Người dùng một bạt tay đánh Vương Định bay từ lầu hai xuống đất không phải là Mạc Tẩy Đao, mà là Hầu Văn Cực. Người ở đây thậm chí còn chưa có nhìn rõ, họ chưa thấy Hầu Văn Cực đến trước người Vương Định như thế nào, giơ tay lên như thế nào, đánh như thế nào thì Vương Định đã bay thẳng xuống như đạn pháo.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, tiếng hô trên đường cái càng làm cho tất cả mọi người luống cuống tay chân.
- Bệ hạ giá lâm!
Đối với đám người ở Khách Thắng Cư hôm nay, trái tim vừa bình tĩnh một lần lại thừa nhận thêm một cú đánh sâu vào.
Không ít biên quân cùng các thực khách mất đi trọng tâm, té ngã lên mặt đất, còn không có đứng lên thì đã nghe được bốn chữ “bệ hạ giá lâm”. Không có gì phải nghi ngờ, nó còn làm người ta run sợ hơn cả một tiếng sét đánh ở ngay bên cạnh. Mười một năm qua, lần thứ nhất Thiên Hữu Hoàng đế xuất hiện ở trước mặt dân chúng với khoảng cách gần như vậy. So với phụ hoàng của hắn, Dương Định Thiên quả thật khiêm tốn đến mức làm cho dân chúng cảm khái.
Thời điểm tiên hoàng tại vị, ngài vô cùng thích vi hành. Ngài cũng thường xuyên dẫn văn võ bá quan đi thị sát các nơi trong thành Thanh Long, thỉnh thoảng long trọng xuất hiện ở trong tầm mắt các dân chúng.
Mà Dương Định Thiên, đăng cơ mười một năm nhưng rất ít khi ra khỏi cửa Hoàng cung.
Lần này Hoàng đế đột ngột xuất hiện, cũng không có đại đội nhân mã đi theo. Bên người chỉ có hơn mười tên thị vệ, tựa hồ còn đơn giản hơn cả khi các quý nhân xuất thân từ thế gia xuất hành.
Dương Định Thiên được xưng là Hoàng đế ôn hòa nhất trong các đời Hoàng đế từ trước tới nay, từ điểm đó cũng có thể nhìn ra được một chút tính tình của vị Hoàng đế này.
Song, ở trong đám tùy tùng đi theo, dường như có ba người có địa vị không tầm thường. Vô luận nhìn từ góc độ nào, ba người theo sát Hoàng đế này mới là tấm thuẫn vững chắc bảo vệ Hoàng đế.
Đi ở bên trái Hoàng đế là La Úy Nhiên với một thân áo Phi Ngư, bên phải Hoàng đế là Đại Thần quan mặc áo đạo nhân màu hồng của Đạo tông. Và người đi ở phía sau Hoàng đế là Thái giám Cầm bút của Ngự Thư Phòng: Tô Phi Tiến.
Ba người này thật giống như ba mặt tường.
Đây chỉ là ba cái có thể thấy được ở ngoài sáng, phải biết ở trên nóc nhà ở đối diện Khách Thắng Cư là một lão nhân mặc cẩm y màu lam nhạt. Lão nhân vẫn một mực đứng ở nơi đó, ánh mắt cao ngạo đảo qua từng người trong đám người đi lại trên đường.
Trần phủ sứ Nhãn Sở Hầu Văn Cực dùng một bạt tai quật bay Vương Định, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, xuất hiện ở trước cửa. Cơ hồ là đồng thời cùng hắn, Trác Bố Y cũng từ lầu hai lướt xuống, ra thẳng cửa chính của Khách Thắng Cư. Hai người một trái một phải đứng ở cửa ra vào, đồng thời khom mình hành lễ:
- Khấu kiến bệ hạ!
Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên chậm rãi đi đến cửa chính của Khách Thắng Cư, khoát tay ra hiệu cho Hầu Văn Cực cùng Trác Bố Y. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu của Khách Thắng Cư, khẽ cười nói:
- Tiên đế đã từng nói thịt cua và thịt sư tử ở Khách Thắng Cư được làm ngon hơn cả trong Ngự Thiện Phòng một chút. Mỗi lần nhớ đến câu nói này của tiên đế, Trẫm đều muốn vụng trộm tới nếm thử. Nhưng chính sự cứ liên tục quấn thân, vẫn luôn không rảnh rỗi.
Ông chủ của Khách Thắng Cư đang quỳ sát tại ngoài cửa nghe được câu này thì cực kỳ ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức khủng khiếp, nhưng mà ông ta lại không dám ngẩng đầu.
- Thảo dân Nguyễn An, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hắn dùng sức dập đầu lên mặt đất.
Hoàng đế đi đến bên cạnh hắn, xoay người đỡ Nguyễn An dậy, nói ra:
- Trẫm tới đột ngột, đã làm cho các ngươi không được tự nhiên rồi. Toàn bộ đều đứng lên đi, nếu như quấy rầy sự thanh tịnh của các dân chúng thì trong lòng Trẫm cũng sẽ không yên.
Hắn nhìn thoáng qua Hầu Văn Cực, lại nhìn Trác Bố Y một chút.
- Hầu Văn Cực, tại sao không ai nói cho Trẫm biết ngươi cũng ở đây?
Hoàng đế dùng giọng bình thản hỏi một câu, nhưng trong lòng Hầu Văn Cực lại chợt xiết chặt. Hắn vào Khách Thắng Cư là để bàn chuyện cơ mật với La Văn, bọn người La Úy Nhiên cũng không biết chuyện này. Thậm chí hắn còn gạt cả Trác Bố Y. Người duy nhất biết việc này chỉ có Thần Nhãn Lưu Độc Tú. Nếu như cả Lưu Độc Tú cũng có thể không biết, vì cái gì mà Trác Bố Y lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc Hầu Văn Cực hắn điều động một ít thị vệ, hắn không có thông báo một tiếng cho Trác Bố Y, nhưng điều động thị vệ mặc áo Phi Ngư vốn là thuộc trong chức quyền của hắn.
Thế nhưng Trác Bố Y đến rồi, hắn dường như đã sớm biết bên trong Khách Thắng Cư sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Hôm nay thần cùng Tiểu La Tướng quân cùng uống rượu, cùng dùng bữa ở nơi này.
Hầu Văn Cực cúi đầu trả lời.
Hoàng đế “ừ” một tiếng, không có tiếp tục hỏi. Hắn lại nhìn về một bên khác, nơi Trác Bố Y đang đứng mà hỏi:
- Áo Vải, lúc vừa tới đây, ta nghe La Úy Nhiên nói ngươi vừa dùng “Họa địa vi lao”?
Trác Bố Y gật đầu nói:
- Bẩm bệ hạ, thần vừa dùng.
- Đáng tiếc.
Hoàng đế có chút buồn vô cớ, nói:
- Đã tới chậm một bước, đã rất lâu trước kia Trẫm vẫn muốn nhìn uy lực của chiêu “Họa địa vi lao” này. Đã chậm… Vậy mà đã chậm.
Hắn vừa nói chuyện vừa lắc đầu, than nhẹ, xem bộ dáng thì có lẽ thật sự cảm thấy đáng tiếc khi không nhìn thấy thủ đoạn của Trác Bố Y.
Trước khi Hoàng đế vào cửa, đám người trong phòng đã quỳ đầy đất. Sau khi đi vào gian phòng chính ở lầu một, Hoàng đế nhìn thấy một mảnh bừa bộn ở nơi đó. Hắn lại nhìn những biên quân đang quỳ trên đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Vương Định – kẻ bị Hầu Văn Cực đánh ngất xỉu – với sắc mặt có chút không vui.
- Người kia là ai?
Hắn chỉ vào Vương Định, hỏi.
Thần Nhãn Lưu Độc Tú đang khom người đứng ở bên cạnh liền vội vàng cúi đầu nói:
- Bẩm bệ hạ, là Vương Định của Vương gia Giang Nam, hắn là tú tài mà Kinh Võ Viện triệu tập trong năm nay. Phụ thân của hắn tên là Vương Nhất Sơn, đã từng làm Quận Thừa với tòng quan đến Tứ Phẩm. Người này là con trai cả của Vương Nhất Sơn, thuở thiếu thời có chút tài danh ở Giang Nam.
- Ừ.
Hoàng đế bỏ lại một tiếng, cất bước đi đến trong hành lang, dang hai bàn tay trống không ra, nói:
- Đều đứng lên đi, các ngươi đều là nam nhân tốt, đều là những người nhiệt huyết sẵn sàng hi sinh, là những người thay Trẫm trấn thủ biên cương. Sau khi các ngươi đến đế đô, Trẫm vốn định chọn ngày, rồi ra lệnh cho Binh Bộ mời các ngươi đến Sướng Xuân Viên. Trẫm còn định tự mình nâng cốc cùng các ngươi, cảm tạ những người các ngươi đã vì nước mà lập nhiều chiến công hiển hách! Hôm nay nếu đã đến đây rồi, vậy thì Trẫm mượn một bầu rượu của Khách Thắng Cư, mời các ngươi một ly!
Hoàng đế không hỏi chuyện hôm nay, chỉ nói đến công lao của biên quân!
Điều này đại biểu cho cái ý tứ gì? Hiển nhiên ai nấy đều rõ ràng.
La Úy Nhiên khẽ cười cười, trong lòng tự nhủ: “Bệ hạ đây là muốn bày tỏ thái độ rồi. Sắp sửa động binh với tây bắc, lúc này bệ hạ không thể nào đi trách phạt quân nhân.”
Nghĩ đến điểm này, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lúc bệ hạ hạ chỉ để quân đội tuyển bạt nhân tài ưu tú tham gia cuộc thi tuyển sinh của Kinh Võ Viện, e rằng khi ấy bệ hạ đã vì chuyện động binh này mà hành động như vậy. Tâm cơ của bệ hạ sâu như thế, cũng thật là đáng sợ.
Hầu Văn Cực liếc nhìn La Úy Nhiên, trong ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc.
La Úy Nhiên chỉ cười cười, không nói chuyện.
…
…
Đám đại nội thị vệ mặc áo Phi Ngư dùng tốc độ nhanh nhất dọn sạch Khách Thắng Cư, lại mang vào bàn ghế, sắp xếp mọi thứ ở Khách Thắng Cư thêm chỉnh tề. Ông chủ của Khách Thắng Cư tự mình đến nhà bếp nhìn chằm chằm, thúc dục mười vị đầu bếp nhanh tay lẹ chân. Các đầu bếp ai cũng không dám lười biếng, họ giống như những con rô - bốt được nạp đầy năng lượng, ai ai cũng phấn chấn, tăng tiến độ bằng mười hai thành công lực.
Đám người biên quân ngồi vây quanh ở bên cạnh những chiếc bàn, tâm thần của mỗi một người đều không yên.
Hoàng đế ngồi ở một cái bàn nơi trung tâm, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao ngồi bên cạnh mình. Hai tên Lữ soái biên quân từng xông qua núi đao biển lửa, chưa hề biết sợ là gì, vậy mà lúc ngồi cạnh Hoàng đế, thân thể đều run lên nhè nhẹ. Nhất là Mạc Tẩy Đao, lúc trước hắn bị tính kế, suýt nữa động thủ giết người để rồi mang tử tội, nhưng bây giờ được ngồi cùng Hoàng đế một bàn, sự khác biệt giữa trước và sau quá to lớn khiến cho hắn không thể nào thích ứng nổi.
- Ngươi tên là Mạc Tẩy Đao, Trẫm biết rõ.
Hoàng đế khẽ cười nói:
- Đối với sự kiện kia của Đông Sở, Trẫm biết rất rõ ràng. Triều đình không thể cho ngươi ca ngợi phong phú ở bên ngoài, Trẫm vẫn luôn cảm thấy đã thua thiệt ngươi. Mùa đông năm trước Trẫm cố ý phân phó cho Binh Bộ, ra lệnh cho bọn họ ghi tên của ngươi vào danh sách tú tài được tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, không cần phải xét bất cứ cái quân công nào. Hơn nữa, Trẫm đã cùng thương nghị với Chu viện trưởng… Ngươi có thể trực tiếp tiến vào Kinh Võ Viện, không cần tham gia cuộc thi.
Mạc Tẩy Đao khẽ giật mình, liền vội vàng đứng lên, lui về phía sau hai bước, quỳ rạp trên đất:
- Thần tạ ơn bệ hạ!
Hoàng đế mỉm cười:
- Phải là Trẫm nên cảm ơn các ngươi mới đúng. Giang sơn của Trẫm là các ngươi thế Trẫm trông coi, kháng kẻ địch bên ngoài, tru man di, gột rửa giặc cỏ, thể hiện quân uy mênh mông, cuồn cuộn. Trước đó không lâu Trẫm đã từng bàn bạc với mấy vị trọng thần, muốn tăng tiền lương của binh sĩ biên quân lên hai lần. Việc này Trẫm đã giao cho Binh Bộ cùng Hộ Bộ đi thẩm tra, đối chiếu, có lẽ rất nhanh thì có thể thông cáo thiên hạ.
Hắn đỡ Mạc Tẩy Đao dậy, nói:
- Trẫm cũng biết, trong lòng các ngươi có lẽ có rất nhiều oán khí. Triều đình có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý muốn, có lẽ còn sẽ có chuyện không thể có công đạo. Nhưng các ngươi nên tin tưởng Trẫm, cho Trẫm thời gian, Trẫm nhất định sẽ đập tan tất cả mọi chuyện bất công, giống như đập tan tất cả khối u ác tính mà không giữ lại gì.
- Tạ bệ hạ!
Tất cả binh sĩ biên quân đều quỳ xuống, dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế cười cười, sau khi ra hiệu cho mọi người đứng lên, hắn nhìn bọn họ, nói:
- Có ít người bởi vì gia thế có chút mạnh mẽ lại bay lên vô độ, không coi ai ra gì. Dân chúng Đại Nam tính bằng tỷ, người như vậy chỉ là số ít. Sở dĩ bọn họ ương ngạnh, hung hăng càn quấy là vì họ cảm thấy sau lưng họ có cái gọi là danh môn, có người làm chỗ dựa cho bọn họ.
- Nhưng hôm nay…
Hoàng đế đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả biên quân, sau đó cắn từng câu từng chữ, nói ra:
- Các ngươi phải nhớ kỹ chỗ dựa của bọn họ không có gì đáng sợ, bọn họ chỉ là cố làm ra vẻ cáo mượn oai hùm mà thôi. Các ngươi cũng có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa của các ngươi là kiên cố nhất, đó chính là Trẫm! Cũng đều là gia tộc, ngược lại Trẫm muốn nhìn xem gia tộc nào có thể lớn hơn Dương gia!
Âm thanh của những lời này chấn động tứ phương.
Trong nội tâm của những người biên quân đều bắt đầu cháy hừng hực, ấm áp đến nỗi cơ hồ làm cho bọn họ đều muốn kêu lên thật vui sướng!
…
…
Hầu Văn Cực khẽ “ừ”, tới gần La Úy Nhiên, khẽ cau mày nói:
- Lời này của bệ hạ hôm nay dường như có hơi quá, nếu như lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ khiến cho ít người bất mãn.
La Úy Nhiên nhếch miệng nói:
- Từ lúc bệ hạ bắt đầu đăng cơ, ai cũng cảm thấy trong tất cả Hoàng đế Đại Nam từ khi Đại Nam lập quốc tới giờ thì bệ hạ là người ôn hòa nhất, cho nên thế gia, phú thương khó tránh khỏi ương ngạnh, nhưng sau khi bản án của Khâu gia Giang Đô nổi lên… Ai còn dám nghĩ như vậy? Người phía dưới còn không biết bệ hạ sẽ dụng binh với tây bắc, ỷ vào mình là người xuất thân từ một danh môn xuống dốc mà không biết trời cao đất rộng. Có dùng đốt ngón tay để tính thì bệ hạ làm sao có thể không vì quân đội mà nói chuyện?
Hầu Văn Cực lắc đầu:
- Ta vẫn cảm thấy bệ hạ quá… coi những tên biên quân này quan trọng rồi. Nói tới nói lui, triều đình vẫn phải dựa vào trọng thần và quý tộc.
La Úy Nhiên trợn trắng mắt, không có trả lời.
Hầu Văn Cực bất đắc dĩ cười cười:
- Ngươi biết ta không có ý xem thường đệ tử có xuất thân thấp hèn…
- Thánh ý như thế nào, ai có thể đơn giản mà phỏng đoán thấu? Ngươi có từng nghĩ qua, vị tiên đế thứ ba cũng không giết người trong một đêm nhiều bằng bệ hạ, nhưng danh môn, quý tộc, triều thần vẫn cảm thấy bệ hạ rất ôn hòa. Chỉ điểm này mà thôi… Ai có thể làm được?
La Úy Nhiên lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa ở trên cái đề tài này.
- Ừ.
Hầu Văn Cực đáp.
Hắn nhìn về những tên biên quân đang cảm động tột đỉnh kia, nhịn không được lẩm bẩm:
- Có lẽ… ta xác thực không hiểu được tâm tư của bệ hạ… Bất quá bản án của Khâu gia đã qua vài năm, có nhiều người nhớ ăn không nhớ bị đòn đều đã quên thiên uy như thế nào. Vương gia Giang Nam… Ha ha.
Hắn cười lạnh một tiếng, nhưng hàm nghĩa sau lưng lại lạnh hơn.
Ở trước khi Hoàng đế đến, hắn xác thực nghĩ khoanh tay đứng nhìn, biên quân và con cháu thế gia làm ồn ào thì đó cũng không phải là chuyện gì to tát ở trong mắt hắn. Chỉ có khi xuất hiện một chút tình huống ầm ĩ thì đại nội thị vệ mới có thể có việc mà làm, không nhàn rỗi đến độ người người đều quên đi sự tồn tại của nó.
Mà nhận ra bệ hạ tới, hắn mới lập tức dùng một bạt tai đập bay Vương Định ra ngoài.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn được bệ hạ coi trọng, đó cũng là vì hắn luôn có thể làm ra lựa chọn ở lúc mấu chốt.
- Ngươi dùng mấy thành tu vị phá vỡ “Họa địa vi lao”?
Trầm mặc một hồi, La Úy Nhiên không khỏi thấp giọng hỏi một câu.
Hầu Văn Cực cười cười, dùng giọng điệu bình thản nói:
- Áo Vải không có đem toàn lực, ta cũng không có đem hết toàn lực. Nhưng mà… Có lẽ Áo Vải cũng đang suy đoán ta dùng mấy thành tu vị đi.
La Úy Nhiên gật nhẹ đầu, như có điều suy nghĩ.
Hai người bọn họ trầm thấp nói chuyện với nhau, mà ở xa xa, Trác Bố Y phân phó hai người mặc áo Phi Ngư mang Trương Thế Nhân đang hôn mê ra khỏi Khách Thắng Cư. Sau khi đưa Trương Thế Nhân lên xe ngựa của mình, hắn ngồi xuống, nắm cổ tay của Trương Thế Nhân.
Sau một lát, ánh mắt Trác Bố Y bỗng nhiên biến đổi.
Thân thể hiện tại của tên thiếu niên này nóng như đang bị nướng trên lò lửa. Phía dưới làn da lộ ra ngoài quần áo là một loại màu đỏ quỷ dị, tựa hồ máu tươi đang chuyển động ở ngay dưới làn da, chuyển động không ngừng, như dòng nước lũ. Hơn nữa toàn thân của hắn cứng rắn như sắt, ngón tay Trác Bố Y đặt trên da hắn mà thậm chí không tạo ra được một vết lõm.
Trác Bố Y nắm cổ tay Trương Thế Nhân, tập trung tinh thần cảm nhận sự khác thường ở trong cơ thể Trương Thế Nhân.
- Bảy huyệt?
Hắn tự lẩm bẩm:
- Đây là có chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...