“Hoàng Hậu nương nương, giá lâm.”
Giọng nói kéo dài vang lên, thân ảnh Lãnh Loan Loan đã xuất hiện ở Ngự Thư Phòng.
“Loan Loan, sao nàng lại tới đây?
Hiên Viên Dạ ngẩng đầu từ một đống tấu chương, ánh mắt thâm thúy nhìn nữ tử thân mặc quần áo phiêu dật nguyệt nha cẩm bào thêu hoa mai. Đôi mắt hơi mỏi mệt đảo qua nàng, buông tấu chương, ôn nhu nhìn nàng.
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hiên Viên Dạ, lại nhìn hắn mặc xiêm y giống hôm qua, cuối cùng ánh mắt dừng ở một đống tấu sớ như một ngọn núi ở trên bàn. Đôi mi thanh tú nhíu nhíu, chẳng lẽ nam nhân này cả đêm không nghỉ ngơi sao?
“Namnhân, đừng có khiến mình già hơn nữa. Ngươi lớn hơn ta mười một tuổi rồi, cẩn thận về sau ta không cần ngươi nữa.” Lãnh Loan Loan đi lên trước, ngẩng đầu lạnh lùng nói với Hiên Viên Dạ. Chết tiệt, hóa ra dám giấu nàng cả đêm không ngủ. Không biết là không ngủ thì không tốt với sức khỏe sao? Quả thực là đang tiêu hao sinh mệnh.
Hiên Viên Dạ vươn tay ôm lấy Lãnh Loan Loan kéo ngồi lên trên đùi, khẽ nhếch môi, một ý cười ấm áp nở rộ. Tuy rằng lời của Lãnh Loan Loan nhìn như lạnh lẽo khó nghe, giống như đang cười hắn già. Nhưng hắn hiểu đây là sự quan tâm của nàng với mình, tiểu nữ lãnh ngạo này chỉ là cố tình dùng khẩu khí không được tự nhiên nói ra thôi.
“Còn cười?” Lãnh Loan Loan nhìn khóe miệng Hiên Viên Dạ, tức giận liếc mắt, nhìn tấu chương trên bàn là các vấn đề sau khi tứ quốc thống nhất. Tùy tay lấy một quyển sổ con nhìn vài lần, đám thần tử này thật đúng là giá áo túi cơm, đụng phải cái gì cũng xin chỉ thị, bọn họ làm ăn kiểu gì không biết? Thành phần tri thức chỉ biết nhận lộc quốc gia sao?Namnhân này cũng thật là, bồi dưỡng nhiều người ‘tài’ như vậy để làm gì? Chính là để dùng, vì chia sẻ cho hắn, hóa ra lại toàn không dùng được.
“Bịch…”
Nàng quăng tấu chương lại mặt bàn, hướng ra ngoài hô: “Hứa công công, vào đi.”
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.” Hứa Mậu đi đến, quỳ xuống.
“Hứa công công, chuẩn bị nước tắm, đồ ăn sáng cho Hoàng Thượng, sau đó truyền chỉ, triệu bách quan tiến cung yết kiến.” Lãnh Loan Loan thản nhiên giao việc.
“Nô tài tuân chỉ.” Hứa Mậu rời đi.
“Loan Loan triệu bách quan tiến cung làm gì?” Hiên Viên Dạ vuốt ve sợi tóc mềm mại của Lãnh Loan Loan, ngửi hương thơm phát ra từ nó, thuận miệng hỏi.
“Xử lý chuyện này cho ngươi đó.” Lãnh Loan Loan thể hiện một ánh mắt xem thường, chỉ vào đống tấu chương trên bàn, mở miệng, “Ngươi có biết hay không, có câu gọi là ‘phải dùng bằng hết’, triều đình nuôi quan viên không phải cả ngày chỉ biết thúc ngựa xu nịnh, chỉ biết là một đám phế vật không giải quyết được vấn đề gì, mà là muốn cho bọn họ phân ưu giải nạn với Hoàng đế ngươi, đền đáp triều đình.”
Hiên Viên Dạ dừng động tác vuốt tóc, hắn tự nhiên có nghĩ đến chuyện này. Nhưng những người này thế nào trong lòng hắn tính rõ, sao dám đem chuyện giao cho bọn họ đi làm?
Lãnh Loan Loan giống như cảm giác được suy nghĩ từ sự trầm mặc của Hiên Viên Dạ, quay lại vỗ ngực của hắn.
“Đem chuyện giao cho bọn họ đương nhiên là không đáng tin, chúng ta có thể giám sát. Triều đình không phải phân hai phái sao? Ai cũng thấy đối phương không vừa mắt, chúng ta để bọn họ dò xét lẫn nhau. Đương nhiên không cho bọn họ hãm hại nhau, chúng ta có thể định ra một ít quy tắc đặc biệt.”
Hiên Viên Dạ hiểu được, nhịn không được ôm chặt Lãnh Loan Loan. Tiểu nữ này thật sự là bảo bối, làm cho hắn càng ngày càng thích.
“Ọc ọc…”
Tiếng bụng réo vang lên, Hiên Viên Dạ có chút xấu hổ. Không nghĩ tới trước mặt người yêu lộ ra chỗ thất lễ.
“Còn không mau đi rửa mặt chải đầu, dùng bữa.” Lãnh Loan Loan không cảm thấy có gì đáng xấu hổ, đói bụng thì kêu thôi. Thân ảnh xinh đẹp nhảy xuống, giúp Hiên Viên Dạ đi đến.
Hiên Viên Dạ lại quay người, cùng nàng đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ, Hiên Viên Dạ một thân sạch sẽ, rượu cơm đầy đủ nắm tay Lãnh Loan Loan trở lại.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, các vị đại nhân đã chờ ở Nghị Sự sảnh.” Tiểu thái giám đi vào, bẩm báo nói.
“Được.” Hiên Viên Dạ gật đầu, cùng Lãnh Loan Loan đi đến Nghị Sự sảnh.
Nghị Sự sảnh
Bách quan đứng ở hai bên, bàn tán.
“Hoàng Thượng không phải nói hôm nay miễn thượng triều sao? Sao lại triệu mọi người tiến cung?” Quan viên A hỏi.
“Ai biết được?” Quan viên B lắc đầu, xoay người mang theo nụ cười giả tạo hỏi Lãnh Bùi Viễn. “Tướng quân, người biết Hoàng Thượng triệu mọi người đến có chuyện gì hay không?”
Lãnh Bùi Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Sao bản Tướng quân biết được?”
“Hắc, Tướng quân người chẳng những là quốc trượng, trước đó vài ngày còn cưới Bắc Bang công chúa, chẳng lẽ Hoàng Thượng có việc lại giấu người sao?”
Đám quan viên vừa nghe, cũng nghĩ như vậy. Hoàng Thượng sủng ái Hoàng Hậu như thế, Lãnh Tướng quân thân là quốc trượng tự nhiên không phải người ngoài, sao hắn lại không biết? Đều bán tín bán nghi nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cố ý không nói?
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm.” Đột nhiên, giọng nói của thái giám khiến chúng quan giật mình, đều đều đứng về chỗ, sắc mặt nghiêm túc.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương”. Hô liên tiếp.
“Bình thân.” Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan ngồi chung ở phía trên, thản nhiên nói.
“Không biết Hoàng Thượng chiêu chúng thần đến có chuyện gì?” Tể tướng Lâm Kế Tục tay cầm gián thiếp, đi ra.
“Lâm Tể tướng, không biết đối với chuyện tứ quốc thống nhất thấy thế nào?” Hiên Viên Dạ hỏi.
“Tứ quốc thống nhất chính là lòng dân mong muốn, tự nhiên có lợi cho dân chúng.” Lâm Kế Tục khom người cung kính đáp.
“Đã có lợi cho dân chúng, tin rằng mọi người khẳng định nguyện ý cống hiến vì dân chúng?” Hiên Viên Dạ nhướn mi, hỏi.
“Thần nguyện mưu cầu phúc lợi cho dân chúng, cúc cung tận tụy, đến chết không thôi.” Lâm Kế Tục cùng bách quan đồng thời quỳ xuống, cùng hô.
“Tốt lắm.” Hiên Viên Dạ gật đầu, hắn đang chờ những lời này.
“Cái gọi là ‘nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một ngày’, hiện tại Thiên hạ bắt đầu thống nhất, còn rất nhiều chỗ cần các vị ái khanh. Trẫm quyết định thành lập Tam Nghị Tổ, tấu chương từ các nơi đến lần thứ nhất để ở tổ thứ nhất, sau đó mới giao cho tổ thứ hai, cuối cùng mới qua tổt thứ ba giao cho Trẫm quyết định cuối cùng. Mà Tam Nghị Tổ này giao cho Tể tướng cùng Lãnh Tướng quân cùng đề cử người đảm nhiệm, giám sát lẫn nhau, nếu phát hiện có quan viên nào dám bỏ rơi nhiệm vụ hoặc là ngầm dùng thủ đoạn đùa giỡn, Trẫm tuyệt không tha.” Giọng nói cứ từ từ trầm thấp, ‘rầm’ một tiếng, tay đánh ở mặt bàn, đánh nát chén trà.
Tiếng vang thanh thúy phát ra chói ta ở phòng nghị sự, như một tiếng sét đánh ở trong lòng bách quan. Bọn họ đều cúi người, không dám thở mạnh.
“Các vị đại thần hiểu rồi chứ?” Hiên Viên Dạ đảo qua mọi người, lạnh lùng hỏi.
“Thần tuân chỉ.”
“Tốt lắm.” Hiên Viên Dạ gật đầu, vừa lòng với câu trả lời của bọn họ.
Lãnh Loan Loan cũng nhíu mày, tốt lắm. Kể từ nay, nam nhân tự nhiên sẽ không mệt mỏi như vậy nữa. Tuy nhiên, có chút tò mò, nam nhân nghe được mình nói tuổi tác bọn họ chênh lệch như thế, nếu về sau không cần hắn, trong lòng có chút bối rối?
“Lâm Tể tướng, Lãnh Tướng quân, các ngươi đi xuống nghĩ danh sách rồi mang trình cho Trẫm. Hôm nay đến đây thôi.” Phất phất tay, hắn cũng nên đi hầu chuyện Loan Loan.
“Khoan đã…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...