“Y vẫn luôn hồi tưởng, mùa đông ấm áp nhất mà mình đã trải qua, là khi nào?”
___________________
Tối hôm qua Lê Hân uống rồi ói ra hai lần, sau khi đưa cậu về, tên kia vậy mà còn lảo đà lảo đảo mở tủ lạnh muốn tìm rượu uống tiếp, cuối cùng dưới sự ngăn cản của Lạc Kiều Xuyên thì mới coi như thỏa hiệp. Cậu uống đến cả người vô lực, khô nóng phát nhiệt, trong phút chốc cho cậu mượn bờ vai, Lạc Kiều Xuyên muốn hỏi cậu, aiz, cậu có còn yêu hắn hay không? Thế nhưng nhìn Lê Hân bởi vì thân thể khó chịu mà mày nhíu chặt, lời nói vẫn thu lại. Nếu như không hiểu, vậy thì mở miệng nói ra, nếu như hiểu được rồi, vậy im lặng là được.
Toàn bộ trọng tâm tất cả đều dựa vào trên người mình, người nọ say nghiêng say ngả. Cả đường phải ôm chặt lấy eo cậu mới đưa được cậu về đến nhà, vậy mà cậu ta vẫn cứ thấp giọng oán giận nóng quá không yên bên tai.
Sau khi thu xếp xong cho Lê Hân, Lạc Kiều Xuyên cũng mệt đến không muốn động đậy. Cả đêm chơi nhạc không nói, xong việc còn phụ trách tiếp rượu tiếp chuyện, lăn qua lăn lại xong một vòng như vậy, cũng đã sắp đến hừng đông. Y lại nhìn xuống Lê Hân đang nằm trên giường, bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ, ngay cả gian phòng này cũng vậy. Không phải chưa từng tới đây, chính bởi vì đã quá quen thuộc với phòng ngủ của cậu, vì thế lúc này mới cảm thấy không giống như là thực sự.
Cứ như cả hai người đều đồng thời bong ra từng mảng giả tạo phía bên ngoài, nhìn thẳng vào nội tâm của nhau, bắt đầu từ cái ngày y đứng ở cửa nhà bếp nói mình dường như đã yêu một tên trai thẳng; bắt đầu từ thời điểm Lê Hân đứng ở khu đất sau quán bar chất vấn người yêu cũ dựa vào cái gì mà muốn quay lại… Dường như dục vọng cô đơn qua quýt lúc ban đầu, sau khi gặp phải những thứ đó, đều kêu gào ngừng lại đến nực cười.
Mơ mơ màng màng ngã vào sô pha trong phòng khách, trước khi ngủ liền nghĩ một chút về kế hoạch ngày mai, ăn cơm, mua trà, Nhâm Viễn, Nhâm Viễn, Nhâm Viễn…
Lúc tỉnh lại vừa vặn là sáng sớm, vô ý thức mò thuốc trên tủ đầu giường, vừa vươn tay mới trở về hiện thực. Xác nhận cái tên say túy lúy đêm qua vẫn còn ngủ yên ổn, Lạc Kiều Xuyên đứng trước gương sửa sang lại tóc, liền đóng cửa về nhà.
Rõ ràng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ, nhưng tâm trạng cũng không tệ lắm. Trong đầu lẩm nhẩm một bài hát nào đó, ngón tay đút trong túi áo nhẹ nhàng gõ nhịp. Cách thời gian hẹn vào buổi tối vẫn còn sớm, sau khi làm qua loa vài thứ ăn xong, mở nhạc lên vậy mà cũng có thể ngủ tiếp lần nữa.
Có thể ngủ được là tốt, chí ít nói lên không có chuyện phiền lòng.
4h chiều, cảm thấy hơi đói, mở tủ lạnh ra mới phát hiện chút đồ ăn cuối cùng đã bị mình tiêu diệt sạch vào sáng sớm khi trở về, thế là đành phải nhẫn.
5h chiều, vẫn đói, thầm chửi trong lòng MN, nhưng vẫn cương quyết chống đối, thế là đứng dậy đi tắm.
6h30 chiều, cái người vắt chéo chân ngồi ở trên sô pha nhà mình rốt cục không thể nhịn được nữa, chỉ muốn ném cái bàn trà trước mặt đi: f*ck, đây là ai quyết định bảy tám giờ chứ!?
Làm thế nào cũng không thể đối nghịch với dạ dày của mình. Lạc Kiều Xuyên vẻ mặt đầy không kiên nhẫn, quơ lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn: ‘15 phút sau sẽ đến dưới khách sạn của cậu.’ sau đó cầm áo khoác lên ra ngoài.
Trước khi giẫm phanh, đã thấy Nhâm Viễn đứng đợi ở ngoài cửa lớn khách sạn. Thấy xe Lạc Kiều Xuyên dừng trước mặt mình, Nhâm Viễn cười nhìn y nghiêng đầu, ra hiệu mình lên xe.
“Đói bụng chưa?”
“Ừm, ” Lạc Kiều Xuyên nhướn mi, rồi lại bởi vì chột dạ mà bồi thêm một câu, “Xong việc sớm.”
Trên đường đi trò chuyện lúc có lúc không, khi cả hai không nói chuyện, một người tập trung lái xe, một người im lặng nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, đều không cảm thấy một chút lúng túng nào. Bầu không khí tự nhiên quả thực không giống với lúc bạn bè cũ gặp lại sau nhiều năm.
Nhà hàng Nhâm Viễn đặt quả thật là mới khai trương, thế nhưng lại cách mục đích kế tiếp của hai người khá xa, tuy rằng lái xe cũng tiện, nhưng dù sao cũng phải vượt qua non nửa thành phố. Lạc Kiều Xuyên lo lắng ăn cơm xong mới chạy đến cửa tiệm lâu đời kia, sợ là đã đóng cửa không kinh doanh nữa. Người thật sự muốn mua trà thì lại không hoảng hốt không vội vàng, ngồi ở ghế phụ đạm mạc nói: “Nếu như không kịp, vậy thì để hôm khác đi.”
Nhà hàng sáng tạo theo hương vị của Đông Nam Á bày biện tương đối tinh xảo, trong không khí dường như đều thoang thoảng mùi hương thức ăn chua ngọt khai vị.
Sự thay đổi về đời sống của người dân ở thành phố này trong sự bận bịu dần được mở rộng, 7h30, chính là giờ cơm. Bên ngoài nhà hàng người xếp hàng nối liền không dứt, may mắn Nhâm Viễn đã đặt trước chỗ ngồi. Nhân viên phục vụ đưa hai người đến chỗ đã đặt là đối diện cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sát đất bên cạnh có thể nhìn thấy toàn cảnh quảng trường thành phố bên ngoài, có những đứa trẻ độ tuổi đi học tụ tập thành nhóm ở khu đất trống rèn luyện tập xà, mặc dù là mùa đông, đến giờ này, màn trời cũng tối dần.
“Có món đặc sắc nào đề cử không?” Nhâm Viễn lật menu, lễ phép hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh.
Lạc Kiều Xuyên lơ đãng lật menu, nhìn đối thoại của người ngồi đối diện mình và người phục vụ, chắc chắn trên máy bay anh cũng dành cho hành khách sự phục vụ chu đáo ấm áp đến vậy. Rõ ràng chỉ là một lần gọi món bình thường, nhưng lại giống như là cuộc đối thoại trong ngành.
“Thịt heo nướng than, cua rang cà-ri, lẩu thịt bò cà-ri, còn có salad tôm xoài đều là đặc sắc của nhà hàng chúng tôi. Ngoài ra, cá chim nướng mật ong cũng rất ngon, hơn nữa nhà hàng mới khai trương, tháng này giảm giá 50% a, rất đáng để thử một lần.”
“Cá chim thì không cần, ” Lạc Kiều Xuyên thấy Nhâm Viễn ngẩng đầu, mỉm cười giải thích với người phục vụ, “Không thích ăn cá.” Sau đó, ánh mắt không rõ hàm ý đảo qua, nhìn y một cái, “Gọi thêm một lẩu thịt bò cà-ri, được chứ?”
—— anh vẫn nhớ rõ khẩu vị của mình. Trong lòng Lạc Kiều Xuyên ngay lập tức lộp bộp một phát, nhưng mà càng quan trọng hơn là, ngữ khí lúc Nhâm Viễn hỏi ý kiến mình. Cứ cảm thấy… dịu dàng như là người yêu.
Lạc Kiều Xuyên cúi đầu lại lật hai trang, sau đó nói: “Tôi không sao cả, vậy thì cứ gọi như thế đi, MN tôi sắp chết đói rồi.”
Nhâm Viễn cười cười, lần thứ hai xác nhận lại tất cả món ăn với nhân viên phục vụ sau đó đưa trả thực đơn, “Cảm ơn.”
Tuy rằng khách trong nhà hàng khá đông, nhưng tốc độ đem món lên cũng không chậm. Hai người uống vài ngụm trà nóng, vẫn không nói được vài câu, liền bắt đầu động đũa. Mùi vị của salad tôm xoài rất ngon miệng, vị chua ngọt của xoài cùng vị tươi ngon của tôm, còn có nước tương salad kết hợp với nhau. Cua rang xà-ri, thịt heo nướng than đều khá là ngon. Lạc Kiều Xuyên quả thật đói vô cùng, Nhâm Viễn nhìn y ăn từng miếng từng miếng, không thể tránh được nghĩ rằng, thà chịu đói cũng không biết tìm cái cớ để đi sớm hơn chút, sao lại có người biệt nữu (không được tự nhiên, cự nự) như vậy chứ?
Người qua đường bên ngoài dáng vẻ vội vã, không cảm nhận được bầu không khí ấm áp trong nhà hàng. Tuy nói là đêm đông, nhưng lại bởi vì đã rất gần năm mới, cho nên rất nhiều người đều nhộn nhịp đi mua sắm hàng tết, nhân tiện cũng thêm chút bày biện cho trong nhà.
Một bữa ăn ăn được đến phân nửa, Nhâm Viễn lau miệng, vô ý hỏi: “Năm mới muốn đến chỗ bà nội không?”
Lạc Kiều Xuyên nhìn các hoạt động ngoài cửa cũng không chuyển dời tầm mắt, yên tĩnh như một pho tượng điêu khắc, “Không đi.”
Hết chương 40.
____________
ngọt nhể (≧▽≦) tiếp theo là đến giờ quảng cáo đặc sản đêm khuya =))))))
Thịt heo nướng than
Cua rang cà-ri
Lẩu thịt bò cà-ri
Salad tôm xoài
Cá chim nướng mật ong