Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng. Mây trắng như từng chùm hoa bồng bềnh phía chân trời, oanh ca yến ngữ, cánh bướm lướt qua nền trời tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Hoàng cung Bắc Bang

Cây xanh từng dãy, cỏ cây rợn ngợp, trăm hoa kiều diễm. Gió nổi lên, cánh hoa lay động. Hương thơm tươi mát nồng đậm tràn ngập trong không khí, hấp dẫn vô số cánh bướm.

Một cái giá cao cao, thắt một dợi dây thừng mềm. Hóa ra đây là một cái dây đu tinh xảo, màu hồng nhạt của những bông hoa ở mọi nơi, ánh dương chiếu trên từng khóm hoa, tựa như vô số bảo thạch khảm trên từng khóm, lóe ra ánh sáng ngọc xinh đẹp.

Một cô gái kết tóc hai bên, bím tóc rất dài buông xuống. Trên đầu không có nhiều đồ trang sức, chỉ đơn giản cắm một cái trâm châu hoa phỉ thúy. Ở giữa trán có một hạt châu được khảm hoa, mi mục như họa, con mắt sáng trong suốt như làn suối. Chiếc mũi duyên dáng nhanh nhạy, môi anh đào mím lại. Quần áo màu lửa, váy dùng sợi chỉ vàng thêu một đóa mẫu đơn lớn, dưới ánh mặt trời rạng rỡ loang loáng. Bàn tay nắm ở dây đu, cao thấp nhộn nhạo. Làn váy xinh đẹp tung bay trong gió, tựa như con bướm xinh đẹp một mình bay múa giữa biển hoa……

“Công chúa, nô tỳ mang kiếm của người đến đây.”

Một cung nữ chạy chậm mặc trang phục màu hồng nhạt, thân mình thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú, đôi tay nhỏ đang cầm kiếm quý của Lăng Tuyết công chúa, cùng với tiếng cười trong veo như đóa hoa đang nở rộ.

“Tốt lắm.”

Đang đu minh trên dây, đôi mắt sáng hắc bạch phân minh của Lăng Tuyết công chúa nhìn thấy ánh kiếm sáng ngời khi khúc xạ ánh sáng ánh từ thanh kiếm trên tay tỳ nữ, hai tay nàng nhẹ nhàng buông khỏi sợi dây thừng, thân mình tựa yến tử nhẹ nhàng phi xuống.Tayáo vung lên, giống như tia chớp nắm lấy bảo kiếm trong tay cung nữ. Một vòng xoay tròn, nàng chạm xuống đất, bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên, công phu uyển chuyển tựa đang đùa giỡn. Mũi kiếm hướng đến đâu, những cánh hoa bay tán loạn đến đó, cả một trời hoa hồng nhạt……


“Công chúa thật là lợi hại!” Cung nữ đứng ở một bên nhìn cảnh tuyệt mỹ này, vỗ tay bội phục.

Lăng Tuyết nghe vậy, làn mi cũng giương lên. Cơ thể xinh đẹp đứng thẳng, ở giữa trời hoa bồng bềnh, tóc đen như mây, theo gió tung bay, quần áo tung bay, thân nhẹ như yến. Tựa như tiên nữ nhảy múa, càng khiến cung nữ đứng một bên nhìn mà ánh mắt lóe ra ánh sao sáng rọi.

“Công chúa, công chúa.”

Một cung nữ khác chạy đến, lớn tiếng ồn ào chạy về phía Lăng Tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mồ hôi toát ra từ trán. Xem dáng vẻ sốt ruột kia, hình như có đại sự gì đã xảy ra.

Lăng Tuyết nhíu mi, quay lại nhìn. Bảo kiếm vào vỏ, cơ thể chạm xuống đất. Mở mắt to nhìn tiểu cung nữ, nhìn nàng thở phì phò chạy đến trước mặt mình.

“Thu Vũ, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Lửa đốt mông à!” Lăng Tuyết nhìn cung nữ chạy đến đỏ cả mặt như mông khỉ, nhịn không được trêu nói.

“Hì hì, công chúa lại giễu cợt. Nhưng mà, Thu Vũ, dáng vẻ của ngươi thật giống vậy đó.” Cung nữ Thu Sương ở đó từ trước cũng nhịn không được hé miệng cười rộ lên, công chúa của các nàng tính tình thẳng thắn, hào khí, tuyệt không giống nữ tử khép nép, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, cả ngày cố làm ra vẻ khác.

“Thu Sương, ngay cả ngươi cũng giễu cợt người ta.” Thu Vũ lườm Thu Sương một cái, mới quay đầu bẩm báo với Lăng Tuyết công chúa. “Công chúa, người còn giễu cợt nô tỳ. Vừa rồi nô tỳ nghe được Hoàng Thượng sẽ phái sứ thần đến Thiên Diệu vương triều đi yết kiến Thiên Diệu Hoàng đế, thương nghị chuyện liên minh giữa hai nước.”

“Không phải chứ, hoàng huynh còn không chịu buông tha cho ta đi cầu thân sao?” Lăng Tuyết công chúa vừa nghe, mi nhíu thành một đường. “Quá đáng, hoàng huynh không thương ta. Ta đi tìm hắn.”


Nói xong, đưa kiếm cho Thu Sương. Thân ảnh đã như một ngọn gió bay vút về hướng Ngự Thư Phòng. Gió thổi, tay áo tung bay, để lại cho hai cung nữ một bóng dáng xinh đẹp……

“Thu Vũ, ngươi nói Hoàng Thượng có thể khiến công chúa đồng ý không?” Thu Sương đang cầm kiếm, lăng lăng nói.

“Đừng lo nhiều.” Thu Vũ bĩu môi, “Chuyện hai nước liên minh là đại sự, Hoàng Thượng nếu phải triệt tiêu, công chúa lại lợi hại như vậy, hắn sẽ đồng ý triệt tiêu. Aizz, chỉ sợ công chúa đi lần này lại uổng phí.”

“Aizzzz”

Hai người thở dài, nhìn nhau.

Ngự Thư Phòng

Hoàng đế Bắc Bang – Thượng Quan Hiên ngồi ở bàn, bàn tay lật mấy bản tấu chương trên mặt bàn. Tuấn mi nhíu lại, ánh mắt toát ra tức giận.

“Ba…”


Hung hăng quăng đi tấu chương, hắn lạnh lùng nói:

“Nhìn đi, nhìn đi, đám người này ngày thường đều chỉ biết thúc ngựa xu nịnh, đến khi gặp chuyện, người người đều thành câm điếc, nếu không cũng chỉ giỏi kêu ‘Vi thần vô năng’. Trẫm cần những kẻ này làm gì?” Càng nói càng tức giận, rầm, tay hạ xuống một chưởng trên mặt bàn.

“Hoàng Thượng bớt giận.” Nam tử mặc quan phục màu tím đứng phía dưới, nho nhã nhã nhặn, đôi mắt thâm thúy biểu lộ cơ trí cùng trầm tĩnh. Hắn đi lên trước, chắp hai tay nói. “Những người này tuy chỉ biết thúc ngựa xu nịnh, nhưng cũng không phải toàn không có chỗ dùng. Chỉ cần có thể căn cứ vào khả năng của bọn họ mà giao việc, cũng là lấy tài dùng cho triều đình.” Mặc dù thúc ngựa xu nịnh, nhưng thúc ngựa xu nịnh cũng có chỗ dùng. Loại người này nếu dùng để đặt bên đối thủ thích được người ta nịnh nọt thổi phồng, chắc chắn sẽ dễ khống chế đối phương. Mà chuyện tình báo, cũng không phải việc khó .

“Aizz, Tể tướng đại nhân, chỉ có ngươi mới có thể giải ưu cho Trẫm.” Thượng Quan Hiên nói.

“Hoàng huynh…”

‘Phịch’ một tiếng, cánh cửa bị Lăng Tuyết công chúa đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào, mang theo sức sống viên mãn.

“Lăng tuyết, muội xem muội còn ra thể thống gì? Dám xông vào Ngự Thư Phòng?” Thượng Quan Hiên thấy muội muội của mình chạy vào, khuôn mặt tuấn tú lại sa sầm lại. Nha đầu tính tình rất lỗ mãng, không có chút dịu dàng, mảnh mai gì.

“Muội xin lỗi.” Thượng Quan Lăng Tuyết thấy Hoàng đế ca ca tức giận, bĩu môi, không tình nguyện nói. “Người ta còn không phải do rất sốt ruột sao.” Một bên giải thích, còn không quên nhỏ giọng thì thầm.

“Vi thần tham kiến công chúa.” Tể tướng nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn của công chúa, nhịn không được mỉm cười.

“Miễn.” Thượng Quan Lăng Tuyết vung tay, trực tiếp chạy đến bên người Thượng Quan Hiên. “Hoàng huynh, huynh thật sự bắt Lăng Tuyết đi cầu thân sao? Huynh không thương Tuyết nhi.” Nói xong, bàn tay mềm mại giật giật ống tay áo của Thượng Quan Hiên làm nũng.


Thượng Quan Hiên xấu hổ nhìn Tể tướng liếc mắt một cái, aizz, nha đầu kia bị hắn làm hư rồi.

“Được rồi, Tuyết nhi. Muội cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm phò mã rồi.”

“Nhưng vì sao lại bắt muội đi Thiên Diệu, mà không phải hắn đến Bắc Bang?” Thượng Quan Lăng Tuyết không muốn một mình đến một quốc gia xa lạ, lại càng không muốn cho một người xa lạ trở thành phu quân của nàng.

“Công chúa.” Tể tướng mỉm cười, giải vây cho Hoàng đế. “Công chúa không phải vẫn nói muốn sống cuộc sống hành hiệp trượng nghĩa như hiệp nữ sao? Hôn sự lần này, Bệ hạ đều vì muốn tốt cho công chúa.”

“Tốt cho ta?” Thượng Quan Lăng Tuyết nhìn Tể tướng khó hiểu chỉ vào mình, “Chẳng lẽ bắt ta đi cầu thân còn có thể sống cuộc sống hành hiệp trượng nghĩa như hiệp nữ sao?” Đừng gạt người, đối phương nghe nói là Vương gia, sao mà có thể buông vinh hoa phú quý, cùng nàng trở thành người giang hồ được.

“Đương nhiên.” Tể tướng gật đầu, “Công chúa cũng biết Thiên Vương gia của Thiên Diệu hoàng triều chẳng những là hoàng đệ cùng mẹ với Thiên Diệu Hoàng đế, hơn nữa có vẻ ngoài tuấn dật phi phàm, tính tình dịu dàng như gió xuân, lại có một thân võ nghệ, thường thường hành tẩu bên ngoài, hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, tiếng thơm truyền xa.” Mặc kệ Bắc Bang có mục đích như thế nào, nhưng đối với Hiên Viên Thiên, hắn thật sự sẽ là một phu quân tốt.

“Thật sự thế sao?” Thượng Quan Lăng Tuyết bán tín bán nghi, “Ta đây cũng phải đi Thiên Diệu một chuyến tự mình thấy hắn.” Đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp, đối với người có khả năng trở thành phu quân mình, Hiên Viên Thiên, sinh ra hứng thú.

“Chuyện này?” Thượng Quan Hiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói. “Được rồi.”

“Cám ơn hoàng huynh.”

Đôi mắt Lăng Tuyết hiện lên một ánh sáng không hiểu, Hiên Viên Thiên? Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui