Mỗi người đều có con đường riêng của mình, có cố cưỡng cầu cũng không được gì. Không có chín năm của anh, vẫn có thể sống tiếp như vậy, ngày tháng về sau dù không có anh, thì nhất định vẫn có thể vượt qua được.”
___________________
Lạc Kiều Xuyên đứng ở quầy bar bên cạnh sàn nhảy, nhìn những người đang lắc lư thân thể đầy cuồng nhiệt theo âm nhạc của Lê Hân. Hôm nay Lê Hân dường như cũng rất HIGH, chỉ dùng một bài nhạc nhảy của Nga mà nhanh chóng làm nổ tung cả sàn nhảy, ngay sau đó lại tiếp tục một bản HOUSE (*) vô cùng tự nhiên không chút tỳ vết. Cậu đeo headphone đứng ở trên đài chơi nhạc vô cùng hưng trí, liên tiếp vài bản HOUSE tiết tấu mạnh mẽ, nửa chừng bị lỡ mất một nhịp cũng không chút để ý, chỉ biết giơ hai tay lên đánh theo nhịp, những người bên dưới lắc lư đầu, cuồng nhiệt đong đưa theo tiết tấu của Lê Hân, hô to O lei lei, o la la.
(*) House: là một thể lọai nhạc mang tính chất sôi động, huyền bí kì ảo, bởi những âm thanh đặc trưng trống và bass dồn dập. House chứa đựng những cảm xúc sâu lắng, hoang đường,u ám… Trong tất cả các hình thức của nhạc nhảy điện tử, có thể nói rằng nhạc House có truyền thống phong phú nhất về các DJ màu mè và các CLB huyền thoại. (túm lại là loại nhạc mạnh hay thấy trong bar hay vũ trường ý)
Không khí phấn khích như vậy, Ông Hiểu Thần thiếu chút nữa bỏ qua mất.
Lạc Kiều Xuyên đang nhìn Lê Hân trên đài ra sức chơi nhạc, đường đường cơ phó của KLM đã đến cửa chính của BLEIB, chen đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiều Xuyên.
“Hey!” Ngay cả chào hỏi cũng phải la lên.
Lạc Kiều Xuyên quay đầu liền thấy ý cười thâm tàng bất lộ trong mắt Ông Hiểu Thần, “—— này, gọi đồ uống a.”
Hắn giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên quầy bar, “Giống với anh này.” Ông Hiểu Thần liếc nhìn người trên đài, trong hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh tiến đến bên tai Lạc Kiều Xuyên la lên, “Còn tưởng rằng đêm nay là anh làm DJ.”
“Bạn tôi!” Lạc Kiều Xuyên cười, tay phải cầm ly rượu chỉ chỉ Lê Hân trên đài.
“… Bạn trai?” Ý cười trong mắt hắn tràn đầy giảo hoạt, trong vui đùa rất có chút vị đạo thăm dò.
Tuy rằng làm DJ sẽ gặp rất nhiều người tiến đến bắt chuyện gặp dịp thì chơi đó là không thể tránh được, nhưng gần đây hưng trí của Lạc Kiều Xuyên hoàn toàn không có, luôn dứt khoát dập tắt mọi khả năng có thể xuất hiện, bớt lo bớt mệt, “Không phải, tôi có bạn (*) rồi.”
(*) từ “bạn” này trong “bạn lữ, bạn đời, người yêu”…
Sau khi nhét một bản nhạc điện tử theo danh sách các bài nhạc đã chọn ra từ trước vào máy, Lê Hân liền nhảy luôn trên đài DJ. Kèm theo đó là tiếng huýt sáo cùng tiếng hoan hô của những người tham gia party bên dưới, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người cùng thể nghiệm cách sống về đêm thời thượng nhất của thành phố này. Tiết tấu nhanh mạnh như hòa cùng nhịp tim đập của mỗi người, trong sự nồng nhiệt và kích tình, tiêu hao hết thể lực cùng những gánh nặng, cam tâm sa vào bóng đêm.
Lạc Kiều Xuyên cười nhìn hai cô gái trẻ trên đài DJ đang dính sát vào người Lê Hân nhảy vô cùng nóng bỏng, trong nháy mắt nhiệt độ ở đây lại tăng lên vài độ.
“Không chơi sao?” Chuyển qua hỏi Ông Hiểu Thần bên cạnh, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn mấy người phía trên đài DJ, như là nhất thời trầm mê vào đó. Bắt chuyện không cần quá nhiều lần, rada của đồng loại với nhau cũng đủ để hai người hiểu nhau mà không cần nói ra. Lạc Kiều Xuyên uống một ngụm rượu trong ly, cũng liếc sang Lê Hân đang rất HIGH trên sân khấu. Cậu mặc một T-shirt màu đen kiểu dáng bình thường, lúc giơ tay đong đưa thân thể ngẫu nhiên sẽ lộ ra thắt lưng gầy yếu.
Cậu dường như rất thích màu đen, màu da lại rất trắng, cộng thêm khung xương nhỏ, mặc màu đen vào cả người liền có vẻ càng thêm gầy. Lạc Kiều Xuyên nhất thời thất thần, nhớ lại hồi mới biết Lê Hân, khi đó cậu cũng là mặc một cái T-shirt màu đen, đứng ở phía dưới nhìn mình chơi đĩa, sau đó chính là những ái muội và câu dẫn quen thuộc, anh tình tôi nguyện, ban đầu Lạc Kiều Xuyên không khỏi kinh thán chép miệng, “… MN, lúc cười lên là một khuôn mặt ngây thơ, vừa mở miệng lại toàn nói những lời hạ lưu…”
Những tình dục sâu kín phải dựa vào phóng túng mới có thể phát tiết kia, bây giờ hồi tưởng lại lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu như không phải bởi vì yêu người kia… Lạc Kiều Xuyên nhắm mắt lại.
2h sáng, Lạc Kiều Xuyên thuận theo tự nhiên giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Ông Hiểu Thần, cơ phó của hãng hàng không Hà Lan… Đây là Lê Hân, bạn của tôi, DJ ở đây.”
“Chào cậu.”
Đúng lúc Lê Hân kết thúc một hồi cuồng nhiệt lại đây thì người kia liền giơ tay ra chào hỏi, nhất thời có chút ngây ngẩn.
Lạc Kiều Xuyên nhìn vẻ mặt cổ quái của cậu, nói đùa: “Sao vậy, quen à?”
“… Không phải! Không quen a, ” Lê Hân nghiêng đầu, xấu hổ vì sự thất thần vừa rồi của mình, nắm lấy bàn tay Ông Hiểu Thần đang vươn ra, “Hey, xin chào…”
Rõ ràng là hoàn cảnh lúc hừng đông, nhưng lại trịnh trọng bắt tay chào hỏi, Lạc Kiều Xuyên vừa định làm dịu đi bầu không khí tẻ nhạt này, vị cơ phó bên cạnh đã lớn tiếng: “Vừa rồi cậu ở trên đài rất ngầu a.”
“… Vậy sao? Cảm ơn.”
“The Artful Dodger (*) tôi cũng rất thích, vĩnh viễn đều không lỗi thời, đáng tiếc hiện tại rất ít DJ có thể hiểu và thưởng thức được những ca khúc kinh điển này.”
(*) The Artful Dodger: một ban nhạc của Anh, chuyên chơi thể loại nhạc điện tử, DJ… từ những năm 1997
“…” Lê Hân đại khái không ngờ tới người đàn ông đối diện cũng hiểu rõ nhạc điện tử như vậy, ậm ừ có ệ: “… Ha ha, không ngờ anh cũng hiểu rất rõ những thứ này.”
Cái gì gọi là lao theo sự yêu thích của người khác, Ông Hiểu Thần tuyệt đối vô cùng hiểu rõ. Liền ví dụ như bạn yêu một người thích hút Marlboro, mặc dù bạn không biết hút thuốc, thì cũng sẽ ngậm Marlboro lắc lư trước mặt hắn. Nếu như trong khoảng khắc ngửi thấy mùi thuốc bạn có thể mẫn cảm phân biệt ra Marlboro, tự nhiên liền càng không cần phải nói.
Bản mix vừa nãy của Lê Hân chẳng qua chỉ là dùng đến một khúc The Artful Dodger, huống hồ bởi vì nhịp trống không nổi trội, LOOP (*) vẫn rất rõ rệt, cho nên vẫn chưa đủ âm lượng, âm trầm hạ xuống tận cùng khoảng 60, miễn cưỡng chỉ đủ cho bên dưới nghe thấy. Nhưng Ông Hiểu Thần trái lại có thể chuẩn xác phân biệt với những ca khúc khác, còn nói rõ ràng rành mạch, trong ánh mắt thâm thúy giấu không được rất nhiều ám chỉ. Lạc Kiều Xuyên thầm thán phục, xem ra người này nhất định cũng là khách quen của quán bar, với lại… hơn phân nửa càng là một tay giỏi tán tỉnh.
(*) Loop: Kết hợp một cách ngẫu nhiên các đoạn nhạc nhưng có chu kỳ về thời gian (lặp đi lặp lại)
Lạc Kiều Xuyên nhìn vị phi công này, không khỏi muốn than thở, thật đúng là mỗi người đều có cách sống của riêng mình.
Y không cần người khác hiểu rõ giấc mộng của mình, cũng không cần người khác cùng chia sẻ thói quen chung với mình, không cần phải nhượng bộ, cũng không muốn phải nhân nhượng, càng không cần bao nhiêu dũng cảm. Còn tưởng rằng đó chính là tình yêu tự do nhất mà bản thân có thể trao ra, thế nhưng với người kia, muốn hạ quyết tâm ở bên mình, lại phải cố lấy dũng khí lớn nhất.
Đợi không được, chính là số phận, y sẽ không khổ sở đuổi theo nữa.
Không có chín năm của anh, vẫn có thể sống tiếp như vậy, ngày tháng về sau dù không có anh, thì nhất định vẫn có thể vượt qua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...