Từ chương này triển khai thêm cặp phụ nha.
Hắc Miêu x Nhất Dương.
Tu vi siêu phàm mèo tinh công x ngạo kiều thụ
- --------
Ngoài tu yêu chỉ có tu yêu, là nó nói miệng thế thôi!
Cơ bản là... nó có một bí mật.
Sau cái tiếng Meo – Ngao – Ô đó, đáy mắt nó hẹp sâu sung sướng lạ thường.
Nó tìm được rồi!
Giống cái của nó!.
Trên Xuân Đảo có thật nhiều giống cái muốn được cùng nó kết giao, vì nó mà sinh trứng. Thế nhưng nó chưa từng... động dục.
Từ những Hồ Ly xinh đẹp chín đuôi mềm như tơ như lụa, đến cả Cá sấu tinh răng nanh mọc thò cả ra khỏi miệng nó cũng đều từng gặp qua, nhưng là, nó thực sự không có ham muốn giao phối.
Nó cũng tự bản thân thắc mắc rất nhiều, lại chỉ dám lấy cái cớ tu yêu để che lấp đi,vậy mà thật không ngờ, vừa gặp phàm nhân này nó liền động dục, tiếng Ngao – Ô đó cuối cùng nó cũng có thể phát ra đầy quyến rũ.
Nhưng có vẻ phàm nhân này rất khó chịu thì phải, không cảm nhận được chút nào sự mê mị của tiếng kêu thâm tình ấy?!
Nó vì sướng quá mà suýt thì quên mất!
Phàm nhân không nói tiếng động vật, đương nhiên không hiểu đi?!
Thế nên, nó cúi xuống, liếm vào tai phàm nhân một cái, lại thêm một câu thủ thỉ chân tình:
- Ngươi sẽ sinh trứng cho ta chứ?!
- ???!!!
Nhất Dương trong lòng trừ bỏ muốn chửi con mẹ nó thì chính là con mẹ nó!!!
Hoang đường!
Trại tâm thần thế nào mà lại để xổng ra một tên điên đến chừng này hả trời!
Thế nhưng bản thân còn chưa kịp định thần lại, cả người đã bị hắn vác thẳng lên vai!
Ba!
- ???!!!
Nhất Dương vẫn còn muốn giữ được chút mặt mũi, chí ít gì cũng đường đường là thư ký của Trịnh Gia, bị một tên đàn ông vác lên còn ra cái gì nữa?! Cứng giọng:
- Mau buông!
- Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống đủ khổ!
Bảo vệ cũng đã ùa tới.
Tên mắt xanh như thế mà lại không chút nào nơi tay, đã thế còn tại mông cậu sờ một cái.
- Mềm quá!
- Đáng chết!
Hắc Miêu cười lớn, sung sướng bóp thêm hai ba cái nữa rồi mới nhún chân vận đan khí.
Vù Vù!
Nhất Dương bỗng chốc thấy cả người nhẹ bẫng, xung quanh gió thổi mạnh đến rối tung làn tóc, không xong! cảm giác như chính mình... đang bay??!!
Cố gạt đi chút gió tạt cay khóe mắt, Nhất Dương mờ mịt nhìn xuống dưới, không khỏi có chút hoang đường!
Kia.... Đã là nóc bệnh viện!
Cả đám bảo vệ khi nãy giờ trông xuống cũng chỉ bằng cái nắm tay, đang ngơ ngác nhất loạt hướng mặt lên trời.
Đây lại là cái tình huống quái quỷ gì vậy?!
Nhất Dương nghĩ đến mà không tự chủ rùng mình một cái.
Đúng! Nếu đây là sự thật, tên này chỉ cần nới lỏng tay, anh lập tức cả người sẽ dính đất từ độ cao ba trăm mét, đảm bảo chỉ có chết chứ không có bị thương!
Thế nhưng tên mắt xanh kia lại xem vẻ như chẳng hề hấn gì, thong thả vừa bay vừa ăn đậu hũ, hít hít dụi dụi cọ cọ khắp cổ khắp tai khắp người anh.
Nhất Dương nhìn từng tòa nhà chọc trời lướt qua ngay dưới tầm mắt, chỉ đành nuốt nhục vào trong. Xét cho đến cùng so với lập tức chết ngay thì từ từ chết vẫn là tốt hơn.
" Còn mạng là còn tất cả", chết queo rồi còn tính với toán được cái gì?.
Hắc Miêu hiểu chứ! gian trá cười thành tiếng, nhất quyết không đậu xuống ngay, cứ ở trên tầng mây kia bay vòng vòng mãi.
Đương nhiên!
Nó không ngốc như Lục Xám, hay nói trắng ra Lục Xám chính là thứ " hiếm có khó tìm" trong toàn bộ giới linh vật.
Linh vật muốn thành tinh đều phải trải qua biết bao nhiêu cố sự gian truân, vài cái tính toán vặt vãnh của phàm nhân qua sao được mắt Hắc Miêu này.
- -------
Vậy nên khi người anh trai cả tốt bụng Nhất Hắc Miêu chịu " vì tình thân " mà miễn cưỡng đậu xuống đất, trên người, trên cổ, thậm chí là cả trên mông của Nhất Dương cũng đầy vết " hoa đào".
Dưới chân đồi hoa hồng,
Nhất Dương vừa được đặt xuống đất lập tức nhận ra nơi này, khập khễnh đẩy người:
- Tại sao ngươi biết ta sẽ tới đây?!
- Ngươi rút cuộc là cái thứ gì?!
Hắc Miêu rõ ràng không vui vì hành động này của Nhất Dương, rành mạch trả lời:
- Ta là Hắc Miêu. Mèo đen uy vũ.
Mặt Nhất Dương nhăn lại thành một chùm: Cái gì Miêu? Cái gì đen? Hay chính bản thân bị ngấm hương mê mà sinh ra ảo giác đến tận bây giờ??!!!
Nhất Dương hít một hơi lạnh, bàn tay duỗi ra nhằm phần đùi bị thương muốn ấn một cái, xem thử bản thân có thực là đang bị ngáo hay không.
Vù!
Vù!
Một làn khói xanh mỏng như gió cuốn lấy bàn tay Nhất Dương.
Nhất Dương sửng sốt. Từng ngón tay lạnh ngắt như đóng đá không cách nào di chuyển được. Hắc Miêu tiến lại gần:
- Ngươi là của ta.
- Ta không cho phép, ngươi không thể tự làm thương tổn mình.
- ???~~~!!!
Nhất Dương quả thật cố gắng hết sức hết sức, bàn tay kia cũng vẫn như không phải của mình, nhìn lên:
- Ngươi... ngươi... ngươi là yêu quái?!
Hắc Miêu còn muốn nói thêm, bỗng nhiên ngửi thấy chút mùi lạ, sắc mặt không tốt:
- Mau đi.
Vù Vù!!!!
Cơn gió lần này mạnh đến nỗi Nhất Dương không thể nào mở mắt ra được nữa, lốc gió lướt ngang qua đỉnh đồi, hàng triệu đọt cánh hồng phai rụng tả tơi, cuốn theo mùi hương thanh khiết, bao lấy hai con người một nằm một quỳ trên ấy.
- ---------
Biệt thự Trịnh Gia.
Phòng Trịnh Kỳ.
Bốn người.
Lục Xám nằm lặng trên chiếc giường xa hoa, không hề có chút dấu hiệu nào của sự sống.
Nơi chiếc bàn này, còn ba kẻ.
Một kẻ tay bị thương nghiêm trọng lại không chịu để ý chính mình, ánh mắt liên tục hướng đến như dán vào thân ảnh ấy, mông lung đau xót,
Cố gắng trấn định nhìn kẻ trước mặt:
- Ngươi nói, ngươi có cách cứu Lục Xám?
Hắc Miêu xác nhận:
- Đúng.
Trịnh Kỳ nghe một từ đúng này, tim nẩy lên từng hồi giục giã, thế nhưng bản chất ác lạnh nghi kỵ đương nhiên đã ăn sâu vào tiềm thức, rành rọt từng chữ:
- Ta có thể trả bất cứ giá nào, bao gồm toàn bộ tài sản của Trịnh Gia, đều cho ngươi.
- Thế nhưng – nếu như ngươi khiến em ấy bị tổn thương- dù ngươi có là yêu quái hay bất cứ thứ gì - ta cũng nhất định băm ngươi ra làm mồi cho đám chó hoang.
Hắc Miêu không một chút nào bị lời nói kia dọa sợ, bình thản:
- Tài sản của Trịnh Gia ngươi, ta không cần.
Trịnh Kỳ nheo mắt một cái, nếu không phải chính bản thân mình tận mắt tận tai chứng kiến cơn gió kỳ lạ kia cuốn bay người, trong nháy mắt có thể từ đồi hoa trở về tận đây, Trịnh Kỳ anh một tổng tài đang sống sờ sờ giữa thế kỷ thứ XX này làm sao có thể tin vào những chuyện ma quái huyễn hoặc!
Nhưng, Lục Xám, chỉ cần em còn sống! Hi vọng dù là mong manh, anh vẫn phải thử:
Trịnh Kỳ cương quyết:
- Như ta đã nói, chỉ cần ngươi cứu được em ấy.
- Giá nào ta cũng trả.
- Linh hồn, hay là dương khí, đày ta xuống địa ngục hay bất cứ thứ gì ngươi muốn,
Hắc Miêu hài lòng:
- Ngươi chắc chắn?!
- Lời hứa của ta, không cần phải nhắc lại tới lần thứ hai.
Hắc Miêu bỗng nhiên quay sang bên cạnh.
Nhất Dương trừng mắt:
- Ngươi nhìn ta làm cái gì?!
Hắc Miêu đưa tay chỉ vào ngực anh:
- Ta muốn, chính là người này.
- ??!!!!
Trịnh Kỳ bị bất ngờ, có phần đoán không ra:
- Ngươi cần Nhất Dương làm gì?!
Hắc Miêu ánh mắt một vẻ si mê, nhìn Nhất Dương, chân tình bày tỏ:
- Ta đã gặp qua rất nhiều giống cái, thế nhưng đều không thể động dục. Vậy mà vừa thấy ngươi liền muốn giao phối. Như vậy,ngươi chính là giống cái của ta.
- ???!!!
Nhất Dương mắt trợn trắng dã nhìn Hắc Miêu, cố gắng phân trần:
- Ta là đàn ông!.
- Ta biết. Hắc Miêu chỉ tay – đây – và kia, cũng đều là đàn ông, không phải sao?!
- Nhưng ta với ngươi chưa từng quen!
Hắc Miêu thong thả:
- Đã quen được gần ba tiếng rồi.
- ??!!!!
- Tóm lại là không được!
- Được.
Trịnh Kỳ không nghĩ ra nổi cái điều kiện này, một lúc mới trả lời:
- Nhất Dương không liên quan tới Lục Xám. Mọi điều kiện, ngươi trực tiếp đòi trên người ta là được rồi.
Hắc Miêu chơi chiêu:
- Ngươi nói không liên quan?. Lục Xám chính là đã cứu Nhất Dương một mạng. Nhất Dương ngươi bây giờ lại trơ mắt nhìn ân nhân của mình nằm chờ chết, lại để cho Trịnh Tổng đây – kẻ nâng đỡ ngươi suốt bao nhiêu năm đau thương khốn khổ sống nốt quãng đời còn lại.
- Ta nghĩ, vậy nên để cho tên Lục Xám đó thực chết đi cho xong.
Trịnh Kỳ gằn lên:
- Ngươi dám?!
Nhất Dương bị đánh trúng tim đen, nghẹn bứ trong cổ họng, hai ba hơi hít ngụm khí lớn mới có thể hít thở cho nổi.
Nghiến răng:
- Được!
- Ta đồng ý!
- Chỉ cần ngươi cứu được Lục Xám, cái gì ta cũng đồng ý!
Hắc Miêu thỏa mãn:
- Thực ra, ta chỉ là muốn chính miệng ngươi nói ra.
- Còn dù ngươi có đồng ý hay không, ta đều sẽ bắt ngươi phải theo ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...