Hắn bỏ lại câu đó rồi đứng dậy rời đi, mặc cho hai người nhìn mình bằng cặp mắt chứa đầy sợ hãi.
Đời này hắn chẳng cần phải kiêng nể thứ gì cả, chỉ cần là thứ lọt vào được mắt hắn, hắn sẽ cướp lấy.
Chỉ kẻ mạnh mới xứng đáng có được những gì mà mình muốn.
Lần này chỉ là vì cô quá để ý tới cha mẹ cô nên hắn mới bỏ chút thời gian.
Nhưng đó không có nghĩa là hắn sẽ vì bất kì thứ gì mà thay đổi quyết định.
Tư Đồ Thần cao lãnh bước đi, ánh mắt lạnh tới muốn kết băng.
Hắn trỏ về biệt uyển của mình: "Miên Miên đâu?"
"Thưa ngài, Mộc Miên tiểu thư ở trong phòng."
Cô hầu gái cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đang tỏa ra áp lực kinh người kia.
Hắn đẩy cửa phòng bước vào, trong chốc lát khi nhìn thấy cô gái thẫn thờ bên cửa sổ, áp suất thấp trở thành cơn gió nhẹ mùa xuân, sát khí nơi đáy mắt cũng rút đi không thấy tăm hơi: "Miên Miên."
Mộc Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngoảnh đầu lại nhìn hắn bằng cặp mắt ngập hơi sương.
Tâm hắn đánh hoảng: "Sao thế?"
Cô nhào tới ôm lấy thân hình cao ráo, nói bằng giọng mũi đáng thương: "A Thần, em nhớ cha mẹ a."
Hắn dùng một ngón tay nâng cằm nhỏ của cô lên, cúi người môi mình lên môi cô, vươn đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô mà mút mát, rút đi toàn bộ dưỡng khí trong phổi cô, tham lam nuốt hết dư vị ngọt ngào.
"Ưm..."
Bị hôn bất ngờ, cô có chút không thích ứng được, theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại để mặc hắn làm loạn.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đẩy hắn ra.
Cha mẹ cô đang không rõ tăm tích, cô không cho phép mình ở đây vô pháp vô thiên mà thân mật với nam nhân, cho dù là hắn cũng không được:"Đừng."
Ánh mắt của Tư Đồ Thần vì biểu hiện của cô mà tối lại, cũng không làm theo lời cô.
Thấy hắn không có ý dừng, cô dùng cả hai tay đẩy cơ thể cường tráng đang ôm lấy mình.
Nhưng kết quả lại bị giữ chặt lại đằng sau lưng.
Mộc Miên nhìn vào mắt hắn, cảm thấy người này dường như không phải hắn.
Đôi đồng tử đỏ cạch bây giờ giống như pha lẫn máu tươi, tràn ngập sự độc ác vô tình.
Sức lực trên tay hắn lớn vô cùng khiến cổ tay cô có cảm giác sắp bị bóp nát: "A Thần, đau...
anh buông em ra!"
Câu trả lời mà cô nhận được chính là một hồi choáng váng đầu óc, đợi đến lúc hồi phục, cả cơ thể đã đổ trên giường lớn.
Thân hình cao lớn của hắn đè ép chặt chẽ thiếu nữ nhỏ bé, bàn tay không an phận từng chút từng chút cởi quần áo của cô ra.
Cô càng kháng cự mãnh liệt hơn: "A Thần! Mau dừng lại!"
Hắn làm như không nghe thấy, cô lấy hết sức bình sinh giải thoát cho hai cánh tay của mình, lại dồn toàn bộ can đảm giáng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt hắn: "Bình tĩnh lại đi!"
Cả người hắn như hóa đá, không gian bỗng dưng đóng băng, yên tĩnh tới làm người ta sợ hãi.
Sát ý mãnh liệt lan tràn nơi đáy mắt hắn, cô thậm chí có cảm giác mình cách cái chết chỉ còn gang tấc.
Hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình nhìn cô, nhưng khi thấy gương mặt lấm lem nước mắt cùng đôi đồng tử ngập trong sương mù kia, tâm tình lập tức mềm nhũn, sự độc ác trong mắt cũng rút đi.
Hắn điều chỉnh lại trạng thái của mình, dang tay ôm lấy cô gái quần áo xộc xệch trước mắt: "Miên Miên, xin lỗi, là anh không tốt.
Đừng khóc."
Mộc Miên sợ hãi không dám động đậy nằm trong vòng tay hắn, cơ thể dường như cũng đang run rẩy.
Bộ dạng lúc nãy của hắn quả thật dọa người.
Cô chưa từng thấy hắn đáng sợ như vậy.
Ánh mắt như dao đó, thật sự khiến da đầu cô tê dại.
Tư Đồ Thần đặt cô nằm xuống giường, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp: "Ngoan, anh xin lỗi.
Đừng giận."
Chút ấm áp trong chốc lát của hắn đã khiến cô lập tức quên đi bộ dáng sát thần khi nãy, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô kéo hắn nằm xuống bên cạnh mình, chui tọt vào lòng hắn, áp tai lên lồng ngực rắn chắc, nghe từng nhịp đập mạnh mẽ, cất giọng mũi: "Sau này anh đừng như vậy có được không? Em sợ..."
Hắn nghe cô làm nũng, tâm tình thoáng chốc trở nên tốt đẹp, ôn nhu đặt môi lên đỉnh đầu cô: "Được, chỉ cần em ngoan ngoãn."
"Sẽ ngoan mà..."
Mộc Miên ôm chặt lấy vòng eo hữu lực, dụi dụi đầu vào cổ hắn.
Từng lọn tóc mềm mại lướt qua yết hầu nam nhân, mang theo cảm giác tê dại khó diễn tả bằng lời.
Nơi bị cô chạm vào như có dòng điện chạy qua, khiến ngọn lửa tình đang le lói lập tức cháy rực lên.
Bàn tay của hắn, muốn chạm vào tấm lưng yêu kiều, nhưng lại nhìn đến một bộ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn của cô, lại do dự không nỡ.
Cuối cùng, hắn thở dài đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh, vỗ nhẹ hai cái:: “Em đói chưa, chúng ta ăn cơm?”
Không nhớ thì thôi, bây giờ hắn nhắc tới, cô cảm thấy đúng là có chút đói: “Ừm, có một chút.”
Hai người xuống giường, cùng tới phòng ăn.
Một bàn đồ ăn đã bày sẵn chờ họ, tất cả đều được chuẩn bị theo khẩu vị của cô.
Cô chống cằm nhìn hắn: “Anh không đặc biệt thích ăn gì sao, lần nào cũng đều là những món em
thích.”
Tư Đồ Thần liếc mắt nhìn cô, xấu xa đảo một vòng: “Em.”
Cô ngơ ngác mất một lát mới ngợ ra ý của hắn, đỏ mặt giận dỗi: "Hứ, không thèm nói chuyện với anh nữa."
Hắn cười hai tiếng: "Được rồi, ăn đi."
Mộc Miên vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không biết, sau khi tầm mắt cô rời đi, ánh mắt của nam nhân đối diện bỗng tối đi...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...