Chín Chương Thành Thơ

Bên cạnh ngẫu nhiên có nhân viên y tế vội vàng qua, tiếng người trên hành lang không lớn, nhưng tiếng bước chân lại rõ ràng.

Một tiếng lại một tiếng, tựa như dẫm lên lòng Đường Ngộ, tim anh không kìm nổi đập nhanh hơn chút, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đóng chặt.  

Đáy mắt anh lóe lên tia sáng, không lập tức đáp lời.

Dư Thu Hoa cảm thấy đứa nhỏ này lo lắng đến đần cả người ra rồi, bà lại khụ một tiếng, “Loan Loan đang ở phòng bệnh thường, bác sĩ nói có xuất huyết dưới nhện*.”

(* "mời lên hỏi google để biết thông tin cụ thể" thành phần học xã hội said)

Tuy bà không làm trong khoa giải phẫu thần kinh, nhưng đối với loại danh từ đơn giản này vẫn biết, trấn an nói: “Tuy vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, không thương tổn đến xương sọ, trước mắt cũng không thấy não có dấu hiệu hị chấn động.”

Nếu nhanh thì ngày mai có thể tỉnh rồi.

Nhưng lời này Dư Thu Hoa không nói, Đường Ngộ là người từng học, khẳng định tự rõ.

Quả nhiên, Đường Ngộ gật gật đầu.

Dư Thu Hoa an vị ngồi bên cạnh, thậm chí bà có thể nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của đứa bé này.

Đường Ngộ không lập tức đứng dậy, đầu hơi ngửa, nhẹ nhích dựa vào bên tường, một hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: “Dì Dư, cháu sẽ cẩn thận yêu cô ấy.”*

(Chả biết nói sao cho thoát ý: gốc là kiểu "cháu sẽ hảo hảo yêu cô ấy")

Cả đời này đều yêu.

Hốc mắt Dư Thu Hoa nóng lên, bà vội vàng quay đầu đi, gật gật đầu nói: “Ba cháu chắc sẽ không dễ dàng để hai đứa bên nhau đâu…… Về sau cố gắng ít đưa Loan Loan về nhà thôi, nhé.”

Lời Từ Chấn nói lúc tìm bà, bà vẫn nhớ rõ.

Nguyên nhân ông ta không đồng ý Đường Ngộ và Diệp Già Lam bên nhau cực vô lý lại ích kỷ —— chỉ đơn thuần vì Diệp Già Lam là em gái Dư Oánh, vừa thấy con bé thì sẽ nghĩ đến Dư Oánh từng bị ông ta gián tiếp hại chết của rất nhiều năm trước đây.

Cũng không khác Dư Thu Hoa lắm.

Chẳng qua Dư Thu Hoa không có tật giật mình, nghĩ cũng thông thấu, nên cho dù hiện tại trong lòng còn chút ngăn cách, nhưng sẽ không lại cản trở bọn nhỏ bên nhau.

Nhưng Từ Chấn không như thế, ông ta là tên cặn bã, trên lưng treo một mạng của thiếu nữ như hoa, không sao thản nhiên nổi.

Vì thế, vừa thấy Diệp Già Lam, ông ta sẽ cảm thấy lương tâm bất an, giống như Dư Oánh vĩnh viễn không chịu buông tha cho mình, thời thời khắc khắc đều tới nhắc nhở ông ta vậy.


Nên Từ Chấn vì không muốn thấy Diệp Già Lam, mới nghĩ mọi cách không cho Đường Ngộ bên nhau cô.

Bên phía Đường Ngộ, ông ta căn bản nói không được, nên chỉ có thể ra tay bên phía Diệp Già Lam.

Có Dư Oánh làm lý do vạn năng, Diệp Già Lam quả nhiên nhanh chóng chia tay Đường Ngộ.

Chẳng qua ông không ngờ, hai đứa còn có thể quay lại, lại còn là sau khi  Đường Ngộ về nước có hai tháng.

Lần này Từ Chấn không tìm Diệp Già Lam, mà tìm thẳng tới Dư Thu Hoa, mượn tay bà để chia tách hai đứa nhỏ.

Dư Thu Hoa sống hơn nửa đời người, trong lòng cũng như gương sáng, biết mục đích Từ Chấn tìm mình, cũng biết chuyện đời trước không nên ảnh hưởng đến đời sau, nhưng bà vẫn thuận theo ý ông ta.

Chuyện của Dư Oánh giống như một kim gỗ (???mộc mà), nghẹn ở cổ Dư Thu Hoa, nuốt không xuống, nhổ không ra, chỉ có thể đợi thời gian làm nó chậm rãi mềm xuống.

May là, này kim gỗ mềm cũng rất nhanh. 

Có thể cũng là do có vụ tai nạn xe cộ hôm nay này làm chất xúc tác, chỉ qua mấy ngày, Dư Thu Hoa tuy vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn, nhưng ít nhất sẽ không giống trước kia nữa.

Dư Oánh dù sao cũng đã mất.

Bây giờ việc duy nhất Dư Thu Hoa có thể làm, hơn nữa rất nên làm, chính là để Diệp Già Lam có thể sống vui vẻ.

Diệp Già Lam quá thích Đường Ngộ, thích đến mức nhìn người khác cũng không muốn nhìn. 

Mấy ngày nay Dư Thu Hoa không đến phòng khám, bạn bè gọi đi đánh bài cũng đều bị bà từ chối, chỉ ở nhà xem lại ảnh của hai đứa con gái bảo bối.

Xem mấy ngày, lúc xem đến ảnh Diệp Già Lam chụp thời đại học thì nhận được điện thoại của bệnh viện.

Sau đó bà ở cửa phòng phẫu thuật gặp được một Đường Ngộ như vậy.

Một Đường Ngộ trầm mặc, và yếu đuối.

Mấy năm Đường Ngộ và Diệp Già Lam bên nhau bà cũng rõ, tim bà mềm nhũn, vốn là ghét thằng bé, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, oán khí bất chợt lại tan hết.  

Dư Thu Hoa lăn lộn mấy ngày, cũng cảm thấy mệt, bà vuốt khóe mắt, “Tiểu Ngộ à.”

“Dạ,” Đường Ngộ đáp, “Dì nói đi.”

“Oánh Oánh nhất định cũng rất thích cháu.”


Lần này Đường Ngộ không lên tiếng nữa.

Dư Oánh quả thực rất thích anh.

Nên lúc ấy, khi xảy không muốn sống nữa, cũng liều mạng, đem tất cả sức lực cuối cùng cứu anh lên.

Dư Thu Hoa quay đầu nhìn anh, “Oánh Oánh khẳng định cũng muốn hai đứa hạnh phúc.”

Bà càng nói càng cảm thấy mình nói nhiều, nhưng lại không dừng được, tựa như một người sắp gả con gái cho người, không yên tâm dặn dò con rể tương lai, “Loan Loan, đứa bé này ngày thường tuy rằng ôn hòa, nhưng kỳ thật cũng là có lúc nổi tính khí lên, về sau nếu con bé chọc cháu không vui……”

“Cô ấy không trêu chọc làm cháu không vui đâu ạ.”

Chuyện Diệp Già Lam làm khiến anh không vui, hẳn cũng chỉ có việc chia tay anh mà thôi.  

Còn lại, chỉ cần Diệp Già Lam ở bên cạnh, anh sẽ không cảm thấy không vui.

“Trước kia cô ấy cũng nói với cháu rồi, khi còn nhỏ cô ấy hay chọc chị Dư Oánh không vui, chị Dư Oánh cũng sẽ không nổi giận với cô ấy,” Đường Ngộ đã đứng dậy, anh lễ phép cười với Dư Thu Hoa một cái, “Cháu cũng sẽ không nổi giận với cô ấy.”

Dừng vài giây, anh lại sửa lại nói: “Với cô ấy, cháu không nổi giận nổi.”

Dư Thu Hoa sửng sốt, sau đó mới chậm rãi nở nụ cười, “Đi xem Loan Loan đi, phòng 201.”

-

Sau khi Đường Ngộ vào phòng bệnh xem kết quả CT.

mạng nhện màng hạ khang huyết khối không nhiều lắm, những tổn thương phần đầu khác cơ bản không có.

Nhưng sáng hôm sau Diệp Già Lam vẫn không tỉnh lại.

Bác sĩ Thẩm cảm thấy vạn phần có lỗi với Đường Ngộ, vì mình truyền bá tin đồn làm cho anh ngồi chờ ở cửa phòng phẫu thuật thương tâm muốn chết hơn một giờ, trưa hôm đó bác sĩ y tá từ phòng giải phẫu đi ra đều dừng chân vài giây.

Một là vì Đường Ngộ lớn lên đẹp, còn có một nguyên nhân, là dáng vẻ anh đứng chờ ở cửa phòng giải phẫu, làm người ta cảm thấy thật không đành lòng.

Cùng ngày, đám bạn trong nhóm của bác sĩ Thẩm đều bị ảnh chụp Đường Ngộ làm náo loạn ——

Nhóm nữ bác sĩ nhóm cực kỳ hâm mộ: 【 thật hâm mộ bác sĩ Diệp quá đi, có một người bạn trai tốt như vậy. 】


Nhóm nam bác sĩ lại không giống thế, bọn họ mạch não ngắn, hơn nữa mở miệng lại đơn giản thô bạo: 【bác sĩ Đường quá đáng thương, giống như chú cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ vậy đó. 】

Cả tối bác sĩ Thẩm bác sĩ ngủ không ngủ ngon, ngày hôm sau chủ động giúp Đường Ngộ trực ban, để anh chuyên tâm ở phòng bệnh trông bạn gái.

Đến giữa trưa, nội tâm cậu ta bất an, còn đặc biệt mua cơm từ nhà ăn đưa lên phòng bệnh của Diệp Già Lam.

Trên cằm người đàn ông cơ hồ đã lún phún râu, nhưng nhìn qua cũng không lôi thôi, anh vẫn y bộ dạng quý công tử nhẹ nhàng, lịch sự cảm ơn cậu ta.

Bác sĩ Thẩm quay đầu nhìn Diệp Già Lam vẫn nhắm mắt an tĩnh ngủ trên giường, “Bác sĩ Đường, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, nói không chừng đến chiều là bác sĩ Diệp sẽ tỉnh đó.”

Đường Ngộ không nói gì, chỉ nâng môi  coi như đáp lại.

Bác sĩ Thẩm còn phải chăm hai bệnh nhân, cũng không có thời gian ở bên này lâu, không được vài phút là rời đi.

Cửa vừa đóng lại, phòng bệnh lại khôi phục vẻ an tĩnh.

Đường Ngộ duỗi tay cầm tay Diệp Già Lam đặt bên ngoài chăn, sau đó nửa người trên hơi nghiêng, cánh tay để bên mép giường, kéo tay cô nhẹ nhàng hôn xuống.

Năm phút sau, Đường Ngộ mới thả tay  Diệp Già Lam vào trong chăn, lại tinh tế rém chăn cho cô, sau mới nhấc chân ra cửa, về văn phòng.

Tuy rằng buổi sáng có bác sĩ Thẩm hỗ trợ xử lý công việc, nhưng lịch hẹn khám vẫn dài hơn 10 trang kìa.

Anh ở văn phòng cả một buổi chiều, sau khi xem xét lịch hẹn, còn phải tiếp thêm hai người nữa.

Chủ nhiệm Ngô thấy tâm trạng hai ngày nay của anh không tốt, nên dứt khoát hủy hết mấy ca phẫu thuật do anh đứng chính.  

Hủy rồi cũng không được gì nhiều, bận thì vẫn hoàn bận thôi.

Lúc hơn 6h chiều, cửa văn phòng có người gõ. 

Bác sĩ Ngưu cùng văn phòng đang chuẩn bị ra ngoài, thuận tay mở cửa ra, vừa thấy người bên ngoài, hai chữ "Xin chào" tới bên miệng lại nghẹn lại, “Mỹ nữ, lại tới tìm bác sĩ Đường à?”

Đường Ngộ nhíu nhíu mày, anh vốn đang xem ảnh chụp CT trên màn hình máy tính, nghe nói vậy mới giương mắt nhìn qua.

Phó Đồng đứng ở cửa, thân hình cô cao gầy, tay câu lấy vòng cổ thưởng thức nửa giây, “Bạn bè tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nên tôi tiện đường qua đây.”

Đường Ngộ thu hồi tầm mắt, không quan tâm cô ta.

Bác sĩ Ngưu thấy hướng gió không đúng, chạy nhanh đi.

“Đường Ngộ, buổi tối có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?”

“Không,” Đường Ngộ mím môi, anh tháo kính ra, sau đó đứng dậy, “Tôi có bạn gái rồi.”

Anh nói, hoàn toàn không cho người ta chút mặt mũi nào, nhưng cũng không có vẻ quá đường đột, “Phó tiểu thư, mong cô tự trọng.”


Khóe môi Phó Đồng giật giật, sửng sốt một hồi lâu mới lại hỏi: “Coi như là cùng bạn học cũ ăn bữa cơm cũng không được sao?”

“Không được,” Đường Ngộ đi qua bên người cô ta, sau đó lại giữ cửa mở ra, “Cô ấy sẽ không vui.”

Nói xong cũng không để ý tới Phó Đồng, anh đã ra khỏi cửa.

Tới cũng tới rồi, vất vả lắm mới đợi được ngày anh và Diệp Già Lam chia tay chia chân, Phó Đồng sao chịu từ bỏ, lập tức đi theo, “Chỉ là ăn bữa cơm, Đường Ngộ, chúng ta làm bạn học nhiều năm như thế……”

Đường Ngộ thân cao chân dài, bước chân lại rộng, Phó Đồng vừa đi vừa nói chuyện có chút mệt, cô ta nhấp nhấp miệng, dứt khoát không nói nữa, không lên tiếng đi theo anh đến khu nằm viện.

Trong phòng bệnh 201, Diệp Già Lam đã tỉnh lại.

Y tá trực vui vẻ nói chuyện với cô, “Bác sĩ Diệp, đầu chị giờ còn đau không?”

Diệp Già Lam không dám lắc đầu, nghiêng cổ nói: “Còn chút chút.”

Y tá bị động tác của cô chọc cười, vừa muốn lại mở miệng, ngoài cửa đã có giọng nữ truyền tiến vào, "uy, Đường Ngộ, cậu chờ một chút……"

Y tá nuốt nước miếng, lời vừa muốn nói hiện tại đã quên sạch.

Diệp Già Lam cau mày.

Cô nhớ rõ giọng nói này, là Phó Đồng.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hai người kia một trước một sau xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Diệp Già Lam ngẩng đầu lên nhìn, kết quả động tác có chút mạnh, mày cô nhăn càng sâu.

Cô bị thương ảnh hưởng tới đầu óc, ký ức có chút hỗn loạn, chỉ nhớ hình như Đường Ngộ vừa tới bệnh viện không lâu, trước đó còn hôn mình ở KTV.

Sau nữa, ký ức của cô đã trống rỗng, hoàn toàn không nhớ mình và Đường Ngộ đã quay lại.

Lúc này bên tai Diệp Già Lam đều là tiếng Phó Đồng mềm nhũn gọi Đường Ngộ ——

Nói cách khác gã đàn ông trước mắt kia, chân trước mới vừa hôn cô, sau lưng đã ở bên Phó Đồng rồi,.

Khóe môi cô mím chặt, vẻ mặt khó coi cũng không rõ lắm.

Ha hả.

Cái tên tra nam này!

_______

Editor: loa loa, tui có lập một page để tám chuyện lung tung, huyên thuyên về cuộc sống trong những ngày ít edit truyện. Mọi người lên với tui cho bớt quạnh quẽ nhé! Hí hí, link fb ở trên tường wattpad nhà tui nà! Đợi mọi người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui