Hiên Viên Dạ cùng DạThần hai mặt nhìn nhau, nhìn thiếu niên bất quá mười tám mười chín, lạicó thể vô thanh vô tức tới gần bọn họ, có thể thấy được thân thủ hắncũng bất phàm. Nhưng là hắn đến tột cùng là ai? Là địch? Là bạn? Haingười đoán không ra, hai hai mắt cảnh giới theo dõi hắn.
“Ai, các ngươi không cần nhìn ta như vậy , ta không phải người xấu.” Thiếu niênnhìn ánh mắt hai người Hiên Viên DẠ cảnh giới không khỏi mỉm cười, hắnchẳng qua là phát hiện những người này công phu tốt lắm, nhịn không được ra tiếng thôi.
“Như thế nào rồi?” Lãnh Loan Loan nghe được độngtĩnh, làm cho tứ thiếu niên đem cỗ kiệu hạ xuống. Bàn tay mềm xốc lênmàn kiệu , đi ra.
Thiếu niên đang nhìn gặp Lãnh Loan Loan kia một khắc, mặc đồng càng sáng. Hình như có vô số tinh thần hội tụ ở đáy mắthắn, ánh sáng ngọc chói mắt.
Nữ tử đẹp quá, giống như là tiên nữxuất hiện. Mặt mày như họa, môi anh đào mũi ngọc. Phát như mây vụ, quầnáo la quần theo gió nhẹ lay động, giống như chỉ có phi vũ bàn. Cả ngườinàng tản ra hơi thở thản nhiên, chỉ có đáy mắt ngẫu nhiên giống như nghĩ tới cái gì câu ra một chút tươi cười ấm áp......
Lãnh Loan Loannhìn thấy thiếu niên, mày liễu nhíu nhíu. Thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản, có thể vô thanh vô tức đuổi theo bọn họ, khinh công của hắnnhất định cao hơn Hiên Viên Dạ cùng DẠ Thần, nhưng xem hắn cười yếu ớttrong suốt, một dáng vô hại, mâu quang tinh lượng, lại làm người takhông thể thấy rõ cảm xúa chân chính của hắn.
“Cô nương, thật đẹp a.”
Thiếu niên thân hình nhoáng lên một cái, bóng dáng dĩ nhiên xuất hiện ở bênngười Lãnh Loan Loan. Nhìn xem Dạ Thần, Hiên Viên Dạ cả kinh, hai ngườicũng bay tới một bên của Lãnh Loan Loan , nhìn chăm chú vào thiếu niên,để ngừa hắn có hành động nguy hiểm gì. Hơn nữa lời nói của thiếu niênlàm hai người đồng thời ninh nổi lên mi, tuy rằng Loan Loan xác thựcxinh đẹp như thiên tiên, nhưng là hai người cũng không muốn lời này từmiệng nam tử khác nói ra.
Thiếu niên cười cười, trong suốt nhìnLãnh Loan Loan.Trên gương mặt tuấn tu1chinh1 là biểu tình hồn nhiên, một chút cũng không có đem sự phòng bị của Dạ Thần và Hiên Viên Dạ để trong mắt. Giống như trừ bỏ Lãnh Loan Loan thì không có người nào ở trong mắt của hắn.
Phong Triệt tứ thiếu niên cũng đứng ở phía dưới LãnhLoan Loan, ánh mắt lạnh nhìn thiếu niên đang cười kia.Thiếu niên này vôluận thấy thế nào, đều là thực vô hại , nhưng là càng là người đángyêu có lẽ che dấu lại càng sâu.
Lãnh Loan Loan ngoéo một cáithần, nàng nhưng thật ra rõ ràng thấy điểu trong mắt thiếu niên chỉ cóthưởng thức thản nhiên. Giống như là nhìn thấy biểu tình chân thật ,thời khắc này, nàng đối với thiếu niên này có ấn tượng tốt.
“Cámơn.” Hướng tới thiếu niên gật gật đầu,“Chúng ta muốn lên võ lâm minh,không biết tiểu công tử muốn đi đâu?” Suy nghĩ một chút, hắn là theo dõi bọn họ? Hay là ngẫu nhiên gặp? Hay là cùng đường?
“Y, ta cũngmuốn lên võ lâm minh nga.” Thiếu niên trừng mắt nhìn .“Ta phụng lệnh gia sư đi chúc mừng võ lâm minh chủ , cô nương, chúng ta cùng nhau đithôi.” Thực chờ mong nhìn Lãnh Loan Loan, giống như con chó nhỏ chỉ chờchủ nhân đồng ý với nó
“Hảo.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, vài phát theo phong tung bay, tay vẫn nhẹ vỗ về bụng, mang theo ýcười,tươi cười ấm áp như vậy làm cả người nàng càng phát ra ánh nắng ,giống nhau sở hữu tinh quang đều rơi ở thân thể của nàng thượng giốngnhau, làm người ta chói mắt.
Hiên Viên DẠ cùng Dạ Thần nhìn nhauvừa nhìn, đối với quyết định của Lãnh Loan Loan có chút không đồngý.Không biết thiếu niên thần bí này thân phận tình huống ra sao, mạomuội cho hắn đồng hành thật sự có chút mạo hiểm. Bất quá sau lại ngẫmlại có lẽ cũng là phương pháp tốt, chỉ có tiếp xúc tài năng dọ thám mới biết thân phận của hắn.
“Đi thôi.” Thiếu niên cười khẽ, bóng dáng xuất hiện ở bên cửa sổ của nhuyễn kiệu.
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, một lần nữa ngồi trở lại cỗ kiệu. Tứ thiếu niênnâng cỗ kiệu lên, thiếu niên liền theo sát sau cỗ kiệu, dọc theo đườngđi càng không ngừng líu ríu, câu hỏi lại khiến người ta dở khóc dở cười.
Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần theo sát ở phía sau, nghe được lời nói của thiếu niên cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thiếu niên hỏi Lãnh Loan Loan đến tột cùng là tiên nữ từ thiên giới hạ phàm,hay là tinh linh tu luyện đắc đạo, hắn chưa từng nhìn thấy cô nương nàoxinh đẹp như nàng......
Lãnh Loan Loan thấy thiếu niên nói khôngngừng bên nhuyễn kiệu,khóe môi lại dấy lên một nụ cười mỉm . Tay ôn nhuvuốt ve bụng, không biết cục cưng của nàng về sau có thể dễ thương giống thiếu niên như vậy hay không?
Đoàn người bất tri bất giác tới võ lâm minh, hôm nay võ lâm minh tùy ý có thể thấy được sắc thái vui mừng, lửa đỏ đèn lồng bắt tại mái hiên, cây cối, người hầu vội vã bưng thựcvật, thủy cây táo tiến tiến xuất xuất. Không ít vũ lâm nhân sĩ đã muốntới, mấy người hoặc nâng chén hoan ẩm, hoặc ba năm ngồi vây quanh tròchuyện với nhau thật vui, náo nhiệt phi phàm......
Khi tứ thiếuniên nâng cỗ kiệu xuất hiện, tất cả mọi người đứng lên. Hơn nữa lầntrước ở võ lâm đại hội gặp qua tứ thiếu niên cùng Dạ Thần mọi ngườiđoán được trên cỗ kiệu có thể là hoàng hậu, theo lần trước thấy hoànghậu cùng minh chủ có giao tình rất sâu, liền ngay cả minh chủ phu nhâncùng hoàng hậu nương nương cũng là quen biết . Dừng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều nhìn cỗ kiệu kia.
Màu vàng lưu tô theo gió nhẹ layđộng, vũ ra duyên dáng độ cong. Bàn tay mềm xốc lên kiệu màn kiệu, quảnhiên, xuất hiện ở trước mặt mọi người đúng là ngày đó ở võ lâm đại hộiLãnh Loan Loan.
“Khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Nhữngnhân sĩ từng gặp qua Lãnh Loan Loan đều quỳ xuống hô , trong lòng thựckích động, cư nhiên có thể cùng hoàng hậu nương nương lại gặp mặt.
Những người chưa thấy qua Lãnh Loan Loan thấy những người khác quy xuống hô,sửng sớt, sau đó cũng quỳ xuống theo. Ánh mắt lặng yên vừa nhấc, nhìnthấy dung nhan tuyệt sắc của nàng lại là cả kinh, nữ tử đẹp như thiêntiên như vậy cư nhiên là hoàng hậu nương nương.
“Loan Loan, ngươi đã đến rồi.” Sở Ngự Hằng đang nghe đến hồi báo , vội vàng đi ra. Quầnáo thanh cẩm bào được khảm giấy mạ vàng hắn thoạt nhìn thần thái sángláng, đôi mắt thâm thúy không thể che dấu sư vui mừng của hắn.
“Chúc mừng ngươi có thiên kim.” Lãnh Loan Loan cười yếu ớt, quay đầu hướng Dạ Thần gật đầu một cái.
Dạ Thần sớm chuẩn bị tốt lễ vật,trình lên một hộp gấm có chứa một đôi ngọc bội hiếm có.
“Cám ơn.” Sở Ngự Hằng gật đầu, ánh mắt chạm đến đến Hiên Viên Dạ liền cảkinh, không nghĩ tới hoàng đế cư nhiên chạy đến nơi này.
“Hoàng…..”
Hiên Viên Dạ khoát tay áo, đánh gãy lời nói của hắn. Hôm nay hắn chính lànam nhân của Lãnh Loan Loan mà thôi, bồi nàng tham dự yến hôi của bằnghữu mà thôi.
“Sở minh chủ.” Thiếu niên đột nhiên đi ra, hướng tới Sở Ngự Hằng cười yếu ớt. Hai tay dâng lên lễ vật,“Tại hạ đệ tử vân môn , hôm nay đại biểu gia sư đưa lên lễ mọn chúc mừng minh chủ mừng cóthiên kim.”
“Đa tạ.” Sở Ngự Hằng vung tay lên, người bên ngườitiếp nhận lễ vật.Đôi mắt thâm thúy đánh giá thiếu niên, không nghĩ tớihắn cư nhiên là người của vân môn . Chẳng lẽ tuổi còn trẻ, liền có tháiđộ không thể khinh thường.
Thiếu niên cười, đột nhiên hướng thânnhìn Lãnh Loan Loan, oai đầu nói:“Ngươi quả thật là hoàng hậu? Hoàng hậu Thiên Diệu hoàng triều?”
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đám người Dạ Thần, Hiên Viên DẠ không rõ cho nên nhìn hắn.
“Nguyên lai ngươi thật muội muội của ta.” Thiếu niên đột nhiên nói, ý cười càng thêm ấm áp .
“Y?” Tất cả mọi người bị hồ đồ .
Lãnh Loan Loan hơi cúi đầu, khi ngẩng đầu, đáy mắt là một mảnh thanh minh, đối với thân phận của thiếu niên là hiểu rõ.
“Ngươi biết ta là ai , đúng không?” Thiếu niên hì hì cười.
“Ta là Lãnh Địch U.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...