Mạc lão dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm Diệp Tu đi tới bia đá thứ năm.
"Đây là Thương Hải Cổ Lãng Chưởng của Thương Lãng tiên tử, chú trọng lực khống chế, người này trông có vẻ quá gầy yếu, khí lực cũng kém, chắc không đến mức đánh ra sức mạnh hùng hồn của sóng lớn biển cả đâu?" Mạc lão thầm nghĩ, Diệp Tu có thể cảm ngộ ra ba tấm bia đã đủ đáng sợ, chắc hẳn không thể tiếp tục lĩnh ngộ được nữa đâu.
Nhưng khi ông nhìn chăm chú vào Diệp Tu lần nữa thì thấy hắn đã tung ra hết chưởng này đến chưởng khác, khí thế mỗi một chưởng chồng chất lên nhau, đến cuối cùng mang đến cho ông cảm giác mãnh liệt như vạn ngọn sóng càn quét.
Tim Mạc lão như muốn ngừng đập.
Mà chín bức rèm che trong điện đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Hản liếc nhìn một cái đã trực tiếp đánh ra ý cảnh sóng lớn liên miên!
Đến lúc này không ai có thể bình tĩnh nữa, mặc dù là Cửu "Tiên cao quý cũng biến sắc.
Diệp Tu thở ra một hơi, cứ đánh hết chưởng này đến chưởng khác làm cả người hẳn nhiệt huyết sôi trào, còn thoải mái hơn đi mát xa toàn thân.
Diệp Tu không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi về hướng tấm bia đá thứ sáu.
Thật ra hắn cũng đoán được đại khái, đến bây giờ mà Cửu Tiên Thiên Nguyên còn chưa xuất hiện thì chắc là muốn xem
xét khả năng lĩnh ngộ của hản cao đến mức nào.
Nếu thế thì cứ tự nhiên mà cảm nhận sự vô địch của hẳn đi.
Đến lúc đó thu hết Cửu Tiên chẳng phải thích hơn sao? Nghĩ tới đây, Diệp Tu càng vui.
Hắn đi đến tấm bia thứ sáu.
Trên đó chỉ có một cây Tuyết Liên lẻ loi, nhưng lại tràn trề sức sống.
Trong ánh vàng lấp lánh, Tuyết Liên to lớn xuất hiện ngay dưới chân của hẳn.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn cảm giác một dòng khí mát lạnh lướt qua cơ thể mình.
Một số bệnh kín trong người hẳn đã khỏi, thậm chí cả Long căn cũng khỏe mạnh trưởng thành.
Mẹ nó, Diệp Tu kinh ngạc, thứ này không chỉ chữa khỏi khí huyết suy yếu, mà còn chữa được liệt dương!
Lúc này dù là trong đại điện hay nội điện đều yên tĩnh không có chút âm thanh nào, cả tiếng hít thở cũng dừng lại.
Hắn ngộ ra Tịnh Thế Thanh Liên chỉ sau một cái liếc nhìn!
Mạc lão suýt ọc máu, so với Diệp Tu thì ông thật là rác rưởi, không, còn không bằng rác rưởi.
Thậm chí ông bắt đầu hối hận vì vừa rồi hơi hung dữ với Diệp Tu.
Dù có cung phụng thiên tài như vậy như tổ tông cũng không đủ.
Mà lúc này, Diệp Tu đã đứng trước mặt khối bia đá thứ bảy.
Trên bia đá này có khắc một con Phượng Hoàng toả ra ngọn lửa tận trời.
Ánh vàng xet qua, hẳn lại tiến vào không gian hư không, chỉ thấy Phượng Hoàng ngay ở trước mặt, ngọn lửa vô tận đốt cháy hư không như muốn hoàn toàn thiêu rụi vùng không gian này.
Nhiệt độ đáng sợ khiến dòng máu trong cơ thể hắn đang điên cưồng sôi trào.
Giờ khắc này, trong đại điện có một luồng nhiệt độ cao vút tràn ra từ người Diệp Tu, còn có thể nghe rõ được tiếng. Phượng Hoàng kêu vô cùng cao quý.
Cả người Mạc lão chảy mồ hôi lạnh, tuy không có lửa Phượng Hoàng xuất hiện, nhưng trừ lửa Phượng Hoàng ra thì còn cái gì toả ra được nhiệt độ này?
Tiên tử trong tấm màn thứ tư hoàn toàn xao động.
Phịch một tiếng, tiên tử vỗ nát cái bàn rồi đứng dậy, một tiếng nói đặc biệt bộp chốp bỗng vang vọng.
"Ta có thể cảm giác được trong cơ thể hẳn có gợn sóng Phượng Hoàng cực kỳ thuần túy!"
"Có thể sánh ngang với Phượng Hoàng vô thượng chân chính!"
“Tứ muội, đừng nóng vội, chờ hắn xem xong tất cả bia đá rồi tính” Trong bức rèm thứ nhất, giọng nói kỳ ảo kia lại vang lên.
"Nóng quá nóng quá!" Diệp Tu cảm thấy mình có thể phun ra một ngụm lửa.
Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh sau này Cửu Tiên sẽ vây quanh hẳn, Diệp Tu nhanh chân trực tiếp chạy về hướng bia đá thứ tám.
Trên bia đá này điêu khäc một con rồng băng trông rất sống động như thật, chỉ tới gần đã làm Diệp Tu cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Trong không gian hư vô, rồng băng đứng ngạo nghễ trên hư không chiếm cứ hầu hết tâm nhìn của Diệp Tu, trong phút chốc một cảm giác lạnh lẽo cực hạn như muốn đóng băng toàn bộ không gian bỗng bùng nổ, tất cả mọi thứ đều cứng lại!
"Đây chính là uy thế của Băng Long sao? Uy lực động trời đủ để đóng băng trời đất!" Diệp Tu không ngừng run cầm cập, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đóng băng ngàn tỉ dặm trước mắt thì trong lòng cũng vô cùng chấn động.
Mà giờ khắc này, có thể thấy được từng tầng băng mỏng lấy hắn làm trung tâm đang không ngừng kéo dài ra bốn phương tám hướng, thậm chí bông tuyết còn bao trùm lên tấm bia đá to lớn.
"Chuyện này... Chuyện này.. " Mạc lão nhìn thấy cảnh này thì muốn ngất xỉu.
Đừng nói là ở thánh cung Thiên Nguyên mà vô số năm qua trên đại lục Tinh Thần cũng chưa từng xuất hiện yêu nghiệt có khả năng lĩnh ngộ vô song như vậy?
Diệp Tu ra khỏi thế giới quan tưởng, vừa lui một bước đã nghe thấy tiếng rào rào lanh lảnh, nhìn lớp băng mỏng dưới chân và trên tấm bia đá kia, đồng tử của hắn không khỏi co rụt lại.
Con mẹ nó, những chuyện này đều xảy ra khi ta lĩnh ngộ ý cảnh sao?
Uy thế của Băng Long thật sự quá ghê gớm.
Diệp Tu nghĩ đi nghĩ lại rồi nhìn về phía tấm bia đá thứ chín, tám bia đá trước đó đều mang đến cảm ngộ cực kỳ. khủng khiếp cho hản, cũng không biết cái tiếp theo có kỹ năng ghê gớm gì không?
Diệp Tu cau mày lại, không biết chín vị tiên tử nhìn thấy khả năng lĩnh ngộ động trời của mình thì có cảm tưởng gì?
Trong lúc suy nghĩ, Diệp Tu đã đi tới trước bia đá thứ chín.
Hắn có thể thấy được từng tia sấm sét mãnh liệt trên đó, một luồng sức mạnh hủy diệt đáng sợ mang tính bùng nổ ập đến trước mặt.
Nhìn lại thì thấy trong không gian quan tưởng mênh mông có mây đen dày đặc, trong phút chốc ngàn tỉ sấm sét kinh thiên động địa đã từ trên trời giáng xuống, uy thế hủy diệt bùng nổ, cứ như sinh linh nào xuất hiện dưới thần lôi này cũng sẽ bị huỷ diệt trong chớp mắt.
Trên người Diệp Tu cũng hiện ra ánh chớp, cả đại điện lúc. sáng lúc tối cứ như sẽ bị huỷ diệt vào bất cứ lúc nào.
Cả người Mạc lão run lên, sự run rẩy này không phải sợ sệt mà là kích động, một dòng lệ nóng chảy xuống từ hốc mắt ông!
Khả năng lĩnh ngộ của Diệp Tu quá cái thế, có lẽ thật sự sẽ dẫn dắt thánh cung Thiên Nguyên bước lên huy hoàng vô thượng lần nữa!
Nguyện vọng cả đời của ông là được nhìn thấy thánh cung Thiên Nguyên quật khởi!
Diệp Tu vừa xoay người thì nhìn thấy hai hàng lệ trên mặt của Mạc lão, không đúng, lúc nấy đại ca này còn hung hăng dữ tợn mà xách hắn bay đi, sao giờ lại khóc lóc thế này?
Diệp Tu choáng váng, nhưng cũng không quan tâm nhiều mà trực tiếp đi tới tấm bia đá to lớn nhất ở trung tâm.
"Đại tỷ, người này có lực tương tác trời sinh với sức mạnh tinh thần, muốn lĩnh ngộ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết sẽ rất đơn giản." Giọng nói ngây ngô kia lại vang lên.
"Hừm, chỉ có Thánh chủ Thiên Nguyên mới có lực tương tác trời sinh như vậy, thành tựu sau này của hắn sẽ không thấp hơn Thánh chủ, đến lúc đó thánh cung Thiên Nguyên sẽ trở về thánh địa vô thượng, không ai trong thiên hạ cạnh tranh được nữa." Giọng nói kỳ ảo trong bức màn thứ nhất có vẻ rất kích động.
"Đúng là khả năng lĩnh ngộ của người này rất nghịch thiên, nhưng không có tu vi, nếu chỉ có thể lĩnh ngộ thì không cách nào tu hành, điều này cũng là một phiền phức." Một giọng nói nũng nịu đầy sức hút vang lên sau bức rèm thứ hai.
"Còn nữa, ta thấy hẳn làm việc không có kết cấu gì, muốn trở thành cường giả vô thượng thì phải trau dồi thêm kinh nghiệm, chỉ khi nào trải qua vô số sinh tử thì tâm cảnh mới có thể trưởng thành, bằng không dù thiên phú mạnh đến mấy. cũng uổng phí." Giọng nói sắc bén trong bức rèm thứ chín vang lên.
"Đúng là vậy, cho nên dù chúng ta yêu thích hẳn đến mấy cũng không thể để lộ ra, không được cho hắn nếm trải quá nhiều ngon ngọt, nhất định phải nghĩ cách mài giữa tâm tính của hẳn, còn vì sao hắn không có tu vi thì không quan trọng, nếu trời sinh hắn không có tinh nguyên thì tái tạo cho hắn là được'" Giọng nói kỳ ảo kia kiên định lên tiếng.
"Tỷ tỷ nói rất đúng." Mọi người cùng phụ họa.
"Tỷ tỷ mau xem, hắn đang... "
Thần thức của mọi người lập tức thăm dò, khi nhận thấy biến hoá trên người Diệp Tu thì ai cũng trợn to hai mắt!
"Vạn Tinh Tứ Thể, Tinh Thần Thánh Thể!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...