Tuy ba trăm kỵ binh Thiên Thuận đã vọt vào trung quân của quân Đại Nam, nhưng kỵ binh dũng mãnh lại như con rồng bị hãm sâu vào vũng bũn, mất đi sự lợi hại. Dưới giáo trận rậm rạp của quân Đại Nam, ưu thế về tốc độ của kỵ binh bị phế hoàn toàn. Một khi kỵ binh không thể vọt lên, thì những kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa chẳng khác nào con bù nhìn mà binh lính hay dùng để luyện đâm.
Trần Hùng rất dũng mãnh, lang của hắn cũng rất nặng. Từ lúc vọt vào trận hình của quân Đại Nam, hắn đã giết ít nhất mười mấy binh lính Đại Nam. Với võ nghệ của hắn, trong tương lai triển khai đại chiến sẽ có được thành tích chói mắt. Nhưng… hắn lại bị trận hình của quân Đại Nam giết chết dễ dàng và đơn giản như vậy.
Hắn chết do tự đại, chứ không phải là do trận hình của kẻ thù mạnh mẽ.
Đây là cuộc chiến đầu tiên trong hơn một trăm năm của hai đế quốc hùng mạnh nhất thế giới. Kỵ binh Thiên Thuận tung hoành ở phương tây, chưa từng gặp phải sự phản kháng. Nói một cách khác… Người Thiên Thuận còn xa lạ với chiến tranh hơn cả người Đại Nam. Kỵ binh Thiên Thuận tới đâu, không người nào không dám cúi đầu. Tuy trước kia Trần Hùng giết không ít người. Nhưng đó căn bản chỉ là giết hại, chứ không phải là chém giết. Trải qua thời gian dài không có ai dám phản kháng, thế là tạo thành tính cách tự đại, cao ngạo của hắn.
Trong mắt bọn họ, người Đại Nam ngay cả chiến mã đều không có, thật giống những bộ tộc nhỏ yếu kia. Chỉ cần kỵ binh tiến lên bọn họ sẽ quỳ xuống đất đầu hàng. Trần Hùng nhìn người Đại Nam, thật giống như một chủ nhân đối xử với đám nô lệ hèn mọn xấu xí. Nhưng không hề nghi ngờ rằng, người Đại Nam không khúm núm như những nô lệ chăn nuôi của hắn.
Ba trăm kỵ binh tinh nhuệ không thể vọt vào trung quân quân Đại Nam mười bước.
Đứng ở đằng xa, Thế Anh khẽ nhíu mày, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Không có chiến mã… nhưng người Đại Nam vẫn có chiến lực như vậy.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó lại lắc đầu:
- May mắn. Trần Hùng dũng cảm cùng với ba trăm kỵ binh của hắn dùng tính mạng của bọn họ để cho ta nhìn thấy rõ được chiến thuật của quân Đại Nam. Tuy hắn đã chết, nhưng vẫn lập được công lớn. Các ngươi ghi nhớ giúp ta. Sau khi trở về giết hai nữ tử và một con ngựa Bắc Tàu tuẫn táng cùng hắn.
- Vâng.
Thân binh của hắn lập tức lên tiếng.
- Người Đại Nam sử dụng binh khí rất dài. Kỵ binh của chúng ta không thể như hùng ưng bay qua. Một khi bị bọn chúng kéo lấy thì sẽ không còn lực trả đòn. Điều này cũng không hay…
Thế Anh trầm tư một lúc, rồi phân phó:
- Phạm Na, Phùng Lực, hai người các ngươi mỗi người dẫn theo năm trăm kỵ binh chia làm hai cánh tấn công quân Đại Nam. Nhớ kỹ, chớ vọt vào quân trận của địch nhân. Dẫn theo kỵ binh tấn công ở rìa. Sau đó dùng tiễn sắt tiếp bắn bọn chúng. Để cho bọn chúng biết thế nào là tài bắn cung của dũng sĩ Thiên Thuận chúng ta.
- Tuân lệnh!
Hai thủ hạ Phạm Na và Phùng Lực lĩnh mệnh, mỗi người dẫn theo năm trăm kỵ binh lao ra hàng ngũ.
Nguyễn Văn Dũng nhìn đối phương chết trận, vẻ mặt nghiêm túc.
Thoạt nhìn, đợt tấn công của kỵ binh Thiên Thuận đã được bọn họ hóa giải gọn gàng. Ba trăm khinh kỵ binh dũng mãnh của thảo nguyên, ngay cả mười bước cũng không lao vào được. Nhưng Nguyễn Văn Dũng đã nhìn ra thứ gì đó, nó khiến hắn càng ngày càng lo lắng. Ba trăm khinh kỵ binh thất bại, bị giáo trận bao vây là chuyện nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng… không ngờ quân Đại Nam tổn thất cũng không ít hơn người Thiên Thuận. Từ điểm này cũng có thể nhìn ra được sức chiến đấu của kỵ binh Thiên Thuận.
Kỵ binh bị vây khốn thế mà có thể kéo theo số lượng địch nhân ngang bằng.
- Rút lui về sau hai mươi bước.
Nguyễn Văn Dũng vung cờ ra lệnh.
Tiếng tù vang lên, quân trận hơn hai nghìn người rất nhanh lui về sau hai mươi bước, để lại những cỗ thi thể ở đằng trước. Những thi thể này cũng có thể tạo tác dụng ngăn cản kỵ binh của kẻ thù xông trận. Trận hình vừa mới lùi lại, kỵ binh Thiên Thuận lại phát động tấn công. Hai đội kỵ binh một trái một phải phát động tấn công. Xem ra là muốn đột kích từ hai cánh quân Đại Nam.
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Nguyễn Văn Dũng vung lệnh kỳ, cung tiễn thủ vốn lùi về phía sau lại tiến lên phía trước. Binh lính hai cánh nhanh chóng thay đổi trận hình. Từ trận hình hình vuông biến thành trận hình hình tròn. Thuẫn binh và thương binh đã chuẩn bị kỹ càng. Chỉ cần cung tiễn thủ bắn xong lùi lại, bọn họ có thể nhanh chóng lên phía trước bổ sung.
Hàng ngày bọn họ đã luyện tập những trận hình này vô số lần. Chủ tướng vừa vung cờ, binh lính không cần xem xét, cứ theo bản năng chạy tới vị trí của mình, hoàn thành biến trận. Sở dĩ bộ binh của Đại Nam có thể liên tiếp dành thắng lợi khi đánh với giặc bên ngoài, có liên quan rất lớn tới trận hình biến hóa vô tận của bọn họ. Bất kể tấn công hay là phòng thủ, quân đội Đại Nam đều có rất nhiều trận hình có thể sử dụng.
Nhưng lần tấn công thứ hai của kỵ binh Thiên Thuận gây cho quân Đại Nam rất nhiều khó khăn.
Địch nhân căn bản không có ý định lao vào trận hình.
Một nghìn kỵ binh trải dài ra hai cánh, cách trận hình chừng bốn mươi bước. Sau đó những mũi tên sắt không ngừng trút xuống quân trận Đại Nam, phát ra tiếng ma sát như tiếng sói tru. Kỵ binh thảo nguyên thành thạo cưỡi ngựa bắn cung. Bọn họ có thể dễ dàng dùng hai chân để khống chế chiến mã. So với cung của bộ binh Đại Nam, cung của kỵ binh thảo nguyên có tầm bắn gần hơn. Cung của họ chỉ dùng gỗ hoàng dương để chế tạo, chứ không dùng nhiều nguyên liệu tạo thành như cung Đại Nam.
Cung làm từ gỗ hoàng dương thoạt nhìn nhỏ hơn cung của Đại Nam, nhưng tốc độ bắn lại nhanh hơn. Trong khoảng cách bảy mươi bước, lúc kỵ binh thảo nguyên bắn được ba mũi tên, thì bộ binh Đại Nam chỉ bắn được nhiều nhất hai mũi tên.
Hai đội kỵ binh chạy lướt qua quân trận, dùng đao bổ xuống hai cánh quân Đại Nam. Tiễn sắt dày đặc như mưa phủ xuống quân trận. Cung tiễn thủ của Đại Nam kêu thảm ngã xuống.
Quân Đại Nam đứng bất động trở thành bia ngắm. Mà cung tiễn thủ của quân Đại Nam lại khó bắn trúng kỵ binh chạy như bay.
Rất nhanh, hai đội kỵ binh chạy lướt qua hai cánh quân trận. Sau đó giao nhau ở phía sau quân trận Đại Nam, lại dùng mưa tên bắn vào quân trận Đại Nam.
- Tướng quân!
Một thân binh vội vàng nói với Nguyễn Văn Dũng:
- Cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa chúng ta sẽ bị kỵ binh Thiên Thuận bắn chết hết.
Nguyễn Văn Dũng cau mày, cắn nứt cả môi.
Ở phía bên kia, Thế Anh không nhịn được bật cười, ánh mắt đầy đắc ý:
- Kỵ binh đấu bộ binh, chỉ cần không tiếp xúc… Nguyễn Văn Dũng ngươi dựa vào cái gì để thắng.
…
…
Cách thung lũng Sơn Khê chưa tới một dặm, Triệu Sâm vô lực phất tay ra lệnh:
- Từ cánh giết qua, không cần cứu viện Phan Mỹ nữa! Xung phong về hướng thung lũng. Không thể để cho người Thiên Thuận ngăn cản cửa vào thung lũng.
- Vâng!
Binh lính lên tiếng, lập tức thay đổi trận hình với mục đích rút lui khỏi trận chiến. Phan Mỹ bị vây khốn quá sâu, Triệu Sâm không đủ binh lính để phá vỡ vòng vây. Đứng ở bên ngoài, thậm chí còn không nhìn thấy đội ngũ của Phan Mỹ ở đâu. Với một nghìn hai trăm hai mươi binh lính trong tay, Triệu Sâm không có một tia nắm chắc nào phá được vòng vây tầng tầng lớp lớp của kẻ địch.
Nhìn quân Đại Nam ở cánh ngoài muốn bỏ chạy, một đại đội Thiên Thuận chia ra chạy về hướng Triệu Sâm.
- Con mẹ nó chứ!
Bị nhốt trong vòng vây, Phan Mỹ tức giận mắng một câu, nhổ ra một bãi máu. Hắn nhìn kẻ địch xông về phía trước như kẻ điên, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi. Tuy lúc rút lui trong lòng hắn có chút giận dữ. Nhưng vẫn duy trì tố chất cơ bản nhất của một vị tướng quân Đại Nam. Lúc binh mã của hắn gần tới được thung lũng, thì bị người Thiên Thuận bao vây bốn phía.
Đây không phải là binh lính Thiên Thuận!
Lúc Phan Mỹ nhìn thấy vây quanh mình là những dân chăn nuôi với số lượng không đếm xuể, hắn cũng không quá mức để ý. Trong đám dân chân nuôi kia, thậm chí hắn còn trông thấy con gái và trẻ nhỏ. Một đám người như vậy, cho dù nhiều hơn nữa thì có gì đáng sợ?
Nhưng song phương vừa tiếp xúc, Phan Mỹ liền biết mình phạm vào sai lầm lớn.
Lúc trước Nguyễn Văn Dũng từng nhắc nhở hắn, dân trên thảo nguyên rất dũng mãnh. Trẻ con bốn, năm tuổi đã dám nhảy lên lưng ngựa. Mười mấy tuổi là có thể thành thạo cưỡi ngựa bắn cung. Mà nữ tử thảo nguyên có thân thể cường tráng, làn da ngăm đen, lúc vung đao lên, không hề kém nam nhân. Bọn họ kêu lên điên cuồng, giống như bầy sói nuốt từng tên lính Đại Nam.
Một đội tinh binh của Hữu Kiêu Vệ Đại Nam bị ít nhất trên vạn người dân chăn nuôi bao vây. Mà đám dân chăn nuôi này lại dường như không hề sợ chết. Tuy bọn họ rất dũng mãnh, nhưng đối mặt là tinh binh được huấn luyện bài bản của Hữu Kiêu Vệ Đại Nam, bọn họ chỉ có ưu thế là cưỡi ngựa bắn tên, kỹ xảo giết người của bọn họ không thể so với binh lính Đại Nam. Song dù vậy, hai người dân chăn nuôi, thậm chí ba bốn người liều mạng chết cùng với một binh lính Đại Nam thì bọn họ vẫn chiếm ưu thế.
- Kẻ địch chia ra rồi.
Một binh lính tinh mắt chỉ về phía trước, kêu lên. Hắn có thể nhìn thấy bụi mù bay lên ở đằng sau đám dân chăn nuôi. Đó là dấu hiệu đám người phía sau của kẻ địch đang rời đi.
- Có viện quân tới cứu chúng ta!
Hai mắt Phan Mỹ sáng ngời, lập tức dùng trường thương chỉ về hướng đó:
- Trận hình mũi tên, giết ra ngoài!
Còn thừa lại năm sáu trăm bính lính Đại Nam tạo thành trận hình mũi tên theo lệnh của Phan Mỹ, lao về chỗ mỏng nhất của vòng vây. Hiện tại Phan Mỹ bắt đầu hối hận vì không nghe lời của Nguyễn Văn Dũng. Không trải qua chiến tranh thực sự, thì không thể hiểu hoàn toàn về kẻ địch.
Nguyễn Văn Dũng đã từng nói dân chăn nuôi cầm dao găm thì liền trở thành binh lính. Lúc ấy Phan Mỹ không thèm để ý. Trong suy nghĩ của hắn, dân chúng chính là dân chúng. Dù dân chúng cầm đao lên, thì cùng lắm chỉ là loạn phỉ mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn hiểu ra rằng, lúc quốc gia bị quân đội nước khác xâm lấn, dân chúng có thể bộc phát ra được chiến lực ngang bằng với quân đội. Thậm chí còn điên cuồng hơn.
Hắn đã không nhớ rõ trường thương của mình đâm chết bao nhiêu người. Trong đó có cụ già, phụ nữ, trẻ nhỏ. Nhưng trong lòng hắn không có vướng mắc gì. Bởi vì đây là chiến trường, phía đối diện đều là kẻ địch. Nếu nương tay chỉ vì bên địch là trẻ nhỏ và người già cả, như vậy đứa trẻ và những người già kia sẽ không chút do dự cầm loan đao cắt đứt cổ họng ngươi.
“Vì sao không có người nào phối hợp?”
Phan Mỹ đâm chết một nữ tử Thiên Thuận mặt dính đầy máu. Nữ tử kia có cái eo to như thùng nước cùng khuôn mặt xấu xí. Lúc ngã xuống, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn. Phan Mỹ thấy được sự thù hận trong ánh mắt của nàng ta. Thù hận này khiến lòng hắn căng thẳng.
“Nếu có cứu binh đột phá vòng vây, vì sao không nhìn thấy chiến kỳ của bọn họ?”
Trong lòng Phan Mỹ sinh ra nghi vấn, nhưng rất nhanh thì hắn tìm được đáp án.
“Đúng rồi… Người bên ngoài không phải là tới cứu mình. Mục đích của bọn họ là phòng thủ thung lũng. Tương đối mà nói, tính mạng của mình chỉ nhỏ bé không đáng kể.”
“Chỉ có thể dựa vào bản thân.”
Phan Mỹ hít sâu một hơi, vung thương đâm chết một dân chăn nuôi đang lao tới. Nhưng lúc hắn điều khiển ngựa đi về phía trước, thì chiến mã của hắn bị hai dân chăn nuôi chém đứt móng. Chiến mã mất đi trọng tâm liền gục về phía trước. Phan Mỹ liền bị quăng khỏi ngựa, trường thương tuột tay hắn bay ra ngoài, không thể với tới.
Một dân chăn nuôi nhìn thấy tướng lĩnh kẻ địch ngã ngựa, gầm rú rồi nhảy xuống ngựa, hai tay nắm lấy loan đao, chém vào ngực Phan Mỹ.
- Cút ngay.
Phan Mỹ tung cước đá bay dân chăn nuôi. Sau đó muốn rút Hoành Đao ở thắt lưng. Nhưng thanh Hoành Đao quá dài, hắn lại nằm trên mặt đất nên không thể rút ra được. Vừa lúc đó, một dân chăn nuôi cưỡi ngựa cúi người chém trúng vào vai Phan Mỹ.
Ngay lập tức máu tuôn ra, khiến Phan Mỹ lảo đảo về phía trước.
Dân chăn nuôi kia nhảy xuống ngựa, quơ loan đao nhắm về phía Phan Mỹ. Phan Mỹ nhịn đau đứng lên, rút Hoành Đao ra, đâm một đao vào bụng dân chăn nuôi, lại tung cước đá văng:
- Mọi rợ ti tiện, cút!
Hắn mắng to, song sau lưng lại trúng một đao, rồi hắn lại té ngã, thế là lập tức có dân chăn nuôi xông tới. Một, hai, ba…năm, sáu dân chăn nuôi vây chặt Phan Mỹ lại, loan đao trên tay họ không ngừng bổ xuống.
- Cút ngay… đám mọi rợ… thấp hèn… này.
Tiếng la đứt quãng, cuối cùng trở nên yếu ớt không nghe thấy gì.
Lúc dân chăn nuôi đứng dậy, kẻ địch đã chết không thể chết hơn. Trên mặt đất, máu tươi chảy sền sệt qua bộ áo giáp của thi thể vị tướng Đại Nam.
Những dân chăn nuôi này hơn sửng sốt một chút, sau đó họ lập tức nhào tới, điên cuồng lột bỏ áo giáp ra khỏi thi thể.
Không ai để ý tới thi thể có hai mắt không thể nhắm lại kia. Cũng không ai để ý tới vẻ mặt không cam lòng của thi thể đó.
, dung hợp Phệ Thần Não,kết thừa ý chí viễn cổ! cầm trong tay trọng kiếm, tung hoành Bát Hoang
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...