khiến cho các thần tử nhớ lại sự kính sợ ban đầu, thậm chí là từ đó sẽ luôn sợ hãi khi đối mặt với hắn. Mà ở những thời điểm này, chắc chắn sẽ có mấy tên quỷ không may xuất hiện. Mặc dù bọn họ không có làm việc sai trí mạng gì, ít nhất là ở trong nhận thức của bọn họ là như vậy. Nhưng vào lúc bệ hạ muốn và cần giết người, vậy thì họ phạm cái sai lầm gì… thật ra… cũng đã không còn quan trọng.
Quan trọng là… Hoàng đế cảm thấy hắn nên giết người thì hắn sẽ tuyệt đối không nương tay.
Đám quan chức trong triều đình an ổn đã lâu, đã quên mất hành động vào ba năm trước của Hoàng đế. Phải biết lúc đó Hoàng đế hạ chỉ giết sạch người của Khâu gia ở Giang Đô với lý do có mưu đồ làm loạn. Đêm hôm đó, số lượng người trong thành Giang Đô bị giết vượt qua hai nghìn, ba đại thế gia ở Giang Đô cơ hồ bị san thành bình địa trong nháy mắt.
Lý do thực tế thì sao? Âu cũng là bởi vì… lúc trước ba thế gia này ủng hộ Tam Hoàng tử kế vị, cùng không ngừng dùng lực lượng của gia tộc giúp Tam Hoàng tử tạo thế.
Năm đó Hoàng đế Dương Định Thiên là con trai thứ bảy của tiên đế, là một trong những người con khiêm tốn nhất, ai cũng cho rằng hắn không có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hoàn toàn không có khả năng ngồi lên cái ghế tối cao kia.
Sau đó hắn đã là Hoàng đế, đã ngồi lên vị trí tối cao. Thế nhưng hơn bảy năm tại vị mà hắn vẫn không động thủ với ba cái thế gia kia, đó không phải vì lòng hắn rộng lượng, mà là… “Hoàng đế muốn giết người, có đôi khi rất gấp, có đôi khi không vội”.
Bảy năm sau ngày đăng cơ, hắn động thủ với ba thế gia ở Giang Đô kia, hơn nữa thật sự là động như lôi đình. Khi đó Tả Vũ Vệ của Đại Nam phụng mệnh xuất chinh đi dẹp yên bọn đạo tặc Mao Phong đang làm loạn, đại quân đi đến Giang Đô thì vào thành bổ sung vật tư cần thiết. Vào thời điểm chạng vạng tối, thế gia, phú thương trong thành Giang Đô cùng tụ một chỗ mà mở tiệc chiêu đãi Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Dương Thuận Thần. Buổi tiệc nhẹ nhàng, họ cùng nhau vui vẻ uống rượu cho đến nửa đêm.
Đại tướng quân Dương Thuận Thần say rượu mà về, tất cả mọi người cho rằng dùng một chầu tiệc rượu, một xấp ngân phiếu thì đã “làm xong” với cái tên Đại tướng quân có bối phận là anh họ của Hoàng đế.
Nhưng ở sau nửa đêm, năm nghìn bộ binh mặc thiết giáp của Tả Vũ Vệ bỗng nhiên tràn vào phố lớn, ngõ nhỏ của thành Giang Đô, phong tỏa ba tòa nhà của ba đại thế gia Giang Đô, hơn nữa… căn bản không hề có cái gì gọi là quá trình hỏi tội. Tinh binh Tả Vũ Vệ được vũ trang đến tận răng xông vào đại viện của mấy cái thế gia, gặp người liền giết. Hôm đó tiếng kêu rên vang lên mãi cho đến hừng đông thì mới dừng lại, song đó là tiếng gào thét khốn khổ nhưng không có bất kỳ ý nghĩa.
Trong vòng một đêm, thành Giang Đô máu chảy thành sông.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Dương Thuận Thuần tuyên bố tội trạng của ba đại thế gia Giang Đô. Trong đó để cho người rung động nhất là cái tội trạng… “cấu kết phản tặc, ý đồ mưu nghịch”. Phải biết ba đại thế gia ấy đều là Khai quốc công thần, và riêng Khâu gia có hai công thần cùng năm hầu tước. Cho nên, cái đại án này, lại được gọi là “án đối nghịch”.
Và cũng chính vào lúc này, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Dương Định Thiên đã có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì làm sao hắn thật sự ôn hòa và mềm yếu như bề ngoài?
Với thần tử mà nói, phản bội vĩnh viễn là ranh giới cuối cùng. Một khi chạm vào cái điểm mấu chốt này, như vậy thì kết cục cũng sớm được xác định rõ ràng. Mặc kệ việc phản bội này có phải là thật sự hay vẫn là do Hoàng để cần nó tồn tại.
Hoàng đế giết người, có đôi khi rất gấp, có đôi khi không vội.
Giết sạch ba đại thế gia của Giang Đô là không vội.
Sau khi Dương Định Thiên lên làm Hoàng đế, hắn thiết kế kế hoạch khó biết như âm thanh, bố cục bí hiểm như rừng, hắn động như lôi đình.
Đầu tiên hắn đợi bảy năm, trước hết là chậm rãi cắt giảm người có chức quan trọng yếu trong triều của ba đại thế gia, sau đó đặt lên một vị trí nhìn có vẻ rất quan trọng, nhưng thật ra là không hề có thực quyền. Rồi sau đó giết hết những người hắn cảm thấy họ không cần tồn tại ở thế gian chỉ trong một đêm.
Lý do giết người kỳ thật cũng rất đơn giản, là do sự tồn tại của những người này làm cho hắn khó chịu.
Mà bây giờ, Hoàng đế giết người rất gấp.
Sau khi Ngu Đông Lai đi ra ngoài vài chục bước, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ngự Thư Phòng, nhịn không được lắc đầu cười khổ. Khi hắn cảm thấy may mắn vì chính mình tránh khỏi một kiếp, trong nội tâm còn có một loại cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”.
Nhưng Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ chắc chắn phải chết rồi, khi Hoàng đế muốn hắn chết vào ngày đó thì hắn đã không thể tránh khỏi kiếp nạn. Hiển nhiên, chắc chắn không phải vào hôm nay Hoàng đế mới có ý định giết hắn ta. Chuyện tình ở thành Gia Trang bất quá là một cái cớ Hoàng đế lấy để hạ thủ mà thôi.
- Ngu Đông Lai.
Ngay ở thời điểm hắn có chút hoảng hốt đi ra, sau lưng bỗng nhiên có người kêu tên của hắn. Ngu Đông Lai quay đầu lại nhìn, hắn nhìn thấy Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu – người một mực ngồi yên và không hề nói gì trong Ngự Thư Phòng.
- Hoài lão, ngài tìm ta có việc?
Đối với vị nguyên lão tam triều này, Ngu Đông Lai cũng không dám có một chút bất kính. Ai cũng biết ở bên trong triều đình Đại Nam có hai thần tử rất đặc thù, cũng là hai vị đế sư. Một văn một võ, văn chính là vị lão thần ngồi ở vị trí Thượng Thư Lễ Bộ mà không quản chút sự tình của Lễ Bộ. Võ là viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu.
Ngu Đông Lai có chút khách khí, cúi người làm một cái lễ của vãn bối.
Hoài Thu cười cười, vuốt nhẹ chòm râu bạc phơ của mình, nói:
- Lúc đi, ta đi nhờ xe ngựa của Trịnh đại nhân ở Hộ Bộ. Bây giờ bệ hạ giữ lại Trịnh đại nhân để thương nghị chuyện quan trọng, chuyện đó lại không có liên quan gì tới lão già ta. Ta đây là một lão già khọm, không có biện pháp đi về nhà, đành phải xin lỗi bệ hạ, sau đó nhanh chóng chạy theo ngươi. Thế nào, có thời gian tiện đường đưa lão già này về nhà hay không?
Tiện đường?
Phủ của Ngu gia cùng nhà lớn của Hoài Thu là ở hai cái phương hướng trái ngược.
Nhưng Ngu Đông Lai làm sao lại không biết vị lão thần có lời nói rất có trọng lượng ở trước mặt bệ hạ này có lời muốn nói riêng với mình?
Hắn vội vàng đỡ lấy cánh tay của Hoài Thu, nói:
- Có thể mời Hoài lão lên xe ngựa của ta thì đây chính là vận khí của ta!
…
…
Bánh xe của chiếc xe ngựa ép lên những viên đá xanh bằng phẳng trên mặt đất, phát ra một loại âm thanh khiến người buồn ngủ. Có lẽ số tuổi của Hoài Thu quá lớn một chút, nên sau khi ngồi lên xe ngựa của Ngu Đông Lai thì cũng có chút buồn ngủ. Ông ta dựa mình vào chiếc vách xe ngựa được lót gấm lụa mềm mại, nhắm mắt lại. Dường như ông ta rất hưởng thụ cái lay động rất nhỏ của xe ngựa.
Ngu Đông Lai biết rõ nếu Hoài Thu đã gọi hắn lại, thì nhất định là có lời gì muốn nói với hắn. Cho nên hắn cũng không vội. Hắn cầm lấy một bên gấm, nhẹ nhàng che lên người Hoài Thu.
Đây là biểu hiện không vội, nhưng lại là thủ đoạn thể hiện sự nóng vội.
Quả nhiên, Hoài Thu chậm rãi mở mắt ra, nhìn nhìn áo ngủ bằng gấm trên người của mình, sau đó cười cười đầy cảm kích nhìn Ngu Đông Lai, tự giễu:
- Lớn tuổi rồi, ở độ tuổi này, suốt ngày đều cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần yên tĩnh chốc lát thì liền không nhịn được ngủ gà, ngủ gật.
- Làm sao có thể, Hoài lão ngài thế nhưng mà càng già càng dẻo dai.
Ngu Đông Lai vừa cười vừa nói.
- Ở đâu còn cường tráng?
Hoài Thu thần bí cười “hề hề”, nhẹ giọng nói:
- Đã có mười năm không chạm qua nữ nhân, ngươi nói chỗ nào còn có thể cường tráng?
Lão già này, có đôi khi xác thực dễ thương đến rối tinh rối mù.
Thân là Thượng Thư Lễ Bộ, lại là người coi trọng lễ nghi của Đại Nam nhất, vậy mà rõ ràng nói ra lời tục như thế ở trước mặt người khác… Nếu văn võ cả triều biết được, chỉ sợ sẽ có không biết bao nhiêu cái cằm rơi đầy đất.
Ngu Đông Lai cười cười đầy xấu hổ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
May mắn, cái lão già đã già còn không đứng đắn này không có ý định nói tiếp chủ đề nữ nhân. Lão ta kéo chiếc áo ngủ bằng gấm lên, che thân thể kín đi một chút.
- Đông Lai, ngươi thăng chức lên Thượng Thư Binh Bộ cũng có ba năm rồi nhỉ?
Hoài Thu hỏi một câu với vẻ ngoài không quan tâm, như thể ông ta hỏi chuyện để giết thời gian.
- Ba năm hai tháng và sáu ngày.
Ngu Đông Lai hồi đáp rất nghiêm túc.
- Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Hoài Thu cảm khái một câu, cười một tiếng, nói:
- Lần đầu ta nhìn thấy ngươi, ngươi mới chỉ là Binh Bộ Viên Ngoại Lang có phẩm cấp Lục phẩm. Chỉ chớp mắt mà đã nhiều năm như thế, năm đó ta đây hăng hái biết bao, giờ này đã biến thành một lão già chưa chết đang ôm cái hầm cầu, mà ngươi… ngươi đã từ một người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, trở thành một người trung niên trầm ổn và nội liễm.
Giọng điệu khiêm tốn, Ngu Đông Lai nói:
- Hoài lão đã quá lời.
- Đông Lai, ngươi có biết vì sao mà bệ hạ tức giận không?
Trước đó vẫn còn nói những chuyện tình nhàm chán, Hoài Thu bỗng nhiên chuyển, hỏi.
Ngu Đông Lai khẽ giật mình, hắn sửa lại ý nghĩ trong đầu và tìm từ thích hợp một lúc lâu, sau đó hồi đáp:
- Là bởi vì một tên thần tử như ta đã làm bệ hạ thất vọng cực độ.
Hoài Thu trợn trắng mắt nhìn hắn, nói:
- Trả lời rất đúng quy củ, nhưng lại là nói dối.
Ngu Đông Lai cười cười, không có phủ nhận.
- Sở dĩ lên xe ngựa của ngươi, cũng là bởi vì có thể ở riêng với ngươi trong chốc lát. Có mấy lời không thể để cho người khác biết. Ngươi cũng làm quan nhiều năm, tự nhiên có thể hiểu rõ ý của ta.
Hoài Thu nhìn Ngu Đông Lai, thản nhiên nói:
- Đã chỉ có ta và ngươi, vậy thì ta không ngại nói thẳng… Hôm nay bệ hạ tức giận lớn như thế, quả thật là vì tám trăm biên quân cùng hai nghìn dân chúng ở thành Gia Trang chết trận, là vì tên Nguyễn Văn Dũng kia không biết trời cao đất rộng, là vì Nguyễn Viễn Sơn tự cho là đúng, là vì Binh Bộ cùng Nhãn Sở tham ô… Nhưng thật ra những cái này… cũng không phải nguyên nhân căn bản nhất. Ngươi đừng nói rằng đến bây giờ ngươi còn không rõ vì sao bệ hạ giận dữ như vậy.
- Bởi vì bệ hạ sắp dụng binh với tây bắc.
Lần này Ngu Đông Lai không có đánh thái cực quyền, mà thành thật trả lời.
- Cuối cùng ngươi cũng không có tiếp tục giả vờ ngốc, bằng không thì ta liền muốn xuống xe mà tự mình đi về nhà.
Hoài Thu nhìn Ngu Đông Lai, hỏi:
- Vậy ngươi nói xem tại sao bệ hạ phải khai đao với Binh Bộ?
- Bởi vì bệ hạ không muốn nghe được âm thanh phản đối nào ở lần động binh này. Hầu Quân Tứ vốn chính là người cực lực phản đối dụng binh ở tây bắc, thậm chí ở trên tiều từng ngay mặt chỉ trích bệ hạ vọng động đao binh, thích đao to búa lớn.
Hoài Thu nói thật:
- Bệ hạ là bậc thánh minh, cho nên dù ở trên triều có quan viên vì không hợp ý kiến mà nói năng lỗ mãng, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ, ngược lại sẽ khen ngợi nhiều hơn, đúng không?
- Đúng!
Ngu Đông Lai gật đầu nói.
- Vậy nhưng uy nghiêm của Hoàng đế cữ mãi xuống dốc thì còn có bao nhiêu người kính sợ?
Hoài Thu thở phào thật dài đầy nhẹ nhõm, hơi xúc động nói:
- Hầu Quân Tứ không phải không may, mà là hắn ngu ngốc… Bệ hạ muốn biểu hiện tài đức sáng suốt, ngài lắng nghe nhiều hơn, đó là vì bệ hạ phải làm như vậy. Mà bệ hạ còn có rất nhiều sự tình khác nhất định phải làm, ví dụ như lần động binh này đối với tây bắc. Các đời đế vương Đại Nam có ai không mở rộng lãnh thổ?
Lão dừng một chút, nói:
- Nếu nói câu bất kính… bệ hạ muốn biểu hiện loại tư thái nào, đó là chuyện của bệ hạ. Nhưng làm thần tử thì phải bày ra vị trí của chính mình có chừng có mực. Ví dụ như ta… Dám có tiểu tính tình với bệ hạ, dám tức giận mắng bệ hạ, là vì sao? Bởi vì ta là đế sư, là đế sư mà bệ hạ cho phép tồn tại. Bệ hạ muốn làm ra tư thái tôn kính sư trưởng, ta tất nhiên phải phối hợp với bệ hạ làm ra cái tư thái này. Còn có lão Chu Xuân Thu, lão ta cũng hiểu rõ đạo lý này. Vì thế nên bệ hạ cho phép chúng ta cậy già lên mặt, hắn cũng vui vẻ làm cho bọn họ cảm thấy mối quan hệ quân – thần rất mê người… Nhưng chẳng lẽ bệ hạ thật sự không dám giết ta, không dám giết Chu Xuân Thu?
Hoài Thu trầm mặc một hồi, nói tiếp:
- Cho nên, ta lên xe ngựa của ngươi, là muốn nói cho ngươi biết một câu… “Làm thần tử, đầu tiên cần phải rõ ràng mình nên làm một dạng thần tử thế nào. Chỉ có khi đã biết rõ, thì mới có thể làm cho bệ hạ thỏa mãn!”.
Rồi Hoài Thu hỏi:
- Ngươi bây giờ có biết rõ làm như thế nào để bệ hạ hài lòng không?
Ngu Đông Lai trầm ngâm trong chốc lát, sau đó gật nhẹ đầu, thẳng thắn:
- Có lẽ bệ hạ cần một thần tử có thủ đoạn ngoan độc, người có thể bán đứng đồng liêu của mình, bệ hạ cũng cần chết nhiều thêm mấy người trong Binh Bộ. Vì thế, sau khi ta trở về, có lẽ nên tỉ mỉ ngẫm lại xem danh sách tham ô ở Binh Bộ sẽ viết như thế nào.
Hoài Thu không khỏi bật cười, khuôn mặt thoải mái.
- Đây không phải là thủ đoạn ngoan độc, đây là hiên ngang lẫm liệt.
Ông khẽ cười, nói:
- Như thế nào là đại nghĩa? Thuần phục với bệ hạ, lại làm cho bệ hạ thỏa mãn, giải nạn cho bệ hạ, làm theo ý bệ hạ, hiểu rõ đạo làm quân thần. Vào thời điểm nên làm quân tử thì làm quân tử, vào thời điểm nên làm tiểu nhân thì làm tiểu nhân, thời điểm nên làm ưng thì bắt thỏ, thời điểm nên làm chó thì vẫy đuôi, đó mới là ý nghĩa lớn nhất của việc thần tử tồn tại.
Ngu Đông Lai ngồi ngay ngắn, sau đó thi lễ thật sâu:
- Đa tạ Hoài lão chỉ điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...