Chìm Trong Cuộc Yêu

Duật Tôn lông mày khẽ động đậy, đôi mắt sâu thẳm khẽ lười biếng mở ra, bên trong giấu không nổi sự ủ rũ.” Lén lút cái gì thế?”

“Tôn, anh còn mệt không?” Mạch Sanh Tiêu thử thay đổi cách xưng hô với hắn, thân mật như vậy, cô không quen nên xấu hổ kéo chăn lên, che kín mặt của mình, bộ dáng thẹn thùng không thôi, người đàn ông bỗng khựng lại vì động tác của cô, “Thật là dễ nghe, gọi lại một lần nữa đi.”

“Duật thiếu.” cô chôn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong chăn, mắt lộ ra tia giảo hoạt.

Duật Tôn khẽ búng khuôn mặt của cô, Sanh Tiêu vội vàng che mặt, “A, đau–”

Hắn gỡ hai tay cô ra khỏi mặt, áp lên khuôn mặt hắn, “Còn đau không?”

Mạch Sanh Tiêu nằm trước ngực hắn, hai tay xiết chặt trên lưng áo hắn, “Kết hôn mệt mỏi quá a.”

Duật Tôn nằm xuống, tựa trán mình vào trán Sanh Tiêu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông của cô, đôi mắt phảng phất bị cảnh xuân trước mắt làm cho mê hoặc, “Bà xã.”

Mạch Sanh Tiêu mặt đỏ như tôm luộc, thân thể như muốn thối lui, người đàn ông khẽ trở mình, nửa người rắn rỏi tựa lên thành giường, “Không có gì phải thẹn thùng cả, chúng ta đã kết hôn rồi.”

Sanh Tiêu mím môi cười yếu ớt.

“Sanh Tiêu, em phải gọi anh là cái gì nhỉ?”

Thấy cô vẫn còn trốn tránh, Duật Tôn bắt cô phải đối diện với chính hắn, phải rất lâu sau, Sanh Tiêu mới nhìn vào mắt hắn, thấy sắc mặt cô rạng rỡ, khóe miệng khẽ nở ra nụ cười mê người, “Ông xã.”

Một tiếng gọi mị hoặc động lòng người, Duật Tôn thoả mãn xoay người nằm sát vào cạnh người cô, tay hắn như dùng sức nắm chặt eo Sanh Tiêu, hai người ngủ đến gần một giờ trưa mới dậy, Mạch Sanh Tiêu bụng đã đói kêu réo dữ dội, từ trên giường đứng lên thì đầu váng mắt hoa.

Phòng Tổng thống có riêng một toa danh cho ăn uống, Duật Tôn đã gọi nhân viên đem cơm trưa đưa đến trên ban công, hắn mở bình rượu đỏ rót cho Sanh Tiêu, xung quanh là cảnh vật đầy mĩ lệ, hai tay cô chống cằm, hưởng thụ ánh nắng mặt trời hiếm hoi giữa mùa đông giá rét.

“Sanh Tiêu, anh nợ em một tuần trăng mật, tới gần lễ mừng năm mới trong công ty bận rộn nhiều việc, anh khả năng đi không được.”

“Không có việc gì.” Mạch Sanh Tiêu đem tảng thịt bò cắt thành miếng nhỏ, “Anh cứ bận việc của em đi.”

Chuyện Ban giám đốc là nhu cầu cấp bách nhất thì đã được giải quyết, Duật Tôn bây giờ thật sự là không thể phân thân, Sanh Tiêu cảm thấy cũng rất mệt mỏi, vừa vặn đã đến cuối năm, nên đi ra ngoài đặt mua vài thứ, chuẩn bị sớm cũng tốt.

Bởi vì đôi bên đều không có cha mẹ, cho nên cũng không có lễ nghi gì là quan trọng, Duật Tôn mang theo Sanh Tiêu rời đi khách sạn sau đó mua cho cô không ít quần áo.

“Đủ rồi, nhiều như vậy cũng mặc không hết.”

“Mặc không hết thì mỗi ngày mặt một bộ.” Duật Tôn đang ở gian hàng thử đồ khóe miện khẽ nhếch lên khi thấy Sanh Tiêu đang mặc thử một chiếc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, trên cổ là một vòng lông hồ ly càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, người bán hàng đứng bên cạnh luôn miệng khen đẹp, từ lúc Sanh Tiêu bước ra, cô ta cứ một mực chăm chú nhìn vào mạch Sanh Tiêu, “Tiểu thư ơi, đây là kiệt tác của nhà tạo mẫu Italy nổi tiếng, năm nay thịnh hành trong phim “bến đò Thượng Hải”, Phạm Băng Băng mặc chính là cái này.”

Các cô đều biết rõ Duật Tôn là khách “sộp”, mặc kệ mang đến bạn gái là ai, các cô chỉ cần khiến người đó vui vẻ, tự nhiên sẽ có một cái hóa đơn với giá trên trời.

“Tiểu thư, người xem, những người nhan sắc bình thường còn mặc vô cùng đẹp, huống chi cô có làn da trắng ngần thế này dáng người lại cao gầy, thích hợp mặc những loại áo như thế này……” Người bán hàng lải nhải, trong miệng đều ca ngợi hết mực quần áo cô mặc, tất cả đều là liên miên bất tận.

“Cô ấy cùng người khác không giống nhau, cô ấy là Bà Duật.”

Người bán hàng chấn động, “Duật thiếu kết hôn?”

“Đúng.”

Sanh Tiêu không tự giác lộ ra nụ cười vui vẻ, cô lúc trước lo lắng rằng, Duật Tôn cũng đem thân phận của cô giấu đi, đây chỉ là một lời giới thiệu đơn giản cuẩ hắn nhưng trong lòng Sanh Tiêu mà nói đây là sự cảm động lớn lao.


“Đẹp không?”

Người đan ông đi đến sau lưng cô, hai tay của hắn đỡ lấy eo của cô, thân thể thon dài cao ngất khiến mạch Sanh Tiêu càng thêm bé nhỏ, Duật Tôn gật gật đầu, “Đẹp mắt, lấy cái này, gói lại.”

Người đàn ông cầm lấy tay cô rời đi, những người bán hàng nhịn không được trong mắt đầy vẻ hâm mộ, “Nhìn đấy, chúng ta làm việc cật lực một năm tiền lương còn không bằng một chiếc áo của người ta, thật ứng với một câu danh ngôn, sự nghiệp huy hoàng cũng chẳng bằng gả vào gia đình tốt.”

Tô nhu từ trong phòng thử áo đi ra, vừa rồi cô gặp Duật Tôn cùng mạch Sanh Tiêu cùng nhau đi vào, cô cố ý tránh đi, một người bán hàng đã đuổi kịp đến, “Bà Nghiêm, thích không?”

“Tôi lần sau lại đến thử.” cô cầm quần áo trả lại trong tay người bán hàng, bước nhanh từ trong tiệm đi ra ngoài.

Duật Tôn biết rõ sau lưng có phóng viên theo dõi, bọn họ đùng một cái kết hôn, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn cố ý mang theo Mạch Sanh Tiêu đi dạo rất nhiều cửa hàng, lúc cô thử quần áo, hắn sẽ ôn nhu chờ đợi, không cần nghĩ đều có thể đoán được tin tức của ngày mai, tất nhiên là tin chính sẽ là hắn cùng phu nhân đi chơi rồi.

Mà lúc trước những vị cổ đông hoang tưởng đòi khoản nợ này, cũng sẽ vì ngày hôm nay mà tan thành mây khói, những chuyện nhảm nhí này nhằm vào hắn, tự nhiên sẽ tự sụp đổ thôi.

Hắn chỉ cần một phần báo chí, liền sẽ chặn lại chiếc miệng già lọm khọm của ban giám đốc rồi.

Tô Nhu phải đến vài ngày đều không trở lại Nghiêm gia, cô chịu không được sự lạnh lùng của Nghiêm Trạm Thanh, sau khi tắt xe hơi, cô cầm lấy túi xách từ tay lái, vội vã đi vào phòng khách.

“Mẹ, Trạm Thanh ở nhà ạ?”

Nghiêm mẹ đang đeo kính xem tv, bà liếc xéo mắt, không có đáp lại.

Tô Nhu đối với thái độ của bà như vậy đã sớm quen, cô đi thẳng lên lầu, quả nhiên ở thư phòng trông thấy nghiêm Trạm Thanh, “Trạm Thanh, anh còn có ý định với Mạch Sanh Tiêu? Nó cùng Duật Tôn kết hôn rồi! ”

Nghiêm Trạm Thanh ngồi ở bên cửa sổ, thần sắc cô đơn, như là vài ngày ngủ không ngon. Từ lúc Anh nhận được tin tức, anh không chỉ gọi điện cho Sanh Tiêu một lần, nhưng một cuộc cô đều không nhận.

“Trạm Thanh, lúc nãy em nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, cô ta cùng Duật Tôn đi cùng một chỗ, em là một người phụ nữ rất tinh tường, trên mặt hắn rõ ràng biểu hiện sự hạnh phúc…”

Nghiêm Trạm Thanh bỗng nhiên đứng lên, thần sắc anh kích động, lời nói như rít khỏi cửa miệng, mạch máu ở cổ như nổi gân xanh tím, “Cô ấy là bị buộc, là Duật Tôn bức cô ấy.”

“Anh còn muốn lừa mình dối người? Cô ta nếu yêu anh, có thể cùng người đàn ông khác đi kết hôn? Trạm Thanh, anh mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng, Mạch Sanh Tiêu nói cô ta không thích Duật Tôn sao? Anh biết hôn nhân đối một người phụ nữ mà nói là thay mặt cho cái gì?”

Nghiêm Trạm Thanh khó có thể tiếp nhận, đẩy Tô Nhu ra khỏi thư phòng.

Anh lái xe đi ra ngoài, Nghiêm mẹ thấy tốc độ lái xe của anh rất nhanh, trong nội tâm không khỏi lo lắng, vừa vặn Tô nhu lúc này đang từ trên lầu xuống, “Cô cùng Trạm Thanh nói gì đó? Nó vì cái gì vội vã ra khỏi…?”

“Mẹ, “Tô nhu vô lực giải thích, ở trong mắt Nghiêm mẹ, dù con mình làm cái gì đều là đúng, “Mạch Sanh Tiêu kết hôn, Trạm Thanh cũng không thể quên đi được cô ta, phỏng chừng lại đi tìm cô ta.”

“Cái gì?”

Tô nhu nói xong cũng rời đi.

“Ôn nhi, ôn nhi, “Nghiêm mẹ vội vàng thay đổi lộ ra khuôn mặt tươi cười, hai tay bắt bà bám lấy cánh tay Tô nhu, “Con nhanh đi mang nó trở về đây, để cho nó đừng có lại đi tìm cái đứa mạch Sanh Tiêu kia, mẹ đáp ứng với con, chỉ cần nó không còn dây dưa với người đàn bà kia, mẹ đồng ý cho các con không ly hôn.”

Tô nhu gật đầu, lái xe đi ra ngoài.

Nghiêm Trạm Thanh đi vào Hoàng Duệ ấn tượng thì vừa vặn thấy Duật Tôn lái xe tiến vào cửa chính, anh vừa định xuống xe, đã nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa xe ra bước xuống, anh vội lui vào.

“Đứng ở chỗ này đợi anh, anh đi đỗ xe.”


Sanh Tiêu giơ tay lên, khẽ vuốt tóc, cô sắc mặt nhợt nhạt, phảng phất trong vòng một đêm trên người càng mềm mại hơn, cô giơ tay nhấc chân đều tăng thêm vẻ quyến rũ. Cô cúi người, ở trên mặt Duật Tôn khẽ hôn xuống, “Đi đi.”

Tô nhu nói không sai.

Nghiêm Trạm Thanh mặc dù không chịu tin tưởng, nhưng không thể phủ định nụ cười hạnh phúc trên mặt Sanh Tiêu.

Cô đứng ở trong hoa viên Hoàng Duệ ấn tượng, cho dù có đứng một mình đi chăng nữa, cũng nhìn không ra một chút cô đơn nào. Duật Tôn trong tay cầm theo một số đồ xuống xe, đợi hắn đến gần, cô tự nhiên khoác ở cánh tay người đàn ông đó, cùng nhau hướng vào trong nhà.

Nghiêm Trạm Thanh xem đến thất thần, cho đến tận lúc hai người hoàn toàn biến mất, anh lúc này mới nặng nề đập tay lái một cái, phóng xe rời đi.

“dì Hà……” Sanh Tiêu đi tới cửa, hướng trong phòng khách khẽ gọi.

Hoàng Duệ ấn tượng bố trí đổi mới hoàn toàn, dì Hà thả đồ trong tay xuống đi đến, “Mọi người đã về rồi.”

“dì Hà, dì lại đang làm đồ ăn ngon dì thế?”

“Cô đang trong thời gian mới cưới, tôi đương nhiên phải bồi bổ cho cô thật tốt, năm sau thêm một đứa con trắng trẻo mập mạp.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía cạnh thân Duật Tôn, hắn khẽ cười, xoay người chuẩn bị lên lầu.

“dì Hà, ngày hôm qua chị của cháu cùng dì trở về à? ”*

“Cô yên tâm, tiểu cô nương Thư Điềm kia trước đưa chúng tôi trở về nhà, tôi nhìn rõ Tương tư trở lại tiểu khu.”

Chuyện này Sanh Tiêu yên tâm hơn, hai tay cô đặt ở trên vai dì Hà vỗ nhẹ xuống, “Cám ơn dì Hà.”

Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ thì, Duật Tôn vừa vặn cùng ai thông điện thoại, hắn nói vài câu, liền cắt đứt. Đầu giường treo ảnh cưới của bọn họ, trên giường tất cả vật phẩm đều là mới tinh, Sanh Tiêu đi qua, “Điện thoại của ai a?”

“Công ty có chút việc nhỏ.” Duật Tôn từ trong tủ đầu giường lấy ra một chai thuốc màu trắng, đổ ra hai viên thuốc đưa cho Sanh Tiêu, “Đây là lấy từ Từ Khiêm.”

“Đây là cái gì?” Mạch Sanh Tiêu nhíu chặt lông mày, phản ứng đầu tiên chính là thuốc tránh thai.

Chap 83. 2 Gặp gỡ Mạc Ý

Editor: Khoai Môn Kem

Duật Tôn nhìn thấy sự ảm đạm trong mắt cô, hắn khẽ nhắm rồi mở ánh mắt ra, “Là vi-ta-min E nhập khẩu, anh cướp được, nếu không anh ta còn lâu mới chịu cho.”

Sanh Tiêu nhận lấy, Duật Tôn đem chén nước đưa cho cô, “Từ nay về sau nhớ rõ mỗi ngày đều phải uống.”

Mạch Sanh Tiêu đem thuốc nuốt vào trong cổ họng, thuốc đắng không thôi, vội vàng uống mấy ngụm nước.

Bởi vì nửa năm cuối cùng là kỳ thực tập, cho nên đều không cần lại trở lại trường học, Sanh Tiêu vốn định ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng lập gia đình rồi nên cũng hơi lo lắng, không thể không bỏ ý nghĩ này đi. Cô tìm việc tại Cung Văn Hóa, nếu có cuộc biểu diễn gì lớn tất nhiên cô cũng tham gia.

Thư Điềm thì cực kỳ nhàn rỗi, cao cao không tới, thấp không xong, về sau người trong nhà sốt ruột, Tang Viêm liền giúp cô mở một phòng huấn luyện, âu cũng là có khuông có dạng.

(Khoai Môn Kem: “ cao cao không tới, thấp không xong”: ý chỉ bằng cấp, cao không cao hẳn, thấp cũng chẳng phải thấp


“Có khuông có dạng”: ý chỉ cũng có nghề có nghiệp)

Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, đã tới tháng 7 rồi.

Trong sân trường đại học Thanh Hoa vô cùng náo nhiệt, khoá vừa tốt nghiệp đều mặc áo cử nhân tranh nhau chụp ảnh lưu niệm, thầy giáo cùng Hiệu trưởng nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu đều thăm hỏi ân cần, Thư Điềm mặt đầy vẻ khinh thường, lôi kéo Sanh Tiêu nói thẳng thế lực bọn họ.

Lấy được bằng tốt nghiệp, hai người hẹn đi Pizza Hut, Sanh Tiêu nhìn về phía vườn trường sau lưng, có một loại cảm xúc gì đó trào dâng trong lòng, cô bị một người đi hướng ngược lại đụng phải, bằng tốt nghiệp trong tay cùng cặp sách, vở đều rơi trên mặt đất.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi–”

“Cô đi đường không có mắt à?” Thư Điềm không vui chỉ trích.

Mạch Sanh Tiêu vội vàng ngồi xổm người xuống, người con gái kia thấy thế, cũng vội xoay người, vội vàng đem những thứ tán loạn đó thu gom, cô ta xem thấy tất cả giấy tờ đều viết ba chữ ‘ Mạch Sanh Tiêu’, rất xinh đẹp và thanh lệ, “Thực xin lỗi a.”

Sanh Tiêu nhận lấy sách vở, người con gái đó tuổi còn rất trẻ, nhìn chắc dưới 20 tuổi, “Không có việc gì.”

“Sanh Tiêu, cô ta không có đụng thương cậu à?”

“Không có.”

Mạc Ý ăn mặc rất đơn giản áo T-shirt quần jean, cô ta vừa ngẩng lên, liền phát hiện chiếc váy trên người Mạch Sanh Tiêu, đúng là Ruili trên tạp chí có giới thiệu, là hàng xa xỉ phẩm, cô ta mỗi khi đi ở đường dành riêng cho người thường đi qua cửa hàng đó, chỉ dám đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, ngay cả dũng khí vào thử đều không dám.

Cô ta không khỏi cảm thấy vận mệnh bất công, Mạch Sanh Tiêu nhìn còn trẻ như vậy, mới vừa tốt nghiệp một cái, có thể mặc quần áo sang quý như thế.

“Này, cô từ nay về sau đi đường cẩn thận một chút đi.”

“Thư Điềm, thôi, chúng ta đi thôi, không phải muốn đi ăn cơm sao?” Mạch Sanh Tiêu thấy mấy cuốn sách không việc gì, cũng không có nhìn kỹ mặt Mạc Ý, càng không ngờ tới rằng, giữa các cô ở tương lai không lâu sau đó sẽ có rất nhiều gút mắc như thế.

Mạc Ý cứ nhìn theo hai người dần dần đi xa khỏi tầm mắt mình, Thư Điềm lái xe mini-coopen-ninh đỗ vào ven đường, Sanh Tiêu đi ra ngoài đi làm không thể không lái xe, hôm nay Duật Tôn không rảnh, cô phải tự mình lái xe tới.

Mạc Ý nhận ra xe Thư Điềm, nhưng xem xét cỗ xe của Mạch Sanh Tiêu, là xe thể thao, cô mặc dù không nhìn được, cũng biết giá trị xa xỉ.

Hai người này, nhất định là không sang thì cũng quý.

Trong thâm tâm cô ta có chút bất bình, đứng ở cửa ra vào Thanh Hoa, trong nội tâm lại khó nén kích động, qua hết mùa hè này, cô ta muốn thi vào trường học mà cô tha thiết ước mơ này. Cô đi vào vườn trường, đứng ở trước tủ kính. Bên trong có một tờ áp-phích rất lớn, tiêu đề viết: tiết âm nhạc Paris, Tinh Diệu mộng Đông Phương. Nữ diễn viên chính là vừa rồi cô đụng vào – Mạch Sanh Tiêu.

Mạc Ý càng cảm thấy không công bằng, ông trời dường như đối xử bất công, đã cho một người hoàn cảnh đẹp như vậy đã thế tiền đồ phía trước đều có người trải rộng, không giống cô, cho dù có thể đi vào Thanh Hoa, còn phải chính mình cố gắng nỗ lực bằng mọi giá.

Cô nhìn bốn bên xung quanh, thấy tất cả đều bận rộn chụp ảnh chung lưu niệm, không một ai chú ý đến bên này, cô ta móc ra một hộp phấn mang theo bên người, đem cái hình ảnh người ngồi trước đàn dương cầm tẩy đi, cho đến khi chỉ nhìn thấy đôi tay người ấy đang đánh đàn.

Mạc Ý cảm thấy trong nội tâm dễ chịu không ít, cô ta khẽ nhếch cánh môi, trong lòng nghĩ, cứ hưởng phúc đi, coi chừng ngày nào đó tay cô đều phế bỏ, nhìn cô còn có thể đánh đàn như thế nào!

Thành tích tốt nhất của Thanh Hoa, chính là giải thưởng âm nhạc mà Sanh Tiêu chơi tại Paris này. Mạc Ý từ nhỏ về phương diện đánh đàn dương cầm đã bộc lộ tài năng, cô muốn vào Thanh Hoa, muốn che đậy hết những hào quang mà Mạch Sanh Tiêu từng có.

Trong quán Pizza Hut, Sanh Tiêu đem Bằng tốt nghiệp đặt ở trên mặt bàn, Thư Điềm cầm lấy bộ hóa trang trang điểm lại, “Tốt nghiệp thế này, thầy mình già đi mấy tuổi a.”

“Sao lại có thể nói tang thương như vậy chứ.”

“Còn không đúng sao, Sanh Tiêu, cậu cũng đừng có cười, “Thư Điềm khép lại chiêc gương, “Đời Người con gái đẹp nhất không phải là lúc này sao? Cậu xem cậu đều kết hôn, tớ còn đang trôi nổi đây này.”

“Đúng rồi, cậu cùng Tang viêm như thế nào còn không kết hôn đi?”

“Ba mẹ tớ bên kia, tớ đến nay còn chưa có nói, bọn họ cũng không biết hoàn cảnh Tang viêm, tớ nghĩ, sẽ không tiếp nhận được, vì thế tớ lại thấy sợ hãi kết hôn, cậu nói chúng ta còn trẻ như vậy, nếu lỡ như Tang viêm đổi ý, sau đó có tình nhân bên ngoài, tớ đây không phải là thảm hại sao?”

Mạch Sanh Tiêu nhấp một hớp đồ uống ướp lạnh, cảm giác mát mẻ thoáng cái thấm vào tim gan, “Cậu nghĩ đi đâu thế, tớ nghĩ Tang viêm không phải người như vậy.”


“Được rồi, được rồi, không nói tớ nữa, “Thư Điềm tùy ý đặt tay xuống bàn, “Cậu thì sao?”

“Tớ thì làm sao?”

“Còn giả bộ, cậu cùng Duật Tôn kết hôn đều hơn nửa năm, làm sao còn chưa thấy cậu mang thai a? Mẹ nuôi là Tớ đây chính là đã sớm chuẩn bị xong xuôi phong bao lì xì rồi……”

“Loại chuyện như này, “Mạch Sanh Tiêu cắn ống hút, “Thuận theo tự nhiên a.”

“Này, thành thật khai báo, các ngươi là không phải còn đang dùng biện pháp?”

“Nói nhăng gì đấy?” Sanh Tiêu quan sát bốn bên cạnh, may mà trong nhà ăn nhiều người, âm thanh ầm ĩ, không có người để ý, “Muốn có con không phải đơn giản như vậy.”

“Không phải chứ, dì nhỏ của tớ kết hôn lúc ấy, không đến hai tháng liền mang thai, còn chưa nói đến……” Thư Điềm khẽ cười gian, “Tớ thấy Duật Tôn thân cường thể tráng, khẳng định rất chăm chỉ vận động, làm sao có thể đến bây giờ còn không thấy động tĩnh?”

“Càng nói càng quá đáng” Sanh Tiêu đem khoai rán ném vào trong tay Thư Điềm, “Ăn đi, để bịt ngay cái miệng không ngừng nghỉ của nhà ngươi.”

“Chậc, chậc, còn nói không biết xấu hổ.”

Sau khi Hai người ở Pizza Hut ăn xong, chuẩn bị đi dạo phố, Thư Điềm đi qua đường dành riêng cho người đi bộ, quặt vào một tiệm thuốc, cô kéo Sanh Tiêu vào cùng.

“Cậu đến tiệm thuốc làm cái gì?”

Thư Điềm dáng vẻ đương nhiên, “Mua thuốc a.”

Cô đi vào trước quầy, chỉ chỉ vào bên trong một chai thuốc màu trắng, “Cái này, hai chai.”

“Cậu bị bệnh gì à?” Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào lọ thuốc cho đến khi nhìn rõ ràng chai thuốc, mới biết được là thuốc tránh thai, “Thư Điềm, không phải nói uống thuốc lâu dài đối với thân thể không tốt sao?”

Thư Điềm thanh toán tiền khoác ở cánh tay Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài, “Cái này là thuốc quý, tác dụng phụ bình thường rất nhỏ, cậu cũng biết đấy, không có mấy người đàn ông nào chịu mang bao, tớ cũng không thích.”

Sanh Tiêu đi xuống vành đai, ánh sáng đèn báo hiệu lóe lên, cô hoa mắt, thiếu chút nữa té ngã.

“Cẩn thận, Sanh Tiêu cậu không sao chớ?”

Mạch Sanh Tiêu kịp thời lấy lại tinh thần, Thư Điềm thanh âm phảng phất rời ra rất xa, “Không có việc gì, không cẩn thận trượt ngã.”

Cô đi theo sau lưng Thư Điềm, Thư Điềm rất hào hứng, Mạch Sanh Tiêu lại như là mất hồn, từ lúc đi ra khỏi tiệm thuốc, cô liền nghĩ tới lọ thuốc của chính mình, rất nhiều lần Duật Tôn đều hỏi cô, có uống thuốc đúng giờ hay không, Sanh Tiêu cứ cho là phải uống đúng, dần dần cũng thành loại thói quen.

Thư Điềm thỉnh thoảng quay đầu cùng cô nói chuyện, mấy lần thấy cô phản ứng rất chậm, Thư Điềm tưởng thời tiết nóng bức, Mạch Sanh Tiêu thân thể không thoải mái, “Sanh Tiêu, nếu không hôm nay đi đến đây thôi, cậu mau trở về nghỉ ngơi đi.”

“ừm, tớ hôm nào sẽ tìm cậu đi dạo phố.”

Mạch Sanh Tiêu lái xe trở lại Hoàng Duệ ấn tượng, Duật Tôn cũng không ở nhà, Hải Bối vừa nghe thấy động tĩnh liền phi nhanh tới, quấn quít lấy chân của cô làm nũng.

“Hải bối ngoan, tự mình đi chơi đi.”

Sanh Tiêu vội tấp tểnh lên lầu, dì Hà từ phòng bếp ló ra, “Sanh Tiêu về rồi à.”

Cô không kịp đáp lại, tay đẩy cửa phòng ngủ ra, đi vào.

Mạch Sanh Tiêu đi đến bên cửa sổ, đem toàn bộ rèm mở ra, trong nhà điều hòa mát lanh đối nghịch với khí nóng ở ngoài tản đi không ít, cô cầm lấy chai thuốc trên tủ đầu giường cẩn thận xem xét, xem từ khâu đóng gói đến nhà sản xuất, bất luận là tiếng Trung hay Tiếng Anh, đều khẳng định bên trong chính là vi-ta-min E.

Sanh Tiêu trong nội tâm đã có loại khó nhịn bất an, cô cầm chặt chai thuốc trong tay, bất giác lại nhớ đến những lời nói của Thư Điềm lúc nãy.

Cô xuất thần ngồi ở mép giường, đến cả âm thanh Duật Tôn lái xe trở về cũng không nghe được, người đàn ông lên lầu, mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy mạch Sanh Tiêu nắm chặt chai thuốc, mặt đầy vẻ hoảng hốt.

Duật Tôn đôi mắt đào hoa mị hoặc khẽ nheo lại, hắn khẽ chau lông mày, hướng phía Sanh Tiêu đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui