Vì ngồi rất gần nên khi Duật Tôn nói những lời này môi y kề sát vào môi Sanh Tiêu.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, bàn tay phải chống trước ngực y, nhưng hình như Duật Tôn không cho cô cơ hội đổi ý, cúi đầu, ép sát vào cô. Sanh Tiêu vội vàng tránh ra, y vừa hôn lên môi dưới của cô thì phát hiện ra hành động né tránh của cô nên đã cắn thật mạnh.
Rất đau.
Hàm răng y cắn xé, cô không thể không hé miệng ra để giảm bớt cơn đau, chỉ chờ có vậy đầu lưỡi y thừa cơ chui vào miệng Sanh Tiêu, một cảm giác lạ lẫm bao phủ lấy tất cả các giác quan của Sanh Tiêu, tấn công cướp đoạt, một lớp mồ hôi đậu trên cánh mũi, một tay cô bị y khống chế trong lòng bàn tay. Kịch liệt một hồi, Duật Tôn mới lui lại, dục vọng trong mắt y hiện rõ mồi một, “đi.”
" Các ngườii đi đâu?" Nghiêm Trạm Thanh hỏi.
Giọng y càng trở nên trong trẻo thâm thúy, không hề có ý tốt, “Cậu nói thử xem? Nghiêm thiếu chẳng nhẽ không biết?” Nói xong lôi Mạch Sanh Tiêu ra thẳng khỏi phòng bar hạng nhất.
Nghiêm Trạm Thanh nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, khóe môi xụ xuống như tự giễu, hắn ngoảnh mặt về phía Tô Nhu, giọng nói trở nên dịu dàng, “Chúng ta đi thôi, em muốn tới đâu?”
“Về nhà đi, cũng mệt rồi.”
Giờ phút này chính là khoảng thời gian hắn hằng mong ước, vì nó mà hắn một mực chờ đợi, Nghiêm Trạm Thanh không ngừng tự thuyết phục bản thân, rồi nắm lấy tay Tô Nhu ra ngoài.
" Không còn sớm nữa."
*
Hơi lạnh, cuộn chặt lấy bàn tay phía không bị y nắm lấy, “Tôi tự về được.”
Y nhướn cao lông mày, nhìn ra được ý tứ của cô, “Em chắc chắn muốn về?”
Thân hình y cao lớn, đứng trước mặt cô, che hết ánh sáng của chiếc đèn sau lưng y, khuôn mặt y khuất bóng trong những mảng tranh sáng tranh tối, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ xoa mặt cô.
Mạch Sanh Tiêu không dám nhúc nhích, điếu thuốc trên đầu ngón tay y như chiếc lưỡi rắn đỏ quoạch lè ra, chực chờ cắn vào con mồi.
“Em dám đùa giỡn tôi sao?”
" Tôi không dám." Cô thành thật đáp.
“Hôm nay tôi nhất định phải muốn em, em thấy thế nào?” Y nói chậm rãi, thái độ tự nhiên, thần thái cuốn hút mê người.
Cằm Mạch Sanh Tiêu lay động, bị y nắm chặt, “Tôi đồng ý ăn một bữa cơm với anh, anh sẽ cho tôi cơ hội cạnh tranh công bằng.”
“Em cho rằng em đáng bao nhiêu tiền?”
Cô tức cười, môi mỏng của y khẽ nhếch, lại hé mở lần nữa, “Đùa với tôi, em sẽ bị tôi đùa giỡn lại đến chết đấy, em có muốn thử không?”
Mạch Sanh Tiêu định bỏ y lại đi thẳng, nhưng người đàn ông như y, cô làm sao mà trêu nổi?
Động tác của Duật Tôn vô cùng nhanh, ra tay mạnh mẽ dứt khoát, Mạch Sanh Tiêu tò mò không biết y là người như thế nào. Tay y bắt được gáy cô, cả cơ thể đè lên lưng cô, chớp mắt khiến cô không thể cử động, má trái khổ sở dán lên mui xe.
“Hôm nay em không đi theo tôi, từ nay về sau mà muốn cũng không sẽ còn đơn giản nữa đâu.”
Làn môi y lành lạnh ghé sát vào tai Sanh Tiêu, cô không kiềm chế nổi cơn run rẩy, kim loại lạnh lẽo ép sát khiến cô đau đớn, “Tôi không có ý đắc tội với anh, từ nay về sau tôi sẽ không đòi hỏi gì hết.”
Vòng tay đang ôm chặt lấy vòng eo cô xoa nắn, hạ thấp dần, khéo léo bao phủ cặp mông cô, ngực y dính chặt vào cô làm cô khó thở vô cùng, cô cứ ngỡ y sẽ tiếp tục có hành động khác thì y lại mở miệng.
"Giỏi lắm,” ngoài suy đoán của cô, y chỉ đơn giản buông lỏng cánh tay, “Nhớ kỹ những lời em nói đêm nay, đừng để một ngày nào đó tôi phải nhắc cho em nhớ.”
Y xoay người chui vào xe, Sanh Tiêu vội vàng tránh sang một bên, dù cô né ra rất nhanh nhưng chỉ chút nữa là bị chiếc xe quẹo tay lái đâm phải, bất ngờ cô lùi lại đằng sau mất đà ngã ngồi lên mặt đất.
Mạch Sanh Tiêu khẽ cử động, lòng bàn tay vị trầy da, tia máu nhanh chóng xuất hiện, ngẩng đầu nhìn lên, xe hơi của y đã đi xa không thấy nổi hình bóng.
*
Dù đã từng nghe Tô Ngải Nhã cảnh báo, Sanh Tiêu cũng biết hy vọng của cô chỉ là xa vời, nhưng hàng ngày cô vẫn tới phòng học luyện piano, cô chăm chỉ và rất coi trọng cuộc thi này dù cho nó có là hình thức đi chăng nữa.
Hội trường lớn được trang trí lại, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hôm nay, cô đã cố quên đi những lời người đàn ông kia nói.
Gần đến giờ thi, người đến càng đông, hàng ghế đại biểu gồm ghế của hiệu trưởng nhạc viện và giám đốc nhà hát, hai chiếc ghế còn lại vẫn còn trống.
Chuyện buồn tẻ như vậy vốn là Duật Tôn cũng chẳng muốn tới, nhưng nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu, y lại lôi kéo Nam Dạ Tước tới cùng.
Trong hội trường im phăng phắc, đến lúc cửa vip mở ra, hai bóng dáng một trước một sau đi vào được ánh đèn flash chiếu theo từng bước đi tới tận chỗ ngồi, im lặng bị phá vỡ, cả hội trường như vỡ òa.
Duật Tôn đi trước, y mặc một bộ comple trắng được may thủ công vô cùng cao quý, vẻ tuấn tú có thể làm nghiêng lòng bất cứ một ai.
Người đàn ông phía sau, mặc bộ âu phục màu bạc, đẹp chẳng kém gì người đằng trước, mái tóc màu rượu đỏ hút hồn người đối diện, viên kim cương trên tai trái càng thêm sáng rọi, nếu như dùng hai chữ ma mị để hình dung có lẽ vẫn là chưa đủ.
" Ôi trời, đẹp trai quá......"
“Nhìn anh đằng sau kìa, quá đẹp…”
Cặp mắt Nam Dạ Tước híp lại, lạnh lẽo trong mắt đó làm người ta nhìn vào cảm thấy không rét mà run. Làm sao mà lại bảo anh đẹp chứ?
Duật Tôn cố nhịn cười, tiến đến hàng ghế đại biểu, nói vài câu với hiệu trưởng, thì bắt đầu cuộc thi.
Hai người họ hiển nhiên là không hề chú ý lên sân khấu, Nam Dạ Tước nghiêng người, ngón trỏ nhàm chán đỡ lấy chiếc cằm kiên nghị, “Tôn này, cậu vô vị chết đi được, kéo tôi tới đây, chẳng lẽ là có mặt hàng tốt nào muốn giới thiệu?”
“Chẳng có phần cho cậu đâu.” Duật Tôn từ từ dựa vào lưng ghế, nhàn nhã vắt chéo chân, “Cậu có Dung Ân rồi còn gì.”
Nam Dạ Tước trước kia cũng là dân chơi gái có hạng, nên nương theo ánh mắt của Duật Tôn đã nhanh chóng phát hiện ra Mạch Sanh Tiêu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, “Là cô bé mặc bộ đồ màu trắng kia phải không? Cậu biến thái đến thế là cùng, thích sinh viên, nhưng như thế có phải non nớt quá hay không?”
Y khẽ cười, con ngươi híp lại rơi trên người Mạch Sanh Tiêu, đường cong dần giãn ra, “Đó chính là thứ cuốn hút tôi đấy.”
Tô Ngải Nhã dự thi, chơi cả bản nhạc không có lấy một lỗi, quá mừng rỡ, cô ả đứng dậy bất giác nhìn về phía Duật Tôn, đối phương không nhìn lại, nên giận dữ về chỗ ngồi.
“Khẩu vị thật đặc biệt.” Nam Dạ Tước cười thật lưu manh, “Nhìn cũng biết là con nhà lành, quá dễ để cậu đối phó còn gì nữa, thế đã lên giường chưa?”
Bên kia sân khấu, cuộc thi vẫn tiếp tục một cách nhanh chóng, còn hai người ngồi ở chỗ này vẫn mải mê chuyện trăng chuyện gió.
Mạch Sanh Tiêu hồi hộp cuộn chặt hai tay, cô có một đôi tay sinh ra để đánh piano, ngón tay nhỏ nhắn, thon dài, mu bàn tay trắng muốt, nhìn rõ cả mạch máu xanh nhạt dưới làn da, móng tay tỉa tròn khum khum nhẵn bóng, khi lướt trên phím đàn đen trắng, nhắm con mắt lại, từng âm sắc như chảy như trôi ùa về.
" Mạch Sanh Tiêu!"
Giám khảo gọi đến tên cô.
Cô đứng dậy, đi lên phía trước, nhưng bị một giọng nam cực kỳ dễ nghe ngăn lại, « Từ đã, cô không phải thi đâu. »
« Vì sao vậy ? » giám khảo nọ không nghĩ ngợi, vô thức hỏi.
Tay trái Duật Tôn chống một bên mặt, thần thái vô cùng tự nhiên, cả hội trường bị thu hút bởi câu nói này của y, y dừng lại một chút, khóe miệng khẽ khàng vẽ lên một đường cong, ra vẻ ngẫm nghĩ « Bởi vì, cô này không đủ tư cách, anh muốn cô ta tới Paris để làm mất mặt cả trường à ? »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...