“Hắn là ta nhặt được.”
Lãnh Loan Loan thờ ơ một câu, chẳng những làm Dạ Hồn, Ảnh giật mình, ngay cả nam tử kia cũng giật mình. Nhưng, hắn lại cười khổ, hiện tại hình như hắn đúng là người của nữ tử cao cao tại thượng kia, nàng cứu mạng hắn, coi như nàng nhặt được hắn.
“Đi thôi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nói, rồi cầm lấy cái ô trên tay Ảnh, đi vào trong màn mưa.
Dạ Hồn đặt nam tử lên lưng, Ảnh mở ô che mưa rồi cũng bước theo.
Lúc bọn họ về vị trí cũ, vừa vặn đụng phải Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ. Bộ nguyệt bào màu trắng của Dạ Thần tung bay trong gió, đôi mắt màu tím sau lớp mặt nạ vàng hạ sáng ngời khi thấy Lãnh Loan Loan; Hiên Viên Dạ mặc lam bào, tôn quý vô cùng, đôi lông mày anh tuấn khi nhìn thấy nàng thì mới giãn ra, nhanh chóng đi lên giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi:
“Tiểu tử kia, nàng đi đâu thế?” Không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi, hại mọi người sốt ruột.
Dạ Thần nhìn thấy động tác Hiên Viên Dạ, đôi mắt tối sầm lại, nhưng y vẫn là dựng tai nghe họ nói chuyện. Chỉ vì, y quan tâm đến Lãnh Loan Loan.
Bàn tay của Lãnh Loan Loan đặt trong bàn tay của Hiên Viên Dạ, y bào lửa đỏ tung bay theo gió, nàng đáp:
“Đi loanh quanh một chút.” Hôm nay là hai mươi tháng ba âm lịch, là ngày giỗ mẹ. Tâm trạng bấp bênh càng trở nên không tốt, nên đã một mình ra ngoài đi dạo, quên nói cho họ.
“Aiz…”
Hiên Viên Dạ muốn nói cái gì, cuối cùng lại cầm lấy ô che mưa cho nàng.
“Chủ tử, hắn là ai vậy?”
Ánh mắt Dạ Thần dừng lại vào nam tử trên lưng Dạ Hồn, ngẩn ra một chút rồi hỏi.
Hiên Viên Dạ cũng nhìn về phía nam tử, nhíu mi. Sao Loan Loan lại mang về một nam tử?
Nam tử trên lưng Dạ Hồn cũng đánh giá Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần, hai nam tử đều khí thế hiên ngang, tuấn dật phi phàm, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Bên người nữ tử này ai nấy đều là nhân vật phi phàm, từ cử chỉ của hai nam tử nhìn ra, người mặc lam bào nam tử vô cùng thân thiết với nữ tử, đại khái chắc là phu quân của nàng. Còn một người khác gọi nàng là chủ tử, chắc là thuộc hạ
“Hắn là ta nhặt được.” Lãnh Loan Loan đáp.
Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần nhìn nhau, đều kinh ngạc.
“A, chủ tử đã về.” Mọi người về đến ngoài cửa lớn đã thấy Vạn Oánh Chiêu che ô đi ra. Hóa ra nàng thấy mọi người tìm Lãnh Loan Loan đều chưa về, trong lòng cũng không yên tâm.
“Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nói với mọi người. “Đi thôi.”
Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan đi ở phía trước, những người khác theo ở phía sau.
“Ơ, hắn là ai vậy?” Vạn Oánh Chiêu nhìn thấy nam tử trên lưng Dạ Hồn, cũng hỏi.
“Chủ tử nhặt được.” Dạ Hồn đáp.
Chủ… chủ tử nhặt được?
Vạn Oánh Chiêu mở to mắt, môi anh đào khẽ giật giật, không phải vậy chứ? Chủ tử nhặt được một mỹ nam tử.
“Đi thôi, chủ tử đang đợi.” Ảnh lạnh lùng nói với Tiểu Chiêu.
Vạn Oánh Chiêu quay đầu, quả nhiên thấy mọi người đều đang chờ, nàng thè lưỡi, chạy nhanh vào.
Vào trong phòng, Lãnh Loan Loan sai người đun nước, để Dạ Hồn đưa hắn vào phòng cho khách tắm rửa. Còn nàng thì về phòng mình, thoải mái thư giãn trong làn nước ấm.
Sau khi trở ra, mọi người đều đã tắm rửa đổi mới hoàn toàn. Nam tử ngồi một bên, sau khi rửa mặt chải đầu, hắn quả nhiên càng thêm tuấn mỹ so với lúc trước. Hắn mặc Nguyệt Nha trường bào của Dạ Thần, mái tóc ướt thả trên vai. Ngũ quan như ngọc, mày kiếm mắt sáng, bờ môi khẽ mím, có một loại khí chất đạm mạc xa cách.
Hắn nhìn thấy Lãnh Loan Loan đi ra, trong đôi mắt hiện lên một ánh hào quang trong nháy mắt. Áo bào màu lửa hồi nãy đẹp đến kinh người, bạch y trắng như tuyết hiện giờ làm nàng có vẻ phiêu dật, như tiên nữ làm người ta không dám nhìn thẳng, sợ làm hỏng vẻ đẹp của nàng.
“Loan Loan.”
Hiên Viên Dạ ngồi ở phía trên, vươn tay gọi Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan đặt bàn tay trắng nõn ngọc ngà vào tay hắn, tao nhã ngồi xuống. Hai người đều tản ra hơi thở vương giả khiến mọi người tự sinh ra cung kính.
Hóa ra tên nàng là Loan Loan… Nam tử nhắc lại trong lòng, quả là một cái tên rất hay.
Hắn đứng lên, gật đầu với Lãnh Loan Loan: “Cám ơn cô nương đã cứu tại hạ.”
“Không cần.” Lãnh Loan Loan nói, “Ta nói rồi, ta không cố ý cứu ngươi.” Cùng lắm chỉ là vô tình.
“Không biết tôn tính đại danh các hạ?” Hiên Viên Dạ nhìn chăm chú vào nam tử, đôi mắt thâm thúy có hàm ý người bên ngoài không thể hiểu. Hắn không biết nam tử này rốt cục có thân phận gì, nhưng là tuyệt không dễ dàng tha thứ người nào đụng vào Loan Loan.
“Tại hạ là Đông…” Nam tử vừa muốn nói ra cái gì, đột nhiên nín lại. Vẻ mặt trở nên ưu sầu, hình như có điều khó nói.
“Thân phận của công tử không tiện nói với chúng ta sao?” Vạn Oánh Chiêu nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Nam tử nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lãnh Loan Loan. Ánh mắt nàng thờ ơ, giống như cũng không hiếu kì gì cả. Nhưng trong lòng hắn lại căng thẳng, muốn nói thân phận cho nàng. Coi như là báo đáp ân cứu mạng của nàng.
“Tại hạ Đông Phương Triết.”
“Đông Phương Triết?” Dạ Thần nhìn hắn một cái “Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo sao?”
“Đúng.” Đông Phương Triết gật đầu, “Ta là Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo, nhưng không còn là Đông Phương Triết trước kia.” Nhớ tới việc phụ thân đột nhiên tạ thế, hắn còn chưa kịp tra hung thủ chân chính, lại bị người mình tin tưởng nhất phản bội, chẳng những Đông Phương Bảo khó giữ được, ngay cả bà nội cùng Nhị nương cũng thay nhau từ trần. Nay chỉ còn lại một mình hắn cô độc để sinh tồn. Còn Chu Nghiêm Chính vì lo sau này hắn sẽ tìm về báo thù, đoạt lại Đông Phương Bảo, nên sau khi đuổi hắn đi ngầm phái tới vô số sát thủ đuổi giết. Cũng may võ công hắn không quá kém, cũng không bị thương gì, là do bất ngờ đột ngột nên mới ngã xuống vách núi, cuối cùng cảm lạnh tránh vào trong miếu thờ. Cũng may khi thần trí hỗn loạn thì được Lãnh Loan Loan cứu. Có lẽ là ông trời không tuyệt đường của hắn, cho hắn giữ lại cái mạng này để báo thù.
Ánh mắt mê hoặc nguy hiểm, Chu Nghiêm Chính, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
“Đông Phương Bảo đổi chủ.” Lãnh Loan Loan nhàn nhạt nói, chuyện này gần đây chấn động giang hồ. Ánh mắt thờ ơ nhìn quét qua vẻ mặt bi thương của Đông Phương Triết, nàng nhớ tới cuộc đối thoại với Vạn Oánh Chiêu.
“Đúng.” Đông Phương Triết cắn răng, “Bởi vì nội gian.”
Vạn Oánh Chiêu nhìn vẻ mặt Đông Phương Triết, nhớ tới chuyện cũ của mình, có loại cảm giác đồng bệnh tương liên nảy sinh.
“Chủ tử, chúng ta giúp hắn báo thù đi.”
Mọi người nhìn lướt qua Vạn Oánh Chiêu, ngay cả Đông Phương Triết cũng nhịn không được nhìn nàng. Không ngờ cô gái này lại lên tiếng nhờ họ giúp mình báo thù, nhưng bọn họ có thể sao? Hắn đưa mắt nhìn Lãnh Loan Loan, không biết vì sao trong lòng hắn có một nỗi niềm chờ đợi.
Hiên Viên Dạ, Dạ Thần đều nhíu mi, chuyện của Vạn Oánh Chiêu còn chưa giải quyết xong, chẳng lẽ ngay cả chuyện của Đông Phương Triết cũng muốn quản sao?
“Chủ tử, thế nào?” Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo khẩn cầu. Nàng hiểu được nỗi đau người thân bị hại chết, báo thù là lý do sinh tồn, là hy vọng sống duy nhất của họ.
“Ta sẽ suy nghĩ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...