Không khí trong phòng có chút cứng lại, cũng có lẽ là bởi vì đã dời bếp lửa đi.
Đang quỳ một chân dưới đất, sắc mặt Nguyễn Văn Dũng hơi trắng bệch, không biết do lạnh vẫn là do bị dọa.
Nguyễn Viễn Sơn nhìn hắn, lập tức khẽ nhíu mày:
- Tuy ngươi không phải là con vợ cả của Nguyễn gia Thanh Long, nhưng từ khi ngươi còn bé thì ta đã cảm thấy tương lai của ngươi rất có tiền đồ. Có lẽ chính bản thân ngươi cũng không có nhớ, vào năm ngươi bảy tuổi ấy… Dịp Tết đầu năm, cha ngươi – anh hai của ta – Nguyễn Văn Thế xây xong một cái lũy làng tại khu vực săn bắn, thả vào bên trong ba mươi đến năm mươi con sói đói cùng hai con mãnh hổ đói khát như vậy, nói là tìm chút niềm vui cho những người trong gia tộc, muốn mọi người vào bên trong nhìn xem, ngay cả bà nội cũng xin đi vào. Ngày đó đàn sói đói cùng hổ đói cắn xé nhau, thoạt nhìn quả thật là có thú. Bà nội đứng lâu nên hơi mệt chút, cha ngươi hạ lệnh bắn chết tất cả súc sinh ở bên trong làng. Mưa tên được bắn xuống, giết chết tất cả bọn chúng một cách tàn bạo. Bà nội muốn xuống xem một chút, cha ngươi cùng ta dìu người đi vào bên trong làng, ngươi chỉ mới bảy tuổi cũng cầm một thanh đoản đao trong tay mà đi theo chúng ta. Ai biết khi đi đến bên người một con hổ đói thì mới biết súc sinh kia còn chưa có chết? Cha ngươi và ta đồng thời rút đao, nhưng ngươi lại lớn tiếng nói trước chúng ta rằng an toàn của bà nội mới là quan trọng nhất, cha và tam thúc phải che chở cho bà nội. Sau đó ngươi tiến lên phía trước, dùng một đao đâm chết con hổ đói. Lúc ấy cha ngươi mắng ngươi không biết quy củ, ta không nói cái gì, chính bà nội cũng xoay người rời đi, bản thân ngươi cũng không nói thêm điều gì. Nhưng ngươi không biết… sau đó bà nội cảm khái thật lâu, tiếc nuối thật lâu. Bà nói rằng đáng tiếc một người có trí tuệ và dũng cảm như ngươi lại là con của dòng thứ, nếu như ngươi là con của dòng chính thì tất cả tài nguyên của gia tộc đều được dùng để bồi dưỡng ngươi thành tài.
Nguyễn Viễn Sơn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Thời điểm ngươi bảy tuổi thì đã có dũng cảm giết hổ, từ ngày đó ta liền một mực lưu ý ngươi, ngươi có thể tiến vào Kinh Võ Viện, cũng là do ta nói chuyện với cha ngươi. Ý định ban đầu của cha ngươi là chọn một đứa con của vợ cả, đưa nó tham gia cuộc thi. Ta khuyên hắn nửa ngày thì hắn mới đồng ý.
Sắc mặt Nguyễn Văn Dũng thay đổi một ít, vốn quỳ một gối đổi thành nghi thức quân đội: hai gối đều quỳ.
- Tạ Đại tướng quân.
Nguyễn Viễn Sơn ngồi xuống ghế dựa, lắc đầu nói:
- Ngươi nên gọi ta là tam thúc.
Nguyễn Văn Dũng cúi đầu, nói:
- Đang mặc quân phục, không dám xưng hô tam thúc.
Trong ánh mắt Nguyễn Viễn Sơn hiện lên một tia tán thưởng, “ừ” một tiếng rồi nói:
- Ở thời điểm này mà ngươi còn nhớ kĩ quân luật, tốt… Chỉ là khi ngươi còn bé thì dũng khí cũng làm người ta thưởng thức, nhưng vì cái gì mà hiện tại ngươi lại sợ đầu sợ đuôi? Ta đưa cho Ngô Bồi Thắng một tòa nhà lớn ở Giang Đô thì hắn mới đáp ứng giúp ngươi giấu nhẹm chuyện tham ô ầm ĩ. Chết mấy cái lâu la, chết mấy cái dân chúng, điều này đối với tiền đồ của ngươi đều chỉ là một chuyện nhỏ như hạt bụi, làm sao ngươi lại không hạ thủ?
Không để Nguyễn Văn Dũng giải thích cái gì, Nguyễn Viễn Sơn tiếp tục nói:
- Cho dù ngươi có nỗi khổ tâm mà không thể hạ thủ, chuyện Ngô Bồi Thắng chết đi lại càng làm cho ta tức giận! Hiện tại Ngô Bồi Thắng chính là tâm phúc của Hoàng đế bệ hạ, là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng, hắn đã chết thì tất nhiên sẽ làm triều đình chấn động, sẽ làm cho bệ hạ khiếp sợ. Nhưng… chết thì đã chết, cũng không cần phải lo lắng nhiều làm gì… Chỉ cần sự tình được giải quyết sạch sẽ và xinh đẹp, chẳng lẽ bởi vì một người chết mà bệ hạ lại giết một gã tướng quân có tiền đồ vô lượng? Nhưng chuyện này ngươi không có làm tốt, ngươi không hề quyết đoán!
Nguyễn Văn Dũng cúi đầu, dứt khoát không trả lời.
- Ta là người nhìn xem ngươi lớn lên, cũng cảm thấy được ngươi là người rất có tiền đồ. Chính là bởi vì ta cảm thấy ngươi là nhân tài có thể bồi dưỡng, cho nên mới quản lý chặt chẽ hơn nhiều.
Nguyễn Viễn Sơn đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Nguyễn Văn Dũng:
- Ngươi suy tính nhiều, điều này là đúng. Nhưng nếu đã muốn cân nhắc thì không thể suy tính quá hạn hẹp… Ý của ngươi là dùng kỵ binh Đế quốc Thiên Thuận tập kích làm cớ, qua loa lấy lệ để đối phó với khâm sai điều tra, việc đó căn bản là không thể nào, cho dù ngươi hối lộ nhiều tiền tài hơn nữa, thì ai cũng không dám đảm bảo sau này bọn hắn sẽ phản bội hay không hối hận. Những người trong đế đô kia… Nguyên một đám âm hiểm đến tận xương tủy.
- Ta nói nhiều như vậy, ngươi đã hiểu phải làm như thế nào sao?
Nguyễn Viễn Sơn hỏi.
Nguyễn Văn Dũng gật nhẹ đầu, lại lắc đầu:
- Đại tướng quân, ta không đành lòng hạ thủ không phải vì ta là lòng dạ đàn bà, mà là muốn lưu lại một ít giúp đỡ về sau. Theo vòng tuần hoàn mỗi sáu một lần, biên quân thành Gia Trang đều sẽ trở thành những binh lính dày dặn kinh nghiệm, đợi thêm vài năm, ta định nghĩ biện pháp đưa bọn họ thành thủ hạ của ta.
- Binh lính dày dặn kinh nghiệm là bảo bối, nhưng không phải là tiền đồ.
Nguyễn Viễn Sơn thở dài, nói:
- Nếu chuyện này ngươi đã không đành lòng, ngươi đừng nên nhúng tay vào.
Hắn quay người đi ra ngoài cửa, khi đến cửa thì dừng chân:
- Ngươi không muốn giết người, ta không miễn cưỡng… Nhưng tấu chương ngươi viết cho triều đình phải sửa lại một phần, quan khâm sai tra án được triều đình phái tới đến đây nhanh nhất cũng mất hai tháng, hai tháng đủ để làm rất nhiều chuyện, hơn nữa… ta không có ý định cho các ngươi hai tháng.
- Năm Thiên Hữu thứ mười một của Đại Nam, vào ngày mùng hai tháng hai, bởi vì việc người Bắc Tàu tự vận chuyển chiến mã, Đế quốc Thiên Thuận ngang nhiên phát động thế công đối với thành Gia Trang. Tiểu Tướng thành Gia Trang Nguyễn Văn Dũng dẫn quân nghênh chiến, huyết chiến mấy ngày, giết địch hơn một ngàn… Đúng lúc gặp quan khâm sai Ngô Bồi Thắng đến thành Gia Trang, vào thành hiệp phòng, bộ binh kinh thành cùng quan viên Đại Lý Tự kề vai chiến đấu, thủ vững thành trì… Nhưng vẫn không địch nổi, sau khi thủ vững mười mấy ngày, quân đội giữ thành chết trận hơn nửa, trong đó có khâm sai Ngô Bồi Thắng cùng với ba mươi sáu người đi theo, Tiểu Tướng Nguyễn Văn Dũng thân chịu trọng thương sáu bảy chỗ nhưng vẫn huyết chiến không lùi. Khi thành sắp bị phá, Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn dẫn quân đuổi tới, phá địch ở bên ngoài thành Gia Trang, giết địch sáu nghìn…
Thanh âm Nguyễn Viễn Sơn trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi nói xong lời này, quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Văn Dũng, nói:
- Ta đã đốt tấu chương thỉnh tội đưa lên triều đình mấy ngày trước của ngươi. Những gì ta mới nói là tấu chương ta gửi cho bệ hạ.
Thần sắc Nguyễn Văn Dũng đông cứng, cười cười tự giễu:
- May mắn, là hơn phân nửa mà không phải toàn bộ chết trận.
Nguyễn Viễn Sơn mỉm cười nói:
- Là toàn bộ… Cái một nửa còn lại kia thì ta đã thay ngươi làm, Binh Bộ đã có danh sách đăng kí quân nhân của thành Gia Trang rồi. Song về mặt tên mà nói… thì âu cũng là tên gọi mà thôi, ai cũng có thể gọi là Trương Tam, ai cũng có thể gọi là Lý Tứ.
- Về phần gã Trương Thế Nhân kia… Ta sẽ phái người diệt trừ.
Nói xong câu đó, Nguyễn Viễn Sơn nghênh ngang rời đi.
…
…
Mùng hai tháng hai, năm Thiên Hữu thứ mười một của Đại Nam, bảy trăm bảy mươi lăm biên quân thành Gia Trang nhận được lệnh tập hợp ở sân huấn luyện. Họ đợi rất lâu nhưng không thấy Tiểu Tướng Nguyễn Văn Dũng đến đây. Đứng đợi ở đây đúng ba canh giờ, nước thoát ra khỏi cơ thể gần hết, mọi người đều mỏi mệt đến mức không chịu nổi. Đến lúc chạng vạng tối, bỗng nhiên lại nhận được quân lệnh, Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ điều quân giữ thành Gia Trang ra khỏi thành ba mươi dặm, có quân tình khẩn cấp.
Một ngày không có ăn uống làm đám binh sĩ mệt mỏi vô cùng, họ kéo lấy cái thân thể mệt mỏi ấy ra khỏi thành, hướng về bên cạnh Phóng Ưng Đình ở ngoài thành đông ba mươi dặm. Nhưng thứ đợi bọn họ ở đó là năm trăm kỵ binh hạng nặng cùng với ba nghìn bộ binh tinh nhuệ.
Bảy trăm bảy mươi lăm người, toàn bộ đều chết.
Đêm khuya, binh sĩ Hữu Kiêu Vệ thay đổi quần áo của biên quân, tiến vào thành Gia Trang.
Ngày kế tiếp, dân chúng thành Gia Trang nhận được tin tức rằng ba trăm thiết kỵ của Đế quốc Thiên Thuận áp sát ở ngay bên cạnh thành, Nguyễn Văn Dũng dẫn quân nghênh địch, không may trúng phải mai phục, kỵ binh địch đâu chỉ có ba trăm, là không dưới mấy nghìn. Biên quân khổ chiến, phần lớn chết trận.
Dân chúng khiếp sợ, quần chúng xúc động.
Bản thân bị trọng thương, Nguyễn Văn Dũng triệu tập toàn bộ dân chúng trong thành, chiêu mộ binh lính. Không ngờ vào đúng lúc này, dưới sự tiếp ứng của gian tế, mấy nghìn binh sĩ của Đế quốc Thiên Thuận thuận lợi xâm nhập vào thành, tàn sát hết dân chúng. Hơn hai nghìn người trong thành không ai mai mắn thoát khỏi.
Ngày đó Nguyễn Văn Dũng mới tỉnh táo lại, thì ra ngày ấy Nguyễn Viễn Sơn nói tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành có chút phiền phức, không phải phiền phức từ việc giết người, mà là phải giải thích phiền phức này với triều đình như thế nào.
Ngay trong đêm trước lúc hàng loạt dân chúng trong thành bị tàn sát, vào thời điểm tinh binh Hữu Kiêu Vệ giả trang biên quân thành Gia Trang vào thành, bà chủ quán thịt chó Kê Kê Đỗ Hồng Tuyến thả một con bồ câu đưa thư ngay bờ tường, mang một bọc hành lý ở sau lưng mà ra khỏi thành. Nàng cũng không biết rằng ngay khi nàng rời đi không bao lâu thì dân chúng toàn thành đã là dã quỷ không đầu.
…
…
Xe ngựa lung lay chậm rãi đi về phía trước, tuy gió quét tới vẫn đầy lạnh giá, nhưng mặc một lớp quần áo dày, đứng trong giá rét nhìn ánh mặt trời mà trò chuyện cũng là một việc có chút ý nghĩa. Đại Khuyển đánh xe không nhanh không chậm, rơi lại phía sau bảy cỗ xe ngựa của Hải Dương Quán một khoảng cách xa. Những người phía trước không để ý tới bọn hắn, bọn hắn cũng lười đi lôi kéo làm quen với những cô nương kia.
Tuy Đại Khuyển ưa thích việc vẽ thiếu nữ khỏa thân trên mặt tuyết, nhưng kỳ thật hắn không có dục vọng với nữ nhân. Ít nhất là trong mười lăm năm này, Trương Thế Nhân chưa từng thấy hắn đi tìm nữ nhân, cho nên Trương Thế Nhân cho rằng người này hoặc là một con quỷ keo kiệt muốn có một tình yêu đi thẳng, vượt hết mọi rào cản, hoặc là thân thể của hắn có vấn đề.
Mộc Tiểu Yêu càng không muốn có quan hệ gì với những cô gái Hải Dương Quán kia, nữ nhân xinh đẹp cùng nữ nhân xinh đẹp vốn không có quá nhiều tiếng nói chung. Cho nên nàng rất tình nguyện nằm ở trong xe ngựa mà ngủ, chứ không muốn đi trò chuyện với đám tỷ tỷ muội muội oanh oanh yến yến kia.
Mà Trương Thế Nhân sở dĩ mặc áo khoác dày ngồi ở bên ngoài cùng Đại Khuyển, nói chuyện phiếm kiểu câu được câu không, chứ không hề tiến vào trong xe ngựa, là vì Mộc Tiểu Yêu thật sự không xem nàng chính là nữ nhân.
Chiếc quần đỏ của nàng mỏng tanh, nàng lại ngủ mà không có chút gì gọi là thục nữ. Chỉ lật qua lật lại vài lần, một cặp đùi mịn màng nhưng mỡ đông lộ ra bên ngoài. Một người nam nhân bình thường như Trương Thế Nhân ngồi ở trong xe ngựa nhìn xem thân thể mềm mại đầy đẹp đẽ kia mà không thể ăn, thế thì còn không bằng hắn ngồi ở bên ngoài nói chuyện phiếm với Đại Khuyển.
- Đại Khuyển, ngươi nói xem, nếu như lần sau trở về thành Gia Trang mà ta đã là quan lớn của Đại Nam thì dân chúng thành Gia Trang sẽ dùng phương thức gì hoan nghênh ta?
Đại Khuyển cười một cái, nói:
- Không có gì hơn khua chiêng gõ trống, pháo pháo cùng vang.
Trương Thế Nhân lắc đầu, không có tiếp tục nói chuyện, không biết vì cái gì mà sắc mặt có chút khó coi.
- Sao vậy?
Đại Khuyển hỏi.
- Vừa rồi dựa vào thùng xe ngủ, ta mơ thấy một giấc mơ.
- Mơ thấy cái gì?
- Mơ thấy rất nhiều năm về sau, khi ta trở về thành Gia Trang, các hương thần đều ở cửa thành đón ta. Ta nhìn thấy bọn họ thì vui đến phát điên, hận không thể ôm mỗi người bọn họ mà hôn một cái. Thế nhưng khi ta vừa cười vừa chạy đến phía trước thì chợt phát hiện có chút không đúng… Vì cái gì mà nhiều năm qua đi, Hà thẩm vẫn là như cũ, giống như một đóa hoa loa kèn nở rộ lại không có chút thay đổi? Vì cái gì mà Tiểu Kiều Kiều sau nhiều năm như vậy vẫn cao tới đầu gối của ta? Âm thanh lúc nói chuyện vẫn như trẻ con còn bú mẹ? Vì cái gì mà nhiều năm như vậy Trịnh Khúc Nhạc vẫn là cái Giáo Úy biên quân mà không có thăng chức? Ta nhìn bọn họ, càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng giật mình tỉnh lại.
- Bởi vì ngươi mới rời khỏi thành Gia Trang, mơ thấy giấc mơ này thì nhất định bọn họ vẫn chưa có thay đổi.
Đại Khuyển nghĩ nghĩ nói ra:
- Trong đầu óc của ngươi là bộ dáng hiện giờ của họ, nằm mơ thì tự nhiên cũng chỉ thấy bộ dáng hiện giờ.
- Không…
Trương Thế Nhân chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán:
- Bọn họ đều mặc quần áo màu trắng, sắc mặt so với quần áo còn muốn trắng hơn… Ta ôm bọn họ, nhưng chưa từng ôm được… Chân của bọn họ đều không có giẫm lên mặt đất mà là bay. Sau khi ta suy nghĩ thật lâu mới biết thì ra ở trong giấc mơ, ta thấy bọn họ… đều đã chết.
Đại Khuyển khẽ giật mình, tiến vào xe ngựa, lấy bầu rượu của Mộc Tiểu Yêu đưa cho Trương Thế Nhân:
- Bất quá là cái giấc mộng cực kỳ hoang đường mà thôi, nếu ngươi thật sự lo lắng, bây giờ chúng ta quay về nhìn xem cũng được.
Trương Thế Nhân hớp một ngụm rượu, cảm thấy sau lưng trở nên lạnh hơn:
- Không cần… Ngươi không phải nói rồi đấy sao, cảnh tượng trong giấc mơ cùng thực tế là trái ngược, mơ tới ai chết thì họ sẽ sống lâu hơn. Ta mơ thấy các hương thân thành Gia Trang đều chết hết, vậy chẳng phải bọn họ đều có thể sống lâu trăm tuổi?
- Ừm!
Đại Khuyển gật nhẹ đầu, cười nói:
- Trong mười lăm năm này, giấc mơ ta mơ đến nhiều nhất chính là chúng ta đều chết rồi. Thế nhưng chúng ta vẫn còn sống tốt cho đến giờ, hơn nữa có câu danh ngôn không phải nói “Người tài giỏi chết khi trẻ tuổi, mầm tai họa thì sống đến ngàn năm”… Ta không phải người tốt, Mộc Tiểu Yêu không phải, ngươi cũng không phải.
Trương Thế Nhân cười cười, áp lực trong nội tâm cũng vơi bớt phần nào:
- Dân chúng trong thành Gia Trang… đều là người rất tốt chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...