Chinh Chiến

Trương Thế Nhân thoải mái duỗi người một cái, nhìn mình trong gương, cười lẩm bẩm:

- Rốt cuộc đã trở lại vẻ ngọc thụ lâm phong như lúc trước. Nửa tháng này thật là buồn chán. Hôm nay dù thế nào cũng phải ra ngoài đi dạo một chút… Tới Hải Dương Quán tìm Tiểu Đinh Điểm trò chuyện. Lại tới đại doanh báo cáo. Sau đó thì thống khoái tới quán Kê Kê ăn lẩu. Cuối cùng thì quay về tắm nước nóng!

- Ngươi thật là tự tại.

Mộc Tiểu Yêu ở trên xà nhà, có chút bất mãn nói:

- Ngươi không ra ngoài mới mười lăm ngày. Ta không say rượu đã mười lăm ngày rồi. Hôm nay ra ngoài, mua một bầu rượu Lê Hoa ở quán Kê Kê trước đã. Sau đó đừng đi linh tinh.

- Nếu không… ta đặt một bàn tiệc ở Thượng Khách Lâu tới cho ngươi.

Trương Thế Nhân vừa cười vừa nói:

- Đại nạn không chết, gặp dữ hóa lành, cũng nên ăn mừng chứ. Dù rượu của Thượng Khách Lâu không bằng rượu Lê Hoa của quán Kê Kê, nhưng tốt xấu gì cũng không pha thêm nước. Không nói tới rượu, thịt kho tàu, cá sóc, đậu hũ nhất phẩm, giò thủy tinh của Thượng Khách Lâu cũng khiến cho người ta chảy nước miếng.

- Tốt, tốt!

Đại Khuyển Thương Quốc Hận lau nước miếng ở khóe miệng, nói:

- Mấy ngày nay ta đều phải tới phòng bếp lấy trộm cơm thừa canh mặn, ăn sắp phát ngấy rồi. Sắp phải tới Thanh Long, nếu không ăn một bữa mỹ vị của Thượng Khách Lâu, về sau chỉ sợ không còn cơ hội. Ngươi đi nhanh đi, chớ để ta và Tiểu Yêu chờ sốt ruột.

- Ta chỉ uống rượu Lê Hoa.

Mộc Tiểu Yêu nhàn nhạt nói một câu, lập tức quay đầu sang chỗ khác, không nói chuyện nữa. Cái đùi đẹp trắng nõn của nàng từ trên xà nhà rủ xuống, lắc lư, lắc lư, khiến cho con mắt của Trương Thế Nhân cũng lắc lư theo. Lại nói tiếp, Trương Thế Nhân chưa từng thấy một nữ nhân nào có đôi chân đẹp như của Mộc Tiểu Yêu. Cũng chưa từng thấy nữ nhân nào có eo mảnh hơn Mộc Tiểu Yêu.Vài mỹ nữ của Phường Nguyễn Bảo dù đã bị hắn đã hạ thủ, nhưng mấy nàng ấy chưa tính là tuyệt sắc.

- Không biết quán thịt chó Kê Kê còn mở hay không.

Trương Thế Nhân bỗng nhớ tới hôm đó Nguyễn Vân Cầu rời đi Gia Trang, lẩm bẩm một câu, lại nghĩ tới một việc.

Nguyễn Vân Cầu rời đi vào buổi tối. Lúc đó thành Gia Trang đã đóng cửa rồi, Nguyễn Vân Cầu làm sao ra được thành? Nghĩ tới đây, Trương Thế Nhân giật mình. Tường thành Gia Trang cao hơn hai trượng. Muốn ra ngoài trừ khi có thể bay. Nhưng trên thế giới này, dù nghe nói qua người tu luyện, nhưng chưa từng trông thấy một người thực sự có thể bay. Khinh công của Mộc Tiểu Yêu đã không tầm thường. Nàng có thể trong nháy mắt nhảy lên xà nhà, đã triệt để thay đổi quan niệm kiếp trước của Trương Thế Nhân rồi.

Không biết liệu còn có thể gặp lại Nguyễn Vân Cầu hay không. Nếu như có thể… thì thử thử hắn xem.

Trương Thế Nhân cười tự giễu. Trương Thế Nhân à Trương Thế Nhân, ngươi muốn tu luyện tới điên rồi. Chẳng lẽ một tay giết chó cũng có thể là thế ngoại cao nhân? Nếu là như vậy, thì thế ngoại cao nhân của thế gian này có nhiều lắm. Thế ngoại cao nhân không đáng tiếng như vậy, còn gọi là thế ngoại cao nhân không? Không thể tu luyện cũng có chỗ tốt của không thể tu luyện. Tương lại nếu không thi đỗ Kinh Võ Viện, thì chăm chỉ chút, tham gia khoa cử. Không nói trước có thể thi đỗ. Nhân sinh có rất nhiều con đường để đi, việc gì phải cố chấp như vậy?


Khuyên xong bản thân, hắn giãn người một cái rồi đứng lên. Trong lòng lại tự hỏi, ngoại trừ tu luyện ra, còn có con đường tốt nào để đi không? Có! Như vậy còn nghĩ tới tu luyện không? Có! Rất là suy nghĩ lung tung!

Mấy suy nghĩ nhàm chán này đã thành thói quen của hắn. Hắn cười cười, xoay người đi ra ngoài cửa. Vừa đi vừa nghĩ, tới tối có thể vụng trộm dẫn theo đám người Nguyễn Văn Trung, Trần Đức Nhân, Phó Trần Tuấn Nghĩa từ quân doanh ra ngoài. Trước khi đi, như thế nào cũng phải làm một bữa no say với các huynh đệ kia.

Nguyễn Văn Trung dù là người tham tài, nhưng cả ngày đều bô bô về duyên phận. Mà cũng đúng, nếu không phải do duyên phận, thì một người hai thế giới như mình, liệu có thể quen được bọn họ không? Cho nên đáng giá để say một trận.

Đang suy nghĩ, hắn chợt cảm thấy quần áo ở phía sau xiết chặt. Sau đó cả người không tự chủ được bay lên. Thân thể ngừng một chút, lại bay mạnh về lại phòng. Đúng vậy, là bay. Tuy nhiên là bay kiểu bị người ta ném.

- Làm gì vậy?

Trương Thế Nhân nhìn Mộc Tiểu Yêu dùng một tay nhấc mình về, hỏi:

- Liệu có thể đừng coi ta như bao cát mà đũa giỡn không? Ngươi không biết hiện tại ta có nhiều khí lực như thế nào không? Đụng phải cái gì thì làm nó hỏng thì sao?

- Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ.

Mộc Tiểu Yêu nhìn Trương Thế Nhân, sắc mặt ngưng trọng:

- Không cần thu dọn đồ đạc. Mang theo ít ngân phiếu là đủ rồi. Tốt nhất ngươi nên hóa trang. Đại Khuyển đã phán đoán đi về hướng kia là an toàn nhất. Dù một khắc cũng không thể trì hoãn… Có… bốn cao thủ vào thành!



….

Doanh trại biên quân.

Đứng trước mặt Nguyễn Văn Dũng là ba Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự. Nguyễn Văn Dũng cảm giác được thực lực của ba người này đều rất mạnh. Nghe nói ba người này đều là cao thủ Lục Phẩm, xem ra không có sai. Cao thủ Ngũ Phẩm ở trong quân cũng không thấy nhiều. Thoáng cái thấy ba cao thủ Lục Phẩm, trong lòng Nguyễn Văn Dũng khó tránh khỏi phập phồng.

- Nguyễn tướng quân, ta biết tu vị của ngươi không kém. Nghe nói lúc ở Kinh Võ Viện đã Phá Cảnh Ngũ Phẩm. Mấy năm nay tục vật quấn thân, tuy nhiên chắc tinh tiến không ít. Ba người này là Chấp Pháp Sứ của Đại Lý Tự, là thủ hạ thân tín của Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ đại nhân. Dù chức quan của bọn họ chỉ là Lục Phẩm, nhưng bản lĩnh… bất kỳ ai trong bọn họ cũng không thấp hơn ngươi.

Nguyễn Văn Dũng biết lời này của Ngô Bồi Thắng có ý gì, đơn giản là dọa mình mà thôi.

- Ta đã viết danh sách, các ngươi cứ đi bắt người là được. Ta mệt mỏi về nghỉ ngơi trước. Khuynh hôm nay ta mời vài vị đại nhân tới Thượng Khách Lâu đón gió tẩy trần.


- Vậy thì làm phiền tướng quân rồi.

Ngô Bồi Thắng khoát tay nói:

- Mạc Đại, Mạc Nhị, hai người các ngươi đi bắt tay Trương Thế Nhân kia đi. Mạc Tam… Ngươi theo ta tới đội chữ Giáp, trước bắt vài tên cầm đầu. Dù tội danh đã có, nhưng vẫn cần phải thẩm vấn. Đội Trưởng, Đội Phó, Thập Trưởng, Ngũ Trưởng đều bắt rồi nói sau, ký tên nhận tội càng không thể thiếu.

Ba huynh đệ họ Mạc mặt không biểu tình gật đầu. Đại ca Mạc Đại, lão nhị Mạc Nhị xoay người ra ngoài, không mang theo bất kỳ tùy tùng nào. Trong cái thành Gia Trang nho nhỏ này, ngoại trừ tướng quân Nguyễn Văn Dũng ra, tìm được một cao thủ Tam Phẩm cũng khó khăn. Huynh đệ bọn họ đều có thực lực trên Lục Phẩm. Phái hai người đi bắt coi như là ưu đãi với tay Trương Thế Nhân kia rồi.

Mạc Tam thì đi theo sau Ngô Bồi Thắng.

Cách đi của người này có chút kỳ quái. Thân thể thẳng tắp, giống như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ vậy, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. Nguyễn Văn Dũng vô ý thức nhìn sang Mạc Tam, nhịn không được nhớ kỹ tên trong lòng. Dù cái tên rất có khả năng chỉ là biệt hiệu, hơn nữa từ nay về sau có lẽ khó có thể gặp lại. Nhưng thực lực của người này đủ để cho hắn nhớ kỹ.

Trên Lục Phẩm, lờ mờ có dấu hiệu đột phá tới Thất Phẩm.

Tới Thất Phẩm chính là thuộc về cao thủ nhất lưu.

- Ta biết trong ba huynh đệ các ngươi, ngươi là người trẻ tuổi nhất… nhưng tu vị của ngươi lại cao nhất. Tuy nhiên, liệu ngươi có thể đừng mãi nhìn chằm chằm vào chỗ gáy của ta được hay không? Cho dù ngươi muốn thử kiếm trên cổ ta, nhưng dù sao ta cũng là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng, ngươi dám động thủ?

Đi ở phía trước, Ngô Bồi Thắng cười có chút đắc ý:

- Cho dù huynh đệ các ngươi là cao thủ Lục Phẩm thì như thế nào? Còn không bằng cái danh thái giám cầm bút.

Sắc mặt của Mạc Tam thay đổi, nhưng không lên tiếng.

- Ta biết ba người các ngươi khó chịu. Nếu chuyến đi này không có ta đi theo, ba người các ngươi có lẽ thu vào được không ít tiền bạc. Nhưng bệ hạ đã phái ta đi, thì ta không thể làm việc trái với pháp luật… Nếu cảm thấy bất công, hiện tại các ngươi cũng có thể cắt thứ vô dụng dưới háng kia của mình. Còn ta đi nói với bệ hạ, trong nội cung có thêm ba cao thủ Lục Phẩm, dù sao cũng là một việc tốt.

- Hữu dụng!

Mạc Tam chỉ lạnh lùng nói hai chữ, làm cho Ngô Bồi Thắng tức giận tới mặt trắng bệch.

- Hữu dụng vậy thì ngươi cứ giữ lại.


Hắn nhịn không được gắt một cái:

- Chẳng lẽ ta không biết nó hữu dụng? Ta… từng có nó.





Sau giờ ngọ, gió tuyết càng lúc càng lớn. Trên đường cái đã không còn một bóng người đi đường. mà hôm nay cũng không phải là ngày mở chợ, cho nên Hải Dương Quán cũng đóng cửa. Khí trời như vậy, các cô nương ở lâu tử có thể thoải mái nghỉ ngơi. Các chị em quây quần quanh bếp lò đánh bài, coi như là tự tại.

Tiểu Đinh Điểm không thích đánh bài, cũng không thích uống rượu. Hơn nữa nàng một mực xem thường những cô nương trong lầu các kia. Ngoại trừ Lê đại nương và Lê Mỹ Lệ, nàng cảm thấy các nữ nhân này đều phóng đãng không kiềm chế. Dù Hải Dương Quán không kinh doanh xác thịt, nhưng nhìn những cô nương kia cười phóng đãng nhiệt tình là biết. Nếu không phải Lê đại nương ước thúc chặt chẽ, thì những người này có lẽ sẽ tách hai chân ra khi khách trả tiền.

Cho nên Tiểu Đinh Điểm có chút chán đến chết. Tựa vào cửa sổ, nhìn đường cái vắng vẻ, ngẩn người.

Vừa lúc đó, ở cuối đường cái bỗng xuất hiện hai bóng đen, dần dần trông thấy rõ ràng. Tiểu Đinh Điểm phát hiện hai người này là hai người lạ mặt. Không phải là người thảo nguyên, mà là người Việt. Nhưng Tiểu Đinh Điểm chưa từng thấy hai người kia. Không biết vì sao, trông thấy hai người bọn họ, nàng cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.

Nàng đóng cửa sổ lại, ngăn cản gió tuyết thổi vào.

Lúc đi ngang qua cửa ra vào Hải Dương Quán, Mạc Đại và Mạc Nhị không ai bảo ai dừng lại, nhìn về hướng cửa sổ mà Tiểu Đinh Điểm vừa đóng. Mạc Đại lắc đầu, ý bảo không nên nhiều chuyện. Hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi đóng cửa Hải Dương Quán, lão già què dựa ở cửa uống rượu, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, lẩm bẩm nói, coi như biết điều, sau đó tiếp tục uống rượu. Nhìn giống như uống một ngụm ông ta liền bất tỉnh nhân sự. Nhưng ông ta uống rất nhiều ngụm, vẫn cái vẻ lôi thôi nhếch nhác đó.

Tận cùng sân huấn luyện của biên quân có một dãy nhà gỗ. Đó là nơi các tướng quân tạm thời nghỉ ngơi. Chỉ có lúc thao luyện, mới có sĩ quân cấp Hiệu Úy trở nên là được vào đó nghỉ.

Ở bên phải căn nhà đầu tiên, bỗng vang lên một thanh âm cực kỳ thê lương. Thanh âm này quá thê thảm, khiến cho những đám mây đen nặng nề cũng phải giật mình.

- Ngươi là Nguyễn Văn Trung?

Ngô Bồi Thắng cười ha hả nhìn Nguyễn Văn Trung, sau đó chỉ vào người đang bị hành hình trước mặt:

- Nói cho ta, người này tên là gì?

Nguyễn Văn Trung quỳ rạp xuống đất run rẩy, nước tiểu đã rơi vãi trong quần, vội vàng trả lời:

- Hồi bẩm Thánh Sử, hắn tên là Trần Đức Nhân, là Thập Trưởng của đội chữ Giáp…

Ngô Bồi Thắng ừ một tiếng, tới gần Trần Đức Nhân, ôn hòa nói:


- Chỉ cần ngươi ấn dấu tay vào tờ chỉ chứng Trương Thế Nhân có tội, ta cam đoan ngươi sẽ không chết. Thế nào?

Trần Đức Nhân run rẩy cả ngươi, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng rất nhanh, sự sợ hãi đó biến mất vô tung vô ảnh:

- Thế Nhân là huynh đệ của ta… ta không thể hãm hại huynh đệ…

- Hay, biên quân Đại Nam đều là những con người rắn rỏi. Ta thực lòng thấy cao hứng thay bệ hạ.

Ngô Bồi Thắng vỗ tay cười cười, sau đó lạnh giọng phân phó:

- Rút mười móng tay của hắn, không gật đầu thì rút tiếp mười ngón chân. Lại không đáp ứng… thì khoét mắt của hắn, cắt lỗ tai và mũi của hắn. Lại không đáp ứng… vậy thì cắt thịt, từng miếng từng miếng một.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Không bao lâu, tay chân của Trần Đức Nhân đều bị nhổ móng. Quan sai hành hình của Đại Lý Tự đã quen với mấy việc này. Nhìn cả người đầy máu nhưng không chút biểu lộ. Hắn cầm một thanh đao tới trước người Trần Đức Nhân, khoa tay múa chân một lát, ngoảnh lại hỏi:

- Khoét mắt trái hay mắt phải trước?

Ngô Bồi Thắng thở dài, tới bên cạnh Trần Đức Nhân, thấp giọng khuyên nhủ:

- Hiện tại nói, đắp thuốc lên là có thể bảo trụ tính mạng. Chỉ cần ngươi đồng ý liền vô sự. Không đồng ý… sẽ không còn mắt, không còn tai và mũi… Cuối cùng ta sẽ cắt ba nghìn sáu trăm đao trên người ngươi. Cam đoan cắt tới đao cuối cùng, ngươi vẫn không chết.

Khí tức của Trần Đức Nhân đã trở nên yếu ớt. Hắn bỗng thấp giọng nói một câu gì đó. Ngô Bồi Thắng không nghe rõ, liền sát lại gần.

- Ta không phải… là kẻ nhát gan sợ chết… Thế Nhân là… huynh đệ của ta… ta không bán đứng hắn. Hắn có thể, có thể… yên tâm giao phía sau của hắn cho ta…

- Giết!

Ngô Bồi Thắng sắc mặt lạnh lùng phân phó một tiếng. Quan sai hành hình của Đại Lý Tự lập tức gọn gàng linh hoạt dùng đoản đao cắt đứt yết hầu của Trần Đức Nhân. Thủ pháp của hắn rất thuần thục, không tổn thương tới động mạch, cho nên máu phun ra không nhiều.

- Nguyễn Văn Trung phải không?

Ngô Bồi Thắng ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyễn Văn Trung, hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi khai hay không? Có đồng ý áp dấu tay không?

- Tiểu nhân khai… tiểu nhân khai hết.

Đội trưởng Nguyễn Văn Trung liều mạng dập đầu, chỉ sau chốc lát, trên trán hắn đã huyết nhục mơ hồ. Ngô Bồi Thắng đứng lên, cười âm trầm, bỗng mắng một tiếng:

- Ti tiện! Dọa cái đã sợ. Ngươi cũng xứng là nam tử hán đại trượng phu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận