Editor: Gấu Gầy
144
Nửa đêm, Đinh Cạnh Nguyên dường như hơi sốt, mặc dù bình thường nhiệt độ cơ thể của hắn đã cao hơn người bình thường.
Tô Mặc áp trán mình vào trán hắn thử xem sao, nhưng không chắc chắn lắm, nên đành đứng dậy tìm nhiệt kế đo cho hắn, 37,5 độ.
Đinh Cạnh Nguyên nói hơi khát nước, Tô Mặc khoác áo choàng vào, đi ra ngoài rót nước cho hắn, tiện tay cầm theo điện thoại trên tủ đầu giường.
Lúc này là bốn giờ sáng, Tô Mặc mở Weibo chính thức của tập đoàn Trường Giang, tin tức về vụ tai nạn của Đinh Cạnh Nguyên đã được đăng tải vào lúc một giờ sáng: "Vào khoảng bảy giờ tối qua, Chủ tịch tập đoàn Trường Giang, ông Đinh Cạnh Nguyên, khi đang lái xe Maserati màu trắng bạc trên đường Hương Giang Nguyên đã va chạm với một chiếc Volkswagen do tài xế say rượu điều khiển.
Được biết, ông Đinh bị thương ở đầu và hai tay, vết thương khá nghiêm trọng, cần thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Hội đồng quản trị đã tổ chức họp khẩn cấp, quyết định tạm thời giao toàn bộ công việc cho giám đốc điều hành Trịnh Thành Trung.
Mong ông Đinh sớm bình phục."
Tô Mặc lướt nhanh qua các bài báo liên quan, những bài đăng sôi nổi thảo luận về màn cầu hôn quỳ gối của Đinh Cạnh Nguyên trước đó giờ đã bị tin tức mới nhất này lấn át.
Rất nhiều nhân viên đã chia sẻ lại bài viết với lời chúc Chủ tịch sớm bình phục.
Như vậy là Đinh Cạnh Nguyên đã rời khỏi công ty.
Mặc dù không thể nói là vì anh, cho dù không có anh, Đinh Cạnh Nguyên cũng chưa chắc đã thỏa hiệp kết hôn với người phụ nữ mình không yêu, nhưng câu nói "Con không thể rời xa Tô Mặc" của Đinh Cạnh Nguyên trước mặt Đinh Khê Xuyên vẫn khiến anh cảm động.
Sau này, nếu có một ngày, khi ngồi trước mặt Tô Tuyền Phong cùng với Đinh Cạnh Nguyên, đối mặt với người ba luôn phản đối, Tô Mặc không biết liệu mình có đủ dũng khí để nói ra những lời tương tự hay không.
Nước hơi nóng, Tô Mặc vừa thổi vừa bưng vào.
Hai tay Đinh Cạnh Nguyên bị thương, chỉ có thể chống khuỷu tay lên giường để nâng người dậy, Tô Mặc quỳ một gối lên giường, đỡ gáy cho hắn uống nước, nhìn hắn uống cạn sạch ly nước.
"Còn muốn uống nữa không?" Tô Mặc rút khăn giấy lau khóe miệng cho hắn, môi Đinh Cạnh Nguyên sau khi được nước làm ẩm đã không còn khô như lúc nãy nữa.
"Không cần, mau lên giường ngủ đi." Giọng Đinh Cạnh Nguyên đã khàn đặc, nói xong liền nhắm mắt lại, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh hẳn.
Đợi đến khi Tô Mặc vén chăn chui vào, hắn liền vòng chân lên người Tô Mặc, hai tay bị thương cũng đặt lên eo anh.
"Cậu nằm im đi, đừng động đậy nữa." Đinh Cạnh Nguyên khi ngủ luôn thích gác chân lên người anh, tay thì nắm lấy "cậu nhỏ" của anh, Tô Mặc đã quen rồi.
Đinh Cạnh Nguyên không nhúc nhích, dường như sắp ngủ thiếp đi, nhưng Tô Mặc đẩy hắn ra, muốn để cho hắn nằm thẳng ra nhưng không đẩy nổi.
Tối qua lúc ngủ cũng phải dỗ ngọt mãi hắn mới chịu nằm yên, Đinh Cạnh Nguyên nói ngủ như vậy không thoải mái.
Hắn còn hỏi những lời anh nói về việc cùng nhau già đi có phải là đang ám chỉ sẽ mãi mãi yêu hắn hay không, sau khi Tô Mặc gật đầu, hắn mới chịu nằm xuống, hai tay bị thương ngoan ngoãn đặt trên bụng.
"Cứ ngủ như vậy đi." Đinh Cạnh Nguyên đột nhiên lên tiếng, ôm Tô Mặc chặt hơn.
"Cậu không nghe lời tôi gì hết." Tô Mặc hờn dỗi, còn cố tình khẽ hừ một tiếng.
Nửa phút sau, khi Tô Mặc tưởng Đinh Cạnh Nguyên đã ngủ thì hắn lại "ừm" một tiếng, xoay người nằm xuống.
Tô Mặc đặt hai tay hắn sang một bên, nghiêng người nằm đè lên người Đinh Cạnh Nguyên.
Đinh Cạnh Nguyên mơ màng, mắt cũng không buồn mở ra, nghiêng đầu muốn hôn anh.
Tô Mặc chủ động dâng môi lên, hôn lên môi hắn.
"Nắm lấy nó đi." Đinh Cạnh Nguyên lại mấp máy môi.
Tô Mặc đưa tay xuống, Đinh Cạnh Nguyên ngủ không bao giờ mặc quần áo, ngón tay anh dễ dàng luồn qua đám lông xoăn cứng, nắm lấy "khúc gân" đang bán cương cứng của hắn.
Cuối cùng cả hai không còn động tĩnh gì nữa.
145
Trong căn biệt thự yên tĩnh đến lạ thường.
Sắp đến Tết rồi, dì Phương đã được nghỉ về quê ăn Tết.
Hai người cùng nhau cuộn tròn trong chăn ấm ngủ nướng, đây có thể coi là điều hiếm có.
Từ khi Tô Mặc chuyển đến đây, vì đang vào cuối năm nên Đinh Cạnh Nguyên luôn bận rộn.
Hơn tám giờ, tiếng chuông điện thoại của Tô Chính gọi đến đã đánh thức Tô Mặc.
Tô Chính nói: "Anh, vậy là năm nay anh và anh Đinh ở lại thành phố S ăn Tết à?"
Tô Mặc đáp: "Dù sao thì năm nay anh cũng không phải ăn Tết một mình.
Lần trước không phải em nói nhà Chu Huệ giục cưới sao?"
Tô Chính nói: "Mẹ cô ấy dạo này lại giục rồi.
Ba muốn đợi mua nhà cho bọn em rồi mới đính hôn, nói đến lúc đó sẽ làm đám cưới luôn.
Tuần trước, em với ba còn đi xem nhà ở khu Tân Nghĩa."
Tô Mặc hỏi: "Sao lại xem xa vậy?"
Tô Chính đáp: "Nhà trong thành phố cũng có xem rồi, nhưng hơi đắt.
Em với Chu Huệ bàn bạc rồi, mua nhà xa một chút cũng không sao, sáng dậy sớm một chút là được.
Hơn nữa, cơ sở vật chất ở đó cũng đang dần hoàn thiện, sau này con cái đi học cũng tiện, đợi sau này điều kiện tốt hơn thì mua xe là được."
Tô Mặc nói: "Thế tiền đặt cọc là bao nhiêu? Hai đứa mới đi làm có bao nhiêu tiền đâu.
Anh còn mấy vạn tiền tiết kiệm, để anh gửi về cho em, đừng nói với ba mẹ.
Bảo ba mẹ bỏ thêm một chút thôi, trả tiền đặt cọc trước, rồi đính hôn luôn đi, đừng để nhà gái giục mãi."
Tô Mặc tựa vào đầu giường nghe điện thoại, vừa dứt lời, Đinh Cạnh Nguyên đã dụi đầu vào đùi anh, lầm bầm: "Mua nhà cần bao nhiêu tiền? Hôm nay chúng ta chuyển khoản luôn."
Tô Mặc đưa tay lên xoa đầu hắn, vừa vuốt ve vừa nói chuyện điện thoại với em trai.
Đinh Cạnh Nguyên ngáp một cái thật to, coi như đã tỉnh hẳn, chóp mũi hơi ngứa, hắn cọ cọ vào quần ngủ của Tô Mặc để gãi ngứa, sau đó nghe thấy bụng Tô Mặc kêu lên "ọc ọc".
Tối qua ăn một bát mì gà hầm thuốc bắc to như vậy nhưng Tô Mặc chẳng ăn được bao nhiêu, đều đút hết vào bụng hắn rồi.
Tô Mặc cúp điện thoại, Đinh Cạnh Nguyên lập tức kêu đói.
Hai người cùng nhau thức dậy, Tô Mặc vào phòng thay đồ lấy quần áo, hầu hạ hắn mặc vào.
Đến phòng tắm, Đinh Cạnh Nguyên cúi người, Tô Mặc giúp hắn đánh răng, đánh răng xong lại vắt khăn nóng lau mặt cho hắn.
"Em trai với em dâu muốn mua nhà kết hôn à?"
"Ừ." Tô Mặc mỉm cười, bản thân anh vẫn luôn gọi thẳng tên Tô Chính, còn Đinh Cạnh Nguyên cứ gọi là em trai.
"Vậy chúng ta cũng phải mừng tuổi chứ, còn phải tặng quà lớn nữa mới được."
"Liên quan gì đến cậu? Cúi đầu xuống." Tô Mặc vừa cười vừa trừng mắt nhìn hắn, lấy kem dưỡng da ra, mở nắp, dùng ngón tay lấy một ít, chấm lên hai bên má và sống mũi Đinh Cạnh Nguyên, tránh miếng băng cá nhân trên trán, từ từ thoa đều cho hắn.
"Tôi là chồng của anh trai nó, cậu nói xem có liên quan gì đến tôi không?" Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Tô Mặc, vẻ mặt bất mãn.
"Đẹp trai chết đi được." Tô Mặc nhân lúc hắn nghiêng đầu liền thoa kem cho hắn, sau khi thoa xong, tiện tay búng lên trán hắn một cái.
"Giá nhà ở Ô Thị chắc cũng ngang ngửa với Tân Thành nhỉ, hay là chúng ta tặng một căn nhà đi.
Đến lúc đó lại mừng tuổi thêm một ít, mừng bao nhiêu thì hợp lý nhỉ, mười vạn có ít quá không?" Tô Mặc soi gương rửa mặt, Đinh Cạnh Nguyên từ phía sau ôm lấy anh, nhìn vào gương hỏi.
Nghe vậy, Tô Mặc hơi sững sờ, động tác trên tay khựng lại một chút rồi mới tiếp tục.
Đinh Cạnh Nguyên đã đoán được anh đang nghĩ gì.
Vệ sinh cá nhân xong, hai người không xuống lầu ngay mà ngồi ở đầu giường, Đinh Cạnh Nguyên mở laptop, đăng nhập vào một tài khoản ngân hàng của mình, chỉ vào số dư trong tài khoản, gọi Tô Mặc lại xem, sau đó lại mở lịch sử giao dịch ra.
"Tài khoản này là để chuyển tiền, hàng năm đều có cổ tức chuyển vào.
Nhìn vào ngày mùng một Tết năm ngoái này." Tô Mặc đếm sơ qua, hình như là bảy tám con số 0.
"Tôi không quản lý chuyện công ty bên đó, có biển thủ hay không thì tôi thật sự không biết, dù sao tôi cũng chưa từng kiểm tra sổ sách của công ty."
"Sao cậu không kiểm tra? Cho dù là làm cho có lệ cũng được." Lỡ như bị biển thủ thì chẳng phải là lỗ to sao.
Đinh Cạnh Nguyên vừa cười vừa đưa tay muốn kéo vị quân sư tài ba Tô Mặc ngồi lên đùi mình, tay hắn không tiện, Tô Mặc vội vàng tự động ngồi vào lòng hắn, nhắc nhở: "Cậu đừng có quậy nữa."
"Hay là qua Tết, chúng ta cùng nhau đi kiểm tra sổ sách bên đó nhé?"
"Đi Hồng Kông?"
"Ừ, nhân tiện đi du lịch luôn.
Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi muốn tự mình làm chút việc, không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi được.
Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ làm gì."
"Được, đợi đi du lịch một vòng rồi hẵng kinh doanh.
Coi như chúng ta đi khảo sát thị trường."
"Ừm."
Thực ra, hiện tại Đinh Cạnh Nguyên chỉ là tạm thời không làm chủ tịch tập đoàn Trường Giang mà thôi, thân là con trai của Đinh Khê Xuyên, chỉ cần thừa kế một chút tài sản cũng đủ tiêu mấy đời rồi.
Hơn nữa, tiền hắn tự mình đầu tư kiếm được cũng đủ để Tô Mặc của hắn sống sung sướng cả đời.
Trước đây, Tô Mặc muốn tự mình làm chút việc, trong lòng cũng đã có định hướng, bây giờ lại biến thành hai người cùng nhau khởi nghiệp, đột nhiên anh có chút hào hứng, cảm thấy tràn đầy mong đợi và tự tin.
Tô Mặc vui vẻ làm một bữa sáng thịnh soạn, múc cháo gà thơm phức vào một chiếc bát lớn, lấy một cái muỗi lớn để đút, sau đó ngồi ăn cùng Đinh Cạnh Nguyên, vừa ăn vừa bàn bạc chuyện ăn Tết.
Mấy năm trước, Tô Mặc đều sống một mình, cuộc sống khá đơn giản, mỗi đêm giao thừa đều cảm thấy cô đơn, buồn bã, nhớ nhà, lúc đó Tô Chính thường gọi điện thoại, trò chuyện với anh cả đêm.
Vì vậy, rất nhiều lần Tô Chính đã bỏ lỡ khoảnh khắc lãng mạn gọi điện thoại cho Chu Huệ lúc nửa đêm.
May mà Chu Huệ là cô gái hiểu chuyện, chưa bao giờ phàn nàn về chuyện này.
Trước đây, cho dù Giang Tâm Mi có cả năm không xuất hiện thì đến Tết cũng sẽ đến đội tuyển đón Đinh Cạnh Nguyên về nhà.
Hai mẹ con lạnh lẽo ăn Tết, thời điểm đó Giang Tâm Mi vẫn chưa thể đường hoàng xuất hiện ở nhà họ Đinh.
Lúc đó, Đinh Cạnh Nguyên mới mười mấy tuổi.
"Tôi muốn về Tân Thành ăn Tết."
"Ừ, tùy cậu."
"Chiếc xe Zhijun đó, cậu nói sẽ tìm người lái về, đến giờ vẫn chưa thấy đâu."
"Chiếc xe đó còn khá mới, nếu em trai với em dâu không chê thì cho tụi nó đi."
"Cậu hào phóng thế? Bây giờ chúng ta cũng phải tiết kiệm một chút, không thể cứ tiêu tiền như vậy được.
Đợi sau này làm ăn kiếm ra tiền, tôi mua cho cậu một chiếc xịn hơn."
"Vậy mình phải mua cho tôi chiếc Bentley đấy."
"Xí." Tối đa là mua cho hắn chiếc BMW 3X, rẻ mà lại sang, nghe cái tên là biết là hàng hiệu rồi.
Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất yêu một Tô Mặc biết vun vén cho hắn như vậy, không nhịn được cúi người hôn lên môi Tô Mặc, Tô Mặc "ưm" một tiếng muốn né tránh, kết quả bị dính đầy cháo lên mặt.
—-----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...