Đệ tử trong Kinh Võ Viện được chia làm mười lớp, Chu viện trưởng chưa bao giờ sẽ can thiệp vào việc các giáo sư giảng bài thế nào. Ông ta càng không đi qua hỏi học sinh xem họ đã học được cái gì. Ở trong mắt của ông ta, giảng bài như thế nào là việc của các giáo sư, nó không hề có quan hệ gì với ông. Mà các đệ tử có học được hay không cũng là chuyện của các đệ tử, càng chẳng liên quan gì đến lão viện trưởng này.
Cho nên, đối với việc Mực Vạn Vật dẫn đệ tử năm đầu đi về ngọn núi lớn ở phía bắc thành Thanh Long, Chu viện trưởng tựa hồ hoàn toàn không biết gì cả.
Đến lúc lão ta biết được tin tức thì đã là buổi chiều, mà lúc này, các học sinh kia cưỡi chiến mã của Kinh Võ Viện sắp ra khỏi thành Thanh Long rồi.
Đặc biệt là việc lão biết được tin tức này cũng là do Khâu Dư không có tìm được Trương Thế Nhân, hỏi không ít người mới biết rõ Mực Vạn Vật lôi kéo các học sinh đi tỷ thí diễn luyện gì đó.
Khâu Dư biết rõ tin tức này thì lập tức thất kinh, thế là nàng vội vàng đi tìm Chu viện trưởng.
Khi nàng tìm được vị lão giả đức cao vọng trong nhất trong quân đội Đại Nam thì lão ta đang ngủ trưa. Lão chỉ mặc một chiếc quần đùi cùng cái áo lót, nằm ngủ trên giường rất say sưa.
Khâu Dư gõ vang cửa phòng, phát ra những tiếng “thình thịch thịch” rất to. Chu viện trưởng cực kỳ khó chịu, lão ta đứng dậy hỏi:
- Chuyện gì?
- Mực Vạn Vật dẫn lớp học sinh của Trương Thế Nhân đi tới ngọn núi Bán Nguyệt.
- À.
Chu viện trưởng “ồ” một tiếng, nằm xuống, nói:
- Đi thì cứ đi thôi.
Rầm.
Cánh cửa bị Khâu Dư đẩy ra một cách thô bạo, nàng cất bước đi tới, giận dữ hỏi:
- Thế nhưng mà Trí Tuệ ở ngay trên núi Bán Nguyệt, Hạc Lệ đạo nhân và bọn người Trác tiên sinh cũng đã đuổi tới đó. Chẳng lẽ ngài đã quên bây giờ ngọn núi kia nguy hiểm cỡ nào?
- Núi Bán Nguyệt rất lớn.
Chu viện trưởng ngáp một cái, rất không tình nguyện ngồi dậy, dụi dụi con mắt rồi nói ra:
- Vận khí của bọn họ không có kém như vậy chứ? Có đi lên núi cũng gặp được Trí Tuệ? Nếu dễ tìm được Trí Tuệ như vậy, bọn người Trác Bố Y làm sao tìm nhiều ngày mà không tìm thấy?
- Bởi vì bọn người Trác Bố Y không dễ giết, nhưng các học sinh dễ giết!
Khâu Dư cố chấp nói.
- Bọn họ đi tới núi Bán Nguyệt làm gì hả?
Chu viện trưởng hỏi.
- Hôm qua có một học sinh không phục bài giảng của Mực Vạn Vật, hai người xảy ra tranh chấp. Hôm nay Mực Vạn Vật liền dẫn các học sinh đi núi Bán Nguyệt, hắn chỉ dẫn theo Trương Thế Nhân và Trương Cuồng, những học sinh còn lại làm thành một đội khác. Mục đích là để chứng minh tầm quan trọng của trinh sát, đoán chừng Trương Thế Nhân và Trương Cuồng đều bị Mực Vạn Vật kéo đi làm trinh sát của hắn rồi.
- Ngu ngốc.
Chu viện trưởng vừa ngáp vừa mắng:
- Đệ tử không phục thì chẳng lẽ phải tốn công tốn sức mang người đánh một trận làm dáng để chứng minh mình đúng sao? Lúc nào giáo sư trong Kinh Võ Viện ta trở nên ngu ngốc rồi... Đệ tử không phục, biện pháp đơn giản nhất là giảng đạo lý. Nếu còn không phục, vậy đánh tới lúc hắn chịu phục là được. Dù sao giáo sư Kinh Võ Viện có đánh đệ tử thì cũng chưa bao giờ phải chịu trách nhiệm...
- Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là làm sao bây giờ!
- Cái gì làm sao bây giờ?
Chu viện trưởng hỏi lại.
Khâu Dư hơi giận:
- Ta vẫn đang hỏi ngài, vạn nhất bọn người Trương Thế Nhân gặp Trí Tuệ thì làm sao bây giờ? Người Phật tông muốn giết Trương Thế Nhân, lần này không phải Trương Thế Nhân tự mình đưa lên cửa để bị giết sao?
- Thật sao?
Chu viện trưởng thì thào, sau đó lắc đầu:
- Không phải.
- Không phải cái gì?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng từ từ mang giày, đi đến bên bàn, sau đó rót một chén trà lạnh:
- Lần thứ nhất ngươi nhìn thấy Trí Tuệ thì hắn đang làm gì?
- Đang lẩn trốn.
- Sau đó thì sao?
- Nửa đường bắt Trương Thế Nhân.
- Tiếp sau đó thì sao?
Khâu Dư khẽ giật mình, dường như đã hiểu ý tứ của Chu viện trưởng.
Chu viện trưởng uống cạn trà lạnh, cười cười nói:
- Nếu ngươi đang lo lắng đồ đệ bảo bối kia của mình, ngươi cứ đuổi tới nhìn một chút. Nhưng ta cảm thấy Trí Tuệ sẽ không giết Trương Thế Nhân. Nếu như hắn muốn giết... Ở lần thứ nhất Trương Thế Nhân nhìn thấy Trí Tuệ thì đã bị Trí Tuệ giết rồi. Ngươi cũng đừng nói là vì một đao đột nhiên kia của Trương Thế Nhân đã bức lui Trí Tuệ, kẻ ngu ngốc đều không tin chuyện như vậy sẽ phát sinh. Nếu Trí Tuệ động niệm giết người, một trăm Trương Thế Nhân ở cùng một chỗ cũng đã chết.
- Vì cái gì Trí Tuệ không giết Trương Thế Nhân?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng liếc nhìn nàng một cái, ảo não mà hỏi:
- Ta cũng không phải thần tiên, ta làm sao sẽ biết rõ!
Lão đi trở về bên giường, nằm xuống, nói thật:
- Quấy rầy một vị lão nhân đang ngủ trưa là một việc phi thường không có đạo đức, thân là giáo sư Kinh Võ Viện thì ngươi phải có cái giác ngộ này. Cho nên nếu bây giờ ngươi còn không đi... ta không ngại ném ngươi ra bên ngoài. Ta đã rất già rất già, với ta việc ngủ trưa là chuyện hưởng thụ khó tìm được.
Khâu Dư dùng sức giậm chân một cái, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Chu viện trưởng hé miệng cười cười, lẩm bẩm:
- Cũng chỉ có lúc giậm chân thì trông ngươi còn như là một phụ nữ.
...
...
Mực Vạn Vật liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi. Cũng không biết vì cái gì, Trương Thế Nhân thấy được một tia áy náy từ trong ánh mắt của lão. Hắn cho rằng vị giáo sư này cảm thấy có chút áy náy vì kéo hắn vào trong trận doanh của lão, nhưng hắn không có chú ý tới thứ cảm xúc trong mắt Mực Vạn Vật thật ra rất phức tạp.
- Tiên sinh.
Trương Cuồng đi theo đằng sau Mực Vạn Vật, hỏi:
- Cuộc tỷ thí này đánh như thế nào?
Mực Vạn Vật trầm mặc một hồi, rồi hồi đáp:
- Nếu là đánh nhau, mục đích duy nhất dĩ nhiên chính là đánh thắng. Mà muốn đánh thắng, thủ đoạn trực tiếp nhất là làm cho tất cả đối thủ gục xuống. Chỉ đơn giản như vậy, còn cần hỏi?
- Ây...
Trương Cuồng kinh ngạc thoáng chốc:
- Hành quân đánh trận không phải nên tính trước một cái kế hoạch sao?
- Kế hoạch cái rắm.
Mực Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tranh đấu với cùng một đám con nít ranh, nếu như cũng cần phí đầu óc suy nghĩ kế hoạch, vậy ta đây không làm giáo sư nữa cũng thế. Ngươi thật sự cho rằng sở dĩ ta kéo hai người các ngươi tới núi Bán Nguyệt là vì ta muốn giáo huấn tên Lưu Sảng kia, muốn làm cho hắn nhận ra chính mình sai ở chỗ nào rồi? Nếu như chỉ vì cái mục đích đơn giản này, chẳng lẽ ta không biết trực tiếp đánh hắn một trận?
- Bằng không thì đâu này?
Trương Thế Nhân hỏi.
Mực Vạn Vật nói:
- Gần đây rất nóng.
Câu trả lời này tựa hồ tiền hậu bất nhất, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng Trương Thế Nhân đã hiểu ra, sau đó Trương Cuồng cũng đã hiểu ra.
Rồi hai người không hẹn mà cùng mắng một câu ở trong lòng: “Con mẹ nó, lão già ngươi ngụy trang thành đối chiến là vì chạy tới núi Bán Nguyệt để nghỉ mát đấy!“.
- Các ngươi không biết...
Mực Vạn Vật cười hì hì rồi nói ra:
- Trong núi Bán Nguyệt có một cái hồ sâu tên là Nguyệt Nha Đàm. Nước của nó lạnh thấu xương như băng rét, mặc dù giữa trời hè, chỉ cần tới gần cái hồ lạnh kia thì khí lạnh có thể xua tan hết cảm giác nóng bức, phi thường thoải mái, đặc biệt thoải mái. Hơn nữa... Nguyệt Nha Đàm là địa phương duy nhất có vật sống trên núi Bán Nguyệt, không mấy người biết rõ bí mật này đâu. Trong Nguyệt Nha Đàm có một loại cá sáu má, chúng không có nổi danh. Nghe nói trăm năm chúng mới có thể dài hơn một thước, thịt ngon thì không ai dám phản đối. Loại cá này không thể nướng và đun nhừ, loại cá này chỉ có thể dùng ăn sống với nước tương tỏi, mỹ vị phải nói là tuyệt luân.
Trương Thế Nhân bỗng phát hiện việc kính trọng với bất luận một vị giáo sư nào trong Kinh Võ Viện là một việc không đáng tin cậy.
- Ngài đã nói không có mấy người biết rõ, như vậy người trong lớp chúng ta đều đi, đó không phải là rất nhiều người cũng sẽ biết rồi sao?
Trương Cuồng hỏi.
Mực Vạn Vật nói:
- Tất nhiên không thể để cho bọn họ biết rõ, cho nên chúng ta phải tới trước bọn họ thật sớm, sau đó bắt mấy con cá mà ăn cho đã, rồi lại đi đánh nhau. Vậy mới có khí lực chứ.
Trương Thế Nhân hơi xúc động mà hỏi:
- Ra khỏi thành hơn trăm dặm chỉ vì ăn cá thôi sao?
- Nói gì vậy?
Mực Vạn Vật có chút cả giận:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đáng?
- Ây... Đáng giá đáng giá, đương nhiên đáng giá.
Trương Thế Nhân vội vàng khuất phục.
Mực Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, nói:
- Những đệ tử mới tiến vào Kinh Võ Viện như các ngươi đương nhiên trong lòng còn có hiếu kỳ với sinh hoạt ở nơi đây. Đều cho rằng để vượt qua thời gian ba năm tốt đẹp, các ngươi đều phải cố gắng học tập và hoàn thiện chính mình, phải cố gắng vượt bậc sao cho đến lúc rời khỏi nơi đây, các ngươi đã thành nhân tài trụ cột của Đại Nam.
- Chó má a...
Lão ta thấp giọng mắng một câu.
- Nhưng các ngươi có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của các giáo sư sao? Mỗi ngày buồn tẻ mà không có gì thú vị, phải quay mặt nhìn về những đệ tử khác nhau mà lặp lại những lời nói giống nhau nhiều lần, đó là có bao nhiêu không thú vị. Với lũ các ngươi mà nói, mỗi ngày có lẽ đều là mới mẻ. Nhưng với chúng ta, mỗi một ngày đều là ngày hôm qua! Cho nên... Để cho các ngươi có thể học tập càng nhiều tri thức trong thời gian ba năm, những giáo sư chúng ta nhất định phải thỉnh thoảng cải thiện tâm tình của mình. Người khác không tìm thú vui cho chúng ta, chúng ta tự mình tìm thú vui. Dạy học trong vui vẻ không tốt sao? Đã có thể đạt được mục đích dạy học, lại còn có thể trầm tĩnh lại. Đó là nhất cữ lưỡng tiện.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Lý do này tốt hơn lý do ăn cá kia nhiều.
Mực Vạn Vật cười đầy đắc ý:
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
- Ta đã thấy các loài cá khác, nhưng chúng đều chỉ có hai má.
Trương Thế Nhân tò mò hỏi:
- Vì sao mà cá ở trong Nguyệt Nha Đàm lại có thể có sáu má?
- Ngươi gặp qua cóc ba chân sao? Ngươi nhìn thấy dê rừng có hai đầu sao? Ngươi chứng kiến heo không có đuôi sao? Ngươi có tận mắt thấy ngỗng mà chân không có màng sao?
- Chưa từng thấy qua, nhưng có nghe qua, đó đều là chút quái thai.
Trương Thế Nhân thành thật trả lời.
- Ừ.
Mực Vạn Vật nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng có thể xem cá sáu má trong Nguyệt Nha Đàm là loại ấy.
- Từ lúc nào ngài biết được trong Nguyệt Nha Đàm có loại cá này?
- Lúc ta còn là đệ tử Kinh Võ Viện, Khâu Dư là giáo sư của ta. Nàng mang bọn ta tới đó một lần, lần kia cũng gần giống như lúc này, nàng cũng chỉ lập đội với hai học sinh, nhưng không có một nhóm khác làm đối thủ. Lần kia chúng ta là phụng lệnh của Chu viện trưởng đi dò xét xem vì sao ở trong núi Bán Nguyệt không có động vật. Nhưng mà rất hiển nhiên, dường như giáo sư Khâu Dư đã sớm biết rõ ở trong Nguyệt Nha Đàm có cá.
- Nàng làm sao mà biết được?
Trương Thế Nhân truy vấn căn nguyên.
- Ngươi rất phiền, ta bắt đầu hối hận vì chọn ngươi vào đội.
Mực Vạn Vật trừng mắt nhìn hắn, nhưng lão vẫn đưa ra đáp án:
- Hình như là có người mang nàng đi lúc nàng còn là đệ tử.
- Mẹ nó...
Trương Thế Nhân nhịn không được xổ tục một câu.
- Ta vẫn cho rằng tuổi giáo sư Khâu Dư rất trẻ, tối đa không cao hơn ba mươi tuổi!
Mực Vạn Vật nhìn Trương Thế Nhân đầy đồng tính, trong ánh mắt còn có một loại ý tứ khác. Trương Thế Nhân minh bạch, ý kia là nói chính hắn hết sức ngu... Ngay tại lúc hắn có chút buồn vô cớ, câu nói tiếp theo của Mực Vạn Vật lại để cho hắn tìm về một chút tự tin.
- Xác thực nàng không quá lớn tuổi, sở dĩ nàng có tư lịch sâu như vậy... là vì nàng là một thần đồng.
- Đệ tử đã hiểu.
Trương Thế Nhân đáp lễ cho Mực Vạn Vật bằng một ánh mắt, đó cũng là đồng tình.
- Khi nàng còn là đệ tử, khẳng định ngài càng lớn tuổi hơn nàng à nha?
Mực Vạn Vật:
- Ngươi có thể ngậm miệng!
...
...
Trên một con đường khác, Lưu Sảng đang đứng ở trước cửa thành, hắn đang làm một lần động viên cuối cùng.
- Chúng ta có ba mươi người!
Hắn nhìn các đồng bạn bên cạnh mình, nói ra:
- Cho dù tiên sinh có tu vị rất cao, cho dù Trương Thế Nhân và tên Trương Cuồng kia đều xuất thân từ trinh sát, nhưng lại có cái gì đâu này? Lần tỷ thí này là so binh pháp chứ không phải tu vị, tiên sinh không thể ỷ vào tu vị của mình mà xông trực tiếp vào rồi đánh tất cả chúng ta một trận. Đã tỷ thí binh pháp, chúng ta chỉ cần thủ thật vững thì không cần lo lắng bất kỳ thứ gì khác.
Người bạn ngoan cố của hắn, đứng bên cạnh hắn với diện mục cao ngạo và lạnh lùng, lạnh nhạt nói:
- Sau khi vào núi thì kết đội mà đi, cho dù không an bài trinh sát thì có sao? Trương Thế Nhân và Trương Cuồng đều là trinh sát, nếu như phát hiện bọn họ thì chúng ta có thể cùng bắt giữ. Đến lúc đó tiên sinh coi như thua, bởi vì tiên sinh chỉ còn lại một mình.
Người này gọi là Viên Thành Sư, thân phận rất tôn quý. Phụ thân của hắn là Tổng quản tỉnh Hà Bắc Viên Sùng Vũ, đường đường là Đại tướng Nhị phẩm nơi biên cương. Mà Lưu Sảng chỉ là con trai của một Quận trưởng, so sánh thân phận thì hiển nhiên Lưu Sảng thấp hơn Viên Thành Sư rất nhiều.
- Đều nghe theo ngài.
Lưu Sảng hắc hắc cười lạnh, nói:
- Đã sớm muốn tìm cơ hội đánh tên Trương Thế Nhân kia một bữa, nhìn cái phế vật ngạo mạn kia cũng làm người ta buồn nôn!
- Đây là đối chiến.
Viên Thành Sư khẽ cười nói:
- Nếu như các ngươi ai muốn đánh Trương Thế Nhân một chầu, như vậy hôm nay tuyệt đối là cơ hội tốt nhất. Chúng ta cứ đánh công khai, hung hăng mà đánh. Hơn nữa hắn có bị đánh bầm dập thì tiên sinh cũng sẽ không thiên vị cho hắn. Các ngươi cũng không cần áy náy vì lấy nhiều đánh ít gì cả, bởi vì hắn là thiên tài thứ hai đạt chín môn ưu tú nha. Cho nên ba mươi đánh một rất công bình. Đổi lại cách tự hỏi, các ngươi nên cảm thấy Trương Thế Nhân có lẽ sẽ tự hào, lấy một địch ba mươi mới có thể cho thấy niềm kiêu ngạo cùng thân phận của hắn, không phải sao?
Rất nhiều người đều cười theo, nhưng cũng có người không cho là đúng.
Trong đám người, có học sinh nữ khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút chán ghét với thái độ của Viên Thành Sư cùng Lưu Sảng. Nàng vẫn luôn đi ở phía sau cùng của đội ngũ, không có nói chuyện cùng người khác. Nàng là một trong hai người nữ sinh duy nhất trong lớp này.
Mà một người nữ sinh khác... lúc này đang cưỡi ngựa đi theo bên người Viên Thành Sư với ánh mắt mập mờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...