Mộc Miên tỉnh lại, mặt trời cao quá đỉnh đầu, từng mảng nắng hẹp dài xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, hất trên mặt đất.
Cô ngây ra mất một lúc mới hoàn toàn nhìn rõ xung quanh.
Cô vốn muốn đưa tay lên dụi mắt, nhưng cảm giác nặng nề ở cả hai cổ tay khiến cô hơi khó cử động.
Tay của cô vừa nâng lên, đã nghe thấy tiếng “leng keng” truyền tới.
Cô cả kinh co hai chân lại, tiếng động lại vang lên càng rõ ràng hơn.
Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, một vẻ không thể tin được nhìn cổ tay và cổ chân mình đang bị kìm hãm bởi những sợi xích kiên cố.
Cô vội vàng tìm cách muốn thoát ra.
Vốn chỉ nghĩ hắn nhất thời muốn cô nên mới đem cô nhốt tại đây.
Nhưng cô không hề nghĩ tới, người nam nhân như thần kia lại muốn đem cô như một sủng vật mà xích lại, giam cầm.
Chân tay Mộc Miên cử động loạn xạ khiến những mắt xích va lại với nhau tạo nên âm thanh lanh lảnh ngày càng lớn.
Nhưng dù cô cố gắng thế nào, cũng không thể cậy được khóa của xích ra.
Cũng còn may, dây xích này khá dài, cô có thể rời giường một khoảng cách.
Cô nhảy xuống giường, tìm hết mọi ngóc ngách có thể tìm, vẫn không tìm thấy thứ gì có thể dùng để mở khóa ra.
Cô gái thử co thật mạnh mấy sợi xích, muốn làm nó bật ra, nhưng hiển nhiên là cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Một người có tính cách cẩn thận như hắn sao lại để chìa khóa hay thứ đồ vật nào có thể mở khóa trong phòng này cơ chứ.
Hơn nữa, sợi xích vừa dày vừa nặng thế này không phải muốn đứt là có thể đứt được.
Lúc này cô mới bình tĩnh lại quan sát mọi thứ trong căn phòng.
Nơi này hoàn toàn trống trải, ngoài chiếc giường ra, cũng chỉ có một cái tủ nho nhỏ, một bàn trang điểm và một phòng tắm.
Cô muốn kêu cứu cúng không có cách nào, đây là địa bàn của hắn, có kêu toạc cổ họng ra vẫn chẳng làm được gì.
Hắn đã loại bỏ mọi nguy cơ có thể giúp cô trốn thoát.
Xem ra… hắn đã có ý định này từ lâu rồi…
Mộc Miên cười một tiếng tự giễu cho sự ngu ngốc của bản thân, đã bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, bị đưa vào bẫy lúc nào cũng không biết, ngược lại còn không thèm nghe theo lời khuyên của mọi người, để cha mẹ vì mình mà gặp nguy hiểm.
Cô bất lực ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, suối tóc đen rũ trên mặt đất tán loạn.
Chiếc vày trắng càng tôn lên làn
da dày đặc vết tích ái muội của cô.
Đúng lúc đó, hắn mở cửa bước vào, lạnh lùng đứng đó nhìn bộ dạng thảm hại của cô, mắt cũng không chớp lấy một cái, hoàn toàn không có chút nào là thương tiếc.
Thiếu nữ ngước đôi mắt tràn ngập hận ý lên nhìn hắn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn chắc đã sớm đi chầu Diêm Vương từ lâu.
Tư Đồ Thần ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt kia, đưa tay bóp lấy khuôn mặt cô gái: “Có phải em không cần đôi mắt của mình nữa không?”
Cô vẫn căm hận nhìn hắn như cũ, không hề bị dọa tới.
Nhìn dáng vẻ này của cô, hắn càng muốn trêu chọc, ghé sát bờ môi bạc bên cạnh vành tai mẫn cảm: “Hận sao?”
Mộc Miên đẩy mạnh hắn ra, giọng nói khàn đặc lạnh lẽo: “Anh nói yêu tôi, nhưng anh giết cha mẹ tôi.
Bây giờ còn giam cầm tôi, anh nói tôi không nên hận anh sao?”
Hắn cười, tiếng cười trầm thấp âm u đến đáng sợ: “Đúng là đáng hận.
Nhưng có điều… em nói sai rồi.”
Cô nghi hoặc nhìn nam nhân có gương mặt tuấn mĩ, đầu lông mày nhíu chặt vào nhau.
Giongj nói không chút nhiệt độ của hắn vang lên: “Thứ nhất, tôi không giết cha mẹ em.”
Nghe được, mắt cô mở to hết cỡ, đưa hai tay túm lấy cổ áo hắn: “Anh nói sao? Cha mẹ tôi…”
Tư Đồ Thần giơ điện thoại lên, trong màn hình là hình ảnh cha mẹ cô ngồi trong một gian phòng trống không.
Hai người họ vẹn toàn không tổn hại, tâm tình vẫn luôn treo lơ lửng trên cao lúc này mới có thể hạ xuống phần nào.
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn dường như khiến cô rơi xuống vực sâu vạn trượng: “Chỉ là tôi chưa muốn giết mà thôi.”
Có vẻ hắn vô cùng hứng thú với việc hành hạ tâm trí cô, tiếp tục nói: “Có điều… nếu em chịu ngoan ngoãn, chủ động một chút, làm tôi hài lòng, tôi sẽ xem xét việc giữ lại mạng cho bọn họ.”
Mộc Miên mở to mắt đẹp nhìn hắn, hiển nhiên không thể ngờ được một người luôn lãnh đạm lịch thiệp như hắn, lại có thể đua ra yêu cầu đáng xấu hổ như vậy đối với cô.
Không để cô phản ứng kịp, hắn lại nói tiếp: "Còn chỗ sai thứ hai của em là...
hình như tôi chưa từng nói "yêu" em."
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, thân hình cô chết sững tại chỗ, ánh mắt cũng dại ra.
Đúng vậy, hắn nói không sai.
Từ đầu chí cuối, hắn chưa từng nói với cô một chữ "yêu".
Tất cả đều là cô tự đa tình, tự cho mình là đúng.
Tất cả thứ gọi là tình yêu từ hắn mà trước giờ cô cảm nhận được, đều là những mộng tưởng của mình cô.
Có lẽ ngay từ lúc đó, họ không nên bắt đầu.
Như vậy, cũng không dẫn đến cục diện khiến cô đau như bây giờ.
Bả vai của cô run lên, nhưng lại quật cường không cho nước mắt chảy ra, đến giọng nói cũng vì sự kìm nén đó mà trở nên run rẩy: "Có thật là...
nếu tôi nghe lời, anh sẽ để họ đi không?"
Tư Đồ Thần cười khẩy: "Tôi sẽ xem xét tha cho họ."
Hắn vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt cứng cỏi của cô nhìn hắn: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Anh dám thất hứa, tôi liều mạng với anh."
Nam nhân hắc ám không lên tiếng nữa.
Lời của cô hắn cũng nghe không lọt tai.
Hắn không phải quân tử gì cả, hắn là một tên tiểu nhân keo kiệt.
Không yêu cô, nhưng lại muốn có được cô, không nhường cho ai khác...
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...