Chín Chương Thành Thơ

Húc Húc?

Cách xưng hô này sao nghe thân mật thế, Đường Ngộ không thích.

Diệp Già Lam gọi anh thân mật như vậy rất ít, từ sau khi chia tay thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại hay rồi, cô há mồm ngậm miệng đã gọi tên con trai khác là “Húc Húc”.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ cô gọi vô cùng quen thuộc kia, rõ ràng là thường xuyên gọi như vậy.

Mày anh nhăn càng chặt, giọng có vẻ hơi nhanh hơn một chút: “Em gọi tên đó là gì?”

“Húc Húc á……”

Dừng vài giây, Diệp Già Lam bừng tỉnh lại “Nga” một tiếng, “Em trai em.”

Đường Ngộ lại hỏi: “Em trai nào?”

“……”

Diệp Già Lam cảm thấy Đường Ngộ bị ngu người luôn rồi.

Cô cười cười, ôm anh chặt hơn, “Anh đoán đi.”

Đường Ngộ hơi kéo tay cô rời eo, “Anh không đoán.”

Đang nói, cửa thang máy trước mặt đã mở ra.

Người bên trong vốn dĩ muốn ra, vừa thấy dáng vẻ hai người bọn họ ở bên ngoài, cơ hồ đều theo bản năng lui lại, người bên trong ấn giữ nút mở, “Cái kia…… Hai người có muốn vào không?”


Rạp chiếu phim ở lầu bốn.

Lúc hai người đến chờ thang máy, số vẫn hiện ở tầng 23, trong thời gian chạy xuống không tránh được phải dừng lại mấy bận, Diệp Già Lam không ngờ sẽ nhanh tới lầu bốn như vậy, người kia vừa nhắc nhở, vội vàng thu tay về. Cô dịch sang bên cạnh nửa bước, sau đó mới vào thang máy, cảm ơn người lạ đã giữ hộ nút.

Đường Ngộ cũng nhấc chân theo vào.

Thang máy lúc này cũng chỉ còn hai người, Diệp Già Lam thấy không ai vào nữa, ấn nút đóng cửa.

Chờ cửa thang máy khép lại, trong thang máy cũng chỉ còn lại tiếng quảng cáo phát ra từ màn hình nhỏ bên vách tường trái.

Diệp Già Lam nhìn quảng cáo, sau đó lại quay đầu, trộm ngắm người đàn ông đứng bên tay phải.

Đường Ngộ đang cúi đầu xem di động.

Tầm mắt Diệp Già Lam dừng trên mặt anh vài giây, vừa muốn chuyển xuống đã nghe anh nói: “Đừng nhìn anh như thế.”

Đường Ngộ nâng mắt.

Diệp Già Lam theo bản năng tránh mắt đi, hai cánh cửa trước của thang máy in rõ bóng hai người.

Cô chờ Đường Ngộ nói tiếp.

Nhưng không đợi anh lại mở miệng, thang máy đã tới tầng một, cửa vừa mở ra, bên ngoài đã thấy một đống người đang đứng.

Khóe môi Diệp Già Lam nhẹ nhàng nâng lên, cô đoán nếu không có người, câu tiếp theo của Đường Ngộ nói không chừng sẽ là “Anh đẹp không?”.

Suy đoán này căn bản không thể nào chứng thực được.

Đường Ngộ cất di động, nhấc chân muốn đi ra ngoài, mới vừa đi được nửa bước, nhóm người đang đứng bên người chờ thang máy định tiến vào đã dừng lại, anh dắt tay Diệp Già Lam cùng ra khỏi thang máy.

Diệp Già Lam an tĩnh đi theo phía sau anh.

Cô đang nghĩ lúc nào thì giải thích rõ chuyện của Húc Húc, “Ngộ Ngộ……”

Mới vừa mở miệng, giọng phiêu lãng trong không trung, người đàn ông cách nửa bước đi phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó buông ra cô tay.

Độ ấm trên tay Diệp Già Lam biến mất, lập tức cũng không còn cảm giác an toàn nữa.

Cô cho rằng lần này Đường Ngộ thật sự tức giận rồi, không hiểu sao cực kì hoảng hốt, há miệng thở dốc muốn nói một câu, nhưng chỉ một giây ấy, giọng như bị bông chặn lại không thể phát ra tiếng.

Diệp Già Lam khẽ nâng môi, mãi đến khi người nọ xoay người lại, cô mới miễn cưỡng có thể phát ra tiếng: “Húc Húc, thằng bé……”

Là em trai em.

Nhưng căn bản không đợi cô nói xong, Đường Ngộ đã quét mắt qua.

Ánh mắt lạnh nhạt, nhưng rõ ràng mang theo nửa phần ủy khuất cùng bi thương.


Diệp Già Lam sợ nhất là thấy anh như vậy, lòng mềm nhũn, rối tinh rối mù, sau đó cô vẫn chưa nói tiếp, Đường Ngộ đã giơ tay, kéo khăn quàng cổ của cô nên tận mũi, rồi nhẹ nhàng kéo chặt.

Đường Ngộ lạnh nhạt nói: “Đừng nói tới gã đó.”

Diệp Già Lam chớp chớp mắt, cô không thể ngẩng đầu, nên lúc muốn nhìn vào mắt anh thì phải nâng mắt lên.

Từ góc độ này mà nhìn, thì rất dễ khiến người ta cảm thấy cô thực đáng yêu.

Diệp Già Lam thật vất vả suy tư một hồi, vì thế còn cố tình kéo giọng mềm thiệt mềm, “Diệp Minh Húc, anh quên rồi sao…… nó là em trai ruột của em.”

Đường Ngộ: “……”

Đúng là anh quên thật, hơn nữa, đã qua một ngày rồi cũng không nhớ nổi.

Ghen quả nhiên khiến IQ của người ta tụt dốc.

Hôm nay, Đường Ngộ chỉ nhớ, đó là một tên nhóc, Diệp Già Lam còn tự tay gọt táo cho nó, còn việc khác, anh căn bản không có tâm trạng mà suy với chả nghĩ.

Khóe mắt anh hơi hơi nheo lại, sau khi chỉnh khăn quàng cổ cẩn thận cho Diệp Già Lam xong mới thu tay: “Em trai cũng không được.”

Giọng anh thấp mà nhẹ, lông mi hơi rũ, tầm mắt vừa vặn dừng trên khăn quàng cổ màu trắng gạo vừa chỉnh lại cho Diệp Già Lam, tạm dừng vài giây, anh mới nâng mắt nhìn cô.

“Còn có,” Đường Ngộ cô một đôi mắt đào hoa vô cùng dịu dàng, đặc biệt lúc này ánh mắt anh chuyên chú, hơi hơi cúi đầu nhìn thẳng vào cô, bốn mắt nhìn nhau vài giây, anh mím môi khẽ cười, “Về sau lúc ở bên ngoài, đừng nhìn anh như vậy.”

Cảm xúc của anh chuyển biến có chút nhanh quá, làm Diệp Già Lam bất ngờ, cô khó hiểu nhìn anh: “Sao cơ?”

TPMedia

“Em biết mà, tự chủ của anh rất kém.”

Anh lại ghé sát hơn một chút, khẽ thổi hơi, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Sẽ rất muốn em.”

“……”


Giọng anh không lớn, lại cố tình ghé vào tai Diệp Già Lam nói, nên căn bản người khác không nghe được.

Nhưng Diệp Già Lam vẫn không yên tâm, cô giống y ăn trộm, mắt lung lay đảo loạn một vòng, xác định không ai nhìn về phía bọn họ mới duỗi đẩy anh ra, “Hiện tại đang ở nơi công cộng đó.”

Ngụ ý, không thể tùy tiện xằng bậy đâu.

Đường Ngộ biết cô da mặt mỏng, cũng không dám xằng bậy, cô vừa đẩy nhẹ là tự giác tách ra nửa bước.

Sau khi xác định Diệp Già Lam đã được kín mít, anh mới dắt tay cô ra trung tâm thương mại ở lầu một.

Đã hơn 10 giờ tối, đúng vào thời gian rực rỡ nhất của buổi đêm.

Cuối năm đã gần đến, trên đường phố khắp nơi giăng đèn kết hoa, tuy rằng không sáng như ban ngày, nhưng cũng y như một thành phố không bao giờ tối.

Diệp Già Lam tuy rằng mặc trong ba tầng ngoài ba lớp, nhưng vừa ra khỏi cửa, vẫn thiếu chút nữa bị gió lạnh thổi rụt cả cổ vào.

Cô không tự giác bắt đầu dựa vào người Đường Ngộ, dọc theo đường đi cơ hồ đều dán lên người anh.

Đường Ngộ bị cô cọ khó chịu, vài lần muốn kéo cô ra, nhưng vừa cúi đầu thấy cô đông lạnh đến mức tai đỏ lên thì lại yên lặng kéo tay cô cho vào túi.

Lúc đến là Diệp Già Lam lái xe, khi về thì Đường Ngộ trực tiếp lên ghế lái.

Diệp Già Lam đi theo phía sau anh, sau khi lên xe, mới vừa cột kỹ đai an toàn, đã nghe người đàn ông bên cạnh hỏi: “Đưa em về nhà nhé?”

Ngón tay cô kéo kéo đai an toàn, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Qua vài giây, cô mới mặt không đổi sắc đáp: “Đến nhà anh đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui