Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả


Những tiếng nghị luận vang lên ngày một nhiều từ đám đông, bên cạnh lời khen ngợi cảm thán, cũng có không ít ánh mắt thiếu thiện cảm của mấy cô thiên kim tiểu thư ôm tâm tư với hắn đặt trên người cô.


Bộ váy của cô lấp lánh dưới ánh đèn neon, đuôi váy xòe ra quét đất theo kiểu đuôi cá, phần trên ôm sát vào cơ thể, men theo mà bọc lấy những đường cong quyến rũ.


Tà váy đỏ chói mắt bồng bềnh khiến đôi cao gót pha lê của cô thoắt ẩn thoát hiện, tạo lên hiệu ứng thị giác kích thích con mắt của mọi người.


Khóe môi cô gái tủm tỉm cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong hình lưỡi liềm, ngoan ngoãn vô hại như một đóa cúc trắng.


Bữa tiệc chưa bắt đầu được bao lâu, đã có không ít người tiến tới thăm dò.


"Tư Đồ thiếu gia hôm nay lại đem bạn gái tới sao, đúng là để chúng tôi được bổ mắt một phen."

"Phải phải, không biết là tiểu thư nhà nào."

.................


Những lão tổng và khách mời khác nói liên tục khiến hắn có cảm giá không kiên nhẫn: "Cô ấy là để cho mấy người nhìn sao, còn không biết tự thấy hổ thẹn."

"..." x N


Tư Đồ Thần vừa mở miệng, bầu không khí đang huyên náo vui vẻ bỗng nhiên bị áp lực bao trùm, ai nấy đều nín thin thít.
Bọn họ chịu một phen bị hù dọa như vậy, nhưng cũng ít nhiều biết được, đối với hắn, cô không đơn giản chỉ là bạn cặp.


Một mỹ nhân tuyệt sắc động lòng người, muốn chỉ dừng lại ở quan hệ bạn cặp, chắc không người đàn ông nào muốn.


"Tư Đồ thiếu gia đừng nóng giận, lời lúc nãy là tôi không phải, vậy tôi hướng vị tiểu thư này tự phạt ba ly."

Người kia đang muốn nhận lấy ly rượu từ trong tay phục vụ thì giọng nói bình tĩnh mang theo sự khinh thường của hắn vang lên: "Cô ấy không cần."

Đây rõ ràng không phải giải vây, mà là khinh thường cái "tự phạt" kia!

"..." x N part 2

Nói xong hắn cũng không cho người khác cơ hội phản ứng, cứ vậy mà kéo cô đi thẳng.


Nếu như không phải nể mặt nơi này có một vị đối tác phân lượng rất cao, hắn cũng khinh thường đưa cô đi tới những nơi đầy tạp chất, hắc bạch lẫn lộn này.


Mộc Miên vô cùng nhu thuận đứng bên cạnh hắn, nên cười thì cười, nên nói thì nói, ngoan đến khiến người ta không nỡ nhìn.


Một lúc sau, có người đến gần, ghé vào tai hắn nói gì đó, cô chỉ nghe loáng thoáng được mấy chữ "Joen tiên sinh".
Có lẽ đó là người mà hắn muốn gặp khi tới đây.
Cũng chẳng có can hệ gì với cô.
Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể thoát khỏi hắn, thuận tiện đem cha mẹ cứu ra ngoài.


Hắn dặn dò cô vài câu, sau đó liền đi theo phục vụ.


Trong khi cô còn đang mải suy nghĩ, có ba người đã đi tới bao quanh cô.
Đó cũng là khách mời trong buổi tiệc đêm nay.


Nói là khách mời, thật ra ba cô gái này chỉ là theo cha mẹ của mình tới mà thôi.
Nhìn vẻ mặt kia thì chắc là tới gây sự rồi.
Cô cũng lười để tâm đến, mặt lạnh muốn đi vòng qua.


Nhưng cái này thật sự là ta lùi một bước ngươi tiến một bước, bọn họ vốn đâu có ý để cô đi.



"Này, bạn cặp của Tư Đồ thiếu gia, không biết cô là thiên kim nhà nào."

Ngay lúc này, cô đối với chữ "nhà" chính là vô cùng mẫn cảm, đôi mắt đen láy vẫn luôn cụp xuống lúc này lại nhìn thẳng vào mắt người đối diện.


Ánh mắt thanh lãnh mà u ám, sắc bén như một lưỡi dao găm, đâm xuyên suy nghĩ của cô gái kia: "Tránh ra."

Ba cô gái có vẻ bị chọc cười, người nọ nối tiếp người kia liên tục buông lời trào phúng khó nghe.


"Không nhìn lại xem mình là cái đức hạn gì, còn muốn đi quyến rũ Tư Đồ thiếu gia."

"Cư xử không lễ phép như thế, thật không còn gia giáo."

"Cô biết điều thì tránh xa ngài ấy ra.
Tư Đồ thiếu gia cao cao tại thượng là người mà cô có thể với tới sao?"

.........


Mộc Miên cười khẩy: "Tôi không với được, chẳng lẽ là các cô với được sao?"

Nói, cô còn đứng thẳng người, ưỡn ngực ra, đi đôi giày đế thấp cũng có thể cao hơn gần một cái đầu so với mấy người đang đi gót dài cả mười phân.


Ba cô gái: "..."

Có ý gì? Bọn họ là đang nói về chiều cao sao? Chiều cao sao?!

Rõ ràng là đang nói cô ta xuất thân thấp kém, vậy mà lại bị sỉ nhục ngược lại bằng chiều cao!Cao thì có gì hay cơ chứ.



Cô lười để ý tới ba người bọn họ, đẩy ra tiếp tục bước đi.
Nhưng ai ngờ mấy người này lại không biết điều, dám lôi kéo quần áo của cô.


Mộc Miên miệng cũng lười động, trực tiếp cầm lấy chai rượu trên bàn, đập xuống đất, rồi dùng phần cổ chai sắc bén đầy mũi nhọn, chĩa thẳng vào cổ người cầm đầu: "Cút, còn chần chừ hai giây nữa là được tắm máu đấy."

Không khí xung quanh dần im ắng lại, mọi người hướng mắt nhìn cô, rồi lại ghé mắt qua nhìn biểu hiện của Tư Đồ Thần.
Nhưng không ai ngờ tới chính là, hắn chỉ hơi ghé mắt nhìn cô một cái mang hàm ý tán thưởng, rồi an tâm đi cùng Joen tiên sinh tới nơi khác để bàn chuyện làm ăn.


Những khách mời khác của bữa tiệc cũng chỉ có thể im ngứ giơ ngón tay cái.
Qủa không hổ người mà Tư Đồ Thần coi trọng, uy vũ!

Cô nhìn hắn, cười một cái thật tươi, rồi khi bóng dáng cao lớn đã không còn trong tầm mắt, nụ cười đó tắt ngấm, khóe miệng là độ cong ảm đạm.


Thiếu nữ hơi nhấc làn váy hoa lệ lên, những hạt châu nhỏ đính trên váy phản xạ lại ánh đèn chói lóa, tạo ra những điểm sáng lấp lánh.
Cô cất bước đi tới điểm đã hẹn sẵn với Hạ Tử Hiên, cẩn thận nhìn xung quanh, mới an tâm nói chuyện.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui