Chinh Chiến

Khi Trương Thế Nhân tỉnh lại, hắn đã nằm ở phủ Tán Kim Hầu chứ không phải ở cửa hàng mà hắn thuê lại kia. Bà chủ - người tiếp hắn ở giữa không trung – cũng chẳng biết đi đâu.

Ngồi ở bên giường chính là Mộc Tiểu Yêu cùng Trầm Khuynh Phiến. Đại Khuyển đứng ở bên cạnh, trên mặt đều là ân cần. Mà khiến người ngoài chú ý là cái tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc cũng ở trong phòng.

Thấy Trương Thế Nhân tỉnh lại, Mộc Tiểu Yêu nhịn không được thở dài một hơi.

- Thật có lỗi.

Trương Thế Nhân cười cười đầy áy náy:

- Mười lăm năm qua chưa từng ngất xỉu, nhưng từ khi rời khỏi thành Gia Trang đến bây giờ thì lại ngất đi ba lượt rồi. Không biết đó có phải là do thổ nhưỡng không hợp không?

- Còn có tâm tư nói giỡn!

Mộc Tiểu Yêu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Trác tiên sinh đã tới xem ngươi, sau khi bắt mạch thì nói ngươi không có gì đáng ngại. Ngươi là quá mệt nhọc, cộng với bị người làm kinh mạch chấn động cho nên mới hôn mê. Lão già què cũng đã tới, song vì Hải Dương Quán có việc nên mới đi xong.

Trương Thế Nhân cười hắc hắc, lém lỉnh nói:

- Vậy lần này không thể xem là hôn mê, tối đa là mê man.

Trầm Khuynh Phiến thấy hắn không có việc gì, nàng cũng không nói gì, đứng dậy duỗi lưng một cái, để lộ ra đường cong tuyệt mỹ.

Từ trước tới nay Trương Thế Nhân không có sức chống cự gì với tư thái của những mỹ nhân xinh đẹp, thế nên mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trầm Khuynh Phiến, không hề chớp cái nào mà quan sát chăm chú đoạn eo trắng nõn và thon gọn kia.

Trầm Khuynh Phiến tựa hồ không thấy được ánh mắt tham lam và vô sỉ của Trương Thế Nhân, nàng cứ thế mà quay người rời đi.

Ánh mắt Trương Thế Nhân rởi khỏi cái eo nhỏ nhắn của Trầm Khuynh Phiến, nhìn chăm chú vào cặp mông tròn trịa đang nhảy nhảy kia mấy lần.

- Không biết xấu hổ!

Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc đỏ mặt, mắng một câu. Nàng đuổi theo Trầm Khuynh Phiến, kéo cánh tay của nàng ta, nói ra:

- Trầm tỷ tỷ, chúng ta đi cùng nhau, ta mới không cần tiếp tục chờ đợi ở trong phòng một kẻ lưu manh.

Trầm Khuynh Phiến mím môi, cười cười, thấp giọng nói mấy câu gì đó ở bên tai Ngô Ẩn Ngọc.

Mặt tiểu nha đầu kia trở nên càng đỏ, nàng giậm chân một cái, nói:

- Trầm tỷ tỷ cũng không phải người tốt.

Nói xong nàng tăng nhanh bước chân rồi chạy đi.

Trầm Khuynh Phiến nhìn bóng lưng yểu điệu của tiểu nha đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Trương Thế Nhân:

- Ngươi xem, lại để cho ngươi chiếm được tiện nghi.

Giữa mùa hè, nữ hài tử mặc quần lụa mỏng đơn bạc, đường cong đẹp xoay quanh thân thể làm cho người khó lòng dời đi ánh mắt. Đương nhiên, Trương Thế Nhân đã từng rất chân thành và nghiêm túc hướng tới cái đẹp này, không có một điểm dục vọng cấp thấp. Bất quá nếu nói ý nghĩ này ra, chính hắn đều chưa chắc đã tin tưởng.

- Nàng trông chừng ngươi một ngày hai đêm rồi.


Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói một câu.

Trương Thế Nhân giật mình, hướng về Trầm Khuynh Phiến mà nói:

- Ngủ cho tốt, nhưng không cho phép cởi quần áo.

Trầm Khuynh Phiến dừng bước, dùng ánh mắt cực khiêu khích nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:

- Vì cái gì?

- Nơi đây không phải nơi của chúng ta, vạn nhất bị người nhìn thì ta liền thua lỗ.

- Phi!

Trầm Khuynh Phiến gắt một cái, sắc mặt có chút hồng.

- Ta bị người nhìn thì ngươi thiệt thòi cái gì? Nếu thật sự sợ chịu thiệt, ngươi có bản lĩnh thì đến phòng ta trông coi.

Mộc Tiểu Yêu tuyệt đối sẽ không nói ra lời nói như vậy, cũng chỉ có Trầm Khuynh Phiến mới dám không chút cố kỵ mà đùa giỡn Trương Thế Nhân ở trước mặt mọi người.

Đợi Trầm Khuynh Phiến rời khỏi, Trương Thế Nhân nói với Mộc Tiểu Yêu:

- Tiểu Yêu tỷ, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một lát đi, ta biết ngươi cũng đã không chợp mắt trong một ngày hai đêm rồi… Cơ mà, ngươi nói ta đã ngủ mê một ngày hai đêm?

- Đúng vậy.

Mộc Tiểu Yêu xoa đôi mắt có chút mỏi nhừ, hồi đáp:

- Bị người đưa tới đã một ngày hai đêm rồi.

- Cái kia… Cuộc thi của Kinh Võ Viện?

Trương Thế Nhân hỏi.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Tám Kim Hầu bảo hôm nay là ngày yết bảng. Bởi vì Ngô tiểu thư cũng tham gia cuộc thi, cho nên sáng sớm nay Tám Kim Hầu đã phái người đi đến Kinh Võ Viện xem xét. Ngươi đừng nóng lòng, Tán Kim Hầu nói thành tích của ngươi tất nhiên sẽ không kém. Dù sao có thành tích ưu tú của năm môn khoa văn, tiến vào Kinh Võ Viện cũng sẽ không có vấn đề gì.

- Ừ.

Trương Thế Nhân đáp một tiếng, lòng tự nói: “Tại sao mình lại mê man lâu như vậy? Một chưởng của lão tăng kia dường như không có mãnh liệt, lúc bị đánh bay thì thân thể cũng không có cảm thấy chút thống khổ, vậy làm sao liền ngủ một ngày hai đêm?”

- Ai đưa ta về?

Hắn hỏi.

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Trác tiên sinh.

- À?


Trương Thế Nhân vuốt vuốt lông mày, trầm mặc một hồi, hỏi:

- Tiểu Yêu tỷ, ngươi có gặp một người nữ nhân mặc quần áo vải màu lam không? Nàng chừng ba mươi tuổi, rất xinh đẹp. Lúc ở thành Gia Trang ngươi hình như còn gặp một lần, là bà chủ quán thịt chó Kê Kê. Lần đó, sau khi trở về ta còn khen nàng ta đẹp, buổi tối ngày ấy ngươi và Đại Khuyển cũng vụng trộm chạy tới đó xem.

- Không có.

Mộc Tiểu Yêu lắc đầu:

- Chỉ có chính Trác tiên sinh đưa ngươi về. Như thế nào, bà chủ kia cũng đến Thanh Long rồi? Sao ngươi gặp nàng?

- Không có việc gì… Tiểu Yêu tỷ, Trác tiên sinh có từng nói sau đó lão tăng đả thương ta sao rồi không?

- Cũng không nói.

Mộc Tiểu Yêu đáp:

- Hắn giao ngươi cho người trong phủ Tán Kim Hầu, sao đó đi rồi. Nghe Tán Kim Hầu nói hắn đi rất vội vàng, giống như có việc gì đặc biệt gấp muốn xử lý ngay. Hắn cũng không nhắc tới lão tăng đã đả thương ngươi. Trương Thế Nhân… Người của Phật tông đã đuổi tới thành Thanh Long rồi hả?

Trương Thế Nhân chậm rãi lắc đầu, cố gắng hồi tưởng bộ dáng của lão tăng kia. Hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không hề nghĩ ra.





Khung Lư, Sướng Xuân Viên.

- Thần có tội! Thần đã không thể bắt người Phật tông kia tới.

Bốn người La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực, Trác Bố Y, Ly Nan cúi người, đồng thanh nói.

Hoàng đế ngồi ở trên giường nơi phía đối diện, cúi đầu xem tấu chương, dường như đã sớm dự liệu được kết quả. Hắn không có ngẩng đầu, chỉ khoát tay áo, nói:

- Áo Vải cùng Ly Nan, hai người các ngươi đã truy lùng hai ngày hai đêm rồi, chắc cũng đã mệt mỏi, đi về nghỉ trước.

- Vâng.

Trác Bố Y cùng Ly Nan liếc nhìn nhau một cái, sau đó lên tiếng, rồi chậm rãi rời khỏi phòng.

Sau khi đi ra cửa phòng, sắc mặt Trác Bố Y hết sức khó coi, hắn muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, hắn khẽ thở dài một cái, nói:

- Ta cũng tò mò rằng vì sao mà bệ hạ dường như không thèm để ý chút nào.

Ly Nan bất đắc dĩ lắc đầu:

- Có lẽ là hết sức thất vọng.

Tâm tình của hai người đểu không thể nào tốt được, họ nói mấy câu rồi lập tức cáo biệt, rời đi.


Trong phòng, thân hình hai người La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực cúi rất thấp.

Tuy trong giọng bệ hạ không có gì tức giận, nhưng hai người bọn họ cũng biết tính tình của bệ hạ. Một vị quân chủ kiêu hùng như vậy sao có thể dễ dàng tha thứ cho người của Phật tông lui tới tự nhiên tại đế đô Đại Nam?

- Hầu Văn Cực, ngươi tiếp tục mang người tra, nhìn xem còn có… người của Phật tông tiến vào hay không. Đại Nam an tĩnh mười một năm, rất nhiều người đã quên cái bình tĩnh mười một năm này từ đâu mà có. Các ngươi không thể chuẩn bị nghênh đón sự khiêu khích của Phật tông, Trẫm vốn rất tức giận, nhưng ngẫm lại, sáu cao thủ đều không ngăn được người ta thì còn cái gì để mà tức giận? Đi thôi… Sau khi ra ngoài thì trước hết phái người kêu Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ đến, lại phái người tới Kinh Võ Viện mời Chu viện trưởng đến.

- Vâng.

Hầu Văn Cực lên tiếng, khom người lui ra ngoài.

Lúc ra cửa hắn nhịn không được liếc nhìn trộm bệ hạ, liền phát hiện sắc mặt của Hoàng đế không có gì khác thường.

Nhưng mà Hoàng đế càng bình tĩnh như vậy khiến hắn càng thấy bất an.

Trong phòng chỉ còn lại có mỗi La Úy Nhiên, bệ hạ buông tấu chương trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, nói ra:

- Người Phật tông vậy mà lẻn vào thành Thanh Long, ngươi có ý kiến gì không?

- Thần thất trách… Ngay từ đầu thần nên đi mời Chu viện trưởng hoặc là Tiêu chân nhân. Nếu hai ngài ấy xuất thủ, mặc dù là cái Thiên Tôn Phật tông đến thì cũng đi không được. Nếu sau khi phát giác thân phận của người kia lại lập tức thỉnh người của quân đội xuất thủ thì vẫn còn kịp. Là thần sơ sót, thỉnh bệ hạ trị tội.

- Ngươi không mời nổi.

Hoàng đế khoát tay áo, nói:

- Trẫm đều đã phái người thông báo cho Tiêu chân nhân cùng Chu viện trưởng, người trong quân đội cũng bẩm báo với Trẫm, Trẫm cũng gặp người của Cấp Sự Doanh. Trừ khi người của Phật tông dám đến Hoàng cung nháo sự, nếu hắn không làm thế thì bọn họ đều không thể ra tay.

- À?

La Úy Nhiên kinh hãi.

Hoàng đế rời khỏi giường, duỗi người một chút, nói:

- Trẫm hỏi ngươi chính là vì cái gì mà người của Phật tông đột nhiên chạy tới đế đô. Đừng nói là đến khiêu khích, người của Phật tông không phải ngu ngốc.

- Chẳng lẽ là… người Thiên Thuận đã nhận ra bệ hạ sắp động binh với tây bắc?

La Úy Nhiên đánh bạo thăm dò một câu.

- Ừ.

Hoàng đế trầm mặc một hồi, nói:

- Có lẽ thật là vậy, Trẫm không nghĩ tới đã có thể giấu giếm quan viên trong triều đình, nhưng không giấu giếm được người của Thiên Thuận. Nếu như không phải người biết rõ việc này để lộ tin tức ra ngoài, như vậy thì phía tây đã xảy ra chuyện gì khiến cho người Thiên Thuận nổi lên cảnh giác. Người phía trước làm Trẫm lo lắng, cái thứ hai lại làm Trẫm tò mò. Có thể làm cho một vị Thiên Tôn của Phật tông chạy tới đế đô điều tra tin tức, đến cùng phía tây đã xảy ra chuyện gì?

- Thần lập tức phái người đi thăm dò.

La Úy Nhiên cúi người, hồi đáp.

- Trẫm lưu lại ngươi chính là muốn ngươi đi tra. Ngươi có thể sử dụng những người đã đưa vào Thiên Thuận, những quân cờ Trẫm chôn vào khi mới bắt đầu đăng cơ cũng có thể dùng. Mười một năm, bọn hắn ẩn dấu ở Thiên Thuận đã mười một năm, không cần tiếp tục rỉ sét.

La Úy Nhiên biến sắc, nghĩ tới những tử sỉ được bệ hạ phái đến Thiên Thuận ẩn núp từ mười một năm trước mà nội tâm không khỏi đau xót. Những người kia đều là những thanh niên tài tuấn nổi bật của Đại Nam, họ liền vì trận chiến tranh không biết lúc nào bắt đầu giữa Đại Nam và Thiên Thuận mà mai danh ẩn tích sinh sống ở địch quốc mười một năm trời. Mười một năm qua, vì đảm bảo an toàn của bọn họ, bệ hạ thậm chí không có một lần đụng tới những người này.

Mà người trực tiếp phụ trách liên hệ nhóm người này chính là La Úy Nhiên.

- Tây chinh phải phát động sớm.

Hoàng đế đi qua đi lại trong phòng, nhìn xem tấm bản đồ to lớn ở trên vách tường, nói:

- Mặc kệ rốt cuộc phía tây có chuyện gì xảy ra, ít nhất nó cũng đã làm cho người Thiên Thuận luống cuống. Nếu không phải như thế, một Thiên Tôn có địa vị cực kỳ tôn quý trong Phật tông làm sao có thể tự mình chạy tới đây? Trẫm một mực chờ đợi cơ hội, đợi mười một năm mòn mỏi đến khi chuẩn bị tốt nhưng cơ hội vẫn chưa tới. Hiện tại xem ra, vừa chuẩn bị xong thì tựa hồ cơ hội cũng đến rồi. Thiên ý đã như thế, Trẫm sao có thể buông tha?


La Úy Nhiên thấy ngọn lửa nóng trong con ngươi bệ hạ lại càng hoảng sợ, từ trước tới này hắn chưa từng thấy ánh mắt bệ hạ nóng bỏng như vậy.

Đó là dục vọng, là tham lam.

- La Úy Nhiên, nếu Trẫm thân chinh… Ngươi cảm thấy trong ba vị Hoàng tử, ai là người có thể đảm nhiệm việc lưu thủ ở thành Thanh Long?

Nghe những lời này, La Úy Nhiên triệt để bị hù sợ.

- Bệ hạ không thể cứ thế thân chinh!

Hắn quỳ xuống đất, dập đầu nói:

- Xin bệ hạ nghĩ lại.





Phía tây thành Gia Trang một vạn hai nghìn hai trăm dặm là một đại thảo nguyên bao la, mờ mịt. Chỉ là thời tiết nơi này ấm áp hơn thành Gia Trang một ít, nơi này cũng có bốn mùa riêng biệt.

Ở nơi đây cỏ nuôi súc vật cao đến đầu gối, vô cùng sum suê, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ngựa hoang chạy như bay. Cũng có thể nhìn thấy sói thảo nguyên hung hãn có thân hình khổng lồ, chúng là một đám lười biếng nằm sấp mà nghỉ ngơi trên lãnh địa của mình. Chúng sẽ không dễ dàng vượt qua biên giới, cho nên tự nhiên cũng sẽ không cho phép đàn sói khác xông vào địa bàn của mình.

Sói thảo nguyên là đỉnh chuỗi thực vật ở đại thảo nguyên, mặc dù sư tử hung mãnh cũng không muốn trêu chọc một đàn sói. Chó sói trên ngọn Sơn Khê ở phía tây thành Gia Trang đã làm người sợ hãi, nhưng nếu so với những con sói thảo nguyên này… những con chó sói kia chỉ có thể coi là những chú mèo nhỏ dịu hiền.

Chỉ là một loài sói thảo nguyên hung hãn như thế nhưng lại tràn đầy cảnh giác với hai người đang đi trên đại thảo nguyên. Chúng thậm chí không dám tới gần, tránh né ở rất xa mà nhìn hai người kia rời đi.

Trong hai người, một người rất sạch sẽ, hắn mặc bộ trường bào được giặt rửa trắng toát, thoạt nhìn nó không có cái nếp gấp nào. Bước chân của hắn không nhanh, thỉnh thoảng mắt nhìn về phía tòa núi lớn hùng vĩ ở phía xa.

Một người khác mặc một bộ áo da đã bị tan nát, trên quần áo đều là vết máu. Trên đùi hắn dường như có thương tích, mỗi bước đi đều như đang phải cố hết sức.

Người nam tử đi ở trước quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó thân hình lóe lên, biến mất không thấy gì nữa. Đợi đến lúc hắn trở về, trong tay mang theo một con sói thảo nguyên đực.

Con sói này có thân hình lớn như ngựa trưởng thành, xem ra là thủ lĩnh của đàn sói. Nhưng ở dưới bàn tay của nam tử kia, nó chỉ có thể phát ra âm thanh “ô ô” mà cầu xin tha thứ.

- Cưỡi nó.

Nam tử mặc trường bào màu trắng nhàn nhạt nói một câu, người đàn ông mặc áo da cười hì hì rồi lại xoay người bò lên trên lưng con sói nọ.

- Lúc ở thành Gia Trang, giết chó quá nhiều, nên lúc trông thấy con chó sói này, ý nghĩ đầu tiên dĩ nhiên là lột da.

Con sói thảo nguyên nọ dường như có thể nghe hiểu, nó sợ đến mức run run.

- Vân Cầu, chúng ta giết bao nhiêu?

Nam tử mặc trường bào màu trắng hỏi.

- Kim Thân Tăng Binh của Phật tông có bốn nghìn lẻ tám người, La Hán có mười sáu vị, bốn cái Tôn Giả, hôm qua ngài còn làm một tên Thiên Tôn bị thương… Giết hơn sáu mươi cái cao thủ Bát Phẩm cùng mười ba cao thủ Cửu Phẩm do triều đình Thiên Thuận phái ra. Còn Bát Phẩm trở xuống… Lười ghi nhớ.

- Hừm… Vân Cầu, ngươi hối hận không?

- Tiên sinh nói gì vậy, ta rất sung sướng.

- Càng đi về phía trước, ngươi có thể sẽ chết.

- Chết cũng rất sung sướng.

- Vậy thì tốt, chúng ta tiếp tục đi.

- Vâng, tiếp tục đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui