“Khi yêu anh, tất cả hệ thống miễn dịch ở trước mặt anh đều giòn tan như sương mai.”
___________________
Cách xa đã bao nhiêu năm, lại quay về nơi này mừng năm mới. Kim đồng hồ mỗi ngày đều sẽ lặng lẽ đi qua con số 12h lúc rạng sáng, chỉ có một ngày này, được giao cho ý nghĩa đặc biệt.
Nhâm Viễn trong bữa tối vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lạc Kiều Xuyên, đều nói về phong tục năm mới người của Hà Lan.
“Đã ăn bánh táo vòng (1) chưa?” Đó là món điểm tâm cuối năm truyền thống đến nỗi gần như mỗi nhà mỗi hộ ở Am-xtéc-đam đều sẽ làm để ăn vào dịp năm mới.
Lạc Kiều Xuyên lắc đầu, “Làm như thế nào?”
“Muốn nếm thử?”
Thấy Nhâm Viễn vẫn cứ cười cười, Lạc Kiều Xuyên bĩu môi, “Sao chứ, cậu sẽ làm chắc?”
Nhâm Viễn đặt khăn ăn trong tay xuống, ngồi thẳng người, “Tuy rằng có lẽ cậu chưa từng gặp ba tôi, nhưng trước đây tôi hẳn là đã nói với cậu, ba tôi là một đầu bếp… Vả lại, còn là nổi tiếng của Hà Lan.”
Lạc Kiều Xuyên trả lời bằng ánh mắt vậy thì cũng không có gì tài ba, lại thấy người kia nói rằng: “Ngạn ngữ không phải có câu —— hổ phụ vô khuyển tử (*) sao.”
(*) hổ phụ vô khuyển tử: cha là hổ thì con không thể là chó, ý nói cha giỏi thì con cũng giỏi
Cầm theo chai vang đỏ dành được miễn phí, vào trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh nhà hàng chọn mấy quả táo và một ít gia vị hương quế.
Có người muốn tự bộc lộ tài năng như thế, Lạc Kiều Xuyên đương nhiên đáp ứng sảng khoái vô cùng.
Trên đường ra khỏi hàng tạp hóa đi lấy xe, bỗng nhiên nghe thấy mấy cái người trẻ tuổi chuyện trò vui vẻ đi qua bên người, đang đứng trước một khách sạn đối diện bên đường mở miệng trêu đùa: “Nhà anh nhà em hay là Như nhà (*)?” Sau đó là một tràng cười.
(*) tên của khách sạn, “như gia (như nhà)” <如家>, nghĩa là chỉ khách sạn giống như nhà. Đây là tên một hệ thống các khách sạn rất nổi tiếng của Trung Quốc (theo: baike)
“Có ý gì?” Nhâm Viễn hơi nghiêng người đến, nhỏ giọng hỏi.
Không phải là người sống lâu ở thành phố này, đương nhiên sẽ không biết hệ thống khách sạn có tên “Như nhà” này. Thường là… dành cho thanh niên tới thuê phòng. Lạc Kiều Xuyên không chú ý, chỉ chỉ tòa nhà nhỏ ở đường đối diện: “Tên của khách sạn.”
“Nhà anh nhà em hay Như nhà…”
Nghe câu nói này từ miệng Nhâm Viễn, Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng lại hồi hộp, sau đó là nhịp tim đập gia tốc, ngẩng mạnh đầu lên nhìn thoáng qua, mới biết anh chỉ là nhìn bảng hiệu của Như nhà mà lẩm bẩm lặp lại mà thôi.
Có lẽ là phát hiện đường nhìn của Lạc Kiều Xuyên, Nhâm Viễn chuyển qua, “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Người bên cạnh có khuôn mặt chính trực, đạm mạc như Bồ Tát sống, bản thân mình trái lại giống như tên lưu manh bị thất tình lục dục khiến cho đầu óc choáng váng. Lạc Kiều Xuyên khó chịu, vô cùng khó chị
“Đến nhà cậu đi, ” Nhâm Viễn nhìn Lạc Kiều Xuyên cúi đầu đi đường, cười cười giống như mọi thứ đều hiểu, sau đó lại giơ nguyên liệu nấu ăn vừa mua lên, tốt bụng bổ sung rằng: “Phòng khách sạn không có nhà bếp có thể dùng được.”
“…”
Dọc đường đi, Nhâm Viễn vẫn nói rất nhiều, nói về khí trời tệ hại cuối năm của Hà Lan, nước mưa và bùn lầy, cây tùng và hoa hồng xanh. Đêm cuối cùng luôn vô cùng phong phú, thịt cá tràn đầy, bông cải xanh tươi mới, còn có khoai tây và phô mai, có bánh táo và kem ly đủ loại điểm tâm sau khi ăn, còn có trò đánh cờ trận tên là Risk. Vốn đã chuẩn bị một chai rượu vang trắng, thế nhưng có thêm rượu rum băng chính tông Canada, cũng không tồi cho lắm…
Lạc Kiều Xuyên chỉ cảm thấy Nhâm Viễn nói rất nhiều, nhưng lại không hề nghiêm túc nghe vào trong đầu. Đầu óc hoàn toàn bị tê liệt, đánh mất năng lực tự hỏi bình thường, chỉ một lòng nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, đang tưởng tượng nên làm thế nào để lột xuống chiếc áo khoác dày cộp chướng mắt bên ngoài của anh, sau đó lại cởi ra áo sơmi màu trắng của anh, nhìn xem thân thể mà mình đã huyễn tưởng lâu như vậy đến tột cùng… Không thể phủ nhận, vào một khắc người kia đưa ra ý kiến về nhà, dây cầu chì yếu ớt mỏng manh trong đầu Lạc Kiều Xuyên dường như vừa đốt liền đứt đoạn, cứ như đã đánh mất năng lực vận động bình thường. Y thừa nhận bản thân đối Nhâm Viễn không có bất kì sức đề kháng nào, tất cả hệ thống miễn dịch trước mặt anh đều giòn tan như sương mai.
Căng thẳng không thể tránh khỏi, nhưng lại sợ bị người kia nhìn thấu, thế cho nên chìa khóa mở cửa nắm lòng bàn tay nóng đến đổ mồ hôi.
“… Tìm chỗ có thể ngồi đi.” Trong nhà hầu như không quét dọn, tình trạng ngổn ngang không phải người bình thường có thể làm được. Cuộc sống của đàn ông độc thân, chính là như vậy, cũng chẳng có gì lạ.
Nhâm Viễn để đồ trong tay xuống, đem rượu bỏ vào trong tủ lạnh tạm thời ướp lạnh, rượu rum băng, đương nhiên là phải ướp lạnh mới uống ra được vị ngọt ngào thuần khiết. Trong phòng bếp phát hiện mấy túi rác đầy ụ, mới không thể nhịn được thò đầu ra: “Nơi ở của cậu so với tổ chuột cũng không khác mấy nhỉ?”
Nghe thấy như thế Lạc Kiều Xuyên vừa định phản bác nói chí ít phòng trong ngủ cũng coi như sạch sẽ là được rồi, nhưng lại phát hiện người trong phòng bếp không biết lúc nào đã đem áo khoác cởi xuống, dáng vẻ chỉ mặc một chiếc áo sơmi không khỏi khiến mình nhớ tới những liên tưởng đáng thẹn trên xe kia, cuống quít vơ lấy giấy báo bừa bãi trên sàn nhà, quần áo cùng đủ các loại dây nối, cuối cùng từ trong góc sô pha lấy ra điều khiển từ xa bật lên hệ thống sưởi cho căn phòng lạnh lẽo.
Nhân lúc đợi rượu lạnh, Nhâm Viễn thật lòng muốn bắt tay vào làm một điểm tâm bánh táo vòng tự cấp tự túc. Lúc đem tất cả các thứ bột mì trứng gà sữa bò thịt táo thịt quế (*)…bày trên mặt bàn bếp đã được lau qua, người đàn ông có lạnh lùng hơn nữa cũng sẽ lộ ra vài phần dịu dàng ấm ấp, huống chi là Nhâm Viễn cái tên cười một cái đã giết chết người.
(*) táo và quế đã được loại bỏ phần vỏ lấy phần thịt bên trong
Lạc Kiều Xuyên vốn dốt đặc cán mai chuyện bếp núc, dứt khoát không đi vào quấy nhiễu, một mình nhìn chằm chằm đĩa CD trên mặt đất.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy trong phòng bếp truyền đến thanh âm người kia gọi điện thoại, hòa lẫn với tiếng nhạc, cũng không biết đang nói gì. Đi tới nhà bếp nhìn, mới thấy Nhâm Viễn đang dựa lưng vào bàn bếp, nói tiếng Hà Lan với đầu kia điện thoại, có lẽ là sắp đến năm mới, cho nên đang trò chuyện với trong nhà bên Am-xtéc-đam.
Lạc Kiều Xuyên đứng ở cạnh cửa nhà bếp, chân như là bị đóng đinh, chỉ ngơ ngác nhìn anh xắn ống tay áo sơ-mi lên, trên ngón tay thon dài dính một chút bột mì màu trắng. Dáng vẻ giơ điện thoại, dáng vẻ cúi đầu nói tiếng nước ngoài, dáng vẻ khi cười, vậy mà đều khêu gợi muốn chết.
Y chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi lại cam chịu mắng một câu chửi thề.
Hết chương 44.
_________________
(1) Bánh táo vòng: món ăn truyền thống của người HàLan