Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Từ trước đến giờ, Phó Huy là một người có da mặt rất mỏng, chẳng bao giờ chịu được sự trêu ghẹo của người khác.
Tiêu Tuấn Trì biết rõ điều đó. Nếu hắn còn cố tình trêu thêm mấy câu nữa thì thằng nhóc hiền lành này sẽ chạy trối chết mất.
Cho nên Tiêu Tuấn Trì tạm tha cho Phó Huy.
“Người ta tặng hoa tiêu cho ngươi rồi, ngươi đừng có phụ lòng người ta đấy nhé.” Sau khi nói hết câu một cách bình tĩnh, Tiêu Tuấn Trì xoay người đi về phía đình viện mình thường ở ngày trước, “Nếu đó là một cô nương xinh đẹp thì cũng chẳng có gì lạ.”
Phó Huy thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nho nhã cúi đầu hành lễ cho đến khi Tiêu Tuấn Trì đi khuất.
Đã một thời gian dài Tiêu Tuấn Trì không trở về Cạnh Lăng, từ lúc nào mà từng tảng đá, từng khúc cây trong phủ lại trở nên xa lạ đến thế. Cũng may tuyết trắng phủ khắp không gian khiến phủ Cạnh Lăng vương mang một vẻ đẹp mơ mộng đầy “ý họa tình thơ”, không làm giảm hứng thú của hắn chút nào.
Lan cô cô đang đứng ở cửa viện.
Bà cầm một chiếc ô, trên tay là áo choàng lông cừu, mái tóc bạc lấp ló dưới mũ đen như bị phủ một lớp tuyết trắng ngần.
Thấy bóng dáng của Tiêu Tuấn Trì từ xa, khuôn mặt Lan cô cô mang đầy vẻ trách cứ, bà lạnh lùng hỏi: “Sao Vương gia lại không mang ô theo?”
Trên khắp đất Ngụy này chắc cũng chỉ có một mình bà dám dùng giọng điệu ấy để nói chuyện với Nhiếp Chính vương Tiêu Tuấn Trì thôi.
Sắc mặt Tiêu Tuấn Trì không thay đổi, hắn thản nhiên mở miệng: “Hiếm lắm ta mới được ngắm tuyết thế này. Nếu che ô, cảnh đẹp bị che mất thì sao?”
Lan cô cô cứng họng, tức giận không nói nên lời.
Tiêu Tuấn Trì khẽ phủi lớp tuyết trên tay áo rồi mở cửa vào phòng.
Không khí trong phòng hơi lạnh, một làn khói mỏng bay ra từ chiếc lư hương làm bằng sứ thanh hoa, tựa như một sợi mây ngũ sắc rực rỡ bay ra từ chốn Bồng Lai rộng lớn.
Tiêu Tuấn Trì bước tới trước lư hương.
Nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hắn lơ đãng mở miệng: “Mấy ngày nữa làm hôn lễ luôn đi. Cưới xong ta sẽ về Thái Diên.”
Câu nói vô tâm này khiến Lan cô cô nhíu mày.
“Vương gia, chuyện cưới gả đâu thể chỉ nói một hai câu là xong như vậy được?” Bà cất ô, sự lo lắng hiện rõ trên mặt: “Hơn nữa đây là lễ cưới của Nhiếp Chính vương cao quý. Nếu không chuẩn bị kĩ càng thì không hay cho lắm.”
Tiêu Tuấn Trì dùng ngón tay khẽ chạm vào nắp lư hương, nói: “Không hay cũng chẳng sao. Nếu được thì ngày kia tổ chức luôn là tốt nhất.”
Hắn híp mắt lại, giọng nói lười biếng và thờ ơ. Hạt ngọc đỏ cài trên tóc lướt qua cổ áo đen rồi ẩn vào trong mái tóc đen óng như mực của hắn.
Lan cô cô chăm chú nhìn Tiêu Tuấn Trì, bà biết hắn nhất định sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Sáng sớm hôm sau, bà đi thông báo cho Khương Linh Châu. Chuyện Tiêu Tuấn Trì đã quyết định thì dù có đương kim thánh thượng ở đây cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng không hiểu sao hắn lại vội vàng muốn cưới Khương thị đến vậy?
Lan cô cô nghĩ như thế nhưng vẫn cúi đầu chấp nhận.
***
Chẳng bao lâu sau, chuyện Tiêu Tuấn Trì sẽ thành hôn với Khương Linh Châu đã truyền đi khắp phủ Cạnh Lăng vương.
Bởi vì thời gian quá gấp rút, tất cả người làm trong phủ đều phải vội vàng trang trí vương phủ. Những dải lụa và đèn lồng đỏ được treo khắp nơi chỉ trong một đêm, cũng xem như là có không khí.
Tuy nhiên không khí càng vui mừng và náo nhiệt bao nhiêu thì Khương Linh Châu lại càng bồn chồn, lo lắng bấy nhiêu.
Mỗi lần nhớ đến ánh mắt của Tiêu Tuấn Trì, nàng lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lúc còn ở Hoa Đình, Khương Linh Châu cũng đã gặp mặt rất nhiều những vương tôn quý tộc có quyền có thế, ngay cả Hoàng thượng cũng có những giới hạn không được phép bước qua. Nhưng Tiêu Tuấn Trì lại khác, dường như hắn chẳng kiêng dè hay sợ hãi bất cứ thứ gì.
Hắn dùng đôi mắt đầy vẻ thích thú để quan sát và đánh giá nàng, giống như một con sói đang rình rập con mồi đã lọt bẫy.
Nói đơn giản một chút thì cái nhìn của Tiêu Tuấn Trì khi ấy hệt như ánh mắt của gã thợ săn đang ngắm nghía món ăn trên bàn mình vậy.
Nàng nhìn những người hầu đang đi lại ngoài phòng như cá bơi, trong lòng không khỏi nhớ đến lời nói của huynh trưởng và muội muội trước khi đi… Hoàng huynh nói rằng, sợ là người của Tiêu gia sẽ coi nàng như cái gai trong mắt, còn Nhị muội thì lại bảo người Ngụy vô cùng lạc hậu và thô lỗ, muội phu cưới tẩu tử sinh ra quái thai, khiến mọi người đều sợ hãi.
Điều đó càng làm nàng cảm thấy lo lắng hơn.
Nhưng khi nghĩ về quê nhà và gia đình, Khương Linh Châu lại trở nên bình tĩnh và tỉnh táo lạ thường.
Nếu gả cho Tiêu Tuấn Trì mà có thể đổi lấy sự bình yên của quê nhà, sao nàng phải hối tiếc chứ?
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Giờ Mẹo (1) ba ngày sau, nàng bị Bạch Lộ và Kiêm Hà gọi dậy ngồi trang điểm trước gương.
(1) Giờ Mẹo: là khoảng giờ từ 5 giờ đến 7 giờ sáng.
Có lẽ hai nàng ấy cũng không muốn Khương Linh Châu bị Tiêu Tuấn Trì coi thường nên họ trang điểm cho nàng rất kĩ, chỉ muốn nhét hết ngọc ngà châu báu lên đầu nàng. Khương Linh Châu phải khuyên can mãi mới khiến đầu của mình nhẹ đi được một chút.
Nàng thoa son đỏ rồi dùng ngón trỏ lau màu trên khóe môi. Bạch Lộ cúi người, nghiêm túc thì thầm vào tai Khương Linh Châu: “Công chúa đọc theo nô tỳ nào “Tám trăm binh sĩ cùng chạy trên sườn núi phía Bắc”.”
Khương Linh Châu: “…?”
Bạch Lộ: “Câu “thần chú” ấy sẽ khiến màu son trên môi người đều hơn đấy ạ!”
Khương Linh Châu: “…”
Khương Linh Châu tự giác lấy quạt lụa che mặt mình, không thèm để ý tới Bạch Lộ nữa.
Trang điểm xong xuôi, y phục chỉnh tề, nàng lẳng lặng ngồi trên giường của mình.
Bên ngoài viện Xoan Hoa vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói truyền vào tai nàng từ xa. Trời dần chuyển màu, khi ánh mặt trời sáng rực cả hướng Tây thì Lan cô cô cũng đến gõ cửa phòng nàng. Bà đứng bên ngoài gọi to: “Mời tân nương ra cửa.”
Khương Linh Châu cầm quạt bước ra khỏi cửa viện Xoan Hoa.
Tuy Tiêu Tuấn Trì có quyền có thế nhưng hắn không mời bất kì ai đến dự hôn lễ của mình. Và lẽ ra phải có rất nhiều người hầu đứng ở phòng ngoài để nghênh đón bạn bè và khách khứa, nhưng hiện giờ chỉ có vài tỳ nữ ở ngoài viện Xoan Hoa mà thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, phủ Cạnh Lăng vương chỉ có hai ngày để chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên không kịp phát thiệp mời và cũng chẳng kịp thông báo cho ai.
Bộ hỷ phục đỏ tươi được thêu nhũ vàng chỉ bạc, tà áo trải dài như mây kéo thành một con đường đá khúc khuỷu trên nền tuyết trắng xóa.
Áo đỏ trên nền tuyết trắng, hai màu sắc tương phản đối lập nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp lộng lẫy vô cùng.
Chiếc quạt lụa lấp ló che đi khuôn mặt mờ ảo của tân nương, chỉ để lại đôi mắt mềm mại như núi và trong sáng như sông của nàng. Một đóa hoa mai bằng bảo thạch rủ xuống trán nàng, chiếc trâm vàng hình lá trên tóc khẽ rung rồi lóe lên một cái như soi sáng cả bầu trời.
Tỳ nữ đỡ nàng đến Thanh Lô, Tiêu Tuấn Trì đã ở đó chờ nàng từ lâu.
Hôm nay là ngày đại hôn nhưng Tiêu Tuấn Trì cũng chẳng thèm mặc đồ đỏ. Hắn mặc y phục đen như thường ngày, dù hôm nay là ngày vui của đời người, hắn cũng ăn mặc rất tầm thường. Nhìn Tiêu Tuấn Trì chẳng khác gì vừa thượng triều về.
Nếu có gì khác thì có lẽ là… tay hắn cứ ghì chặt chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, nhất định không chịu buông ra.
May mà dáng người của Tiêu Tuấn Trì rất được. Dù không mặc áo gấm, khăn lông lộng lẫy, không đội ngọc quan đeo đai vàng thì hắn cũng đã đủ đẹp rồi. Thậm chí nếu để hắn mặc những bộ y phục nhũ vàng nhũ bạc, đeo trang sức quý giá rực rỡ mới làm giảm đi khí phách hiên ngang của hắn.
Tiêu Tuấn Trì thấy nàng đang dần tiến về phía mình thì nhếch môi cười nói: “Vương phi, đã lâu không gặp.”
Tuy hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt lại tràn đầy vẻ đắc ý. Giờ đây, nhìn hắn chẳng khác gì một đứa trẻ vừa thực hiện được trò đùa nghịch ngợm nào đó vậy.
Khương Linh Châu suýt thì bật cười… Nhìn cái vẻ đắc ý kia mà xem… Không lẽ Tiêu Tuấn Trì cho rằng hắn đã lừa được nàng thật đấy à?
Lan cô cô làm chủ hôn, mời Phó Huy đến làm thôi trang (2). Hôn lễ của Tiêu Tuấn Trì mà vị tướng quân trẻ tuổi ấy còn cảm thấy căng thẳng hơn cả hôn lễ của mình. Hắn nghiêm túc đọc những câu thơ thôi trang cho Khương Linh Châu nghe.
(2) Thôi trang: Một tục lệ trong đám cưới cổ đại. Nghĩa là khi nhà gái xuất giá cần phải được nhà trai nhiều lần thúc giục mới được trang điểm rồi gả đi. Thơ thôi trang là bài thơ do chú rể làm rồi sai người thôi trang bên nhà gái đọc lên trong lễ cưới.
“Hôm nay tân nương xuất giá tới Thanh Lô gặp phu quân, chuẩn bị uống rượu giao bôi…”
Lúc Phó Huy đọc những câu từ đó, Tống Thái Vi đang đứng ở một góc nào đó phía xa.
Bình thường nàng ấy mặc váy đỏ đã xinh đẹp, hôm nay còn lộng lẫy hơn vạn phần. Dường như trên gương mặt trắng nõn ngây ngô cũng vui vẻ hơn ngày thường rất nhiều.
Nàng ấy đứng đó, vịn lên cánh tay của A Như, yên lặng nghe tiếng nhạc và giọng nói của Phó Huy, trên đôi môi dần hé ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Hàm răng nhỏ, đều và trắng sáng của nàng ấy đáng yêu hệt như mấy bông tuyết tí hon vậy.
A Như nhân cơ hội thì thầm vào tai nàng ấy: “Tiểu thư, nhất định lúc người gả cho Phó tướng quân cũng sẽ xinh đẹp như vậy.”
Tống Thái Vi khẽ nhíu mày. Nàng hỏi: “… Xinh đẹp như nào?”
“Cực kì xinh đẹp.” A Như cẩn thận nhìn Khương Linh Châu đứng bên cạnh Tiêu Tuấn Trì: “Vương phi còn rực rỡ hơn cả mặt trời trên cao. Từ nãy đến giờ tân lang vẫn nhìn tân nương không chớp mắt.”
Lúc này, trong Thanh Lô đang vô cùng náo nhiệt.
Lạy thứ nhất…
Lạy thứ hai…
Lạy thứ ba…
Khương Linh Châu được dẫn đến phòng tân hôn.
Nàng vốn cầm quạt bằng hai tay nhưng mà phu quân lại cứ nhất quyết nắm chặt tay rồi kéo nàng về phía trước.
Vậy là Khương Linh Châu đành phải cầm quạt bằng một tay. Bàn tay của Tiêu Tuấn Trì hơi nóng, khiến nàng rất muốn rụt tay về. Nhưng lúc nàng rụt tay lại một cái thì Tiêu Tuấn Trì càng nắm chặt hơn, thậm chí còn vỗ lên bàn tay mềm mại của nàng mấy cái, y như đang chơi đùa với thú cưng.
Rõ ràng đoạn đường từ Thanh Lô đến phòng tân hôn rất ngắn nhưng hai người lại đi trong một khoảng thời gian dài.
Một lúc sau, nàng mới đi qua bậc cửa, bước vào phòng tân hôn.
Nàng chỉ vừa đặt chân xuống đất thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, trời đất quay cuồng. Tầm nhìn của nàng biến từ ngọn nến cháy đỏ rực trên mặt bàn thành xà nhà cao vời vợi.
Hóa ra là Tiêu Tuấn Trì bế nàng vào lòng.
Hắn rất cao lớn, bế một người nhỏ nhắn và mềm mại như Khương Linh Châu là một chuyện khá dễ dàng.
Bế thì bế, nhưng lúc bế nàng, hắn còn dám nhíu mày nói một cách ghét bỏ: “Bé thật đấy.”
Không biết hắn đang nói cái gì “bé”?
Khương Linh Châu được hắn bế lên ngang ngực, miễn cưỡng lắm nàng mới có thể khiến chiếc quạt che kín mặt mình, để không phá vỡ những quy tắc làm thê tử của người Ngụy. Nhưng Tiêu Tuấn Trì lại không thèm để ý đến mấy quy tắc vớ vẩn này, hắn định dùng tay kéo quạt ra…
“Vương gia, làm vậy không hợp quy tắc.” Khương Linh Châu khẽ lắc đầu.
“…” Sắc mặt Tiêu Tuấn Trì trở nên nặng nề.
Hắn đặt Khương Linh Châu lên giường, đi ra đóng cửa phòng. Ngay lập tức, sự ồn ào náo nhiệt trước cửa phòng biến mất, lúc này hắn mới chậm rãi bước tới. Vừa đi hắn vừa hỏi: “Vậy giờ ta sẽ làm một đoạn thơ, được chứ?”
Khương Linh Châu gật đầu.
Lúc con gái người Ngụy gả đi phải lấy quạt che mặt. Đợi đến lúc động phòng, tân lang phải làm thơ, tân nương mới có thể bỏ quạt ra để gặp mặt tân lang. Tân lang càng làm nhiều thơ thì chứng tỏ là tân nương càng cao quý.
Tiêu Tuấn Trì cụp mắt xuống, bấm ngón tay, ngồi một cách yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng: “Không làm điều xấu, không thẹn với lòng, rời xa những mộng tưởng phù du để đến với sự cứu rỗi bình yên.” (3)
(3) Đây là những câu trong “Bát nhã tâm kinh”, một bài kinh quan trọng được viết bằng tiếng Sanskrit, được dịch ra nhiều thứ tiếng và lan truyền ra khắp các nước Đông Nam Á.
Hắn đọc một đoạn trong “Bát Nhã Tâm Kinh”.
Khương Linh Châu: “…???”
Đây là thơ của ai thế hả?????(╯‵□′)╯︵┻━┻
Ánh mắt của Khương Linh Châu vô cùng vi diệu, Tiêu Tuấn Trì khẽ cười. Hắn nói: “Vương phi đừng giận ta, thật ra thì phu quân đây không hiểu mấy thứ tình tứ lãng mạn nên không làm nổi thơ cho nàng nghe đâu.”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Đại Cẩu: Không ngờ chứ gì! Có bất ngờ không?
Có độc giả nói rằng có cảm giác nam chính không tôn trọng nữ chính. Đúng thế! Bây giờ Đại Cẩu quả thật không tôn trọng công chúa lắm đâu.
Đại Cẩu quay về thành hôn với công chúa xinh đẹp của chúng ta chỉ vì Lan cô cô giục mà thôi. Hắn còn chẳng muốn làm lễ cưới ấy chứ!
Dù sao thì cũng là đám cưới chính trị. Cưới vợ của kẻ thù thì giả vờ giả vịt thế là được.
Sau này… thì biết mặt nhau ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...