Chín Chương Thành Thơ

Diệp Già Lam không ngồi lâu với người phụ nữ kia.

Sau khi giải thích với chị ta một vài lưu ý cần làm, hai người lại add WeChat, Diệp Già Lam ra khỏi bệnh viện.

Màn đêm buông xuống, ban đêm Bắc Thành vào cuối thu đã có khí lạnh tràn đến.

Diệp Già Lam kéo lại áo khoác, hôm nay không có sao, không khí hiếm khi được tươi mát, cô cũng không gọi xe mà đi bộ về nhà.

Con đường gần 1000 mét, đi cũng chỉ tầm mười phút.

Diệp Già Lam đi dọc theo đường ven bồn hoa, vừa đi vừa nhắn tin cho Đường Ngộ: 【 đêm nay trực ban sao? 】

Sau khi gửi tin, mãi đến khi tới cửa nhà, Diệp Già Lam cũng chưa nhận được tin rep.

Tám chín phần mười là đang trực ban.

Diệp Già Lam mở cửa đi vào, đến phòng bếp, nấu mì ăn xong đã là nửa giờ sau.

Đường Ngộ vẫn chưa rep.

Diệp Già Lam nhìn thời gian, lại chạy vào phòng bếp nấu chén mì, thêm vào một cái trứng chiên rồi cho vào hộp giữ nhiệt, lại đi bệnh viện.

Sau khi tan ca, cô cũng coi như là người nhà bác sĩ, nên có lúc cũng cần làm chút nghĩa vụ của người nhà chứ.

Vì sợ gặp gặp nhau ít nên lúc về bệnh viện Diệp Già Lam cố tình đi nhanh hơn, giảm luôn một nữa giờ đi đường.

Sau đó mới vừa vào bệnh viện, đã đụng phải người từ bên trong đi ra.

Người phụ nữ kia đi rất nhanh, thiếu chút nữa va vào vai Diệp Già Lam, may mà cô dịch nửa bước mới không bị đụng phải.

Người phụ nữ kia có vẻ cũng lười mở miệng, khinh khỉnh liếc cô một cái, vốn dĩ muốn nói gì đó, kết quả vừa thấy Diệp Già Lam, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, “Lớp trưởng a——”

Cô cố tình kéo dài ba chữ, “Ui cha, cơm này là để mình ăn hay là cho người khác ăn vậy?”

Diệp Già Lam mặc kệ cô ta, vừa muốn lách qua người cô ta đi, đã lại nghe cô ta cười phía sau lưng, “Hay là mang cho Đường Ngộ…… Đường Ngộ ăn rồi nha.”

“……”

Diệp Già Lam dừng lại, quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, “Mang cho ai liên quan đến cậu sao?”

“Không có việc gì đừng chạy bừa vào bệnh viện.”


“Cậu có ý gì?”

Phó Đồng há miệng thở dốc, còn chưa nói ra câu tiếp, ngoài cửa đã có mấy tiếng hô ầm lên, “Nhường chút, nhường chút ——”

Cô ta còn chưa quay đầu lại nhìn, cánh tay đã bị người ta kéo sang bên cạnh mấy bước, Diệp Già Lam nhíu mày, “Bệnh viện nhỏ, cậu cứ chạy loạn lên sẽ rất ngáng đường.”

“……”

Không đợi Phó Đồng phát tác, Diệp Già Lam đã buông tay cô ta ra, xoay người đi vào.

Trong thang máy một đống y bác sĩ đang nâng cáng đi vào, Diệp Già Lam cũng không vào, trực tiếp đi thang bộ lên lầu.

Cô không hay vận động, đi bốn lầu là thở không ra hơi.

Diệp Già Lam hít sâu mấy hơi, giơ tay đè trái tim đập dồn dập vì vận động mạnh, sau đó mới đi gõ cửa văn phòng Đường Ngộ.

Bên trong rất nhanh đã có người đáp: “Mời vào.”

Vừa nghe đã biết không phải Đường Ngộ.

Diệp Già Lam đẩy cửa đi vào, quả nhiên không thấy bóng dáng Đường Ngộ đâu, nhưng cạnh cửa lại có một nam bác sĩ khác đang xem lịch khám bệnh, “Bác sĩ Diệp à…… bác sĩ Đường đi kiểm tra phòng rồi.”

“Vâng, cảm ơn ạ.”

“Bác sĩ Diệp, cô cũng trực ban hôm nay à?”

“Hôm nay tôi không phải trực ban,” Diệp Già Lam giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên một chút, dù sao nam bác sĩ cũng biết quan hệ của bọn họ, cô cũng không giấu giếm gì, cười giải thích, “Này xem như…… Thăm ban đi?”

Nam bác sĩ phụt cười, “Hâm mộ chết bác sĩ Đường rồi”

“Bác sĩ Diệp,” ánh mắt người đàn ông sáng lên, “Cô không biết chúng tôi hâm mộ bác sĩ Đường nhiều thế nào đâu”

Bọn họ hâm mộ Đường Ngộ, Hứa Luyến cũng hâm mộ cô kìa.

Diệp Già Lam cũng không nhiều lời, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn Đường Ngộ, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, “Bác sĩ Ngưu, Đường Ngộ ăn cơm tối chưa?”

“Vẫn chưa, còn không phải đang đợi kiểm tra xong mới đi ăn sao?”

“Vừa rồi có người khác tới tìm anh ấy không?”

“Oa, bác sĩ Diệp, này xem là cô đang điều tra à?”


Diệp Già Lam nhấp môi cười, “Cứ coi là thế đi.”

“Mỹ nữ tới bệnh viện lần trước vừa rồi có tới một lần, cũng mang cơm qua, nhưng bác sĩ Đường nói với cô ấy là ăn rồi, cô ấy chỉ có thể cầm cơm về thôi.”

Diệp Già Lam gật gật đầu, cô bò lên bàn đợi người về, tùy tiện lật lật chồng lịch khám bệnh bên cạnh, lúc nhìn thấy tin cô bé con kia mới nhớ tới xem WeChat.

Số người liên lạc trong di động của cô không nhiều lắm, phần lớn đều là đồng nghiệp.

Đều là bác sĩ giống nhau nên tương đối bân rộn, lúc này người hoạt động trong vòng bạn bè không nhiều, vừa vào là thấy, không lướt mấy cái đã tìm được liên hệ của mẹ cô bé kia.

Diệp Già Lam click vào vào, nói tên, sau đó lại không chạy tới xem tiền trong thẻ ngân hàng.

Còn hơn tám nghìn.

Cô quyên năm nghìn tệ, sau đó lại share ra vòng bạn bè, “Bác sĩ Ngưu.”

“A?”

Diệp Già Lam thấy cậu ta cũng đang xem di động, nên rất uyển chuyển nhắc nhở, “Anh xem bài post mới trong vòng bạn bè đi.”

Bác sĩ Ngưu click vào xem, lại thấy tên người để ủng hộ, “Chính là cô bé bị u tủy kia?”

“Đúng vậy.”

Bác sĩ Ngưu quyên mấy trăm đồng, “Đêm nay bác sĩ Đường chủ yếu là đi kiểm tra phòng bệnh này.”

Diệp Già Lam gật gật đầu, không nói nữa, cô lại xoát lại vòng bạn bè một lần.

Sau khi làm xong, cô thấy bài share của Dư Thu Hoa —— “Phụ nữ từ hai mươi tuổi trở nên vẫn còn độc thân có tốt không?”

……

Cô click mở khung chat với Dư Thu Hoa, sau đó gửi một tin: 【 mẹ, một tin tốt một tin xấu. 】

【 tin tốt. 】

【 còn tìm được bạn trai rồi. 】

【 Tốt, tin xấu không cần nói nữa, mẹ tuổi lớn rồi, trái tim chịu không nổi kích thích. 】


Diệp Già Lam dừng tay, cuối cùng cũng không nói chuyện qua lại với Đường Ngộ nữa.

Cô xóa từng chữ một, còn chưa xóa xong, Dư Thu Hoa đã hỏi: 【 khi nào mang về nhà cho mẹ gặp? 】

【 quá một thời gian nữa đi ạ, gần đây anh ấy bận quá. 】

Hai mẹ con lại hàn huyên vài câu, 8 giờ rưỡi, Dư Thu Hoa kết thúc cuộc nói chuyện: 【 Tối không trực thì nghỉ ngơi sớm một chút, em phải đi xem 《 Đại chiến mẹ chồng nàng dâu》đây. 】

《 Đại chiến mẹ chồng nàng dâu 》, là bộ phim gia đình chiếu lúc 8 giờ.

Diệp Già Lam không quấy rầy mẹ xem TV, ghé lên bàn nghỉ ngơi một lát.

Qua tầm mười lăm phút, Diệp Già Lam mơ hồ nghe được tiếng mở cửa.

Cô ngủ không sâu, nhưng cũng không định mở mắt ra ngay, chỉ có mi mắt khẽ run.

Lúc Đường Ngộ vào cửa vốn dĩ không có biểu cảm gì, vừa thấy Diệp Già Lam đang ghé lên bàn làm việc của anh ngủ lại cong cong khóe môi, “Cô ấy đến khi nào vậy?”

Anh ép giọng rất nhẹ, bác sĩ Ngưu lát sau mới phản ứng được là anh đang nói chuyện với mình, mỉm cười đáp “Tầm một giờ rồi.”

Đường Ngộ đến bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, rồi cầm áo khoác của mình khoác lên vai Diệp Già Lam.

Bác sĩ Ngưu nhỏ giọng hỏi, “Tình huống của cô bé kia thế nào?”

“Chẳng ra gì, mấy ngày nay không ăn gì, nôn rất nghiêm trọng.”

Khối u đè nặng, đau đầu đến hận không thể đâm vào tường, tiêm vào ít thuốc ngủ mới có thể đi ngủ.

Đường Ngộ cởi áo blouse trắng ra, “Có thể phải đẩy phẫu thuật lên thứ tư.”

Bác sĩ Ngưu nhìn chằm chằm động tác nhìn cởi áo của anh, từ đầu đến cuối, nhìn đến giày anh thì mức thiếu chút nữa kêu lên, may mà đúng lúc chú ý tới Diệp Già Lam còn ngủ bên cạnh mới nhanh tay che miệng, “Giày cậu làm sao thế? Ai dám dẫm giày bác sĩ cuồng sạch sĩ của chúng ta thế này?”

Đường Ngộ cũng theo tầm mắt cậu ta cúi xuống xem.

Vừa rồi lúc đi kiểm tra phòng, là cô bé kia không cẩn thận dẫm lên.

Cô bé con còn nhỏ tuổi, cũng rất sạch sẽ.

Lúc cô bé dẫm lên giày anh, điều đầu tiên Đường Ngộ nghĩ đến là việc hồi nhỏ Diệp Già Lam cũng từng dẫm giày anh như thế.

Hơn nữa càng khéo hơn là năm ấy Diệp Già Lam cũng mười một tuổi.

Chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.

Từ lúc bắt đầu kiểm tra phòng đến khi kết thúc, trong lòng Đường Ngộ như bị đổ bông vậy, hô hấp cũng có chút không thuận.

Tâm tình anh tối tăm một đường, sau đó vừa mở cửa ra đã thấy Diệp Già Lam.


Cô ghé lên bàn mà bình thường anh vẫn làm việc, ngủ rất an ổn, khuôn mặt dịu dàng.

Tâm trạng Đường Ngộ đột nhiên tốt hơn không ít, anh duỗi tay sờ sờ tóc Diệp Già Lam, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô: “Về nhà thôi.”

Diệp Già Lam không nghe thấy, giật giật mi, không chút phản ứng.

Bác sĩ Ngưu vội vàng quay đầu đi, vì không muốn ăn cẩu lương, cậu ta cưỡng bách mình tập trung chú ý đến công việc.

Nửa phút sau, đầu sỏ quấy nhiễu cậu ta đã ôm một đồng lõa khác ra khỏi văn phòng, bác sĩ Ngưu thở hắt ra, lấy di động gửi vào vòng bạn bè: 【 bác sĩ không nên yêu bác sĩ, hành vi tú ân ái sẽ quấy nhiều nghiêm trọng đến đồng nghiệp đang ngày ngày hướng đến làm một bác sĩ y thuật tinh thông vĩ đại đó! 】

-

Hôm sau Diệp Già Lam tỉnh lại, là trên một chiếc giường xa lạ.

Rèm cửa tối màu, không lọt ánh sáng, toàn bộ tầm nhìn đều tù mù.

Diệp Già Lam suýt nữa cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ, lại nhắm mắt lại, vì cô đã ngủ một giấc quá dài nên tay hơi tê, kết quả mới vừa một duỗi tay trong chăn ra đã đụng phải thứ gì đó.

Ấm áp như thế, hẳn là người rồi.

Đầu Diệp Già Lam trống rỗng trong chớp mắt, sau đó kí ức lại ùa lên.

Cô nhớ rõ đêm qua tới bệnh viện, ngủ quên trong văn phòng của Đường Ngộ.

Nên hẳn sẽ không xuất hiện tình huống say loạn tính đâu.

Diệp Già Lam còn chưa nghĩ cẩn thận là chuyện gì, người bên cạnh đã xoay người, ôm cả người cô vào trong lòng, “Tỉnh rồi?”

“…… Ừm.”

Lúc nghe thấy tiếng Đường Ngộ, cả người Diệp Già Lam đều nhẹ nhàng thở ra.

Bả vai cô thả lỏng, xoay người cầm di động.

Qua một buổi tối, cám ơn trời đất không có cuộc gọi nào.

Nhưng lại có thêm hai tin trên WeChat, đều là của mẹ Đình Đình gửi qua: 【 Bác sĩ Diệp, tiền dự trù đủ rồi, chủ nhiệm nói đẩy thời gian phẫu thuật của Đình Đình lên sớm hơn một ngày, là ngày mai, thật cám ơn cô! 】

【 cũng thay tôi cảm ơn bạn trai của cô với! 】

Diệp Già Lam xoa xoa mắt, click mở xem lời kêu gọi, quả nhiên đã đủ mười lăm vạn.

Cô tùy tiện click vào, sau đó thấy tên người quyên nhiều nhất, lên tới 10 vạn tệ.

Diệp Già Lam cả kinh, khuỷu tay nhẹ chọc chọc về phía người đàn ông phía sau, “Đường Ngộ, anh bao dưỡng em đi.”

“Ừ?” Đường Ngộ còn chưa tỉnh ngủ, nhưng cũng có thể nghe hiểu ý những lời này, giọng anh nhẹ mà có chút hàm hồ, “Em biết bao dưỡng có ý gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui