Về đến nhà, Tô Hoài rốt cuộc không kìm được nước mắt, có tủi thân có quẫn bách có hoang mang.
Giống như trong một chốc cô mất đi tất cả mục tiêu, thậm chí không biết bản thân phải làm gì.
Trước khi gặp Hoắc Văn Hứa, mục tiêu của cô là phải làm thế nào để thoát khỏi nhà chú, sau khi gặp Hoắc Văn Hứa, mục tiêu của cô trừ còn sống ra thì dường như đã trở thành làm thế nào để có thể sánh vai với Hoắc Văn Hứa.
Nhưng hiện tại, hình như mục tiêu này không thực hiện được nữa.
Tô Hoài rất buồn, buồn đến mức cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn khóc.
Tô Hoài ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ khóc, cuối cùng vì uất ức mà khóc thành tiếng.
Cũng không biết khóc bao lâu, âm nhạc trong quảng trường của tiểu khu đã tắt, tiếng cười huyên náo của trẻ con cũng không còn, cả tiểu khu đi vào thời gian ngủ ban đêm.
Tô Hoài khóc đến khi miệng lưỡi khô khốc, cầm một ly nước lạnh uống hết một hơi, sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Nhìn hốc mắt sưng đỏ của mình trong gương, đại não bị lạnh lẽo mới từ từ bắt đầu vận hành.
Thật ra cô không tỏ tình, Hoắc Văn Hứa cũng không từ chối.
Phản ứng của bản thân thật sự có hơi quá.
Mặc dù cô phải nhận thức rõ thực tế, đó chính là Hoắc Văn Hứa quả thật không có cảm giác với cô, nhưng trước chuyện ngày hôm nay, cô cũng không hề cảm thấy Hoắc Văn Hứa có cảm giác với mình.
Cho nên bản thân đang khó chịu cái gì?
Cũng không biết có phải khóc nhiều quá rồi không, Tô Hoài nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy đỡ hơn trước đó rất nhiều.
Tự an ủi xong, Tô Hoài đứng trước gương một lát, sau đó đi tắm, tắm xong ngồi xuống bàn đọc sách...!Bắt đầu học tập.
Trước khi Hoắc Văn Hứa về nước, trong ảo tưởng của Tô Hoài, anh vững vàng giống như đám mây trên đỉnh núi, cho cô động lực khiến cô đuổi theo, nhưng kể từ khi Hoắc Văn Hứa về nước, hai người dần dần tiếp xúc nhiều hơn, Hoắc Văn Hứa biến từ người trên đỉnh núi thành một nhân tố không thể khống chế được mà ảnh hưởng đến Tô Hoài, anh sẽ khiến cho cô vui vẻ, sẽ khiến cho cô khổ sở, sẽ khiến cho cô lo được lo mất.
Cảm giác này có lúc rất vui vẻ, có lúc lại rất khó chịu, cho nên mỗi lúc như thế này, Tô Hoài sẽ ép bản thân học tập.
Cô tin rằng đại dương kiến thức có thể chứa đựng bất kỳ linh hồn lạc lối nào của một người.
Tô Hoài mở video học tiếng Pháp, sau đó xem video, bắt đầu đọc theo.
Nửa tiếng sau, Tô Hoài chán nản thở dài, tắt video.
Hôm nay hình như cô rất khó tiến vào trạng thái thật sự.
Nếu Hoắc Văn Hứa không thích cô, vậy cô còn phải học những thứ kia không?
Học nhiều thứ như vậy thật ra rất mệt mỏi, còn phải đi làm thêm.
Thật sự không học nữa ư?
Hình như lại rất không nỡ.
Suy nghĩ của Tô Hoài hoàn toàn chệch hướng.
Hoắc Văn Hứa thật sự sẽ thích một cô gái biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Hàn, tiếng Nhật, thậm chí tiếng Java sao?
À, đúng rồi, hiện tại cô còn đang học kế toán.
Nhưng nếu Hoắc Văn Hứa không thích một cô gái như thế, thích con gái biết khiêu vũ biết ca hát biết...!Xoạc chân, thì bản thân nên làm gì đây?
???
Tô Hoài càng hoang mang, nếu như Hoắc Văn Hứa thích dáng vẻ như vậy, cô cũng có thể đi học khiêu vũ học ca hát, nhưng sẽ khiến cho cô có chút miễn cưỡng, bởi vì cô không thích khiêu vũ, ca hát thì tạm được, nhưng xoạc chân thì thôi, hình như cô không có thiên phú này ...
Cô đột nhiên cảm thấy thứ mà mình tự học đều vì bản thân cảm thấy hứng thú, thậm chí cả kế toán, thật ra cô cũng rất có hứng thú với nó.
Cô thật sự vì Hoắc Văn Hứa mới học mọi thứ sao?
Tô Hoài chìm vào im lặng thật lâu.
Hồi lâu sau, Tô Hoài đột nhiên thấp giọng nỉ non: "Chẳng lẽ mình cũng không thích Hoắc Văn Hứa nhiều đến thế?"
Suy nghĩ này khiến cho Tô Hoài kinh ngạc mở to hai mắt.
*
Không biết Tô Hoài đang nghĩ gì, lúc này Hoắc Văn Hứa cũng rất bối rối.
Vì vậy anh ngồi trên ghế dài trong vườn hoa nhỏ, lướt xem ghi chép về thông tin liên lạc trong điện thoại di động, anh phải làm rõ chuyện ngày hôm nay, nếu không trong lòng anh sẽ khó chịu.
Bản thân anh nghĩ không ra, cho nên định nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Người liên lạc có rất nhiều, nhưng hoặc là chó độc thân, hoặc là miệng rộng, chỉ cần anh dám hỏi, ngày mai người của cả thế giới đều sẽ biết chuyện.
Cuối cùng Hoắc Văn Hứa bấm vào một diễn đàn tình cảm.
Bên trong có đủ loại bài đăng tình cảm, bài đăng kết bạn là nhiều nhất, nhiều thứ hai chính là vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu, Hoắc Văn Hứa tùy tiện lướt xem, cảm thấy không mấy có ích với bản thân.
Cho nên, Hoắc Văn Hứa quyết định tự đăng một bài.
[Bạn gái được người ta tỏ tình, tôi “ngồi hàng ghế đầu” xem.]
Nhìn tiêu đề này, Hoắc Văn Hứa cảm thấy mình có chút mất trí, vì vậy xóa đi, một lần nữa viết một bài khác [Có con trai tỏ tình với bạn gái của tôi, tôi phải làm gì?]
Bài đăng mới cần thời gian phê duyệt, Hoắc Văn Hứa đang chờ được phê duyệt thì ngẩng đầu nhìn, anh đã sống ở đây ba năm, tất nhiên chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấy cửa sổ phòng của mình, đèn nơi đó vẫn sáng.
Hoắc Văn Hứa duỗi chân, hoạt động cánh tay phải, tháo bột chưa được mấy ngày, cánh tay của anh còn có chút không linh hoạt.
Thời gian phê duyệt bài đăng rất nhanh, lúc Hoắc Văn Hứa một lần nữa xem điện thoại di động, bài đã được đăng, đồng thời cũng nhận được câu trả lời thứ nhất.
—— Anh có bệnh hả?
Hoắc Văn Hứa nhướng mày, chưa kịp phản ứng, rất nhiều câu trả lời lũ lượt đến.
—— Bạn gái bị người khác tỏ tình? Anh đăng bài hỏi làm thế nào hả???
—— Thằng này sợ không phải thằng ngu chứ?
—— Bây giờ anh mang theo cặp sừng mà đăng bài hả?
—— Người anh em ơi, bài đăng này là câu view nhỉ?
...
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Văn Hứa đều là đứa con cưng của trời, bất luận là gia thế hay chỉ số thông minh, đây là lần đầu tiên bị người ta...!Chửi rủa như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt không tốt.
Nhưng còn chưa tìm thấy câu trả lời, Hoắc Văn Hứa tiếp tục lướt xuống dưới.
Lướt xem hết hai trang câu trả lời châm chọc, Hoắc Văn Hứa mới nhìn thấy câu trả lời tương đối bình thường.
—— Anh nói thật á? Bạn gái bị người ta tỏ tình mà anh không ghen sao?
—— Nếu bạn gái tôi bị người ta tỏ tình, tôi chắc chắc không nói hai lời mà đánh thằng kia liệt nửa người rồi, để cho nó biết cái gì gọi là giận dữ vì hồng nhan.
Hoắc Văn Hứa suy nghĩ một chút, trả lời một câu dưới câu "giận dữ vì hồng nhan": Được tỏ tình là quyền lợi của cô ấy, tôi không nên tôn trọng cô ấy sao?
"Giận dữ vì hồng nhan" trả lời rất nhanh: ???? Đầu óc anh có bệnh hả?
Hoắc Văn Hứa: "..."
Nếu không phải cách màn hình, anh cũng rất muốn đánh người.
Bởi vì chủ bài đăng trả lời rất nhanh câu trả lời này, nên bị người ta đẩy lên đầu.
—— Chủ bài đăng này không phải ngu si thì chính là ngu ngốc.
—— Cô bạn gái mau chia tay anh ta đi, người như vậy cũng có thể có bạn gái, thì tôi thiếu gì chứ?
—— ...!Tôi cảm thấy đây là bài đăng câu view, mọi người đừng trả lời nữa, giải tán đi.
Hoắc Văn Hứa hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhắn lại: Chưa hẹn hò bao giờ, không hiểu thật, xin chỉ giáo.
—— A ...!Anh là một kẻ ngốc khi yêu đương à?
Hoắc Văn Hứa hít một hơi thật sâu, mình phải nhịn.
—— Nếu là bạn trai tôi, tôi tức chết rồi, lập tức lập tức chia tay, tuyệt đối không chờ một phút nào.
Hoắc Văn Hứa cau mày.
—— Người anh em, anh không bình thường lắm, đàn ông bình thường đều sẽ có ham muốn chiếm hữu đối với người phụ nữ của mình, anh xem đàn ông đều thích nhìn phụ nữ khác lộ cánh tay lộ chân thậm chí không mặc quần áo, nhưng lại hận không thể trùm hai chiếc chăn lên người người phụ nữ của mình, đây chính là ham muốn chiếm hữu, hiểu không? Bây giờ anh lại cho phép người đàn ông khác tỏ tình với bạn gái anh, vậy anh có khác gì tự lột sạch quần áo người phụ nữ của mình để cho người đàn ông khác xem đâu?
Hoắc Văn Hứa nhìn thấy câu trả lời này thì thấp giọng chửi thề.
Ở dưới có người phản hồi thế này: Thật ra tôi cảm thấy anh ấy chỉ là không quá thích bạn gái anh ấy mà thôi, cho nên không quan tâm.
—— Đúng đấy, chỉ là không thích mà thôi, khuyên bảo chia tay, tha cho bạn gái của anh đi.
Chỉ là không thích mà thôi?
Hoắc Văn Hứa rơi vào trầm mặc.
*
Rạng sáng bốn giờ, Tô Hoài chữa xong hai đề thi tiếng Anh cấp tám thì thở ra một hơi.
Hôm nay cô thật sự không vào trạng thái, bài thi sai ngổn ngang.
Đã giờ này rồi mà không hề buồn ngủ, Tô Hoài đi đến phòng ngủ thay quần áo thể thao, cô quyết định đi chạy bộ.
Học tập dường như không đủ để cô bình tĩnh lại, cô cần vận động và đổ mồ hôi.
Cầm tai nghe lên, Tô Hoài mở cửa phòng, đèn cảm ứng ngay hành lang sáng lên theo tiếng động ở cửa, người ẩn trong bóng tối cũng theo đó lộ trước mắt Tô Hoài.
Tô Hoài bị dọa nên lùi hai bước, tiếng thét chói tai mắc kẹt giữa cổ họng vì nhìn thấy khuôn mặt người kia, lồng ngực phập phồng bởi vì hoảng sợ quá độ.
Mà Hoắc Văn Hứa đang muốn khom người đặt đồ gì đó xuống đất cũng giật mình bởi tiếng mở cửa bất ngờ, trực tiếp đứng thẳng lên.
Hai người một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa nhìn nhau, trong lòng dần dần bình tĩnh.
Mất một lát, Tô Hoài mới tìm về giọng nói của bản thân: "Anh, sao anh ở đây?" Trong giọng nói của Tô Hoài còn mang theo chút run rẩy không dễ nhận ra, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ.
Anh dạo diễn đàn xong thì định về nhà, nhưng nghĩ tới còn chưa đưa cho Tô Hoài món quà mà anh đã mang về, liền đi thẳng lên lầu, vừa đến cửa mới nhớ ra xem đồng hồ, phát hiện đã bốn giờ sáng.
Anh vốn muốn để ở cửa rồi rời đi, không ngờ Tô Hoài mở cửa.
"Cho em, đặc sản khi đi công tác." Hoắc Văn Hứa đưa cái hộp nhung tơ đang cầm trên tay cho Tô Hoài.
Tô Hoài không ngủ một đêm, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo, hoảng hốt nhận lấy cái hộp, trực tiếp mở ra.
Trong hộp là một chiếc vòng tay kim cương nhỏ màu vàng hồng rất đẹp.
Tô Hoài vừa nhìn đã rất thích, nhưng ...
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn Hoắc Văn Hứa, nghi ngờ nói: "Đây là ...!Đặc sản?"
Hoắc Văn Hứa xoa bóp mi tâm, không có cách nào trả lời vấn đề này, nên qua loa hỏi ngược lại: "Em muốn đi đâu?"
"Chạy bộ." Tô Hoài thành thật nói.
Hoắc Văn Hứa giơ tay nhìn đồng hồ, Tô Hoài cũng nhìn đồng hồ của anh.
Bầu không khí trong hành lang đột nhiên trở nên im lặng.
Gió đêm xuyên qua cửa sổ không đóng trong phòng khách sau lưng Tô Hoài mà thổi vào, hành lang hồi lâu không có âm thanh, đèn cảm ứng tự động tắt, mà đèn trong nhà cũng vừa bị Tô Hoài tắt bởi vì phải ra ngoài.
Hai người đứng trong hành lang tối tăm, cách một cánh cửa mà đối mặt với nhau, như thể không nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, nhưng lại như thể nhìn rõ đối phương.
Hoắc Văn Hứa cảm thấy cổ họng hơi khô và ngứa, nhẹ ho một tiếng: "Trước đó cánh tay bị thương, cũng may có em chăm sóc, cho nên lần này đi thành phố khác, muốn mua cho em món quà, coi như cảm ơn."
"À." Tô Hoài mím môi, không nhịn được hụt hẫng.
Tô Hoài suy nghĩ, kết luận cô cho ra tối ngày hôm qua, rằng không thích anh lắm dường như vô cùng không chính xác.
"Vậy cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Bốn phía lại chìm vào bầu không khí kì dị.
Tô Hoài cảm thấy bóng tối khiến cho người ta ngột ngạt, vì vậy cô vỗ vỗ cánh cửa phát ra âm thanh, đèn cảm ứng lại sáng.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, hai người đồng thời nhắm một mắt, lại đồng thời mở ra, hướng ánh mắt đúng lúc dừng trên mặt đối phương.
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc hơn nửa buổi tối, lại không ngủ được, không hề che giấu mà lộ ra trước mặt Hoắc Văn Hứa, đầu óc Hoắc Văn Hứa trống rỗng, đáy lòng dâng lên cảm giác khác thường, không nói rõ được.
Hoắc Văn Hứa nhìn cô chằm chằm, Tô Hoài có chút bối rối mà tránh ánh mắt của anh.
Ngón tay Hoắc Văn Hứa nhẹ nhàng gõ lên đường may trên quần, trong bài đăng diễn đàn, anh có hỏi một câu: Thế nào mới gọi là thích?
Có một người tên là "Một người khi yêu thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào trong tình yêu lại biết lăn lộn" nhắn lại anh: Chính là sẽ vì người đó mà điên cuồng, mất lý trí, vứt bỏ lý tính, làm một vài hành động người thường không thể hiểu được, đây là thích.
Hoắc Văn Hứa cũng không biết vì sao trong diễn đàn có nhiều câu trả lời như vậy, nhưng giờ phút này anh lại nhớ đến câu trả lời đó, dù sao thì câu trả lời này rất hoang đường, bởi vì có rất nhiều người mắng cô ấy, bảo cô ấy có thể thời thời khắc khắc mà ghi nhớ tên của chính mình.
"Đeo vào cho tôi xem thử, có hợp không? Không hợp thì tôi tìm người ta đổi." Hoắc Văn Hứa gập ngón tay búng cái hộp trong tay cô.
Tô Hoài há miệng muốn từ chối, muốn nói cô không đeo, cô thậm chí không muốn cái gọi là quà cảm ơn này.
Nhưng nếu cô từ chối, dường như lại phải hao phí rất nhiều lời nói, bây giờ cô không muốn nói chuyện lắm.
Tô Hoài im lặng không nhúc nhích, Hoắc Văn Hứa nhìn cô, vươn tay cầm cái vòng tay, kéo tay cô qua, sau đó vòng tay mát lạnh được quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của cô.
Tô Hoài đang muốn thu tay lại né tránh, nghe thấy Hoắc Văn Hứa nỉ non: "Tô Hoài, em nói xem, bốn giờ sáng tặng đặc sản cho người ta thì có coi là điên cuồng không?"
Lúc Tô Hoài ngẩn ra, Hoắc Văn Hứa đã đeo vòng tay cho cô, cũng dùng hai ngón tay kéo xương cổ tay của cô lắc lắc, tự nhủ: "Không tệ."
"Rạng sáng thì đừng chạy bộ, quay về ngủ bù đi." Hoắc Văn Hứa tiến lên một bước, Tô Hoài vô thức lùi một bước.
Hoắc Văn Hứa nhíu mày, vươn tay bật chốt mở điện trên bức tường trắng trong căn phòng, thắp sáng đèn trong nhà, sau đó giơ tay, sử dụng ngón trỏ có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng ấn vào đuôi mắt đỏ bừng của Tô Hoài.
Vừa chạm vào đã rời đi.
Hoắc Văn Hứa thu bàn tay, ngón tay co lại giữa lòng bàn tay, nói với Tô Hoài: "Ngủ ngon.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...