“Tam muội, ta là đại ca a.”
Lãnh Độc U thân hình nhoáng lên mộtcái, linh hoạt tránh khỏi công kích của bốn thiếu niên. Đồng thời tronglòng cũng cả kinh, không nghĩ đến bốn thiếu niên này thân thủ lại cườngđịa như vậy. Xem ra bên người tam muội quả là nhân tài đông đúc, cũngkhó trách phượng danh của nàng nổi tiếng khắp thiên hạ.
“Dừng tay.”
Lãnh Loan Loan giơ tay lên, sâu trong ánh mắt sáng ngời vụt qua một tia kinh ngạc. Không nghĩ đến nam tử này lại là huynh trưởng của Lãnh NguyệtNhi. Trước nay nàng cứ nghĩ rằng con trai mà Mộc Chiêu Vân dạy dỗ rachắc cũng điêu ngoa, ương ngạnh như Lãnh Nguyệt Nhi trước đây, vậy màkhông ngờ hôm nay gặp mặt Lãnh Độc U, mới phát hiện ra hắn thật giốngLãnh Bùi Viễn, lại còn mang khí chất tiêu sái giang hồ hơn.
“Ngươi là đại ca của Nguyệt Nhi?”
Thân ảnh màu trắng cất bước đến gần, mái tóc dài óng mượt như tơ lụa tungbay theo gió, một đóa hoa đào màu đỏ kiêu hãnh trên trán càng làm chodung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng thêm rực rỡ. Đôi mắt sáng,trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chăm chú đánh giá Lãnh Độc U.
“Cũng là đại ca của ngươi mà.”
Lãnh Độc U nói, đối với câu hỏi của Lãnh Loan Loan có chút bất mãn. Mặc dùkhi rời khỏi Tướng quân phủ, hắn tuổi chưa lớn, nhưng cũng biết mẫu thân của hắn không thể không liên quan đến cái chết của mẫu thân Lãnh LoanLoan, cũng biết luôn chuyện xảy ra với mẫu thân sau này cũng là vì LãnhLoan Loan. Nhưng mà hắn đối với tam muội này cũng không có ác ý gì,ngược lại rất xem trọng nàng. Sự quyết đoán và khí thế của nàng một chút cũng không thua kém nam tử hán nào, không khỏi khiến cho người ta bộiphục.
Lãnh Loan Loan chỉ im lặng khi nghe lời nói của Lãnh Độc U, đối với nam tử xa lạ này nàng không có chút thân thiết nào. Huống chitam muội thực sự của hắn đã hồn lìa khỏi xác, không biết đã đầu thai bao nhiêu lần hay là ở dưới địa phủ gặp mẫu thân rồi.
“Đi thôi.” Xẹt qua Lãnh Độc U, Lãnh Loan Loan bước vào Tướng quân phủ, bốn thiếu niên cũng theo sau.
Lãnh Độc U cũng theo vào, khi đi ngang qua cửa đã thấy hai người thị vệ đang trố mắt nhìn.
“Trời ạ, hắn cư nhiên là đại công tử.”
Tuy rằng đã có cây giáo cầm trên tay trụ đỡ nhưng thị vệ Ất vẫn nhịn không được chân tay run rẩy, suýt nữa té xuống.
“Chúng ta không biết có phải gặp rắc rối hay không?” Thị vệ Giáp cũng trưng ra vẻ mặt đau khổ, nhìn thị vệ Ất.
Ai, bọn họ làm sao mà biết được nam tử xa lạ này lại chính là đại công tử đã rời phủ mười mầy năm chứ? Thật khổ a~~
“Tam muội, ngươi tại sao lại không ở trong cung?” Lãnh Độc U theo sát LãnhLoan Loan, tò mò hỏi. Không phải nàng là hoàng hậu sao? Nữ nhân tronghậu cung có thể tùy tiện ra vào cung như vậy à?
“Có việc muốn làm.” Lãnh Loan Loan thản nhiên lên tiếng.
“Nga, thì ra là thế.” Lãnh Độc U gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy đèn lồng trắng treo trên mái hiên, nghĩ đến ban nãy bên ngoài phủ hình nhưcũng có treo, lòng bỗng dưng căng thẳng. Không biết là người nào trongphủ đã xảy ra chuyện rồi?
Nhìn bóng dáng trong trẻo nhưng lạnhlùng của Lãnh Loan Loan, Lãnh Độc U nhíu mày, theo nàng đi ngang quađình viện, hướng chủ viện đi đến.
“Tam tiểu thư.” Hạ nhân trongviện nhìn thấy Lãnh Loan Loan đều cung kính xoay người vấn an, lại nhìnđến nam tử đang đi phía sau nàng liền sửng sốt, vị công tử này là từ đâu tới vậy a?
“Còn không chào hỏi đại công tử.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, đôi con ngươi lạnh lùng đảo qua mọi người.
Đại công tử? Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ vị công tử này chínhlà đại thiếu gia rời phủ đã nhiều năm à? Sao đột nhiên thiếu gia lại trở lại?
“Đại công tử.” Mọi người lại xoay người, vấn an.
“Được rồi.” Lãnh Độc U phất phất tay, ý bảo mọi người đứng dậy. Hắn có thểtrách ai được, có thì cũng chỉ do hắn đã lâu lắm rồi mới trở về.
Hai người cùng nhau đi đến đại sảnh, Lãnh Bùi Viễn và Lăng Tuyết công chúa đang nói chuyện với nhau ở đây.
“Cha, con đã trở lại.”
Lãnh Độc U đi lên phái trước, nửa quỳ nửa đứng nói với Lãnh Bùi Viễn. Trường bào màu trắng quét trên mặt đất, đôi mắt thâm thúy cất giấu niềm thương nhớ nhiều năm.
“U Nhi?” Lãnh Bùi Viễn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến đứa con đi ra ngoài tung hoành nhiều năm lại đột nhiên trở về.
“Vị này chính là đại công tử sao, quả nhiên thật giống Tướng quân…” LăngTuyết công chúa nhìn Lãnh Độc U, ánh mắt hiện lên một tia thưởng thức.Sớm đã nghe nói Tướng quân ngoại trừ Nguyệt Nhi, Loan Loan còn có mộtđứa con nữa. Hôm nay nhìn thấy Lãnh Độc U trở về thật là không thất vọng chút nào, thật là giống với tưởng tượng của nàng.
“U Nhi, đây là Lăng Tuyết công chúa, Nhị nương của con.” Lãnh Bùi Viễn giới thiệu với Lãnh Độc U.
Lăng Tuyết công chúa mặt cười đỏ lên, đứa con trước mặt nàng tuổi còn lớn hơn nàng, thật sự cảm thấy không được tự nhiên.
“Gọi ta Lăng Tuyết là tốt rồi.”
Lãnh Độc U cười yếu ớt, công chúa Lăng Tuyết này tuy nhỏ nhưng thật thú vị,cùng cha cũng rất xứng đôi. Lúc này liền chắp tay, nói một cách hàosảng:
“Lễ không thể cho qua, nhưng dù sao ta cùng với công chúatuổi cũng xấp xỉ nhau, không bằng ta gọi công chúa là được rồi, côngchúa cũng nên theo cha gọi ta là Độc U.”
“Hảo.” Lăng Tuyết công chúa gật đầu.
Lãnh Loan Loan thong thả đi vào, ngồi lên ghế.
“Đúng rồi, U Nhi, con chắc là gặp qua Hoàng hậu tam muội rồi?” Lãnh Bùi Viễn chỉ vào Lãnh Loan Loan, nói với Lãnh Độc U.
“Cha yên tâm, vừa rồi con cùng tam muội đã gặp nhau ở ngoài phủ.” Lãnh Độc U cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Lãnh Bùi Viễn gật đầu, “Đúng rồi, U Nhi đã ra ngoài hànhtẩu bao năm, có được gì mang về đây? Ngay cả hai muội muội của con cũngđã xuất giá hết rồi.”
“Con hiện tại là kẻ nhân sĩ giang hồ tự do, hành tẩu nam bắc, được người giang hồ xưng là “Ngọc diện thần bộ” (*).Nói đến thành tựu của mình, Lãnh Độc U có chút tự hào. Hắn trước đây từbỏ cuộc sống quân doanh như cha, lưu lạc giang hồ, thực sự cũng khôngphải là quyết định sai lầm.
(*)Thám tử mặt như ngọc (không biết phải không nữa =.=)
“Đúng rồi, cha, Tể tướng phủ tối hôm qua bị người ta huyết tẩy chỉ trong mộtđêm, người đã biết chưa?” Lãnh Độc U nhớ đến chuyện tình của phủ tểtướng, không khỏi mở miệng hỏi. Có thể chỉ trong một đêm làm ra việc như vậy, hắn đối với kẻ đứng sau lưng việc này cảm thấy rất hứng thú. Hơnnữa trực giác nói với hắn, chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Lãnh Loan Loan nghe hắn nói, mặt không đổi sắc, xem ra thần bộ đại ca là đang muốn tìm ra hung thủ đây.
Lãnh Bùi Viễn nhìn Lãnh Loan Loan vẫn lạnh lùng như trước, lại quay sang Lãnh Độc U, trầm giọng nói:
“U Nhi, chuyện này con không cần nhúng tay vào.”
“Vì sao?” Lãnh Độc U không rõ, “Cha sợ con không có năng lực tìm ra hung thủ à? Hay vẫn là lo lắng con sẽ gặp phiền toái?”
“Bởi vì hung thủ huynh muốn tìm chính là ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...