Nghệ Tử quay người nhìn, người đàn ông đó đang bước đến, có điều bây giờ trong tay hắn còn có thêm thứ gì đó.
Vật kia có một mái tóc rối bù, tứ chi cứng đờ, khi ánh đèn mờ ảo chiếu lên, cô thấy khuôn mặt nó giả đến mức không thể giả hơn được nữa, làn da nó hồng hào, tóc búi, môi đỏ như hoa anh đào.
Nghệ Tử nghĩ, đây rõ ràng là một con búp bê bơm hơi có kích thước gần bằng người thật, ánh mắt cô di chuyển tới đúng quần của kẻ đang ôm nó, thứ trong quần dựng đứng như một cây giáo đen, xem ra nó đã rất cứng rắn.
Nếu bị hắn bắt được, nhất định sẽ bị hành hạ, thậm chí là cưỡng hiếp đúng không? Nghĩ đến đây, sắc mặt Nghệ Tử trắng bệch như tờ giấy, cô bất giác lùi lại về phía sau, áp lưng vào cánh cửa lạnh lẽo.
Một khắc sau, cô vội vàng bỏ chạy về phía sân C vắng tanh, vừa chạy vừa chú ý đến hàng rào của trường, hy vọng có thể tìm được một kẽ hở để thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Tuy nhiên không có một kẽ hở nào cả, cô chỉ có thể cắm đầu mà chạy, may là người đó cũng không nóng vội, hắn ôm con búp bê bơm hơi và từ từ đuổi theo cô.
Trong sân trường chỉ có tiếng bước chân đều đặn của hắn, bịch, bịch,! Nghệ Tử không ngoảnh lại nhìn nữa, cô cố gắng chạy nhanh hết mức có thể, tạm thời từ bỏ ý định trốn khỏi ngôi trường này, bởi vì ở đây căn bản không có lối thoát nào.
Bây giờ cô phải tìm một nơi để trốn, đợi trời sáng, hoặc là, đợi tỉnh mộng.
Đúng vậy, cô đang tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không, một giấc mơ quá chân thực.
Nghệ Tử cố gắng hết sức để kéo dài khoảng cách với người đàn ông kia, sau khi rẽ vào một dãy nhà trệt, cuối cùng cô cũng đã thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Cô nhìn dãy nhà, tiếp tục chạy hơn mười bước, chạy qua mấy cánh cửa sổ, khi đến cánh thứ sáu, cô đột nhiên dừng lại, bởi vì cảnh cửa này rất dễ mở.
Nghệ Tử quay đầu nhìn về phía mình vừa chạy qua, bóng dáng của người đàn ông đó vẫn chưa xuất hiện, cô hít một hơi thật sâu, dùng tay nắm lấy khung cửa sổ, sau đó gắng hết sức để trèo lên, đưa chân còn lại của mình lên và nhảy vào cửa sổ.
Cô cẩn thận đóng cửa sổ lại, hầu như không phát ra tiếng động nào rồi nhìn vào căn phòng.
Đây là một phòng chứa đồ, bên trong có nhiều dãy kệ, cô thấy trên đó có mấy sợi dây thừng và một số đồ vật khác.
Cô không nhìn lung tung nữa, bắt đầu tìm nơi để trốn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc thùng giấy lớn trong góc, chỗ này chắc chắn có thể chứa được một người.
Lúc này, tiếng bước chân đã rất gần, không chỉ vậy, người đàn ông kia còn huýt sáo, nhưng cho dù là tiếng huýt sáo như thế nào thì lúc này cũng khiến cho Nghệ Tử khiếp sợ, cô không do dự nữa, đi thẳng về phía thùng giấy lớn.
Tiếng huýt sáo đột ngột ngừng lại, người kia dừng lại trước cửa căn phòng này, thậm chí Nghệ Tử còn nghe thấy tiếng bàn tay to chạm vào cửa sổ, bỗng một âm thanh giòn giã vang lên, không biết hắn đã làm gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, hình như hắn đi khỏi rồi, lại có tiếng huýt sáo.
Nghệ Tử không trốn trong thùng giấy mà nấp ở phía sau, tiếng bước chân xa dần rồi biến mất khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không qua bao lâu, tim cô lại vọt đến cổ họng, bởi vì người đó đang quay lại.
Nói chính xác hơn là dường như hắn đã đi vòng quanh dãy nhà.
Lần này, khi hắn tới trước phòng, cô không nghe thấy tiếng huýt sáo nữa.
Nghệ Tử nằm co quắp sau cái thùng giấy lớn, run rẩy, cô không dám nhìn ra, lắng tai nghe tiếng bước chân đã là cực hạn của cô rồi.
Hắn thực sự đã mở cửa căn phòng này và bước vào, sau đó có một tiếng lách cách, hình như là tiếng cửa bị khóa trái.
Đồng tử của Nghệ Tử co rút mạnh, sau đó cô cảm thấy chói mắt, đèn trong phòng được bật sáng, cô không thể không nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đàn ông đó vẫn đang ôm con búp bê bơm hơi, chậm rãi bước về phía này.
Từ chỗ cô đến chỗ hắn có sáu cái kệ để đồ, cứ đi qua mỗi kệ hắn đều dừng lại để kiểm tra, rõ ràng là đang tìm cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...