Mạch Sanh Tiêu nằm ở trên giường không thể động đậy được.
Lôi Lạc hùng hùng hổ hổ, bàn tay bắt đầu muốn xé y phục của cô ra.
"Thả ta ra, tên hỗn đản này! "
"Cô mắng nữa đi, mắng nữa đợi một chút ta cho cô không mở miệng được. . . . . .”
Bàn tay hắn dò xét trên cổ của cô, hai tay Sanh Tiêu đã được thả ra, liền như móng mèo con đột ngột vươn ra, cào vào mặt Lôi Lạc.
"Mẹ! "
Băng gạc trắng bị cô kéo xuống, lộ ra vết thương sưng đỏ dữ tợn, bởi vì bị cắt sâu nên không thể tránh khỏi việc phải khâu miệng vết thương lại. Bây giờ bị Mạch Sanh Tiêu dùng sức cào vào, có thể thấy được rõ ràng vết máu thấm ra.
Lôi Lạc đau đến nhe răng nhếch miệng, giơ tay vung ra một cái tát: "Ta làm xong cô, cái đồ dê con mất dịch kia ta cũng sẽ không bỏ qua.”
Má phải của Mạch Sanh Tiêu bị hắn đánh trong nháy mắt sưng lên, máu mũi đã đổ ra, tầm mắt cô choáng váng.
"Không cho phép ngươi làm tổn thương còn ta! "
Lôi Lạc chồm tới xé tay áo của Mạch Sanh Tiêu ra, cô nhấc chân muốn đá hắn, lại bị hắn dễ dàng đè ở dưới thân.
Alice đứng ở cửa chờ thời cơ, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới, đã đến gần chỗ rẽ vào phòng Lôi Lạc, bước chân càng lúc càng đến gần, có thể một cái xoay người là thấy được bóng dáng của Alice.
Cô nghe được, là tiếng của Dạ Thần.
Alice nhanh chóng vội vàng vặn cửa phòng của Lôi Lạc ra, cô tận lực mở thật rộng cửa: "Lôi Lạc, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
"Chuyện của ta không cần cô quan tâm! " Lôi Lạc đang nổi nóng.
Alice bước nhanh về phía trước, nhưng bởi vì chưa kịp tiêm vào Tử Thần nên bây giờ bước chân loạng choạng, đi đường cũng không vững, hai tay cô níu lại cánh tay của Lôi Lạc: "Xuống cho ta, ngươi không muốn sống nữa sao?”
"Hôm nay không để cho cô ta biết thế nào là lợi hại, ta liền không gọi Lôi Lạc! "
Tên ngu ngốc này.
Alice nghĩ thầm, Dạ Thần bây giờ đã đến cửa, hơn nữa cửa chính đã mở, một người bước qua cũng sẽ nhìn thấy tình hình trong phòng.
Alice lại một lần nữa nhào tới phía trước: "Ngươi buông ra! "
"Tránh raaa. . .”
Thân thể Alice bị hắn hất ngã về phía sau, đúng lúc có một cánh tay đỡ lấy eo của cô, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Dạ Thần đang đứng sát bên cạnh cô.
Mạch Sanh Tiêu càng la hét lợi hại, chân tay đều liều mạng giãy giụa.
"Cô còn dám la, có tin ta bịt miệng cô lại không?”
Dạ Thần buông tay đỡ trên lưng của Alice ra, hắn lững thững tiến lên, nhìn thấy ánh mắt Lôi Lạc lộ ra hưng phấn với con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào da thịt của Mạch Sanh Tiêu: "Không trách được Duật Tôn lại thích cô, chậc chậc. . .”
Alice chứng kiến Dạ Thần đi đến trước giường, tay phải đã dò xét hướng vào thắt lưng.
Mạch Sanh Tiêu trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ngừng giãy giụa thì cổ áo đột ngột bị xé ra.
Ánh mắt Dạ Thần dâng lên lửa giận.
"Aaa. . .” Sanh Tiêu kịp phản ứng lại, lấy tay che đi.
Lôi Lạc vung bàn tay lên, muốn dùng vũ lực.
"Bốppp! ! ! "
Alie khẽ nhắm mắt lại, cô nghe được bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lôi Lạc. Lúc mở mắt ra thì chỉ thấy Lôi Lạc ôm lấy đầu không ngừng giãy giụa quay cuồng trên mặt đất. Dạ Thần không có nổ súng mà dùng chuôi súng nện một đòn nghiêm trọng vào đầu Lôi Lạc.
Vết máu đỏ tươi chảy ào ạt rơi xuống nền nhà, hai tay Mạch Ssanh Tiêu vòng ở trước ngực, từ trên giường ngồi dậy.
"Lôi Lạc, ngươi thật to gan.”
"Dạ Thần, tha mạng. . . . . . . Tôi. . . . . . . .”
Đầu tóc Sanh Tiêu rối bời, tán loạn ở hai bên má, quần áo không chỉnh tề nhìn về phía Dạ Thần, ánh mắt của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, mơ hồ lộ ra hận ý khó tả.
Dạ Thần tránh đi tầm mắt của cô, hắn bước vài bước đến bên người Lôi Lạc: "Ta đã nói với ngươi, không được động vào cô ấy.”
"Dạ Thần, tôi chỉ muốn giáo huấn cho cô ta, tôi cũng không thật sự muốn làm gì, Dạ Thần, tôi sai rồi. . . . . .”
Tròng mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn vào chân của Lôi Lạc, hắn nắm chặt vũ khí trong tay. Nhưng dù sao Lôi Lạc đi theo hắn không phải là một, hai năm, Lôi lạc trong ngày thường mặc dù bốc đồng nhưng lại thật lòng, cũng không thua bởi bất cứ kẻ nào.
Ánh mắt Dạ Thần liếc về phía Mạch Sanh Tiêu trên giường.
Hắn giơ chân lên, một cước đá vào chỗ hông của Lôi Lạc, Lôi Lạc đau đớn kêu rên không ngừng, thân thể cuộn tròn lăn đến bên giường.
Alice đã lường trước chính xác, Lôi Lạc đã càn quấy, Dạ Thần còn không đến mức giết hắn.
Áo của Mạch Sanh Tiêu đã bị xé, cô ôm lấy hai vai không buông ra, cô đứng dậy, nửa mặt bên phải đã bị sưng như cái bánh bao, mũi cũng chảy máu.
Dạ Thần thấy bộ dáng này của cô, trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Tay hắn không đặt vào cò súng, chỉ nhắm khẩu súng thẳng vào Lôi Lạc đang nằm trên mặt đất: "Đây là lần cuối cùng, nếu như tái phạm, ta trực tiếp lấy mạng ngươi! "
"Dạ, dạ, dạ.” Lôi Lạc không ngừng gật đầu: "Tôi cùng không dám nữa.”
"Chính mình đi chịu phạt.”
"Vâng.”
Mạch Sanh Tiêu mắt lạnh bước đi, lúc bước qua bên người Dạ Thần thì bị hắn giữ tay lại.
"Đừng đụng vào ta! " Sanh Tiêu hất tay của hắn ra, sải bước chạy ra khỏi phòng.
Mạch Sanh Tiêu lúc trở về, không tránh khỏi việc Bôn Bôn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi này của cô. Cô vội lấy một bộ đồ đi vào phòng tắm, tắm rửa, thanh lý sạch sẽ vết thương mới trở lại phòng ngủ.
Khi bước ra đã thấy Dạ Thần ngồi ở trên ghế salon cách đó không xa, Bôn Bôn và bảo mẫu cũng không có ở đây, Mạch Sanh Tiêu rất là lo lắng: "Bôn Bôn ở đâu?”
"Ta sai bảo mẫu đưa đứa bé đi ăn.”
Mạch Sanh Tiêu vừa rồi trải qua chuyện như vậy, thần kinh bây giờ còn căng thẳng, nhất thời rất khó thư giãn được: "Ngươi đem Bôn Bôn trả lại cho ta! Ngươi dựa vào cái gì mà tự quyết định, ai biết các ngươi có tâm địa gì?”
"Sanh Tiêu, chớ nóng vội.”
Dạ Thần đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, tầm mắt dừng lại nửa bên mặt bị sưng lên của cô, hắn vươn tay ra thì Sanh Tiêu đã lùi lại một bước: "Cần gì ở sau lưng lại bày ra bộ mặt này, chỗ đau nhức này không là gì cả, ngươi giữ cho chúng ta cái mạng, ta nên sớm đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt mới đúng.”
"Cô cứ phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
Mạch Sanh Tiêu khẽ liếm khóe miệng, đau quá.
Bị nứt ra rồi.
"Yên tâm, sẽ không có lần sau, tuyệt đối không thể nào lại phát sinh chuyện như vậy.” Dạ Thần nói ra rất giống như hứa hẹn, giọng nói cực kỳ kiên định.
Mạch Sanh Tiêu không kiềm được sợ hãi, tim cô đập mạnh và loạn nhịp ngồi ở mép giường: "Ta còn có thể tin ngươi sao?”
Kỳ thật cô hiểu được ở nơi ăn thịt người này, có thể bảo vệ cô chỉ có Dạ Thần.
"Tin, cô phải tin tưởng ta! "
Sanh Tiêu cũng không hỏi kỹ càng, Dạ Thần làm sao trùng hợp đi ngang qua phòng Lôi lạc, làm sao trùng hợp cứu cô. Những thứ này không quan trọng, hoang mang trong lòng cô chính là việc Alice xuất hiện. Alice trước đó đã nói là sẽ lưu ý nhất cử nhất động của Lôi Lạc nhưng hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, Alice vừa xông vào phòng không lâu sau thì Dạ Thần vừa vặn tiến đến. Mạch Sanh Tiêu không dám nghĩ tới, nếu như Dạ Thần khi ấy không có ở đó, thì thật sự Lôi Lạc có làm theo như những gì hắn nói, chỉ là muốn hù dọa cô không?
Alice, còn có thể sẽ kịp thời xuất hiện không?
Mạch sanh Tiêu lắc đầu, ở nơi này, ngoại trừ Duật Tôn và bản thân mình, những người khác cô đều không tin.
Dạ Thần mang tới một khối băng, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy: "Ta tự làm.”
Dạ Thần cố ý kéo tay Sanh Tiêu qua, đem túi chườm nước đá trong tay cẩn thận đắp lên bên mặt sưng đỏ của Sanh Tiêu, cô lại một lần nữa nghiêng mặt tránh ra bên cạnh: "Ta tự mình làm, ngươi nếu cứ muốn nhúng tay vào, ta tình nguyện để mặt của mình cứ sưng như vậy.”
Cô bướng bỉnh, hắn không có cách nào nắm bắt được.
Mạch sanh Tiêu tiếp nhận túi chườm nước đá từ trong tay hắn, cô không muốn nói gì cùng Dạ Thần nữa, dứt khoát quay lưng lại.
*****************
Lôi Lạc bị đánh trầy da sứt thịt nằm ở trên giường, Alice nghe những người khác nói, cầm thuốc trị thương đi tới: "Tôi thấy anh là tự đi tìm hình phạt, lần trước vết thương còn chưa khỏi hẳn, lần này lại chịu 20 roi thép.”
Lôi Lạc sắc mặt khó coi nằm sấp xuống: "Cô bớt đến chê cười tôi đi.”
Alice tinh thần không tệ, Lôi Lạc ngẩng đầu nhìn một cái: "Lấy được Tử Thần rồi?”
"Ừ.”
Alice cười lạnh trong lòng, còn không phải là có phúc của hắn sao, cô ta kịp thời ngăn cản Lôi Lạc bạo hành, Dạ Thần dĩ nhiên sẽ ban thưởng.
"Ai u! " Lôi Lạc muốn xoay người lại nhưng quá đau đến mức nắm chặt quả đấm.
"Anh biết chừng mực đi, tôi thấy Dạ Thần đối với anh rất coi trọng, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị một phát đạn lấy mạng rồi.”
"Tất nhiên.” Lôi Lạc trên mặt không giấu được đắc ý: "Tôi là trợ thủ đắc lực của Dạ Thần, chỉ có tôi mới trung thành với ngài ấy nhất.”
Đúng, một con chó trung thành. Alice mắng thầm.
Lôi Lạc nắm tay Alice: "Lòng tôi đối với cô như thế nào, Alice, cô cần phải hiểu.”
"Tôi không hiểu.” Cô rút tay ra.
"Nhiều năm như vậy. . . . . .”
"Nhưng hôm nay anh làm ra chuyện gì?”
Lôi Lạc trong mắt lộ vẻ không cam lòng: "Alice, cô hãy nghe tôi nói, ta sẽ không có hứng thú với người phụ nữ kia, tôi chính là bất đắc dĩ, cô xem mặt của tôi, nhìn lại tổn thương trên người tôi một chút, không phải đều là do cô ta làm hại sao?”
"Trách anh chính mình ngốc đi, đáng đời.”
"Nói thế là thế nào?”
"Anh không nhìn ra là Dạ Thần đối với cô ấy rất không bình thường sao?”
Nghe được lời nhắc nhở của Alice, Lôi Lạc lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ: "Hèn chi, không trách được. . . . . . .” Hắn ảo não nắm lấy quả đấm mãnh liệt đấm xuống: "Tôi còn đang suy nghĩ, nếu không Dạ Thần đã sớm giết chết cô ta và con dê con kia để báo thù cho phu nhân rồi! "
Thật là một câu chuyện thương thâm vì ngu ngốc.
Cô nếu không nhắc nhở hắn, có lẽ hắn đến chết cũng không hiểu vì sao Dạ Thần lại không cho hắn đụng vào Sanh Tiêu.
"Cho nên, anh về sau tránh cô ấy ra xa một chút đi.”
"Alice.” Lôi Lạc trong mắt lộ ra vui mừng: "Cô thật là rất tốt với tôi, cám ơn cô đã nhắc nhở.”
Alice cười lạnh bên môi.
Lôi Lạc bị đau lưng khó có thể xoay người, chỉ sợ vài ngày cũng không thể ngủ an ổn, vốn kiêu ngạo vì khuôn mặt mà bây giờ bị hủy hoại thành bộ
dáng thế này: "Ta thật sự không cam lòng, về sau ta còn mặt mũi nào mà ngước lên nữa?”
"Vậy cũng đúng.” Alice giống như không đếm xỉa gì tới: "Ai bảo anh chọc vào người không nên chọc?”
"Hừ, Lôi Lạc tôi không sợ trời không sợ đất! "
"Vậy sao anh luôn sợ hãi Dạ Thần?”
Lôi Lạc ngay tức khắc không trở lời được, một hồi lâu sau mới thẳng cuống họng nói ra: "Tôi đối với Dạ Thần là kính trọng! "
Alice đã thử như vậy, nếu muốn Lôi Lạc phản bội Dạ Thần thì so với lên trời còn khó hơn.
"Kỳ thật, ngay từ đầu anh đã dùng sai phương pháp rồi.” Alice cố ý hạ thấp giọng: "Dạ Thần làm sao cam lòng để cho người khác động đến một sợi tóc của cô ta? Nhưng anh nghĩ lại xem, con thỏ nhỏ chết bầm kia, có phải là có thể ra tay hay không?”
"Ý của cô là. . . . . .” Lôi Lạc trong mắt sáng ngời: "Tôi làm sao lại không nghĩ tới chứ? Nếu thằng nhỏ kia không có ở đây, thứ nhất, tôi có thể báo thù, thứ hai, cũng có thể vì Dạ Thần mà nhổ đi cái gai trong mắt.”
"Anh cuối cùng cũng có thể thông suốt.”
"Nhưng lúc trước Dạ Thần cũng không để cho tôi đụng vào nó một chút.”
"Anh ngốc à?” Alice lại nói: "Lúc trước là Dạ Thần muốn dùng nó để đổi lấy Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu, bây giờ bọn họ đều bị giam ở đây không ra được, giữ lại đứa bé kia còn có ích lợi gì?”
"Đúng! " Lôi Lạc nói dăm ba câu liền bị lừa gạt, hắn hưng phấn lặp lại lần nữa: "Cô nói rất đúng! "
Alice nhìn qua gò má mừng rỡ của Lôi Lạc, cô biết rõ Lôi Lạc thích mình, hơn nữa không chỉ cứu mạng cô một lần. Nhưng mà không còn cách nào khác, cô không thương hắn, chỉ đơn giản như vậy. Vì Duật Tôn, cô có thể hy sinh tất cả mọi người, thậm chí là chính bản thân mình.
***************
Khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu đến ngày hôm sau vẫn còn hơi sưng, cô sợ Duật Tôn lo lắng nên không dám chạy tới địa lao kia.
Cùng Bôn Bôn ở trong phòng chơi một lát thì bảo mẫu phụ trách chăm sóc Bôn Bôn tiến đến: "Tôi đưa đứa bé đi ăn chút gì nhé.”
"Không cần.” Mạch Sanh Tiêu không yên tâm giao con vào trong tay người khác.
Dạ Thần đi đến trước mặt cô: "Trẻ con suốt ngày nhốt ở trong phòng cũng không nên, cô đem đứa nhỏ giao cho bảo mẫu, ta dẫn cô đi dạo.”
Mạch Sanh Tiêu có chút động tâm, dù sao cô cũng muốn quen thuộc địa hình nơi này: "Anh có thể bảo đảm an toàn cho Bôn Bôn không?”
Dạ Thần nghe vậy thấy buồn cười: "Đây là chỗ của ta, không ai dám động đến cửa phòng của cô.”
Bảo mẫu tiếp nhận Bôn Bôn từ trong tay Sanh Tiêu, bé con im lặng, ngoan ngoãn không khóc quấy chút nào.
Mạch Sanh Tiêu đi theo Dạ Thần ra ngoài.
Kỳ thật ở căn cứ và thế giới bên ngoài không có gì khác biệt, ngoại trừ trải qua nhiều năm không thấy được ánh sáng mặt trời vì những kiến trúc này đều được xây dưới lòng đất, ra khỏi biệt thự mà Dạ Thần ở thì bên ngoài thậm chí còn có đường lớn rộng rãi và bãi tập bắn.
Sanh Tiêu không ngó ngàng tới, chỉ đi ở bên cạnh hắn.
"Làm sao vậy, không có hứng thú?”
"Tôi muốn trở về chỗ ở xem một chút, nhiều phòng như vậy, tôi còn không biết cùng ở với những người nào.”
Cô chỉ có thăm dò rõ ràng tình cảnh mỗi gian phòng, cùng với sơ đồ tầng trệt thì mới có cơ hội rời đi nơi này.
Dạ Thần dừng bước, ánh mắt từ trên cao dừng lại trên khuôn mặt của sanh Tiêu, đôi mắt lạnh màu lam để lộ ra ý tứ có thể xuyên thấu lòng dạ của cô. Hắn cười nhẹ: "Được, chúng ta trở về.”
Hai người mới vừa bước đến cửa liền trông thấy bảo mẫu phụ trách chăm sóc Bôn Bôn vội vàng chạy tới: "Không xong, không xong rồi. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu thấy trong tay của bà ấy không có con nhỏ, cô liền xông lên phía trước hỏi dồn: "Bôn Bôn ở đâu?”
"Lôi Lạc. . . . . Hắn ôm đứa nhỏ đi, tôi có ngăn cản thế nào cũng không được.”
"Cái gì?” Sanh Tiêu trước mắt trở nên chới với.
"Ôm đi đâu?” Người đàn ông lạnh giọng đặt câu hỏi.
"Phía sau, hoa viên ở đằng sau. . . . . .”
Lôi Lạc khiêng Bôn Bôn chạy đến hồ bơi, Alice núp trong bóng tối, cô nhìn thấy bảo mẫu hớt hải chạy ra ngoài. Alice rất nhanh nắm chặt hai tay, nếu như Dạ Thần đến không kịp thì cô chỉ còn cách ra tay. Dù sao thì Bôn Bôn cũng là con trai của Duật Tôn, mang trong người dòng máu của anh.
"Con thỏ nhỏ chết bầm! " Lôi Lạc một phát nắm lấy cổ áo của Bôn Bôn, bé con không thích hắn, mở miệng ra khóc lớn.
"Oa oa oa. . .”
Lôi Lạc dễ dàng cướp đi gấu Teddy trong tay của đứa bé, tiện tay ném vào trong bể bơi.
Cả người Bôn Bôn bị nâng lên cao hơn đỉnh đầu của Lôi Lạc, hắn đi tới vài bước: "Giữ lại ngươi cũng vướng víu, lại còn không biết nói, đồ nhóc con câm! "
"Oa oaa. . .”
Cánh tay Lôi Lạc giương lên, ném Bôn Bôn vào trong hồ nước.
Bọt nước văng lên dính ướt ống quần Lôi Lạc, hắn ngồi xổm xuống, trong bể bơi nước không sâu, nhưng muốn bao phủ một đứa bé thì dư dả.
Mạch Sanh Tiêu cất bước chạy về phía trước, cô không biết hậu hoa viên ở đâu, chỉ có thể chạy theo Dạ Thần.
Từ rất xa đã nghe được tiếng khóc Bôn Bôn bị sặc nước truyền đến, bé con liều mạng giãy giụa, thân thể đã bị chìm xuống.
Dạ Thần chạy đến hồ bơi, Lôi Lạc thấy hắn đi đến còn mang theo Mạch Sanh Tiêu, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Alice, hắn đứng lên, ngón tay phải hướng ra hồ bơi: "Dạ Thần, ngài xem. . . . . . .”
Lôi Lạc ngay lập tức bị một quyền đánh ngã.
Dạ Thần tung người muốn nhảy xuống bể bơi.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức kéo tay hắn lại: "Không cần ngươi phải giả mù sa mưa, đừng có lại muốn làm hại con ta! " Sanh Tiêu lao theo vào trong nước, sải bước hướng đến chỗ của Bôn Bôn, may mà mực nước không sâu, chỉ tới ngực của cô.
Alice thở phào, lúc này cô không nên xuất hiện.
Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn, nâng con lên khỏi mặt nước: "Bôn Bôn, Bôn Bôn đừng sợ! "
Bôn Bôn đã bị kinh hãi, lại sắc mấy ngụm nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức vỗ vào lưng con: "Bôn Bôn, con ơi, có mẹ ở đây. . . . .”
Cô đau lòng hận không thể tự tát mình mấy cái bạt tai, Sanh Tiêu nhịn không được nước mắt, thất thanh khóc rống. Bôn Bôn khó thở, khóc đến thút tha thút thít không ngừng, sợ hãi ôm chặt cổ Mạch Sanh Tiêu không chịu buông ra.
Dạ Thần đi tới, duỗi tay về phía cô.
Trong mắt Mạch sanh Tiêu toát ra bài xích mãnh liệt cùng hận ý: "Biến! Cút ngay, cút. . .”
Cô gần như mất đi khống chế, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa. . . . . .
Cánh tay vươn ra của Dạ Thần cứng nhắc, hắn chậm rãi thu lại, nắm chặt thành quyền.
Bảo mẫu hỗ trợ kéo Mạch Sanh Tiêu và đứa bé lên bờ, Sanh Tiêu đứng tại bờ hồ, ôm con trai thân thể run rẩy.
Lôi Lạc lau đi vết máu ở khóe môi, sau lưng bị đập xuống đất, toàn bộ vết thương bị rách ra.
Hắn cố hết sức bò dậy: "Dạ Thần. . . . .”
Người đàn ông trong ngực dấy lên ngọn lửa bực tức vô danh: "Thời gian mới có một ngày, Lôi Lạc, ngươi đem những gì ta đã nói với ngươi tất cả đều quên mất rồi sao?”
"Tôi không quên.” Lôi lạc gân cổ lên cãi: "Tôi không có đụng đến một sợi tóc của người phụ nữ kia.”
Dạ Thần lại một quyền đánh qua.
Miệng Lôi Lạc phun ra máu tươi: "Dạ Thần, tôi là vì ngài. . . . . Ngài chẳng lẽ không muốn đứa nhỏ này biến mất sao? Nó đã mất giá trị lợi dụng rồi! "
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, thân thể không chịu được mà run rẩy.
Cô co rúm đứng ở bên cạnh bảo mẫu: "Đây là ngươi nói sẽ bảo đảm an toàn cho Bôn Bôn sao?”
Dạ Thầm câm lặng không trả lời được.
Mạch Sanh Tiêu đã thề, nếu như ai còn dám tổn thương con của cô, bất luận là ai, cô đều muốn liều mạng với hắn!
Bôn Bôn là sinh mạng của cô, cũng là sinh mạng của Duật Tôn!
"Lôi Lạc, ngươi câm miệng cho ta! "
"Dạ Thần, tôi biết rõ ngài thích người phụ nữ này, ngài sẽ không làm thương tổn cô ta, nhưng thù của phu nhân không thể không báo, cho nên. . . . . . . . .”
"Cho nên người có thể không nghe mệnh lệnh của ta mà tự ý hành động?” Dạ Thần trong lúc nói vô tình giương cao.
Lôi Lạc như cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi cũng không có làm sai! "
Mạch Sanh Tiêu đem Bôn Bôn giao cho bảo mẫu, cô đến bên cạnh Dạ Thần, ánh mắt rơi vào thắt lưng của hắn. Dạ Thần đang suy nghĩ cần nói với Mạch Sanh Tiêu như thế nào thì cảm giác được ở bên eo một hồi tiếng xột xoạt, lúc kịp phản ứng thì Sanh Tiêu đã cầm lấy súng lục của hắn nhắm thẳng vào Lôi Lạc.
"Sanh Tiêu. . . . .”
"Không được tới! " Mạch Sanh Tiêu đã thấy Duật Tôn cầm súng, cô vô cùng cẩn thận, ngón tay chế trụ cò súng: "Ta muốn giết hắn rồi! "
"Cô dám! " Lôi Lạc thần sắc hung ác quát lên: "Nếu giết ta, cô cũng phải chôn cùng.”
"Chết thì chết! " Mạch Sanh Tiêu kích động đến mức mười đầu ngón tay đều run lên, Lôi Lạc bắt đầu lo lắng, sợ cô không cẩn thận mà cướp cò.
"Sanh Tiêu, đưa súng cho ta.”
"Ngươi đứng lại! " Giọng của Mạch Sanh Tiêu sợ hãi: "Ngươi cũng không phải là tốt lành gì, ngươi đáp ứng ta không để cho người khác làm hại Bôn Bôn, ngươi làm không được, dựa vào ngươi không đáng tin cậy, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. . . . . . .”
Bôn Bôn ở bên cạnh bị hù dọa khóc lên.
Trong lòng Sanh Tiêu càng hoảng loạn, thiếu chút nữa mất đi Bôn Bôn càng khiến cho cô hoàn toàn không còn tỉnh táo được, cô thấy, Dạ Thần không muốn Lôi Lạc chết.
Mà Alice đã nói, Lôi Lạc một ngày không chết thì bọn họ rất khó thoát ra được.
"Dạ Thần, nếu như cô ta lấy vũ khí hướng vào người của tôi thì tôi rất khó nhịn xuống.” Lôi Lạc dứt lời, một tay đang từ từ dời đến phía eo.
"Lôi Lạc, ngươi dám làm loạn?”
"Không được động đậy! " Mạch Sanh Tiêu run rẩy muốn bóp cò, nhưng cô đã dùng toàn lực, ngón trở lại run như cũ không xuống tay được.
Dạ Thần nắm thời cơ, bàn tay nắm giữ vũ khí, kéo nòng súng hạ thấp xuống, Lôi Lạc thấy thế cũng thu hồi động tác muốn lấy vũ khí.
Mạch Sanh Tiêu thấy Dạ Thần đang cầm lấy vũ khí trong tay cô ra, cô lắc đầu: "Không, ta muốn giết hắn rồi! "
"Sanh Tiêu, trên tay của cô không nên dính vào máu tươi.” Dạ Thần thấy thân thể của cô lảo đảo, tay trái thuận thế ôm lấy eo của cô.
Trong mắt Lôi Lạc thoáng hiện lên đắc ý, nhấc chân muốn rời đi.
"Lôi Lạc.” Dạ Thần gọi hắn lại: "Ta ngày hôm qua đã nói với ngươi, chuyện kia đã là lần cuối cùng.”
Lôi Lạc nghe ra trong lời nói của người đàn ông có chút kỳ lạ, hắn thấy ánh mắt Dạ Thần lóe qua một tia âm lệ cực nhanh, họng súng đen ngòm dĩ nhiên nhắm thẳng vào hắn.
"Dạ Thần, chẳng lẽ ngài. . . . . . .”
"Ta đã nói với ngươi, đừng xem nhân từ của ta là một thói quen! "
"Nhưng mà. . . . . . . .” Cho đến thời khắc này, Lôi Lạc mới bắt đầu kinh hoả
ng: "Tôi là trợ thủ đắc lực nhất của ngài, ngài. . . . . .”
"Pằng! ! ! "
Bảo mẫu đúng lúc che đầu Bôn Bôn lại, cũng ôm bé con xoay người đi nơi khác.
Viên đạn ở giữa ngực, một đòn chí mạng.
Lôi Lạc trợn tròn mắt ngã xuống đất, gương mặt vẫn còn vẻ khó có thể tin.
Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, Dạ Thần ra tay quá nhanh, cô cũng không kịp phản ứng. Cô càng không ngờ tới, Dạ Thần thật sự sẽ nổ súng hướng vào Lôi Lạc.
Alice đứng ở đằng xa cũng khó che miệng trong tiếng kinh hô, như vậy thì Dạ Thần đối với Mạch Sanh Tiêu chỉ sợ không hề đơn giản. . . . . . . .
Người đàn ông nắm chặt súng trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đó của Lôi Lạc
Tâm tình hắn phức tạp đem vũ khí thả lại thắt lưng. Nghe được tiếng súng, vài tên vệ sỹ lần lượt chạy tới: "Dạ Thần, đã xảy ra chuyện gì?”
"Đem hắn. . . . . . . . . An táng thật tốt.”
Mấy người theo tầm mắt của hắn nhìn lại, tất cả đều kinh hãi.
******************
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nhìn Bôn Bôn đang tắm ở cách đó không xa, con trai bây giờ đã yên tâm không ít, bảo mẫu đặt con vịt nhỏ vào trong chậu, bé con còn biết đưa tay ra lấy.
Dạ Thần ngồi đối diện cô trên ghế salon, từ lúc vào cho đến bây giờ, người đàn ông một câu cũng không nói ra.
Mạch Sanh Tiêu không hiểu sao trong tim có chút mệt mỏi.
Lôi Lạc, chướng ngại này đã bị diệt trừ đi, cô vốn nên thật cao hứng mới đúng.
Cô không biết là cái chết của hắn có gì tiếc hận, dù sao đối với một đứa bé mà cũng có thể xuống tay được thì hiền hòa khẳng định là không đáng.
Cô ngẩng đầu nhìn Dạ Thần: "Anh thả cho chúng tôi một cửa rời đi đi, anh cùng Duật Tôn ân oán đến đây nên chấm dứt, cha mẹ của anh ấy đều chết ở trong tay các người, hiện tại mẹ của anh. . . . . . thôi, các người đều cho mình một cuộc sống tốt đi, được không?”
"Còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra được sao?” Đầu của Dạ Thần nhẹ ngước lên: "Đi qua đường, có thể lui về sao?”
"Nhất định có thể, oan oan tương báo, khi đó, các người cũng đều chỉ là những đứa trẻ. . . . .”
Dạ Thần nhẹ lắc đầu: "Không thể quay về, Sanh Tiêu. . . . . .” Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn về phía cô: "Ta và hắn, nếu như không phải là ta chết, thì chính là hắn. Trong lòng cô, ý nghĩ đầu tiên chính là không chút do dự mà hy vọng ta chết phải không?”
Mạch Sanh Tiêu miệng nhẹ mấy máy, cô đột nhiên thật sự hy vọng rằng chuyện này đến đây nên dừng lại. Chẳng lẽ, nên chết một người mới có thể dẹp loạn sao?
Dạ Thần nói đúng, đáp án của cô, tất nhiên là sẽ không trải qua một chút do dự nào.
Mạch Sanh Tiêu hạ mắt xuống, không mở miệng thêm nữa.
------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...