Thật sự đã bị Hứa Luyến nói đến tử huyệt mất rồi.
Hiện tại Đường Ngộ có bị đau dạ dày hay không thì cô không biết, nhưng mà cô biết lúc anh học đại học quả thực ăn uống rất vớ vẩn.
Tới bệnh viện bận, ở trường y cũng không nhẹ nhàng hơn gì.
Kiểu như Diệp Già Lam còn ổn xíu, tuy cũng học lâm sàng, nhưng dù sao chuyên môn cũng là khoa tâm thần nên thí nghiệm được sắp xếp trong giai đoạn mấy năm cuối cũng không tính là quá nhiều.
Thời gian ăn cơm của cô chưa bao giờ thiếu, nên thân thể vẫn khỏe mạnh.
Nhưng Đường Ngộ thì ——
Diệp Già Lam và anh bên nhau ba năm, đến cuối năm 3 thì chia tay.
Sau khi chia tay, nửa năm đầu, hai người đường ai nấy đi, ai cũng không quấy rầy ai.
Nửa năm sau, sau khi kì nghỉ đông năm 3 kết thúc, Diệp Già Lam qua thăm cha ruột Diệp Cảnh 2 tuần.
Nhà họ Diệp định cư ở New York, con gái của cặp vợ chồng nhà hàng xóm tên Monica, là một cô gái bản địa tuổi tầm như Diệp Già Lam, tóc vàng mắt xanh, tuy rằng ngôn ngữ vẫn chưa thông lắm, nhưng ngoài ý muốn, ở chung với Diệp Già Lam lại rất hòa hảo.
Trước khi từ New York trước một buổi tối, Diệp Già Lam và Monica đến trường Columbia.
Đó là lần đầu tiên cô tới trường của Đường Ngộ.
Trừ bỏ xa lạ vẫn là xa lạ.
Đêm đó 9 giờ, Diệp Già Lam dừng lên bên ngoài dãy nhà thí nghiệm của trường y.
Ánh đèn toàn bộ dãy nhà thí nghiệm đều sáng tỏ, y như thư viện Harvard, ngày đêm chẳng phân biệt.
Monica lấy một ly trà sữa nóng, khó hiểu nhìn tòa nhà thí nghiệm, lại nhìn Diệp Già Lam, hỏi cô một câu tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh không chuẩn lắm: “Diệp, cậu phải đợi người sao?”
Diệp Già Lam lắc đầu, nhưng cũng không tiếp tục đi về phía trước.
Cô đoán Đường Ngộ đang ở bên trong.
Bên ngoài dãy thí nghiệm có mấy cái cây, dưới mỗi cái cây đều có một hàng ghế đá.
Đèn đường chiếu sáng rực, nhưng cách tầng tầng cành lá chiếu xuống lại che mất ánh sáng chạm tới ghế đá, cơ hồ biến cả khu thành nơi tối tăm nhất.
Diệp Già Lam nhìn chằm chằm dãy nhà thí nghiệm vài giây, sau đó ngồi xuống dưới ghế đá.
Nhiệt độ không khí không tính là quá thấp, nhưng dù sao cũng là ban đêm, mặt ghế lạnh lẽo, Diệp Già Lam lại mặc không nhiều lắm, một chiếc áo len mỏng, bên ngoài cũng không khoác thêm cái áo khoác nào.
Monica lại nhìn về phía cửa dãy thí nghiệm, “Diệp, vậy cậu đang lên kế hoạch muốn cùng soái ca y học tạo ra một cuộc chạm mặt định mệnh đó ư?”
Diệp Già Lam cúi đầu hà hơi, lần này cô gật đầu.
Cô đúng là muốn một cuộc chạm mặt định mệnh.
Cô và Đường Ngộ đơn phương chạm mặt.
Diệp Già Lam lẳng lặng ngồi dưới gốc cây, đôi mắt một khắc cũng không rời nhìn chằm chằm cửa.
Cô ngồi từ 9 giờ tới hơn 11 giờ, sau đó cô phát hiện, đá thật là có thể ủ nhiệt.
Diệp Già Lam ngồi trên ghế đá hơn hai tiếng.
Đá dưới mông cô đều đã ấm lên cả rồi, nhưng người nọ vẫn chưa ra.
Monica đã uống tới 3 ly cà phê, vậy mà vẫn ngáp liên tục: “Diệp, cậu thật sự muốn tạo cuộc gặp gỡ vô tình à?”
“Cậu xem, trong hai tiếng nãy giờ, có một đám con trai đi ra, đều là oai táo nứt dưa cả.”
Cô nàng vẫn chưa dùng tốt thành ngữ lắm, duỗi tay nắm chặt tay Diệp Gài Lam, cực kì lạnh lẽo.
Monica cuống quít túm cô lên, “Chúng mình chạy nhanh về đi thôi, sáng mai cậu còn phải lên máy bay, hôm nay đừng để bị ốm chứ.”
Diệp Già Lam chờ chán ngán thất vọng, nên tốc độ hoạt động của não cũng chậm hơn không ít.
Cô thở dài, dùng vài giây tiêu hóa lời Monica nói, sau đó cảm thấy cô nàng nói phi thường có đạo lý.
Nói không chừng hôm nay Đường Ngộ căn bản không ở phòng thí nghiệm thì sao.
Diệp Già Lam chà xát ngón tay, kéo tay áo len dài ra, che khuất nửa bàn tay, vừa muốn cùng Monica ra khỏi trường, cửa tòa thí nghiệm đã có hai người bước ra.
Đều là nam sinh cao ráo tóc đen.
Động tác muốn xoay người của Diệp Già Lam lập tức cứng đờ.
Monica nhẹ nhàng huýt sáo, “Oa, thật sự cuộc gặp gỡ định mệnh tới rồi.”
“Diệp, nói không chừng bọn họ với cậu đều là người Trung Quốc đó.”
Diệp Già Lam chớp chớp mắt.
Vừa rồi tiếng Monica huýt sáo tựa hồ đã bị người bên kia nghe thấy được, cô thấy người bên cạnh Đường Ngộ nhìn sang bên này.
Diệp Già Lam nghĩ, đây có lẽ là lần có khoảng cách gần nhất giữa cô và Đường Ngộ trong vòng nửa năm nay, thậm chí là cả rất nhiều năm sau này nữa.
Chỉ mấy mét thế thôi, hai bên chỉ cần tiến thêm vài bước là có thể đến bên nhau rồi.
Người bên kia không có ý đè giọng xuống, cô ở vị trí này thậm chí còn có thể nghe được rõ ràng, sau đó cô nghe thấy một người khác nói: “Ngộ, vừa rồi có nghe thấy tiếng huýt sáo không?”
Đường Ngộ lúc ấy đang đứng dưới ánh đèn đường chói lọi, anh đeo kính mắt, nửa cúi đầu, rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá, “Không có.”
Thời cao trung Đường Ngộ không thích đeo kính.
Anh và Diệp Già Lam bên nhau ba năm, cũng chưa từng chạm qua thuốc lá, duy nhất một lần, là xong việc.
Bên cạnh Monica nhịn không được lại huýt sáo: “Lúc hút thuốc cũng quá gợi cảm mà!”
Diệp Già Lam không nghe thấy nửa câu đầu, cô chỉ nghe thấy có một từ “sexy” mà thôi.
Lời này của Monica bởi vì kích động mà tăng lên nửa phần, một người khác đi bên kia lại chọc Đường Ngộ, “Hình như lại có một tiếng huýt.”
Đường Ngộ không đáp, nắn thuốc lá ném vào thùng rác.
Anh không có tí hứng thú gì với loại đề tài này, xoay người dưới anh đèn đường.
Nam sinh kia đi theo phía sau anh, “Ăn cơm tối chưa?”
Diệp Già Lam cũng theo bản năng tiến lên phía trước nửa bước, chỉ nửa bước này, cô đã từ dưới bóng cây bước ra.
Cô nghĩ, nếu lúc này Đường Ngộ quay đầu một lần, vậy ắt có thể thấy cô rồi.
Nhưng anh không có.
Anh đưa lưng về phía Diệp Già Lam tiến về phía xa, chỉ nhàn nhạt ném ra hai chữ: “Quên rồi.”
Anh quên ăn cơm tối rồi.
Hơn nữa không chừng cũng đã quên rất nhiều lần.
Diệp Già Lam biết học y thường mệt.
Suy nghĩ thu dần lại, cô nhẹ nhàng hít một hơi, dạ dày Đường Ngộ không tốt, cũng đã chẳng còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Bọn họ hiện tại, chỉ là đồng nghiệp ở chung dưới một bệnh viện mà thôi.
Cô và Đường Ngộ, và Hứa Luyến, thậm chí bật kể một người nào khác nữa thì với Đường Ngộ, quan hệ cũng y hệt như nhau.
Xa cũng không quá xa, nhưng lại chẳng thể tiến thêm một bước nào.
Diệp Già Lam lắc lắc đầu, không nghĩ lung tung nữa. Cô lại mở bệnh án ra lần nữa.
Tới gần 12 giờ trưa, Diệp Già Lam nhận được một tin WeChat: 【 Bác sĩ Diệp, hôm nay có thời gian ăn một bữa cơm với tôi không? 】
Là đối tượng xem mắt của cô, Ninh Trí.
Mấy câu từ chối Diệp Già Lam cũng đều gõ ra rồi, bỗng lại nhận được WeChat Dư Thu Hoa nữ sĩ gửi qua: 【 Loan Loan a, Tiểu Ninh nói trưa nay muốn mời con ăn cơm, con đừng có đi ăn ở nhà ăn bệnh viện đó nha. 】
Dư thu Hoa cảm thấy vui mừng: 【 khó lắm mới có một người theo đuổi, con trước cũng đừng nhanh như thế đã từ chối người ta. 】
Diệp Già Lam lại mở khung chat với Ninh Trí ra.
Nhìn chằm chằm hình đại diện của anh ta hơn nửa phút, sau đó lại xóa sạch bản nháp mới gõ kia, đổi thành một chữ: 【 Được. 】
Ninh Trí rõ ràng chuẩn bị sẵn sàng, gần như là ngay lập tức đã gửi địa chỉ qua.
Là một quán trà ngon ở gần bệnh viện, giá cả không thấp.
Diệp Già Lam: 【 tùy tiện ăn chút là được rồi. 】
【 tùy tiện ăn không thích hợp với cô 】
【 vậy cảm ơn Ninh tiên sinh. 】
【 gọi trực tiếp là Ninh Trí là được rồi. 】
Diệp Già Lam nhìn đồng hồ, 【 Được, tôi qua đó liền đây. 】
Tin vừa gửi, Diệp Già Lam đã cởi áo blouse trắng ra treo lên giá áo.
Hứa Luyến “Ai” một tiếng, “Đi đâu ăn thế?”
“Ninh tiên sinh mời khách.”
Cô vẫn chưa thay đổi nổi cách xưng hô.
Mắt Hứa Luyến lập tức phát sáng, “Như thế nào như thế nào, có chuyện gì sao?”
Cô nàng giống y hệt Dư Thu Hoa, cực kì quan tâm đến việc trung thân đại sự của Diệp Già Lam.
Diệp Già Lam: “Tớ là bị ép buộc dưới uy quyền của mẹ tớ thôi.”
Hiện tại cô thật sự không có tâm tình yêu đương.
Nhưng Dư Thu Hoa đã nói thử xem, cô cũng nghĩ thử xem, dù sao qua một thời gian, nhất định Ninh Trí cũng sẽ phát hiện ra hai người bọn họ không thích hợp.
Đến lúc đó mọi người đều vui vẻ.
Diệp Già Lam cầm túi khăn giấy ướt bỏ vào trong túi, ra đến cửa rồi lại dựa vào khung cửa ghé nửa người vào, “Đúng rồi Luyến Luyến, lần trước tiền liên hoan là bao nhiêu?”
AA chế*, đây là quy định rõ ràng, pji văn bản của những buổi liên hoan.
Hứa Luyến xua xua tay, “Không cần trả.”
(*"chế" ở đây là phép chế, phép gì được định ra. AA chế, hãy còn gọi là "Đi Hà Lan", là nói việc chia tiền ra trả, giống bên mình hay bảo "Campuchia" ấy. Tuy nhiên, lúc đầu câu "Đi Hà Lan" nó kiểu châm chọc nhé. Còn bây giờ thì như nhau cả thôi. Muốn tìm hiểu thêm mời lên gg tra nha.)
“Cậu bao tớ hả?”
“Mơ đẹp ghê ha——” Hứa Luyến trắng mắt liếc cô một cái, “Bác sĩ Đường trả hết tiền KTV rồi.”
Diệp Già lam nhíu nhíu mày.
“Bác sĩ Đường nói anh ấy mời khách, không cần chúng ta trả tiền.”
"Một nam bác sĩ khác bên khoa kế bên thấy có người bao tiền KTV thì cũng giành bao tiền cơm tối luôn rồi."
Diệp Già Lam: “Cho nên tối đó ở KTV tiêu bao nhiêu tiền?”
Hứa Luyến đưa hai ngón tay ra.
“Tám trăm?”
“Cậu không nghĩ xem cậu uống cái chai Brandy là bao nhiêu tiền hả,” Hứa Luyến khẽ hừ một tiếng, “Tám ngàn.”
“……”
Nhà tư bản đúng là nhà tư bản.
Diệp Già Lam cũng không AA, đóng cửa lại đi đến chỗ hẹn.
Quán trà tuy rằng mở ở Bắc thành, nhưng nó có một cái tên cực kì mê hoặc, quán trà Giang Nam.
Nơi này thì giá cả hầu hết đều cao cả, hàng ngàn hàng vạn đều là chuyện thường.
Diệp Già Lam đặc biệt mang theo một cái thẻ tới.
Lúc đến quán trà là 12 giờ 15, Ninh Trí đã ở ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Giờ này quán trà đã gần kín người cả rồi.
Sảnh lớn lầu một cũng chẳng còn dư bao nhiêu bàn trống cả, Ninh Trí ngồi ở đối diện rót cho cô một ly Long Tĩnh Tây Hồ, “Phòng trên lầu hai muốn có thì phải hơn trước hai ngày.”
Diệp Già Lam gật gật đầu, tiếp nhận chén trà, “Cảm ơn.”
Người phục vụ nhanh chóng cầm thực đơn qua.
Dựa vào tên món ăn thì đồ ăn phía nam đều chiếm đa số.
Diệp Già Lam tùy tiện chỉ vài món, sau đó đem thực đơn đưa cho Ninh Trí.
Người đàn ông đối diện ôn tồn lễ độ, nói chuyện giọng cũng ôn nhu lễ phép, Diệp Già Lam nhìn anh ta một cái, sau đó lại thu tầm mắt lại, hơi rũ mắt uống ngụm trà.
Lầu một người tuy nhiều, nhưng cũng không có vẻ ồn ào.
Vị trí bọn họ ngồi lại gần chỗ cầu thang lên tầng hai, vì thế bên này càng an tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên mới truyền đến tiếng giày cao gót lên lầu mà thôi.
Lúc Diệp Già Lam uống xong một ly trà, người phục vụ cũng đưa món thứ nhất lên.
Cùng lúc đó, trên thang lầu phát ra tiếng “Đăng đăng”, tuy không lớn, nhưng lại rất vội.
Tầm mắt Diệp Già Lam ngừng trên đồ ăn nửa giây, sau đó quay đầu, nhìn về phía cầu thang lầu hai.
Một cô bé con ba bốn tuổi từ trên lầu chạy xuống tới, lao đến chui vào trong lòng người đàn ông, mở hai cánh tay nhỏ ra, “Bảo bảo.”
Người phụ nữ bên cạnh cười cười, bất đắc dĩ lại sủng nịch: “Biết con vội, vốn dĩ không định kêu con qua, nhưng con bé lại một hai muốn gặp con, nếu không không chịu ăn cơm.”
Người đàn ông đứng đưa lưng về phía Diệp Già Lam, cô bé con bò lên đầu vai người đó chớp chớp đôi mắt to, một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi xếch cực xinh đẹp.
Giống mắt Đường Ngộ.
Diệp Già Lam cắn môi dưới.
Ánh mắt cô lại lệch về một bên, lại nhìn về phía người đàn ông đang đi lên lầu cùng người phụ nữ kia.
Người đàn ông ôm cô bé con kia, là Đường Ngộ.
Ngực Diệp Già Lam nghẹn lại, cô đổ một ly trà, dùng sức uống.
Ninh Trí cười nhìn cô: “Khát như vậy sao?”
Diệp Già Lam kéo kéo môi, mặt không đổi sắc: “Có chút.”
Cô không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm nước trà màu xanh trong trong chén trà, mặt nước như một tấm gương, bên trong hiện ra gương mặt cô.
Trắng, nhưng lại có chút vặn vẹo.
Diệp Già Lam đột nhiên nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi.
(Rồi, xong! Lại hiểu lầm! Tui mệt tui vẫn đi edit hông phải để đổi lấy một hũ muối đâu nhé má Câm!)
-
Lúc lâu sau Đường Ngộ không lập tức đi vào phòng bao, anh thả cô bé con trên vai xuống, ngồi xổm xuống dịu dàng dỗ cô bé: “Ngoan, vào với mẹ trước đi.”
“Vậy còn anh?”, cô bé con mếu máo, “Anh không đi vào sao?”
Đường Ngộ đứng dậy, người phụ nữ bên cạnh lập tức lại ôm cô bé con lên, chị quay đầu nhìn anh, “Nên ăn cơm thôi, con còn làm gì?”
“Con đi rít điếu thuốc.”
Người phụ nữ nhíu mày, trước khi ôm cô bé con đi vào phòng nói: “Hút ít thôi.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại.
Đường Ngộ cầm điếu thuốc ra cho vào trong miệng, anh xoay người, khuỷu tay đặt nhẹ trên lan can cầu thang lầu hai.
Từ góc độ này nhìn qua, có thể hoàn toàn thấy rõ đôi nam nữ dưới lầu.
Đường Ngộ khẽ cắn điếu thuốc kia, không lấy bật lửa, mà lại cầm di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Cùng thời gian.
Tiếng chuông di động của Diệp Già Lam vang lên.
Bệnh viện lúc nào cũng có khả năng có việc nên lúc nghỉ ngơi cô chưa bao giờ tắt âm cả.
Là một dãy số bản địa xa lạ, Diệp Già Lam nghĩ có thể là của người bệnh nào đó, nửa phần do dự cũng không có, trực tiếp ấn nghe.
Giọng nam đầu kia vang lên, mang theo nửa phần giọng mũi, có chút thấp còn có chút ách, “Bác sĩ Diệp.”
Miệng Diệp Già Lam nghẹn lại, còn chưa kịp đáp lại một tiếng, đã lại nghe người nọ chậm rì rì phun ra bốn chữ: “Sư mẫu tìm em.”
_______
Editor: Ở trong chương này, tất cả các danh từ xưng hô mà người phụ nữ "bí ẩn" và cô bé con khi nói với Đường Ngộ đều là 我-你 (wo-ni) không phân rõ ra thân phận với Đường Ngộ, nhưng mình đã đọc lên và sửa theo quan hệ rồi. Mọi người thử đoán xem nào? Ai lại khiến cho Lam Lam ghen mất rồi đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...