“Nếu không thả thì như thế nào?”
Giọng nói thờ ơ vang lên, Lãnh Loan Loan đứng lên, bàn tay mềm đưa tay lấy áo choàng màu đỏ một bên khoác ở trên người. Dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm vài phần thần bí.
Tặc nữ trừng mắt nhìn nàng, hận không thể rạch nát khuôn mặt câu lòng người kia. Ngọn lửa đố kỵ hiện ra nơi đáy mắt, dựa vào cái gì mà nữ nhân có dung nhan mĩ miều như thế? Hơn nữa xem cử chỉ, cách ăn mặc của ả, nhất định là thiên kim nhà giàu. Không có thiên lý, vì sao những gì tốt nhất đều là của ả, ngay cả ba nam nhân mình nhìn trúng cũng là thuộc hạ của ả…
“Không thả, ta sẽ cho rạch khuôn mặt trắng noãn của nha đầu một đao.” Tặc nữ hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu, nha đầu này tuy không xinh đẹp như nữ tử kia, nhưng nhìn nàng khả ái linh động, ả thấy chán ghét. Hơn nữa cặp mắt trong suốt như nước suối nhìn thẳng. Dường như có thể lột trần tất cả âm u nơi đáy lòng ả, thật là đáng sợ.
“Đúng, thả người của ta ra. Bằng không, đao của ta sẽ không lưu tình.”
Hái hoa tặc biết rõ lần này là gặp hạn, nhưng cũng không chịu dễ dàng nhận thua. Một tay bóp cổ Tiểu Chiêu, tay kia lấy ra dao găm bên người. Đổi tay, dùng chủy thủ dao động trên mặt Tiểu Chiêu.
Tiểu Chiêu chỉ cảm thấy trên mặt một lạnh như băng, hàn khí chui vào từ lòng bàn chân. Nhưng nàng không lên tiếng, chỉ mím môi, mặc kệ hái hoa tặc kèm hai bên mình, nàng tin chủ tử nhất định sẽ cứu mình.
“Được, chúng ta thử một lần xem mặt ngươi và mặt Tiểu Chiêu ai sớm bị vẽ hoa hơn.”
Lãnh Loan Loan đột nhiên nở nụ cười, rõ ràng đẹp như xuân hoa, vô cùng rực rỡ, lại làm hai kẻ hái hoa tặc kìm lòng không được rùng mình một cái, một nỗi sợ hãi thật sâu toát ra.
“Ngươi, ngươi…” Nữ tặc thấy vẻ thờ ơ ấy, sợ tới mức không nói nên lời.
Nam hái hoa tặc vẫn giữ chủy thủ nay cũng hơi run run, thiếu chút nữa lưu lại dấu vết trên mặt Tiểu Chiêu.
Ánh mắt Dạ Hồn, Dạ Mị lạnh lùng, dám uy hiếp bọn họ, thật sự muốn chết. Dùng chút lực siết chặt dây trói nữ tặc, nữ tặc liền cảm thấy xương cốt đều như đã bị nghiền nát.
“A!!!”
Ả kêu thảm thiết một tiếng, khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp trắng bệch. Mồ hôi lạnh chảy ra từ trán, dưới ngọn đèn mông lung rõ ràng có thể thấy được.
“Ngươi, ngươi mau thả nàng.”
Hái hoa tặc thấy nữ tặc kêu thảm thiết, trong lòng run lên. Hắn xuất hiện suy nghĩ bỏ Tiểu Chiêu để chạy trốn, đơn giản là hiện tại hắn đã biết, mấy người này không đơn giản, chỉ sợ nếu hắn không chạy, sẽ mất cả mạng.
“Không phải đang diễn kịch khoa chân múa tay sao?”
Lãnh Loan Loan cười lạnh, đi đến trước mặt bọn họ. Áo ngoài lửa đỏ dài, tóc như thác dài đến thắt lưng. Hai bên má, vài sợi tóc bướng bỉnh tung bay. Bước đi nhẹ nhàng, tựa như cánh hoa mai.
“Nhanh như vậy đã nhận thua sao?” Người của nàng cũng dám chạm đến, thật sự muốn chết.
Rõ ràng mỗi một bước đi của nàng đều như bước đi của tiên tử, nhưng hai tên hái hoa đạo tặc đều cảm giác theo sự đến gần của nàng, một khí thế cường đại đổ xuống từ trên trời, làm bọn hắn thiếu chút nữa không thể hô hấp.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Hái hoa tặc nhận thua, nữ nhân này căn bản không phải tiên nữ, nàng là yêu nữ, một yêu có được vẻ ngoài phiêu dật tuyệt mỹ của tiên nữ, lại có khí thế bức làm người ta sợ hãi, không thể dò xét được suy nghĩ của nàng.
“Ta ư?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, vươn tay ra trước ngọn đèn. Móng tay trơn bóng thon dài dưới ngọn đèn mờ nhạt lại có vẻ khủng bố dị thường, ánh mắt hái hoa tặc nhìn chằm chằm vào tay nàng, không dám động thủ.
Đột nhiên, Lãnh Loan Loan liếc mắt một cái. Hai người chỉ cảm thấy một ánh sáng bạc hiện lên, Tiểu Chiêu vốn đang bị nam tặc bắt lấy thì nay đứng ở bên người Dạ Thần, mà lớp mặt nạ của nam hái hoa tặc bị kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch.
“Dâm thư sinh.”
Dạ Mị nhìn thấy khuôn mặt thật của hái hoa tặc thì hô lên một tiếng, dường như cũng không kinh ngạc. Hắn vừa nói, đám người Lãnh Loan Loan cũng hiểu được thân phận hái hoa tặc. Bọn chúng vốn là xú danh uyên ương dâm đ*o trên giang hồ, nam tử gọi là ‘Dâm thư sinh’, chuyên môn xuống tay với nữ tử có nhan sắc. Dù là bình dân hay thiên kim nhà giàu, chỉ cần bị hắn nhìn trúng, sẽ không chạy thoát khỏi ma chưởng. Nữ tử gọi là ‘Dâm nương’, nghe nói ả quyến rũ xinh đẹp, biết cách câu dẫn nam nhân.Namnhân bị ả nhìn trúng, có thể câu dẫn, ả liền câu dẫn, nếu không được liền dùng thủ đoạn với hắn. Hai người này vốn ai làm việc đấy không chút nào tương quan, nhưng một ngày vừa mắt nhau, cùng nhau, từ nay về sau hợp thành uyên ương dâm đ*o khiến nam hay nữ nghe thấy đều phải biến sắc.
“Tính ngươi có kiến thức.” Hái hoa tặc gặp thấy Dạ Mị biết thân phận mình, cũng không tiếp tục ngụy trang nữa.
“Uyên ương dâm đ*o trên giang hồ bất quá cũng chỉ được như thế.” Dạ Hồn lạnh lùng cười nhạo.
“Các ngươi muốn thế nào?” Bị đâm trúng chỗ đau, Dâm thư sinh oán hận mở miệng. Tính hắn xui xẻo, không nghĩ tới lại rơi vào tay mấy người này.
“Muốn giết, muốn chém, tùy các ngươi.” Dâm nương cũng cứng đầu cứng cổ, lạnh lùng nói.
“Nghe nói khinh công các ngươi tốt lắm?” Lãnh Loan Loan không chút để ý mở miệng, ánh mắt thờ ơ nhìn hai người một cái.
“…”
Hai người không nói lời nào, cảnh giác nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Nữ nhân này, rõ ràng có dung nhan như thiên tiên, lại tâm địa độc ác như thế.
“Nếu không còn chân, các ngươi còn muốn trốn đi đâu?” Lạnh lùng tà tứ cười, giống như từ thiên sứ biến thành ác ma. Nàng nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt dưới ngọn đèn mờ nhạt lý trở nên mơ hồ, làm người ta không thể nắm lấy.
“Ngươi….”
Hai dâm đ*o trăm miệng một lời, cả người run run. Giống như như rơi vào hầm băng vạn năm, tất cả cảm giác đều bị đông lại. Lớn mắt trừng trừng như mắt trâu, nhìn nữ tử xinh đẹp như thiên tiên này. Nàng, nàng căn bản không phải người, nàng là yêu nữ…
Lãnh Loan Loan nhướn mày, bình tĩnh thưởng thức sự sợ hãi của hai người. Tốt, hiện tại đã biết sợ hãi. Nhưng khi bọn chúng làm chuyện ác, có từng nghĩ tới tâm tình nam nữ từng bị chúng lăng nhục hay không? Nữ tử đã mất trinh tiết ở cổ đại căn bản không thể sinh tồn nữa. Đối với kẻ dâm đ*o trên tay không biết nhiễm bao nhiêu máu tươi của nữ tử, nếu nương tay với chúng, là gián tiếp giết chết các nữ tử vô tội. Những hành động như vậy đối với hiếp dâm ở hiện đại, bạo vị thiếu nữ thành niên có gì khác nhau?
Gió thổi, đèn đuốc lay động, nửa sáng nửa tối.
Lãnh Loan Loan nhớ tới năm mình mười lăm tuổi, chính mắt thấy một cái bé gái mười hai tuổi bị vài tên lực lưỡng say rượu mạnh mẽ kéo vào chuyện đen tối. Nếu khi đó cô gái đó không gặp mình, chỉ sợ kết cục thê thảm vô cùng. Cho dù cuối cùng nàng được cứu vớt, nhưng bóng ma dơ bẩn ấy lại ám ảnh vĩnh viễn trong lòng.
Mí mắt bỗng nhiên buông xuống, lạnh lùng mở miệng:
“Đánh gãy hai chân, rạch gân tay.” Kẻ xấu phải bị trừng phạt. Nàng cũng không cho rằng qua vài năm, kẻ xấu sẽ cải tạo thành người tốt. Hoặc đó chỉ là lừa gạt ánh mắt đại chúng, khi tất yếu, lấy bạo trì bạo mới là biện pháp tốt nhất.
“A!!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...