Biên tập: Điềm + Lam Ying
“Nếu như những thứ trước đây đã không thể bù đắp, vậy thì mỗi ngày từ nay về sau đều sẽ là một sự bắt đầu mới không bao giờ bỏ lỡ nữa.”
Vốn được mời chuẩn bị cho một buổi tiệc tối nay, nhưng Wart lại quyết định ở lại nhà để nấu cho cả nhà một bữa, bởi vì hôm nay là sinh nhật của một vị “khách” vô cùng đặc biệt. Nhâm Viễn đã sớm biết được tin này, vừa đứng ở cửa chính chỉnh lại bộ âu phục của mình vừa cười nói, “Cầu còn không được, cậu ấy rất thích tay nghề của ba đấy.”
Người đàn ông Hà Lan dí dỏm chạy một mạch từ nhà bếp đến bên cạch Nhâm Viễn, nhân lúc người trên lầu vẫn còn ngủ ngon, tranh thủ tâm sự giao lưu tình cảm cha con với Nhâm Viễn.
“Hey con trai, bình thường hai đứa xưng hô như thế nào?” Ông khoanh tay trước ngực, cả người dựa vào tường, “Ba nói này, mỗi lần gọi nhau bằng họ tên đầy đủ như thế, nghe xa lạ lắm.”
Nhâm Viễn thắt cravat, ” Không gọi thế thì gọi thế nào, ba cũng có thể gọi cậu ấy giống như con mà.”
Wart mặt mày rạng rỡ, ” Nếu con cảm thấy vui với việc có người gọi cậu ấy là honey hay ông xã giống con, thì ba cũng không bận tâm đâu. ”
“Hai chúng con không có buồn nôn như vậy đâu ba… À mà, mẹ nói ba toàn xem mấy kênh truyền hình vô bổ, con rất đồng ý.” Nhâm Viễn liếc mắt nhìn ông, tự mình thay đổi trọng tâm đề tài, “Cứ cho là giống như ba nói, thì cũng phải ngược lại mới đúng. Ba không có niềm tin vào con trai mình đến vậy sao?”
Wart hai tay chống nạnh, tỏ vẻ không thèm so đo thiệt hơn, “OK,OK… Ba đương nhiên là rất có lòng tin ở anh, cũng tự biết là xác suất khiến anh chịu thiệt so với xác suất ba giảm béo thành công là cực nhỏ rồi.”. Nhìn Nhâm Viễn quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa, Wart chớp chớp mắt, cố ý nói: “Đi đường cẩn thận nhé con trai, thân, yêu.”
Bữa tối được phục vụ món cá hồi không hề thua kém gì với khách sạn cao cấp.
Đến tận chiều Nhâm Viễn biết được thực đơn cho tối nay, lúc này mới như nhớ ra điều gì đó, “Con quên mất không nói với ba, cậu ấy không thích ăn cá.” Wart bị ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng chỉ nhún vai tỏ ý mình vô tội.
Nhâm Viễn gục đầu xuống, đành phải nhận sai: “Là lỗi của con. Vậy có gì khác không?”
Wart lục tìm đám nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về, “May là có mua sườn cừu.”
Vào bữa tối, Lạc Kiều Xuyên phát hiện món chính bày ra trước mặt mình được chia làm hai phần, đang vô cùng nghi hoặc chợt nghe Wart giải thích, nói, “Xin lỗi con, lúc chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi hết rồi mới được cho hay là con không thích ăn cá, sau đó chú tranh thủ làm sườn cừu nướng, hi vọng là hợp với khẩu vị của con.”
Sao lại có một người đầu bếp chu đáo đến như vậy.
“Ăn rất ngon a, ” Nhâm Viễn nếm một miếng, đặt dao nĩa xuống không tiếc lời ca ngợi, “Làm như thế nào ạ?”
Wart uống một ngụm rượu vang, “Nếu muốn nướng cá hồi được ngon, thì không thể thiếu dầu ô-liu được. Có thả ra mới có thu vào, như thế gọi là cho nhận theo lẽ thường tình ấy mà. Thỉnh thoảng chịu thiệt cũng không phải chuyện gì xấu, phải không, Sam?”
Nhâm Viễn bình thường hay cùng cha tán gẫu nên có thế hiểu được, Nhâm mẹ nghe xong lại như lọt vào xương mù, “Aiz, hai đứa đừng để ý đến ông ấy, không biết là đang nói chuyện gì nữa… Nào, ăn đi.”
Lạc Kiều Xuyên cắt một khối cả nhỏ để ăn, thế mà lại không thấy mùi tanh chút nào, “Thực sự rất ngon.”
“Cảm tạ trời đất, con thích thế này thật là tốt mà, ” Wart đặt rượu trong tay xuống, cười cười nói đùa, “Nhưng mà, không cần phải tự mình ngượng ép đâu. Đều là do thằng Sam nó cẩu thả không để ý, chốc nữa nhớ bắt nó trả món nợ lớn này mới đủ đền tội. ”
Trên TV có đưa tin về hoạt động Free Hug của KLM, mọi người trong nhà đều không tránh khỏi bị hấp dẫn, Nhâm mẹ còn cố ý dùng chức năng ghi lại hình của TV. Khi hình ảnh của bản thân mình cũng xuất hiện trên màn hình, giây phút cùng với nhân vật chính mặc bộ đồng phục hàng không KLM ôm nhau, Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
Nhâm Viễn vừa ăn cá vừa nhìn màn hình đang đưa tin tức về buổi sáng nay, nghĩ lại mấy hôm trước có nói tán dóc với cha mình. Ông nói: ‘Có cảm giác, thì hãy nói cho cậu ấy, không nói được những lời ngon ý ngọt, thì cũng phải nói rõ đầu đuôi gốc ngọn. Con vẫn cứ kín miệng như vậy, đừng tưởng những điều nghẹn trong lòng ai cũng có thể hiểu rõ. Như mẹ con vậy, bà ấy từ trước đến nay chưa từng nói yêu ta, ta cũng không thích như thế. Mọi người đều thích những lời nói bùi tai, thích nhìn cảnh đẹp ý vui, cuộc sống phải hưởng thụ như thế đấy.’
Anh nhìn vào hình ảnh mình và y đang ôm nhau trong TV, nghĩ về những lời tình thoại hiếm khi nói ra được của mình sáng nay, người ngồi bên cạnh hôm này tròn hai mươi bảy tuổi, nhưng mà hơn chín năm trước, mình đã đột ngột bước vào cuộc sống của cậu ấy. Nếu những thứ trước đây không thể bù đắp, vậy mỗi ngày từ nay về sau đều sẽ là một sự bắt đầu mới không bao giờ bỏ lỡ nữa.
Lúc nghe Lạc Kiều Xuyên hỏi sao anh lại biết hôm này là sinh nhật của y, Nhẫm Viễn lấy ra một thùng giấy đựng những đồ lưu giữ từ thời còn đi học ở dưới ngăn tủ. Bên trong có một cuốn sổ lưu bút thời cấp ba, lúc bạn bè trong lớp biết anh sắp di cư sang nước ngoài, thế là viết tràng giang đại hải rất nhiều lời chúc mừng tựa như đang kể khổ. Nhưng mà trên trang giấy thuộc về Lạc Kiều Xuyên lại là một trang trống không, ngoại trừ tên họ, ngày tháng năm sinh ra thì không thừa một chữ nào.
“Em xem, lúc đấy anh nghĩ em hẳn là ghét anh lắm.” Vì một cái tin nhắn đó mà canh cánh trong lòng.
Lạc Kiều Xuyên nhìn thấy bút tích khó chịu của mình năm ấy, khịt mũi nói: “Anh đang cho rằng hiện tại mình tốt hơn sao?”
Nhâm Viễn ôm lấy Lạc Kiều Xuyên từ phía sau, ghé gần sát vào lỗ tai y, “Những chỗ anh đã sai, sau này còn cần em thông cảm và tha thứ nhiều hơn nữa… Trò ngoan nhất định sẽ nghe lời thầy giáo, nỗ lực học tập, nỗ lực sửa đổi.”
Lạc Kiều Xuyên giữ lấy đôi tay đang bắt đầu quấy rồi mình, đè nén hơi thở “Nhâm Viễn, em muốn anh.”
“…”
“Thỉnh thoảng chịu thiệt cũng không phải chuyện xấu, ba anh nói vậy đó, dù sao thì em cũng đã chịu thiệt nhiều lần như vậy với anh rồi, ” Lạc Kiều Xuyên hôn anh, mập mờ nói: “Đã lấy đi rồi, thì vẫn phải trả lại đi chứ….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...