Nghệ Tử mở mắt và phát hiện rằng thế giới cô đang ở đã thay đổi, nói chính xác hơn thì đây là một thế giới khác.
Bàn ghế cũ nát, phòng học tả tơi, ánh trăng phản chiếu lên bảng đen trong lớp học, trên đó có viết một dòng chữ bằng phấn trắng tục tĩu: Chơi chết cưng, tiểu yêu tinh.
Những chữ này rất nguệch ngoạc, như thể là được ai đó viết trong lúc nóng vội.
Sau khi đọc xong, sắc mặt Nghệ Tử trở nên tái mét, cô vội vàng đứng dậy, đi đến bên cánh cửa sổ đã vỡ để nhìn ra bên ngoài.
Đây là một ngôi trường hoàn toàn xa lạ, chỉ có lác đác vài ánh đèn, không có lấy một bóng người, cũng chẳng có chút động tĩnh nào.
Chuyện đang xảy ra vậy? Sao cô lại ở chỗ này? Hay đây là một giấc mơ?Nghệ Tử đưa bàn tay thon thả lên tự véo vào má mình, hơi đau.
Có lẽ không phải là mơ.
Vậy thì tại sao cô lại ở đây? Nghệ Tử nhớ rằng lúc trước cô còn đang ở trong một lớp học có cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ.
Đó là tiết tiếng Trung, thầy giáo đang giảng bài, xung quanh cô là những bạn học chăm chú lắng nghe.
Tuy nhiên, bởi vì đêm qua thức chơi game trên điện thoại quá khuya nên cô cảm thấy buồn ngủ, sau đó ngủ gật mất.
Nếu biết rằng ngủ một giấc liền đi đến nơi đáng sợ này, tối qua Nghệ Tử nhất định sẽ không chơi game, và cho dù hôm nay buồn ngủ đến thế nào cô cũng sẽ không ngủ gật trong lớp!Đúng, quá đáng sợ, cô cứ cảm thấy nơi này thật âm u, hơn nữa lại có dòng chữ trên bảng đen, Nghệ Tử sợ đến mức run rẩy.
Lúc này khóe mắt cô liếc một cái, thấy trên bàn làm việc hình như có thứ gì đó được ném lên, tại sao cô lại nói là bị ném, bởi vì vị trí của nó có vẻ hơi tùy tiện.
Cô thận trọng bước tới, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái thứ không thể nhìn rõ kia, càng đến gần, đôi mày thanh tú của cô càng nhíu lại.
Khi đi được hơn một mét, cuối cùng Nghệ Tử cũng thấy rõ được nó, cô lấy bàn tay nhỏ của mình che miệng lại, thật kinh tởm.
Đó là một món đồ chơi tình dục mô phỏng bộ phận sinh dục của con gái, cái miệng huyệt trơ trẽn kia mở rộng trước ánh trăng, trông nó giống như một cục thịt mỡ bị ném trên mặt bàn đầy bụi.
Cái này chắc chắn đã được sử dụng qua, thậm chí Nghệ Tử còn ngửi thấy mùi tinh dịch tanh tưởi không khí, cô hoài nghi rằng người dùng thứ này và người viết chữ lên bảng đen là một.
Thật là một gã biến thái, ở trong một phòng học dột nát mà hắn vẫn có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy.
Nghệ Tử đang định lùi lại vài bước để tránh xa thứ ghê tởm này thì đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề, có lẽ là do không có ai trong trường học nên âm thanh đó càng vang vọng, bịch, bịch, bịch! Trái tim của Nghệ Tử giật nảy lên, cô cảm thấy người đang đi tới nhất định không phải người tốt đẹp gì.
Nói không chừng, bộ phận sinh dục giả này và hàng chữ viết bằng phấn kia đều là của hắn!Nghĩ đến đây, Nghệ Tử vội vàng lùi lại, ngồi xổm xuống và chui vào gầm bàn, vì tính sai kích thước của khoảng trống dưới gầm nên cô đã vô tình đập đầu vào mặt dưới của chiếc bàn, một tiếng bốp giòn giã vang lên, đầu cô đau điếng, nước mắt cũng muốn chảy ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ cô chỉ có thể dùng đôi tay nhỏ bé để ôm cái đầu đau nhức của mình, bởi vì tiếng bước chân của người kia càng ngày càng gần, ước chừng khoảng cách giữa cô và hắn không đến 10 mét, cô còn lo lắng rằng ban nãy khi đầu mình đập vào bàn, liệu âm thanh có quá lớn để cho hắn nghe được hay không.
Nếu nỗi sợ hãi trở thành sự thật, vậy thì cô tiêu rồi.
Nghĩ đến đây, trái tim Nghệ Tử đập loạn xạ, tựa như muốn đâm thủng cơ thể cô để chạy trốn.
Cô bất giác nín thở, toàn thân đổ mồ hôi, chỉ vài giây sau, chiếc váy mỏng đã ướt đẫm, dính chặt lên lưng và đùi cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...