Chìm Trong Cuộc Yêu

Mạc Y đứng ở cửa trường học, từ ngày sau khi bị Hải Bối cắn đến nay, cô ta cũng chưa hề nhìn thấy Duật Tôn.

Cô ta lúc ấy trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, chỉ nhận được một câu của dì Hà, Duật Tôn vừa rời khỏi …

Mỗi ngày Mạc Y ở Hoa Nhân chờ điện thoại của Duật Tôn, dường như người đàn ông đó bắt đầu cảm thấy chán ghét cô ta, cũng không thấy tìm cô ta nữa.

Cô thử gọi điện thoại cho y, tất cả đều giống nhau, không có người nghe.

"Mạc Y, Duật thiếu làm gì mà còn chưa đón cậu?” Tinh Tinh quay cửa kính xe xuống, trên ghế là là tên Lý ca tai to mặt lớn, say đắm nắm tay cô.

"Anh ấy, anh ấy khả năng đang bận, phải đợi tí nữa mới tới được.” Mạc Y vội vàng tìm một cái cớ.

Tinh Tinh ậm ừ, kỳ thật Mac Y có nói dối cũng vô ích, tin tức cô thất sủng đã sớm truyền khắp tại Hoa Nhân này, bây giờ muốn tìm một người tướng mạo anh tuấn cũng vô dụng, Lý ca mặc dù xấu, nhưng đối với bạn cô cũng coi như không tệ, còn đồng ý sau khi tốt nghiệp tìm một nơi làm tốt cho cô ấy.

Lý ca đem đầu tìm gối lên ngực Tinh Tinh: "Anh thấy không phải đâu, nghe nói Duật thiếu gần đây mới tìm thấy một tiểu minh tinh, còn hết sức sưng chiều cô ta, em có phải là lâu lắm không gặp anh ta?”

Sắc mặt Mạc Y cực kỳ khó coi: "Làm sao có thể, anh ấy đã nói hôm nay tới đón tôi.”

Lý ca trên mặt rõ ràng bày ra bộ dáng đang xem một màn kịch vui.

Tinh Tinh vội vàng lấy tay chọc nhẹ khuỷu tay hắn ta: "Chúng ta đi thôi, còn phải đi mua đồ nữa.”

Mạc Y mắt thấy cỗ xe Lexus tuyệt trần vừa đi, cô nắm chặt bàn tay, lấy điện thoại cầm tay ra hung hăng đè xuống dãy số Duật Tôn.

"Thực xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được … "

Cô tức giận không thôi, sắc mặt vặn vẹo đến dữ tợn.

“Lý ca, trong lòng anh có phải là còn có cô ta?” Tinh Tinh quệt mồm, mặt hoàn toàn không vui.

"Em nói bậy gì thế.” Lý ca nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Trong trái tim của anh chỉ đủ chứa nổi em thôi.”

"Vậy anh vì cái gì còn muốn dừng lại cùng cô ta chào hỏi?”

"Em xem, lúc trước cô ta đi theo Duật Tôn thì bày ra vẻ diễu võ dương oai, anh đây hôm nay muốn dừng lại nhìn một cái, hiện tại cô ta chỉ là một thứ hàng nát còn có cái gì quý hiếm cơ chứ, mạnh miệng cũng vô dụng, anh thấy những ngày an nhàn của cô ta cũng chấm dứt rồi.” Lý ca có chút hả hê đưa tay đặt tại trước ngực Tinh Tinh. "Chỉ có anh đối với em là chung thủy thôi, hử?”

"Cái này thì không thể đoán chính xác được, Mạc Y khi đó rất được sủng ái, làm sao có thể giống như các anh - những người đàn ông xấu xa này nói vứt thì vứt đâu.”

"Anh cùng anh ta không giống nhau.”

"Duật thiếu, thật sự có tình nhân mới sao?”

"Haiz, ai mà biết được, dù sao không tìm Mạc Y, khẳng định cô ta thất sủng là cái chắc.”

Mạc Y ngồi ở hàng ghế, những chiếc xe hơi đưa đón những học sinh nữ xếp thành hàng dài, cô ta thì vừa phải đi bộ vừa phải gọi xe.

Mạc Y tìm không thấy Duật Tôn, duy nhất chỉ hy vọng một nơi chính là Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Dì Hà nghe thấy bên ngoài tiếng chuông bấm liên hồi, bà vội vàng bỏ dở công việc trong tay xuống: "Đến đây, đến đây … "

Cửa vừa mở ra, đã nhìn thấy Mạc Y xanh mặt đứng ở bên ngoài.

"Dì Hà, bà làm cái gì thế? Bây giờ mới chịu mở cửa! "

Dì Hà cũng không tránh sang một bên: "Mạc tiểu thư, có chuyện gì sao?”

"Làm sao, tôi trở về cũng phải thông báo cho bà sao?” Mạc Y tay phải đẩy dì Hà đang đứng chắn ở cửa, nghênh ngang đi vào: "Duật thiếu có đây không?”

"Không có.”

"Anh ấy khi nào thì trở về?”

"Không biết.”

Mạc Y dừng bước, sắc mặt không vui nhìn về phía dì Hà: "Dì Hà, mới vài ngày không thấy, mắt bà có phải là để trên đỉnh đầu rồi không?”


"Mạc tiểu thư, cô cũng đã tới, Duật thiếu sai tôi mang cho cô những thứ chuẩn bị cho cô, cô cũng nên cấm lấy đi đi.” Dì Hà cũng không cùng cô ta tranh cãi thêm, đi vào phòng trước một bước.

"Thật vậy sao? Tôn có cái gì cho tôi?” Mạc Y mừng rỡ, vội vàng đi theo sau lưng dì Hà.

Cô ta đi giày cao gót vào phòng khách, dì Hà đem một đôi dép lê đặt ở bên chân cô ta, Mạc Y trong nội tâm mặc dù cảm giác mất hứng, nhưng nghĩ Duật Tôn còn quan tâm đến cô, thì thời gian bất hòa với dì Hà thật lãng phí, dù sao sau này có rất nhiều biện pháp đối phó với người hầu.

Hải bối nhìn thấy có người bước vào nhà, cả lông đều dựng đứng lên: "Gâu, Gâu … "

Mạc Y đã nếm qua "mùi vị" của nó, vội vàng núp ở sau lưng dì Hà: "Cái con chó chết này, làm sao còn ở đây?”

Dì Hà đem Hải Bối lên sân thượng, bà trở lại trước người Mạc Y: "Hải bối chính là bảo bối của Duật thiếu, Sanh Tiêu đi rồi, những người đàn bà Duật thiếu đều đổi đến vài người, nhưng lại không thấy cậu ấy đổi con chó cưng này … "

"Bà nói cái gì?” Mạc Y không đợi bà nói xong, liền thét lên tiếng thết chói tai: "Ngoại trừ tôi, Tôn còn có những người phụ nữ khác sao?”

Hôm nay cho dù đắc tội cô ta, dì Hà cũng không sợ, dù sao bôi đen một chút thanh danh của Duật Tôn, cậu ấy cũng không để ý, thuận tiện còn có thể xả giận cho Sanh Tiêu, dì Hà giống như thực sự gặp loại chuyện lạ, thần sắc ra vẻ kinh ngạc: "Mạc tiểu thư không biết sao?”

"Biết cái gì?” Mạc ấy biến sắc, tiếng nói phát run.

Dì Hà lắc đầu, bộ dáng tiếc nuối, mà ngay cả ánh mắt nhìn về phía Mạc Y đều tràn ngập thương cảm, bà đi đến đầu bậc thang, lấy từ một chiếc tủ giống như chiếc tủ đựng bát một chiếc cặp da: "Mạc tiểu thư, đây là Duật thiếu sai tôi đưa cho cô.”

Mạc Y tiến lên phía trước, ngón trỏ chỉ vào chiếc cặp da: "Đây là cái gì! ?”

"Hành lý của cô.”

Mạc Y giận tím mặt, vành mắt đột nhiên đỏ lên, đôi môi run rẩy, cô ta mở chiếc cặp da ra, quả nhiên, bên trong đều là quần áo ngày thường Duật Tôn mua cho cô. "Không thể nào, tôi cùng Tôn đang tốt đẹp … "

Dì Hà đứng ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt.

Mạc Y đứng vươn lên: "Dì Hà, tại sao phải như vậy? Tôi cùng Tôn đang tốt đẹp, từ đầu tới giờ ngay cả một câu cãi vã đều không có, tôi việc gì cũng đều nhường nhịn anh ấy, tôi không tin … "

Dì Hà như có thể nhìn thấu, người đàn ông như vậy, chỉ cần cô nhường nhịn đôi ba lần mà có thể giữ được trái tim cậu ấy sao?

Ánh mắt bà nhìn về phía đàn dương cầm trong phòng khách, chẳng bao lâu sau, nơi đó sẽ có đủ mọi loại nữ nhân, lại cũng có thể là Mạc Y khác? Dì Hà hoang mang cảm thấy những người tốt đẹp như Mạch Sanh Tiêu dường như chẳng còn, cho dù Sanh Tiêu gả cho Duật Tôn, cũng không thể giữ được lòng của cậu ấy, huống chi là một Mạc Y cô sao?

Dì Hà trở lại phòng bếp, Duật Tôn đưa bà một chiếc thẻ bạch kim, bà không biết nên để chỗ nào, học người ta ở trên TV đặt ngay cạnh tủ lạnh.

Dì Hà đi đến bên người Mạc Y, đưa chiếc thẻ trong tay cho Mạc Y: "Duật thiếu nói, chờ cô tới, thì đưa cái này cho cô.”

"Cái này là có ý gì?” Mạc Y đứng nguyên tại chỗ, nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi ra.

Dì Hà không có trả lời, ý tứ của Duật Tôn, Mạc Y cũng đã quá rõ rồi.

"Dì Hà, dì theo bên người Tôn so với cháu nhiều hơn, dì nói cho cháu biết, anh ấy vì cái gì chán ghét cháu? Chẳng lẽ cháu còn không đủ trẻ sao?” Mạc Y kìm lòng không được cầm cánh tay dì Hà: "Anh ấy sao có thể đi tìm những người đàn bà khác chứ?”

"Mạc tiểu thư, cô chẳng phải ít nhiều gì cũng hiểu mà.”

"Hiểu cái gì? Cháu làm sao có thể hiểu được chứ! Cháu yêu anh ấy, cháu không thể không có anh ấy … "

Dì Hà thở dài: "Duật thiếu nói, tiền trong thẻ cũng đủ cho cô có thể không phải lo ăn mặc.”

"Là ý gì đây?” Mạc Y giơ chiếc thẻ trong tay lên: "Dì Hà, nói như bà, chẳng lẽ tôi ở cùng một chỗ với anh ấy là vì tiền sao?”

"Mạc tiểu thư, cô không cần mỗi câu, mỗi chữ đều nhằm vào tôi, tôi chỉ là truyền đạt ý tứ của Duật thiếu mà thôi.”

"Dì Hà, bà gọi điện thoại bảo anh ấy trở về.”

Dì Hà cũng không muốn quản những chuyện rỗi hơi này: "Mạc tiểu thư, nói toạc ra tôi chỉ là phụ trách nấu cơm giặt giũ quần áo, chuyện của hai người, cô tự mình giải quyết đi.”

Mạc Y cũng không lập tức rời đi, cô nắm chặt chiếc túi trong tay trở lại lầu hai, lượn một vòng, may mà không có phát hiện dấu vết của bất kỳ con đàn bà nào ở đây. Cô lại trở về dưới lầu, ngồi ở trên ghế sa lon chờ Duật Tôn trở về.

Thành phố Bạch Sa có một phòng trà yên tĩnh, bên trong trang trí rất trang nhã, người bán hàng đã cố gắng dựng nên sự cổ kính vốn có của nó, thập phần hữu tình.

Duật Tôn thường xuyên lái xe tới, mặc dù phần lớn không tiện đường, y ngồi cạnh vị trí cửa sổ, đem chiếc kính râm màu đen đặt ở trên mặt bàn.


Cái phòng trà này còn độc đáo ở chỗ, âm nhạc ở bên trong toàn người ở trường sân khấu điện ảnh tới diễn, hơn nữa là đích thân bà chủ quán tự mình diễn.

Duật Tôn khẽ vẫy tay, người bán hàng bước lên phía trước: "Xin hỏi tiên sinh, có gì sai bảo?”

"Đem các cô ấy kêu đến đây.” Duật Tôn chỉ chỉ hai cô gái đang diễn trên trên bục.

"Cái này … " Người bán hàng mặt lộ vẻ khó xử.

Duật Tôn đem xấp tiền đặt trong tay người bán hàng: "Đi, hôm nay tôi đặt bao hết.”

"Dạ được ạ! "

Người bán hàng cầm lấy tiền đi đến phía bục, trong đó một người con gái có chút ngạc nhiên, Duật Tôn chỉ thấy cô gật gật đầu, đứng dậy mang theo một trợ lý khác đi tới: "Thì ra là Duật thiếu, ra tay hào phóng như thế, muốn nghe khúc gì nào?”

Duật Tôn ánh mắt rơi vào dụng cụ nhạc trong tay cô: "Đây là cái gì?”

Người con gái đem nhạc cụ để sát vào trước mắt Duật Tôn: "Đây là sanh". Ánh mắt của cô hướng về phía thứ trong tay người trợ lý: "Đó là tiêu.”

"Sanh Tiêu?” Duật Tôn trong miệng không khỏi bật nhẹ âm thanh đó, hai chữ này, phảng phất khắc sâu vào trong lòng của y, hôm nay nhắc lại, lại có loại cảm giác dường như đã trải qua rồi mấy đời rồi, rất xa xôi nhưng đầy vẻ bi thương. Y nhớ tới người con gái đó "loan nguyệt răng loại vui vẻ", nhưng mà với y thì "ở trong lòng bàn tay phất qua sợi tóc dài".

"Đúng, đây cũng là Sanh Tiêu chung tấu.”

“Sanh Tiêu … " Duật Tôn bất ngờ giật mình, tên này, y đã rất lâu rồi chưa từng gọi qua?

"Tào Tháo lúc sinh thời có nói một câu: "Ta có khách quý, cổ sắt thổi sanh". Sanh phần lớn hình dung như là một loại xa hoa lãng phí của cuộc sống, mà t

iêu, như là một sự ly biệt, cho nên hai loại nhạc cụ này kết hợp với nhau, nghe không khỏi cảm thấy bi thương.”

"Cô đã từng nghe qua, có người dùng Sanh Tiêu làm tên không?” Duật Tôn ngẩng đầu hỏi.

Người con gái nghe thấy thế, có chút kinh ngạc, không biết ý tứ Duật Tôn là gì: "Không có, nhưng mà, cái tên này ngược lại thật sự nghe rất êm tai.”

Duật Tôn rời khỏi phòng trà, bầu trời dường như bao phủ thêm một loại sương mờ mịt, làm cho người ta đắm chìm thở không nổi, phảng phất như cứ quẩn quanh tại đỉnh đầu, muốn xua đi cũng không được.

Y lái xe trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Dì Hà làm xong đâu đấy cơm nước đặt ở trên bàn, Mạc Y ở đây, bà cũng không tiếp, ngay cả một chén nước đều không rót cho cô ta.

Duật Tôn đi vào phòng khách, Mạc Y khóc hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy y trở về, vội vàng đứng dậy đi qua giữ chặt cổ tay của y: "Tôn, dì Hà gạt em, nói anh bảo em phải chuyển đi.”

Duật Tôn có chút đau đầu, đem cái chìa khóa xe ném xuống bàn trà: "Cô làm sao vẫn còn ở đây?”

"Tôn, rốt cuộc là anh có ý gì?” Mạc Y hai tay vặn vẹo ở cổ tay Duật Tôn, khẩn chương chỉ kém một bước là dậm chân.

"Là tôi cho tiền cô chưa đủ?” Y lạnh lùng đi qua cô, ngồi ở trên ghế salon, Hải Bối thấy y trở về, rũ lông đứng dậy, chạy nhanh đến bên chân y không ngừng làm nũng.

"Vấn đề ở đây không phải là tiền.” Mạc Y nước mắt chảy cả xuống cằm, hai tay không biết làm gì nâng lên lại hạ xuống.

"Vậy vấn đề là gì?”

"Tôn, em yêu anh, dù là có một ngày anh không hề có tiền, em cũng vẫn mãi yêu anh! " Mạc Y thề son sắt.

"Phải không?” Duật Tôn khẽ nhướng lông mày.

Mạc Y nặng nề gật đầu: "Tôn, em là thật lòng yêu anh.” Cô ta đưa lại thẻ ngân hàng trả lại cho Duật Tôn: "Đừng có lại bắt em chuyển đi nữa, được không?”

Duật Tôn hai ngón tay kẹp lấy chiếc thẻ kia: "Cô dựa vào cái gì mà cùng tôi nói yêu? Mạc Y, cô vọng tưởng quá nhiều rồi đấy.”

"Anh có người đàn bà khác phải không?” Lúc y sủng cô, rõ ràng không phải như thế.


"Không liên quan tới cô.”

Sự lạnh lùng của y như từng bước thiêu đốt trái tim của Mạc Y, ả tới gần Duật Tôn ngồi xuống: "Tôn, giữa chúng ta lúc trước rõ ràng là rất tốt mà, anh như vậy không cần em, em không hề được báo trước, chẳng lẽ là em làm sai chuyện gì? Anh nói cho em biết, em có thể sửa.” Mạc Y khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến vặn vẹo, Duật Tôn sắc mặt lạnh lùng, y giương một tay lên, đẩy Mạc Y đang ôm lấy hai cánh tay của y ra: "Tôi chơi chán cô, chỉ đơn giản như vậy.”

"Em không tin … hu hu … "

"Đừng không tin.” Duật Tôn không còn giữ thái độ bình thường, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng Mạc Y: "Tôi và cô ở cùng một chỗ chính là chơi đùa, đây đều là chuyện sớm hay muộn, thừa dịpnày cầm chút ít tiền rời đi, tôi tin, cô cũng là người thông minh.”

Vọng tưởng cùng y nói về tình yêu, không biết tự lượng sức mình.

Y nhớ tới ngay lúc đó Mạch Sanh Tiêu, thời điểm ra đi đem tất cả những thứ có thể lấy được đều lấy hết, dứt khoát biết mấy.

Mạc Y ngay từ lúc bắt đầu đi theo y mục đích chính là tiền, điểm ấy, Duật Tôn cân nhắc hết sức thấu đáo, loại người này tốt nhất nên đuổi.

"Tôn, em không đi, hiện tại Hoa Nhân tất cả mọi người đều biết rõ em đi theo anh, em nếu như cứ trở về như vậy, thì còn mặt mũi nào mà đi học tiếp nữa, anh xem, em từ trước tới giờ đều nghe lời anh hết, cùng lắm thì … về sau anh đi ra ngoài tìm phụ nữ, em giả bộ như không biết, được không?”

"Cô cho rằng cô là ai? Dựa vào cái gì quản chuyện bên ngoài của tôi? Tôi chỉ cho cô một lựa chọn, một, cầm tiền rời đi, hai, tay không rời đi.” Duật Tôn ngạo nghễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Y dần dần tái nhợt: "Tôi khuyên cô vẫn là đem tiền cầm đi, ít nhất cũng coi như lao vào những chỗ tốt hơn, cút! "

Một chữ cuối cùng của người đàn ông phát ra, Mạc Y sợ tới mức nhảy dựng. Âm thanh nghẹn ngào chỉ biết khóc.

Duật Tôn cảm thấy bực bội, đứng dậy muốn rời đi.

"Tôn, đừng đi … " Mạc Y ôm lấy cánh tay của y, Duật Tôn không để ý, cầm lấy thẻ ngân hàng ném xuống chân ả.

Người đàn ông đứng dậy lên lầu, Hải Bối canh giữ ở trước sô pha, dường như chỉ cần Mạc Y tùy tiện động đậy, thì sẽ nhe răng ra cắn cô ta một phát.

Dì Hà đem hành lý kéo tới bên người Mạc Y: "Đi thôi.”

"Tôi không đi, huhu … "

"Mạc tiểu thư, cô cũng biết tính tình của Duật thiếu, nói cho cùng, làm phụ nữ, cô không biết là như vậy rất mất mặt sao?”

"Tôi làm gì mà mất mặt chứ?” Mạc Y lau lau nước mắt, hai chân khụy xuống bên mặt thảm: "Anh ta nghĩ như vậy thì có thể vứt bỏ tôi sao? Dựa vào cái gì chứ … "

"Mạc tiểu thư, tôi nhớ là tôi đã từng nhắc nhở cô, Hải Bối là bảo bối của Duật thiếu.” Dì Hà cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu Hải Bối.

"Bà muốn nói cái gì?”

"Lần đó cô bị Hải Bối cắn, cũng là bởi vì cô đá nó, Duật thiếu xuống lầu thì có để ý tới Hải Bối bị thương … "

Mạc Y bên cạnh vừa khóc vừa lau nước mắt, “Bà … Bà nói, tôi bị như thế này là vì lỡ đá con chó chết này mà Tôn không muốn tôi? Hoang đường! Cười chết người, làm sao có thể! "

Dì Hà thấy cô ta mở miệng một tiếng chó chết, đóng miệng chó chết, cũng không khỏi cảm thấy bực mình, bà xoay người trở lại phòng bếp, chẳng muốn quản những chuyện vớ vẩn này.

Hải Bối đong đưa cái đuôi đi theo sau lưng dì Hà, bỏ lại Mạc Y đang trợn mắt há hốc mồm ngồi dưới đất.

Đến buổi tối cũng không thấy Duật Tôn xuống, cho dù cô ta có khóc rống như thế nào đều không thể vãn hồi được, Mạc Y không còn cách nào khác, chỉ đành phải cầm lấy thẻ ngân hàng ra về.

***********

Mạch Sanh Tiêu đi đến khu nhà trẻ thì cũng không nhìn thấy Đào Thần, thầy giáo bên cạnh nói anh đã về nhà từ lâu.

Cô vén mái tóc ngắn lên, khéo léo để lộ vành tai đeo khuyên tai tinh xảo mà Đào Thần tự tay đeo cho cô, anh ấy biết rõ Sanh Tiêu yêu mến những vật này. Thời gian thấm thoát, mùa hạ nóng bức lặng yên trôi qua, Mạch Sanh Tiêu cả ngày ở công trường, làn da vẫn trắng nõn như trước, làm cho Vương tỷ hâm mộ không thôi. Những ngày này sự cố gắng của cô cuối cùng có thành quả, cái dự án lần này, Vương tỷ để cho cô tự mình quyết định, hơn nữa Mạch Sanh Tiêu can đảm lại cẩn trọng, cuối cùng nhất dùng phương pháp nắm bắt dự toán công trình này nâng cao lợi nhuận, quản lý cao hứng không thôi, thưởng hẳn cho cô 2 vạn đồng tiền thưởng.

Những công văn chức vào cùng đợt với cô trước kia không ngừng hâm mộ, Sanh Tiêu biết Vương tỷ là người con gái thích đàn tranh, cô chi hơn nửa số tiền mua một cây đàn tranh cho chị ấy, rồi mua cho chính mình một quyển notebook.

Cô rốt cuộc cũng hiểu được cái gì là khổ tận cam lai.

Thời gian cô sống ở đây đã dần dần đi vào quỹ đạo của nó.

Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay chùm chìa khóa Đào Thần cho cô, cô mở cửa, đã ngửi thấy mùi đồ ăn lan tỏa khắp nơi, cô vội vàng thay dép lê đi vào: "Thầy Đào của chúng ta, hôm nay vụng trộm làm món gì ngon thế?”

"Là Sanh Tiêu trở về à?” Từ phòng bếp đi ra, nhưng lại là Mẹ Đào.

"Cô?” Mạch Sanh Tiêu không tự giác cắn cắn khóe miệng, Đào Thần từ phòng ngủ bên cạnh đi ra, cười cười cô: "Mất mặt quá đi?”

"Đứa nhỏ này, nói cái gì đó! " Mẹ Đào tiến lên giữ chặt tay Sanh Tiêu: "Mới tan tầm a?”

"Vâng, cô, cháu tới giúp người.”

"Không cần, xong luôn rồi đây.” Mẹ Đào nhìn thấy Sanh Tiêu chỉ lo vui mừng, Đào thần vội vàng đẩy đẩy cô: "Mẹ, trong bếp còn đang xào rau.”

"Sanh Tiêu, nhanh ngồi nghỉ một chút, còn hai món nữa, xào lên là có thể ăn cơm rồi.”

"Cô, hay là cháu giúp cô đi … " Cô vừa muốn theo vào, đã bị Đào Thần lôi kéo đi về hướng phòng khách, Sanh Tiêu nhớ tới còn có thứ cần đưa cho anh, cô từ trong túi móc ra cái hộp: "Cho anh nè.”


"Cái gì thế?”

"Mở ra xem đi.”

Đào thần xem thử, thì ra là cái đồng hồ màu đen, lúc ấy anh mua cho Sanh Tiêu về sau có nhìn thấy, đứng cùng một chỗ, bề ngoài vừa khéo nhìn như đồng hồ tình nhân.

"Em giúp anh đeo.”

"Nhìn thật là đẹp.” Đào thần cầm tay của cô.

Sanh Tiêu kề sát vào tai Đào Thần nói: "Anh sao lại không nói sớm cho em biết là cô chú đều qua, em còn chưa chuẩn bị quà.”

"Ngốc ạ, em chính là lễ vật tốt nhất đấy.”

Mạch Sanh Tiêu hôm nay ở trong nhà Đào Thần đã hoàn toàn tự nhiên, cô bưng trà rót nước, giúp mẹ Đào bày bát đũa, ngượng ngùng lúc trước cũng không còn, nghiễm nhiên rất giống bộ dáng của nữ chủ nhân ngôi nhà.

Mẹ Đào cũng rất thích cô, gắp rau cho cô: "Sanh Tiêu, từ Tết mừng năm mới dì có nói qua, nếu con có thể làm bạn gái con dì, dì đây thực sự trở về cảm ơn tổ tiên rồi.”

"Cô, cô quá khen rồi.”

"Sanh Tiêu, cháu còn một người chị phải không? Lúc nào thích hợp, bảo cô ấy đến nhà cô chơi luôn.”

Mạch Sanh Tiêu chiếc đũa khẽ gẩy gầy vài hạt cơm trong chén: "Cô à, cháu không muốn lừa mọi người, chị của cháu, chị ấy còn đang ngồi tù … "

Mẹ Đào há miệng, có chút giật mình, nhưng hiển nhiên chuyện này là Mạch Sanh Tiêu không muốn đề cập, Đào Thần cũng là lần đầu tiên nghe tin tức của Tương Tư, thảo nào, bình thường cũng không thấy Sanh Tiêu cùng Mạch Tương Tư gặp nhau.

Mẹ Đào vội vàng gắp miếng thịt cho Sanh Tiêu: "Vậy sau này đi thăm tù, cứ bảo Đào Thần cùng đi với cháu, ở bên trong rất khổ, mua nhiều thức ăn lên một ít rồi mang đến.”

Mạch Sanh Tiêu những tưởng rằng Mẹ Đào sẽ ghét bỏ, cô vội vàng gật đầu: "Vâng, được ạ.”

Ăn xong cơm tối, Sanh Tiêu cố ý dọn dẹp bát đũa, ở phòng khách xem TV sau đó hai người như ngày thường ngồi ở trước đàn dương cầm.

Bức màn kéo ra, tạo thành một màn uốn lượn rồi rơi xuống đất, Mạch Sanh Tiêu ngồi gần sát Đào Thần, hai người cùng đánh đàn rất hòa hợp, cô hất cằm lên, trông thấy ánh mắt thanh tịnh thâm tình của người đàn ông, Mạch Sanh Tiêu khẽ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh nhưng thỏa mãn.

Duật Tôn, cái tên đã từng khắc sâu trong trí nhớ cô đã hoàn toàn bị loại bỏ, cho dù là lơ đãng nhắc qua, Sanh Tiêu cũng không còn cảm thấy đau nhức, càng ngày càng chết lặng trong cô, tựa như … anh ta với cô đã dần dần trở thành người xa lạ.

Lúc trước, cô gần như là đi đến bước đường cùng, người vươn tay kéo cô lên chỉ có Đào Thần, là Đào Thần đem cô từ nơi vực sâu tối tăm không thấy đáy đến ánh sáng như rực rỡ như ngày hôm nay.

Hai người tay nắm tay trở lại trước hiên nhà trọ của Sanh Tiêu: "Em lên đi.”

"Ngày mai ba mẹ anh đều ở đây

, hay là đi công viên nước chơi đi?”

"Được ạ.” Sanh Tiêu gật đầu: "Em buổi sáng dậy không nổi, anh nhớ phải gọi điện thoại cho em đấy.”

Đào thần xoa xoa đầu cô, đưa mắt nhìn theo Sanh Tiêu vào cửa.

Hai ngày cuối tuần, Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa bị làm cho điên khùng, đơn giản là dự án của cô trước kia đã làm rất tốt, quản lý cùng Vương tỷ giao cho cô, nói hạng mục khổng lồ lần này hẳn là sẽ có rất nhiều công ty lớn gia nhập, quản lý cũng không dám hy vọng xa vời, mấu chốt là muốn để Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài làm quen với mọi thứ, tương lai bồi dưỡng cô trở thành nhân tài dưới tay mình đào tạo.

Sanh Tiêu thuê xe đi vào khu Diệu Hoa.

Duật Tôn tắt máy, đi theo sau là một hàng dài các nhân viên, y đưa mắt nhìn ra xa, ai có thể ngờ tới nhân tài kiệt xuất ngành kiến trúc đã sản xuất, khu Diệu Hoa, lại là tọa lạc tại thị trấn Lâm Thủy nhỏ bé.

Mạch Sanh Tiêu đi trên đôi giày 5 cm vào khu lễ tân, cô hôm nay mặc một bộ quần áo bên trong màu tím lá sen, khoác phía bên ngoài là chiếc áo Tiểu Tây trang nhã màu đen bó sát lấy thân hình lung linh hấp dẫn của cô, cô đeo một bộ trang sức trang nhã, vừa bấm điện thoại vừa lật lật dở dở tài liệu trong tay: "Alo, Vương tỷ, chị giúp em nhìn xem phiếu đăng kí của em có phải quên ở văn phòng … "

Cô cúi đầu, đi ra khỏi khu giải trí.

Duật Tôn trông thấy người đang đi tới, Sanh Tiêu, y chỉ cảm thấy thân hình có chút quen thuộc, người con gái đó cúi đầu, chỉ có thể nhìn mái tóc uốn lượn trên đỉnh đầu.

Duật Tôn khẽ nhíu mày, Mạch Sanh Tiêu, là tóc dài.

Hai người đi thoáng qua nhau, Sanh Tiêu cúp điện thoại, nhẹ buông tay, mấy tờ tư liệu bị rơi trên mặt đất, bị gió thổi bay tản ra. Đây chính là dự toán cô đã chuẩn bị nửa tháng, cô vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt, một tờ giấy A4 vừa vặn bay đi. Đáp dưới chân Duật Tôn, vừa lúc bị người đàn ông đi qua giẫm phải.

Sau này nhớ lại, Mạch Sanh Tiêu lúc ấy vô cùng hối hận về chuyện này, chính là cô cũng không biết người đàn ông đó là Duật Tôn nên đã kêu lên.

"Này! Đứng lại! " Sanh Tiêu giẫm giày cao gót đi tới, cô đi tới, nhặt tờ giấy lên rồi ngăn ở trước mặt Duật Tôn: "Ai bảo anh giẫm … "

Đoàng!

Dường như, là một tiếng sét giữa trời quang!

------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui