Hai cỗ thân thể trắng bóng đan vào nhau một hồi lâu mới tách ra, người nào đó mới nếm thử tư vị thậm chí trầm luân trong đó, khó có thể tự kiềm chế. Trầm Khuynh Phiến cũng là lần đầu tiên, thế nên nàng cảm thấy thiếu niên này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, càng về sau hắn càng mạnh bạo. Bởi thế mà lúc sau, tên thiếu niên kia cũng mất cả khí lực ngồi xuống.
Nhìn xem Trương Thế Nhân vì khoái hoạt và có biểu lộ vặn vẹo, nàng có một loại cảm giác là lạ, có chút vui vẻ, có chút thỏa mãn, thậm chí còn có chút ít kiêu ngạo. Thậm chí ngay cả khi nàng chỉ cảm nhận được đau đớn chứ không có một tia sung sướng nào, nàng cũng không đành lòng ngăn cản sự thô bạo của thiếu niên kia, mặc dù chính bản thân nàng cũng không biết nàng có loại cảm tình gì với thiếu niên này.
Tới có chút đột nhiên, dẫu cho nàng cho rằng nàng đã chuẩn bị kỹ càng.
Thời điểm nằm ở trên giường thở dốc, nàng thò tay vuốt vuốt tóc thiếu niên, nhìn hắn nằm ở bên cạnh, bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác muốn yêu thương hắn.
Ngón tay Trầm Khuynh Phiến khẽ lướt qua lồng ngực kiên cố của Trương Thế Nhân, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng mồ hôi trên người hắn.
Còn Trương Thế Nhân thì vẫn nằm dài và đắm chìm trong cái tư vị mỹ diệu, hắn nghiêng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến.
Hai ngọn núi mềm mại trên ngực nàng đè lên ngực hắn, chúng có chút biến dạng, nhưng loại xinh đẹp này nếu không lạc vào thì sao có thể cảm thụ? Hắn còn chưa có tỉnh táo lại, cho nên hắn căn bản không có nghĩ tới việc mình làm như vậy là đúng hay sai.
Nhưng hắn thích giờ khắc này, mê luyến giờ khắc này.
Cùng so với màu đồng đỏ trên cổ hắn, thân hình Trầm Khuynh Phiến trắng – trắng có chút đẹp mắt. Một cái chân của nàng gác lên đùi của Trương Thế Nhân, cái đường vòng cung mịn màng kia lại làm cho Trương Thế Nhân không đành lòng dịch chuyển ánh mắt mình đi.
Hai người cứ ôm nhau như vậy qua thời gian rất lâu, ai đều không nói gì. Khi hô hấp dần dần trở nên vững vàng, hai người cũng tỉnh táo lại không ít.
- Ta… chỉ là không muốn thua sư tỷ, ngươi biết… đúng không.
Trầm Khuynh Phiến buông ra cánh tay đang ôm Trương Thế Nhân, cặp đùi mê người của nàng cũng rời khỏi người hắn. Nàng kéo chiếc áo ngủ thật mỏng đắp lên trên người, thậm chí ngay cả con mắt cũng không muốn lộ ra.
Những lời này làm cho nội tâm Trương Thế Nhân đau xót, hắn thậm chí không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như nói lời tỉnh táo này của Trầm Khuynh Phiến làm cho hắn không thoải mái, như vậy Trương Thế Nhân càng không tìm thấy từ ngữ thích hợp để diễn tả cách nghĩ của mình. Kỳ thật cho tới bây giờ, Trương Thế Nhân còn không biết ý tưởng của chính bản thân. Rõ ràng hắn cảm thấy tỉnh táo, nhưng trong lòng ngược lại lại loạn hơn.
Trước khi đi vào trong phòng Trầm Khuynh Phiến, hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Mà lúc điên cuồng, hắn căn bản không có khả năng suy nghĩ.
Có lẽ người nam nhân có thể bình tĩnh mà suy tính vào giờ khắc đó… căn bản cũng không được xem là đàn ông.
Trương Thế nhân nhìn xem Trầm Khuynh Phiến đang co rúc ở trong chăn, hiện tại đột nhiên cảm thấy nữ nhân cường đại này tại sao lại nhu nhược như thế? Nhu nhược đến mức đụng một cái là có thể vỡ. Trong lòng của hắn có chút đau, hắn muốn vươn tay chạm đến khuôn mặt mà nét đỏ ửng còn chưa rút đi.
Nhưng mà Trầm Khuynh Phiến lại co thân thể lại, né tránh cánh tay của hắn, nói một câu vô cùng nhẹ:
- Ngươi cần phải đi.
Thanh âm của nàng hơi có chút khàn khàn.
Cánh tay Trương Thế Nhân đang vươn ra bỗng cứng ngắc, nó ngừng ở không trung, tựa hồ không biết nên làm sao tiếp theo. Nó cứ cứng ngắc như vậy trong chốc lát, rốt cuộc vẫn thu lại một cách chậm rãi. Mà chứng kiến cánh tay kia thu trở về, con ngươi Trầm Khuynh Phiến trở nên ảm đạm một chút. Nàng ôm chặt chăn, mền vào thân thể mình.
- Đúng vậy… Cần phải đi.
Trương Thế Nhân ngồi xuống, trên thân thể trần trụi đều là mồ hôi.
Hắn nhìn nhìn cửa phòng, lại nhìn nhìn cửa sổ một chút.
- Đều chiếm hữu, nhưng chiếm hữu có hữu dụng không?
Hắn bỗng nhiên hỏi một câu.
Trầm Khuynh Phiến ngẩn người, không có hiểu rõ ý tứ trong lời nói này của hắn.
- Ta là tiểu nam nhân, nhưng tiểu nam nhân cũng là nam nhân.
Khóe miệng Trương Thế Nhân dần dần nhếch thành một vòng đường cong, trông cực kỳ phong độ:
- Mặc kệ ngươi nói cái gì, bây giờ ta đang cởi truồng ngồi ở bên cạnh ngươi, mà ngươi cũng cởi truồng nằm bên cạnh ta. Nếu như hiện tại ta đẩy cửa ra, người phía ngoài nhìn thấy việc này thì bọn họ sẽ thế nào? Kinh ngạc? Ngoại trừ kinh ngạc thì sao? Hẳn là hiểu ý, nở nụ cười tươi mà chúc phúc chứ không có cái khác.
Trương Thế Nhân nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt Trầm Khuynh Phiến, nói thật:
- Cho nên dù lời nói vừa rồi của ngươi là sự thật, dù cái lý do ngươi nằm cạnh ta bây giờ là bởi vì không muốn thua Tiểu Yêu tỷ là cực kỳ vô nghĩa, ta cũng phải chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, về sau ngươi là người của ta rồi. Đã là người của ta thì ngươi phải có giác ngộ, lúc ở cùng với ta thì ta sẽ không để ngươi chịu bất cứ uất ức nào.
- À?
Trầm Khuynh Phiến sửng sốt một chút, phản ứng có chút không theo kịp.
Đối với việc có một số thời khắc nữ nhân sẽ biểu hiện ra ngây ngô, Trương Thế Nhân chỉ có thể thở dài, sau đó chợt thò tay xốc lên chăn mỏng ở trên người Trầm Khuynh Phiến. Lập tức một thân thể hoàn mỹ vô khuyết lộ ra dưới ánh mắt của hắn một lần nữa. Trầm Khuynh Phiến không có kịp phản ứng, nàng chỉ trầm thấp kinh hô lên một tiếng, theo bản năng che đi những chỗ quan trọng của mình.
Nhưng tay của nàng lại bị Trương Thế Nhân bắt lấy. Sau đó thân hình đầy nam tính và khỏe mạnh lại đè qua lần nữa, rồi hắn nói bên tai nàng với chút đắc ý:
- Sau này không cho phép ngươi mặc bộ đồ sườn xám chết tiệt kia ra ngoài, muốn mặc thì mặc ở trong phòng mình trong chốc lát. Thời điểm mặc vào thì phải đóng kỹ cửa sổ và cửa phòng như bây giờ, nếu ai dám tới gần gian phòng của ngươi thì ngươi mạnh tay quất hắn. Sau này người khác hỏi tên ngươi thì ngươi có thể nói cho bọn họ biết, nhưng nhớ rõ phải thêm ở trước một câu: “Ta là nữ nhân của Trương Thế Nhân”. Mặc dù Kinh Võ Viện có quy củ không cho phép học sinh ra ngoài tùy tiện, nhưng ta nhất định sẽ vụng trộm chạy về thăm ngươi.
- Nhìn ta làm gì vậy?
Khóe miệng Trầm Khuynh Phiến dần dần nảy sinh vui vẻ dào dạt, đẹp đến không thể tưởng tượng nỗi.
- Thích!
Trương Thế Nhân nghiến răng nghiến lợi nói một chữ, sau đó thô bạo tách hai chân Trầm Khuynh Phiến ra lần nữa.
- Đừng!
- Ngươi nói đừng thì đừng sao?
- Ngươi thực sự sắp đi trễ rồi, quy củ Kinh Võ Viện lớn như vậy…
- Đi con mẹ nó quy củ của Kinh Võ Viện!
…
…
Trương Thế Nhân dừng lại ở trong phòng của Trầm Khuynh Phiến quá lâu, lâu đến nỗi Đại Khuyển vẫn ngồi xổm ở ngoài cửa mà không ngừng cười hắc hắc đầy ngố tàu, lâu đến nỗi Kỳ Lân không ngừng đi qua đi lại, lâu đến nỗi xa phu chờ ở cửa ngủ một giấc và còn mơ một cái mộng xuân.
Khi cửa phòng được đẩy ra từ bên trong, bọn họ thấy Trương Thế Nhân tựa hồ thay đổi thành một người khác.
Đại Khuyển vẫn còn cười ngây ngô, Kỳ Lân nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
- Đợi đến nôn nóng?
Trương Thế Nhân cười cười đầy áy náy với Kỳ Lân, lại trừng mắt liếc Đại Khuyển.
Kỳ Lân nói:
- Ngày đầu tiên đi Kinh Võ Viện, nếu đến muộn, rồi bị người nói nhiều thì không tốt.
Trương Thế Nhân nói:
- Bây giờ đi.
Sau đó hắn lại liếc qua Đại Khuyển, hừ lạnh một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi vẫn luôn ngồi cạnh cửa ra vào?
- Không có không có không có… Ta cũng là người vừa tới, là người muốn giục ngươi mà tới. Thế nhưng mà khi tới cửa thì bỗng nhiên cảm thấy đau bụng, cho nên ngồi xổm một lát, vừa định gọi ngươi thì ngươi đi ra. Ta thề, thật sự là đau bụng.
- Cái rắm!
Khóe miệng Trương Thế Nhân run run, nói:
- Bụng của ngươi đau, ngươi lại ngồi xổm ở cửa ra vào, ngươi định ị trong quần sao?
Đại Khuyển đắc ý nói:
- Đau bụng thì nhất định sẽ ị? Cùng lắm cũng chỉ là mấy cái rắm mà thôi. Lại nói… Cũng không phải chưa từng bị như vậy! Lúc trước bị người đuổi đến phát cuồng, thời điểm ẩn thân trên đại thụ mà né tránh truy binh, núp cả một ngày, động cũng không dám động, ỉa đái trong quần thì tính là gì?
Trương Thế Nhân kinh ngạc:
- Như thế nào mà ta không nhớ rõ? Bất quá loại giác ngộ mà ngay cả đánh cái rắm cũng ngồi xổm xuống đáng giá được khen ngợi.
Đại Khuyển không có giải thích, cười cười, tiến tới hạ giọng hỏi Trương Thế Nhân:
- Thế nào? Đắc thủ?
- Đi con mẹ nó!
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt, nhưng theo bản năng lại quay đầu nhìn nhìn về phía phòng bên kia. Hắn nhìn thấy Trầm Khuynh Phiến khoác áo ngoài lên, đứng ở bên cửa sổ, khoát tay áo với hắn.
Đại Khuyển nhìn ánh mắt của Trương Thế Nhân thì đã đoán được chân tướng, hắn cười đầy láu cá:
- Ta đã nói từ sớm rồi, phù sa không để chảy qua ruộng người ngoài, nếu như không cầm xuống hai mỹ nhân tươi ngon mọng nước, hiển nhiên ngươi có lỗi với sự dạy bảo ân cần của ta.
Trương Thế Nhân im lặng, lại dặn dò chuyện cửa hàng bên kia vài câu. Hắn để cho Đại Khuyển lâu lâu đi nhìn những thợ may này, tuyệt đối không để họ mang bản vẽ cùng thành phẩm ra ngoài.
Thời điểm đi tới cửa, hắn quan sát phủ Tán Kim Hầu một chút, trong lòng nói một tiếng: “Gặp lại!”, sau đó mang theo Kỳ Lân đi lên xe ngựa mà Kinh Võ Viện đã phái tới.
Dựa theo quy củ của Kinh Võ Viện, đệ tử có thể mang theo một thư đồng. Trương Thế Nhân không có thư đồng, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định mang theo Kỳ Lân là thích hợp nhất. Nếu như mang theo Đại Khuyên, e sợ tên kia sẽ làm ra cái chuyện xấu gì. Còn nếu mang theo Trầm Khuynh Phiến, Trương Thế Nhân không dám tưởng tượng sẽ kích phát ra bao nhiêu gợn sóng trong Kinh Võ Viện. Tuy rằng dáng người Kỳ Lân khôi ngô và đầy mạnh mẽ, nhưng tính tình của hắn hơi ngột ngạt, người khác không chọc giận hắn thì hắn cũng sẽ không trêu chọc người khác.
Xe ngựa đi bon bon về phía trước theo con đường bằng phẳng, Trương Thế Nhân ngồi ở trong xe, một mực trầm mặc. Kỳ Lân cho rằng hắn suy nghĩ đến sinh hoạt sau khi tiến vào Kinh Võ Viện, cho nên cũng không có quấy rầy. Nào biết đâu rằng Trương Thế Nhân còn đang hồi tưởng lại màn kiều diễm vừa rồi với Trầm Khuynh Phiến. Hắn vừa nhắm mặt lại thì đã xuất hiện thân thể như ngọc của Trầm Khuynh Phiến, bởi vậy lòng hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Nói thật, cho đến bây giờ, hắn cũng không xác định được loại cảm tình mà Trầm Khuynh Phiến dành cho hắn rốt cuộc là loại cảm tình gì. Nếu như nói đó thuần túy là tình yêu say đắm giữa nam và nữ, hắn không có cảm thấy được người như hắn có đủ thực lực để chinh phục Trầm Khuynh Phiến. Dù sao người nữ nhân kia rất cường đại, cường đại đến mức có chút biến thái.
Trên đường đi hắn đều tự hỏi vì sao Trầm Khuynh Phiến lại làm ra quyết định này?
Chờ lúc đến cửa sân Kinh Võ Viện, Trương Thế Nhân quy kết tư tưởng này của mình là tiện nhân, là sĩ diện cãi láo. Đã lấy được thân thể của người ta lại còn đang suy nghĩ xem vì sao người ta ưa thích chính mình.
Thật ra cái này là do hắn có chút không tự tin.
Vì thế, lúc xuống xe, hắn nhìn vào cổng chính của Kinh Võ Viện, thầm thề: “Vì xứng đôi với nữ tử xuất sắc như vậy, mình cũng phải nỗ lực rồi.”
Hắn hít sâu một hơi, sau đó mang theo Kỳ Lân, bước vào tòa học viện nghiêm túc và trang trọng nhất Đại Nam.
…
…
Sau khi Trương Thế Nhân vào cửa, hắn trông thấy không ít đệ tử xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lén liếc nhìn hắn, thật giống như hắn là cái quái thai. Nhưng Trương Thế Nhân cũng biết trong những nghị luận kia đã không có bao nhiêu người mang theo ác ý, dù sao thành tích chín môn ưu tú đã đủ làm cho người khác kính sợ.
Lần này lại đi gần cổng chính Kinh Võ Viện, trong lòng Trương Thế Nhân lại có cảm giác không giống lúc đầu. Hai lần trước đi vào tòa học viện này là vì cuộc thi, vội vàng mà qua, không có nhìn kỹ cảnh sắc của học viện. Cho nên lần này hắn đi rất chậm, cố gắng nhớ tất cả mọi thứ xung quanh.
Ngày đầu tiên nhập học Kinh Võ Viện không có tham gia học tập, sau khi báo danh thì giáo sư sẽ chia lớp. Sau khi chia xong, giáo sư dẫn học sinh đến nơi ở, sau đó để các học sinh tùy ý đi trong trường mà làm quen với hoàn cảnh nơi đây.
Dựa theo thành tích, mấy trăm tên đệ tử được chia thành mười lớp sao cho đồng đều, từng lớp đều có một học sinh trong mười người đứng đầu. Âu là bởi vì Kinh Võ Viện còn có một cái lệ cũ, đó chính là thường xuyên mang hai lớp ra giao đấu, nếu như thực lực kém quá xa… căn bản không có biện pháp tỷ thí.
Mười lớp đặt tên dựa theo mười Thiên Can: Giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý.
Trương Thế Nhân thuộc lớp Ất. Hắn cũng rất vui mừng khi Mạc Tẩy Đao cũng ở trong cái lớp này. Trương Thế Nhân rất thích người Lữ soái biên quân thẳng thắn này, lúc đi cùng với hắn thì Trương Thế Nhân không cần phí nhiều tâm cơ đi tính toán. Xét về điểm này, lúc đi cùng với Trương Cuồng thì Trương Thế Nhân sẽ không có buông lỏng như thế.
- Trương Thế Nhân!
Ngay lúc Trương Thế Nhân cùng Mạc Tẩy Đao nói chuyện phiếm, nữ giáo sư Khâu Dư chậm rãi đi tới từ đằng xa, vẫy tay:
- Hai người các ngươi đều đi theo ta.
Trương Thế Nhân cùng Mạc Tẩy Đao vội vã đi qua, hành lễ rồi hỏi:
- Giáo sư, có chuyện gì chăng?
Khâu Dư vừa đi vừa nói:
- Người có thể tu hành ở trong sân đều phải khảo thí, xem xem họ thích hợp với phương hướng tu hành nào nhất. Sau khi xác định thì sẽ có giáo sư chuyên môn đến chỉ điểm các ngươi.
- Ta không thể tu hành.
Trương Thế Nhân thản nhiên nói.
- Ta biết.
Khâu Dư sửa sang vài sợi tóc rủ xuống trán, nói:
- Là viện trưởng đại nhân để cho ta dẫn ngươi đi, tuy ta không rõ đây là vì sao.
- Viện trưởng đại nhân có bộ dáng ra sao?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Một ông già… rất thông thường.
Khâu Dư trả lời như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...