Editor: Ân Phi
Beta: Tửu Thanh
Tống Chẩm Hà là ai?
Đó là vị tướng quân dưới quyền Tiêu Tuấn Trì. Hắn có một khuôn mặt trẻ con trắng ngần với đôi môi lúc nào cũng nhếch lên như cười và cái miệng cực kì “hoạt bát”. Tên Tống Chẩm Hà này chính là kiểu người dám âm thầm chạy vội từ Giao Châu về Cạnh Lăng chỉ để thỏa mãn khao khát được ngắm nhìn khuôn mặt của Vương phi tương lai.
Còn người đàn ông trước mặt này…
Nếu nói hắn giống Tống Chẩm Hà ở điểm nào thì đó chính là… giới tính.
Cả thiên hạ rộng lớn này chắc cũng chỉ có một người dám gọi thẳng tên của Tống Chẩm Hà, vị Nhiếp Chính vương uy quyền nhất nước Ngụy - Tiêu Tuấn Trì.
Dù Khương Linh Châu đã đoán được thân phận thật của người đàn ông trước mặt nhưng nàng cũng chẳng vội vạch trần hắn. Thứ nhất, để trả ơn cứu mạng, nàng đã hứa sẽ giữ bí mật giúp Tống Chẩm Hà, thứ hai, nếu Cạnh Lăng vương thích đùa giỡn nàng, bổn công chúa cũng chẳng ngại chơi đùa với hắn đâu.
“Thì ra là Tống tiểu tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu.” Khương Linh Châu lấy tay áo che mặt, tỉnh bơ lui về sau một bước.
“Vương phi không cần khách khí.” Tiêu Tuấn Trì nói: “Cứ gọi thần là Chẩm Hà.”
“Tống tiểu tướng quân, ta và Vương gia chưa bái đường thành thân, Hà Dương không dám tự xưng là “Cạnh Lăng Vương phi”, Tống tiểu tướng quân vẫn nên gọi ta là “Công chúa” thì hơn.” Khương Linh Châu mỉm cười đáp lại.
Người đàn ông giấu mình sau cành cây im lặng một lúc rồi mới thấp giọng mở miệng: “Trước sau gì người cũng sẽ trở thành Vương phi. Thần gọi người như thế thì có sao đâu?”
Dứt lời, hắn gạt những cành cây trên đỉnh đầu ra, định bước lên phía trước. Nhưng đúng lúc đó đụn tuyết nhỏ trên cành cây khẽ rung rung rồi rơi thẳng xuống bả vai của người đàn ông ấy, “bộp” một tiếng, đụn tuyết nhỏ vỡ tan tành.
Cảnh tượng này thật buồn cười.
Tuy Tiêu Tuấn Trì cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên trì bước tới gần Khương Linh Châu.
Hắn cao hơn Tống Chẩm Hà nhiều, Khương Linh Châu đứng trước mặt hắn chẳng khác gì một chú chim bé bằng lòng bàn tay. Mà hắn thì giống hệt một người đang đứng ngoài lồng, tò mò xen lẫn thích thú ngắm nhìn những chiếc lông vũ nhỏ bé lộng lẫy của chú chim xinh đẹp.
Khương Linh Châu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Đôi mắt tĩnh lặng như đá và đen như mực của hắn được bao phủ bởi một lớp khói xám mờ ảo, sâu không thấy đáy.
Trong phút chốc, Khương Linh Châu cảm thấy hơi lo lắng. Nàng vội vàng rời mắt sang chỗ khác.
Tuy Khương Linh Châu chỉ là cô nương nhưng nàng cũng đã trải qua nhiều chuyện, từng chứng kiến bão táp của cuộc đời. Vậy mà khi đứng trước mặt người đàn ông này, Khương Linh Châu lại cảm thấy sợ hãi. Hắn chẳng khác gì một con thú bước ra từ nơi rừng sâu hoang vu và lạnh lẽo, khiến nàng muốn bỏ chạy ngay lập tức.
… Chẳng lẽ người Ngụy nào cũng vậy ư?
“Tống tiểu tướng quân, ta sinh ra ở nước Tề, người Tề có câu “Không được tiếp xúc với đàn ông lạ…”.” Mặc dù trước đây Khương Linh Châu rất ghét câu nói này, nhưng để hắn không nhìn nàng chằm chằm một cách thích thú như thế nữa, nàng đành phải dùng lí do đó để nhắc nhở hắn thôi.
“Không sao.” Tên giả danh Tống Chẩm Hà, Tiêu Tuấn Trì, chậm rãi mở miệng: “Vương gia không tức giận đâu.”
Khương Linh Châu: “…”
Nhảm nhí.
Ngươi không những không tức giận mà còn rất vui vẻ nữa kìa!
Tiêu Tuấn Trì không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Khương Linh Châu, đôi mắt thẳng thắn quét qua khuôn mặt nàng. Tuy hắn không có bất kì cử chỉ vượt quá giới hạn nào, thậm chí còn rất lịch sự nhưng ánh mắt đó lại vô cùng xấc xược và suồng sã. Tiêu Tuấn Trì này chẳng khác gì một tên điên đội lốt chàng quân tử nho nhã và dịu dàng.
Mà ánh mắt đó…
Nói thẳng ra đó là ánh mắt coi thường thiên hạ, coi cả thế giới này là đồ trong túi của mình nên hắn mới dám soi mói người ta một cách thẳng thắn và đáng ghét như thế.
“Hà Dương công chúa đã quen với cuộc sống ở Cạnh Lăng chưa?” Tiêu Tuấn Trì hỏi.
“Ta cũng quen rồi.” Khương Linh Châu đáp: “Người trong vương phủ đối xử với ta tốt lắm.”
“Có phải Công chúa đang nhớ quê nhà không?”
“Nhớ nhà là chuyện không thể tránh khỏi.”
Tiêu Tuấn Trì gật đầu rồi như vừa nghĩ ra cái gì đó, hắn ho khan một tiếng, giải thích: “Tại hạ chỉ hỏi thăm hộ Vương gia thôi chứ không cố ý mạo phạm Công chúa đâu.”
Hắn vừa nói vừa vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên tay mình.
Tuyết ở vai Tiêu Tuấn Trì đã tan thành nước, tạo thành một dấu vết đậm màu trên áo hắn. Khương Linh Châu nhìn vệt nước ấy, nói: “Ta thấy áo của Tống tiểu tướng quân bị dính tuyết mất rồi, mau đi thay y phục và nghỉ ngơi sớm đi.”
“Lát nữa ta sẽ thay.” Hắn chẳng hề có ý định rời đi, bèn tìm bừa một chuyện để nói: “Nếu Công chúa có chuyện gì không vừa ý thì hãy nói với thần… hãy nói với Lan cô cô.”
“Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều…” Khương Linh Châu thẳng thắn nói: “Ta nhớ quê nhà nhưng những lá thư ta gửi đi đều bị trả về hết. Ta sợ phụ mẫu không nhận được thư báo bình an của ta thì sẽ lo lắng không yên.”
Ngón tay vuốt nhẫn của Tiêu Tuấn Trì bỗng dừng lại.
Hắn đảo mắt nhìn xuống lớp tuyết dày trên mặt đất, bình thản đáp lời: “Vậy sao?”
Không đồng ý mà cũng chẳng từ chối.
Sự ân cần chu đáo lúc nãy cũng không cánh mà bay.
Nghe câu trả lời của Tiêu Tuấn Trì, Khương Linh Châu nghĩ, xem ra là nàng vẫn không thể gửi thư ra ngoài được rồi.
Nàng là Công chúa Đại Tề, mà binh sĩ nước Ngụy còn chưa ra khỏi U Yến. Nếu trong thư của nàng có giấu điều gì thì chẳng khác gì Tiêu Tuấn Trì đã dẫn sói vào nhà. Cho nên chuyện hắn không cho nàng gửi thư đi và nhốt nàng trong phủ cũng là chuyện bình thường.
Hai người là phu thê nhưng đồng thời cũng là kẻ thù của nhau.
“Công chúa có rảnh không?” Tiêu Tuấn Trì hỏi: “Hay là chúng ta đi dạo một lát nhé.” “Tuy ta rảnh rỗi nhưng nam nữ khác biệt…” Khương Linh Châu nghiêm nghị trả lời: “Vương gia sẽ giận mất, ta không dám đi dạo với Tống tiểu tướng quân đâu.”
“Xin Công chúa hãy yên tâm, Vương gia nhất định sẽ không giận lây sang người đâu.” Tiêu Tuấn Trì cười phá lên khiến gò má trái của hắn xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Sao Tống tiểu tướng quân lại có thể nói một cách chắc chắn như vậy?” Khương Linh Châu hỏi.
“… Đừng hỏi.” Tiêu Tuấn Trì cố làm ra vẻ thần bí: “Sau này Công chúa sẽ biết.”
Khương Linh Châu: “…”
Nhảm nhí.
Vì vậy, Khương Linh Châu không từ chối nữa. Nàng cố gắng duy trì khoảng cách ba bước chân để đi cạnh hắn.
Người hầu trong đình quét tuyết sang hai bên, tạo thành một con đường nhỏ, lớp tuyết dày xếp chồng lên nhau, trông rất lóng lánh, tinh khôi và đẹp mắt. Tiêu Tuấn Trì phủi lớp tuyết chưa tan trên vai xuống, lúc phẩy tay, tràng hạt màu đỏ thẫm trong tay áo lộ ra.
Khương Linh Châu chăm chú nhìn chuỗi tràng hạt đỏ thẫm.
Lúc còn ở nước Tề, nàng cũng từng theo chân Chu Thái hậu đến thăm rất nhiều ngôi chùa cổ nổi tiếng, ít nhiều gì cũng được coi là có duyên với Phật. Nàng biết nước Ngụy có khá nhiều chùa miếu, từ hoàng tộc đến dân thường có không ít người tin Phật.
“Tống tiểu tướng quân tin Phật à?” Nàng hỏi.
“Phải.” Tiêu Tuấn Trì cất chuỗi tràng hạt vào tay áo, trả lời: “Chủ yếu là cầu bình an mà thôi.”
Khương Linh Châu cảm thấy hơi buồn cười.
Trong kinh Phật có nói “Từ vô lượng”, “Bi vô lượng” (1), yêu thương chúng sinh và hiểu được nỗi khổ đau của họ thì mới có thể sống bình an. Cạnh Lăng vương luôn phải ra chiến trường, giết không biết bao nhiêu mạng người, hắn đã không có duyên với hai chữ “Từ bi” từ lâu rồi. Đeo chuỗi tràng hạt này cũng chỉ để ra vẻ thôi, hoặc cũng có thể hắn sợ mình sát sinh quá nhiều, dễ bị tà ma quấy nhiễu nên mới phải đeo để bảo vệ bản thân.
(1) Từ vô lượng, Bi vô lượng: Là hai trong số “Tứ vô lượng tâm: Từ, bi, hỉ, xả” trong Phật giáo. Tứ vô lượng tâm dạy con người phải biết yêu thương chúng sinh, có lòng trắc ẩn và sống với một tâm thái an nhàn, vui vẻ, thoải mái.
“Công chúa có hận Cạnh Lăng vương không?” Tiêu Tuấn Trì chợt hỏi.
“… Hận ư?” Nàng hơi mờ mịt: “Vì sao?”
“Nếu Cạnh Lăng vương không làm theo ý mình, nhất quyết đòi cưới Công chúa thì người cũng không phải rời bỏ quê hương để gả tới nước Ngụy xa xôi và cằn cỗi này.” Tiêu Tuấn Trì lại nói.
“Tống tiểu tướng quân lo thừa rồi.” Khương Linh Châu nhoẻn miệng cười: “Gả cho ai mà chẳng là gả? Nếu gả cho Vương gia, ta còn có thể đổi lấy một cuộc sống an khang cho nhân dân, một đất nước bình yên và thịnh vượng. Có thiệt thòi gì đâu nào?”
“Nhưng vốn dĩ nước Tề không thể yên bình, dân chúng chẳng thể an khang đều do Cạnh Lăng vương.” Đôi mắt của Tiêu Tuấn Trì ngày càng sâu, hắn nhìn cô nương bên cạnh, thẳng thắn hỏi: “Kể cả như thế, người cũng không hận Vương gia sao?”
“Chuyện quốc gia…” Khương Linh Châu cụp mắt xuống, chậm rãi lên tiếng: “Đâu thể chỉ tính toán vài món nợ là xong được?”
Khương Linh Châu không biết nên nói gì nữa.
Kể ra thì mấy tòa thành trì ở U Yến kia vốn thuộc về nước Ngụy. Nhưng sau mấy chục năm thăng trầm, hai nước chiến tranh liên miên, thắng bại không ngớt, chẳng ai có thể nói rõ những tòa thành trì này thuộc về nước nào nữa rồi.
Tề - Ngụy đều có cái đúng của mình, giờ đây hai bên chẳng qua chỉ đang tranh chấp về mặt lợi ích mà thôi.
“Không nói về chuyện này nữa.” Tiêu Tuấn Trì nói: “Không dám làm phiền Công chúa, lát nữa thần phải đi rồi. Vương gia nói hai ngày nữa hôn lễ sẽ được tổ chức, người dặn Công chúa nên chuẩn bị sớm thì hơn.”
Khương Linh Châu: “…?”
… Khoan đã?
Sao nhanh thế?
Đừng nói là Tiêu Tuấn Trì vỗ đùi một cái là quyết định luôn đấy nhé!
“Tống tiểu tướng quân, đợi một chút.” Khương Linh Châu gọi hắn: “Có một chuyện này… ta muốn kể cho Tống tiểu tướng quân nghe.”
Tiêu Tuấn Trì kiên nhẫn xoay người đáp: “Công chúa nói đi.”
“Nước Quân Tử (2) ở phương Đông có một con chim tên “Hoàng”.” Khương Linh Châu khẽ cười, chậm rãi kể: “Hằng ngày, con chim này rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì sẽ bay khắp bốn phương để tìm thú vui cho mình. Một ngày kia, nó giả vờ làm một con Huyền Điểu (3) của thương nhân nọ, bay quanh nhà, giả tiếng chim én…”
(2) Nước Quân Tử: Là một đất nước trong truyền thuyết của Trung Quốc. Đây là nơimà mọi người đều sống hòa thuận và có đạo đức tốt.
(3) Huyền Điểu: Một tên khác của chim én.
Tiêu Tuấn Trì nghe đến đây đã cảm thấy có gì đó sai sai nhưng hắn vẫn kiên trì nghe tiếp.
“Thương nhân này sớm biết con Huyền Điểu này không phải loài Huyền Điểu quý giá kia nên đã chuẩn bị lưới tơ, giỏ trúc, diêm, than, tiêu và các loại gia vị khác…”
“… Sau đó thì sao?” Tiêu Tuấn Trì cảm thấy càng ngày càng sai.
“Con chim Hoàng giả làm Huyền Điểu ấy… bị vị thương nhân nọ nướng lên ăn.” Khương Linh Châu chớp mắt một cái, ngây thơ nói: “Nghe nói thịt của con chim Hoàng này hương đủ vị đầy, thỏa mãn được cả khứu giác và vị giác, tươi ngon vô cùng.”
Tiêu Tuấn Trì cứ cảm thấy lời nói của Vương phi còn có ý khác.
Hắn giả vờ bình tĩnh, gật đầu rồi nói lời tạm biệt. Sau khi bước ra khỏi hai cánh cửa, hắn quay đầu lại nhìn. Nhưng giờ đây trước mắt hắn chỉ còn bầu trời tuyết trắng xóa, không thấy bóng dáng của Khương Linh Châu nữa. Tiêu Tuấn Trì ngơ ngác nhìn đống tuyết trên mặt đất, sau đó khẽ cười một tiếng.
Người ta nói “Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương” quả là không sai.
Họa sĩ nước Tề này vẽ thật “chân thực”, chẳng khác gì Mao Diên Thọ vẽ Vương Chiêu Quân (4) ngày trước.
(4) Câu này nói về truyền thuyết của Vương Chiêu Quân gọi là “Họa Công khí thị”: Mao Diên Thọ là họa sĩ thời Hán Nguyên Đế. Vì phi tần trong hậu cung của Hán Nguyên đế quá đông, ông lệnh cho Mao Diên Thọ vẽ tranh của từng người. Phi tần nào cũng lo đút lót tiền cho họa sĩ để tranh của mình thật đẹp, chỉ Vương Chiêu Quân là nhất định không chịu đút lót. Quả nhiên bức tranh của bà là xấu nhất.
Hắn chỉ vừa nghĩ đến đôi tay trắng nõn, nhỏ nhắn và lạnh như băng của ai kia là đã muốn sưởi ấm chúng bằng đôi tay của mình.
“Vương gia.”
Ngay lúc này, Tiêu Tuấn Trì nghe thấy có tiếng gọi.
Hắn ngước mắt lên nhìn, là Phó Huy.
Tiêu Tuấn Trì rất khoan dung và kiên nhẫn với thuộc hạ của mình, Phó Huy, Tống Chẩm Hà đều có thể tự do ra vào vương phủ. Điều kì lạ nhất là cả hai người này đều đến vương phủ với một lí do duy nhất.
Đó là vị tiểu thư sống nhờ trong vương phủ.
Tiêu Tuấn Trì nhìn Phó Huy, mắt hắn dừng lại ở chiếc túi thơm trên hông hắn: “Túi thơm do ai tặng vậy?”
Khuôn mặt Phó Huy ửng đỏ, trả lời: “Bạn cũ ạ.”
Sắc mặt Tiêu Tuấn Trì hờ hững, bình thản đi quanh người Phó Huy. Ngay sau đó, hắn khẽ cười: “Châm vĩ phượng, mộc lan, hoa tiêu, tế tân, sơn nại.” (5)
(5) Tên các loại thảo dược đông y.
Phó Huy không biết nói gì nữa.
… Khứu giác của Vương gia hơi nhạy bén quá rồi đấy.
“Thấy nàng như hoa kiều, nàng tặng ta một nắm tiêu…” Nụ cười của Tiêu Tuấn Trì càng lúc càng sâu: “Tặng chàng hoa tiêu, phải chăng định tình?”
“Vương gia, xin đừng giễu cợt thuộc hạ nữa.” Mặt Phó Huy đỏ bừng.
“Cây tế tân còn có tên gọi khác là “Vi hương”.” Chỉ tiếc là Tiêu Tuấn Trì vẫn chưa bỏ qua cho hắn, lại nói: “Chữ “Vi” này là chữ “Vi” nào thế?”
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Khương Linh Châu: Ta muốn đấm vỡ bản mặt giả tạo của tên giả mạo kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...