Chìm Trong Cuộc Yêu

Đôi mắt như lá liễu của Alice trong nháy mắt trợn to, cô sải bước chân xuyên qua trước mặt người đàn ông, hai tay chống ở mép bàn.

Trong màn hình, Duật Tôn ôm chặt trong ngực một đứa bé, Bôn Bôn trên đầu trùm một cái khăn màu vàng quất xinh đẹp. Mạch Sanh Tiêu thì thỉnh thoảng tựa vào bên cạnh Duật Tôn. Một hình ảnh cực kỳ bình thường nhưng xem ở trong mắt người khác lại tràn đầy ấm áp cùng đố kỵ.

Mái tóc quăn ở Alice ở bên vai phải rủ xuống trước ngực, thần sắc của cô khó nén kích động, thật sự là anh ấy.

Hai chân thon dài của Dạ Thần bước đi vài bước đến sau lưng cô. Đôi mắt mê hoặc của hắn có màu xanh đậm đã tiết lộ thân phận con lai của người đàn ông: "Alice, hắn hiện tại có tên, gọi là Duật Tôn.”

Alice ánh mắt lóe lên, cả khuôn mặt giấu trong mái tóc xoăn xõa bung ra, hai vai cũng suy sụp xuống.

Tôn. . . . .

Trong miệng cô nhẹ lẩm nhẩm, cái tên này, rất xứng với anh ấy.

Từ khi bọn họ bị mang tới căn cứ thì tên của mình chỉ là một chuỗi số đơn giản. Đương nhiên, nếu như ngay cả cửa ải sàng lọc thứ nhất không vượt qua được thì sẽ bị ném trực tiếp vào trong biển, ngay cả danh hiệu cũng không có.

Như tên của cô cũng là về sau mới được đặt.

Alice đã sớm quên mất khi còn nhỏ mình tên là gì.

Cô vẫn còn đắm chìm trong ảnh tượng ở nơi này không thoát ra được. Bả vai bị xoay lại mạnh mẽ, Alice đột nhiên hoàn hồn, trên mặt cô thoáng hiện lên nét não nề, cô không nên ở trước mặt người đàn ông này mà để lộ ra cảm xúc như thế. Bàn tay phải của Dạ Thần theo bả vai cô xoa nhẹ, Alice cắn chặt môi, cả thân thể như cung tên bị kéo căng. Tay của người đàn ông vuốt nhẹ đến sau gáy của cô: "Alice, mấy năm nay ta đều cho cô đi tra rõ chuyện của hắn. Ta nên nói năng lực làm việc của cô tồi, hay là. . . . . . . Cô đang ở đây mà qua mặt ta?”

Dạ Thần môi mỏng khẽ mở, hai chữ "qua mặt" lại nói ra vô cùng rung động.

"Tôi không dám.” Alice ngẩng đầu lên, tầm mắt vô tình lại rơi vào màn hình TV. Cô suy nghĩ xuất thần, ánh mắt chuyên chú nhìn vào gò má Duật Tôn.

Cô rất ít thấy Duật Tôn cười, vậy mà khóe miệng lại ngẫu nhiên nâng lên, trong mắt cũng không giấu đi niềm vui đang có. Alice xác thực là chưa bao giờ gián đoạn việc tìm kiếm Duật Tôn, lúc hắn rời đi đã không mang cô theo. Hôm nay gặp được hắn lại trong hoàn cảnh thế này.

Dạ Thần buông cổ tay Alice ra, hai tay hắn chống lên mép bàn giống cô: "Đau lòng?”

"Không có.”

"Thật sự?” Đôi mắt màu xanh đậm của hắn sâu thẳm như đuốc, lại không phải trong suốt để có thể nhìn thấu tới đáy được.

Khuôn mặt thanh tú của Alice không biểu lộ do dự chút nào, ai cũng biết, cùng Dạ Thần nói chuyện không nên nhìn vào mắt hắn, sợ trong lòng cất giấu chuyện gì cũng sẽ đều bị hắn lôi ra: "Thật sự.”

Người đàn ông thở dài: "Alice, các người đều cảm thấy nơi này là địa ngục, hắn lúc trước ra đi vì cái gì không mang theo cô?”

Lời của hắn, hung hăng đâm vào trong lòng của Alice.

"Dạ Thần, tôi là người của căn cứ, tôi không nghĩ đến việc phản bội.”

Đôi mắt người đàn ông bỗng nhiên dâng lên âm khí, bàn tay hắn kiềm chặt sau cổ của Alice, mạnh tay đè khuôn mặt cô xuống mặt bàn trơn nhẵn: "Không nghĩ đến phản bội? Alice, ta ngay từ lúc đầu tiếp nhận căn cứ đã nhìn ra, cô là người đầu tiên muốn chạy trốn khỏi chỗ này. Cô nếu muốn đi, được, dùng mạng của hắn để đổi! "

Gò má của Alice bị ép tới vặn vẹo, xương gò má đau đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng không được: "Dạ Thần, ngài bỏ qua cho tôi.”

"Đừng quên, hắn còn thiếu chúng ta cái mạng! "

Alice tức giận mà không dám nói gì, vậy căn cứ nợ mạng người thân của họ, bọn họ đi đòi ai đây?

Dạ Thần dắt lấy áo Alice, đem nửa người của cô nâng lên, tay phải của hắn chỉ vào hướng của màn hình: "Trông thấy người này không? Đó là vợ của Duật Tôn.”

Lúc đầu Alice chỉ lướt qua, không dám nhìn trực diện.

Dạ Thần giữ lấy cổ áo của cô, lôi thẳng cô đến trước màn hình, bàn tay hắn vung lên, đem mặt của Alice đè trước hình ảnh của Mạch Sanh Tiêu: "Đây là người phụ nữ Duật Tôn thích, so với cô thì thấy thế nào?”


Alice thống khổ đóng chặt đôi mắt. Ánh mắt Duật Tôn, từ trước đến nay vẫn như vậy.

"Dạ Thần, đã 6 năm rồi, ngài muốn đại khai sát giới sao?”

"Đừng có đem ta so với ác ma như thế.”

Alice không mở mắt ra, không muốn nhìn thấy khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu rực rỡ tràn đầy sức sống. Người sống ở trong căn cứ, không phải là ác ma thì còn có thể là gì?

"Muốn lấy mạng của hắn, cách tốt nhất chính là đem từng thứ hắn đang có, tước đoạt từng thứ một. Alice, cô thấy ngoại hình người phụ nữ này như thế nào?”

Alice vẫn nhắm mắt lại như cũ, không nói gì.

Ánh mắt Dạ Thần rung lên, hắn nắm lấy cổ áo của cô mà vung ra. Bụng Alice nặng nề đâm vào mép bàn phía sau. Cô bị đau ngồi phịch trên mặt đất dậy không nổi. Dạ Thần tiến tới vào bước, thần thái nhàn nhã ngồi ở trên bàn: "Alice, ta cho cơ một cơ hội thoát ly tổ chức.”

"Tôi không dám.”

"Ta không thích miệng cô nói một đằng là trong lòng lại nghĩ một nẻo.” Dạ Thần ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nâng cằm của Alice: "Tôi sẽ cho Lôi Lạc đem tư liệu của hắn cho cô, ba ngày sau, cô xuất phát đi đến thành phố Bạch Sa. Alice, cô có thể nhìn thấy người mà ngày đêm mong nhớ, có vui không?”

Ánh mắt của Alice tránh né: "Tôi, tôi còn có nhiệm vụ trong mình. . . . . . .”

"Đừng sợ, ta sẽ không để cho cô tự tay giết hắn, không những như thế, ta còn sẽ dọn sạch con đường phía trước cho cô, làm cho hắn tin rằng cô đã thoát ly căn cứ.”

"Vậy ngài muốn tôi làm cái gì?” Ánh mắt Alice liếc về hướng khuôn mặt cười hiền hòa của Mạch Sanh Tiêu.

Tầm mắt của Dạ Thần cũng tự nhiên nhìn sang: "Tôi muốn nếm thử hương vị người phụ nữ này.”

"Ngài. . . . . . Ngài rõ ràng có thể phái người đến đoạt đi.”

Dạ Thần xòe bàn tay ra khẽ vuốt lên đỉnh đầu của Alice: "Khoái cảm không giống nhau, hiểu không?”

"Nhưng cứ coi là ngài có bắt được cô ấy, ngài cũng sẽ không bỏ qua cho tôi và Tôn, chẳng lẽ, ngài không muốn báo thù. . . . . . .”

"Cháttt. . .”

Một tiếng tát tai vang lên thanh thúy.

Alice vội đưa tay ôm lấy mặt, Dạ Thần thu tay lại: "Alice, cô phải hiểu quy tắc của căn cứ, nếu cô không làm theo, ta sẽ khiến cô sống không bằng chết. Cô so với bất kỳ ai khác cũng rõ ràng hơn, bọn người man rợ kia đã sớm thèm thuồng vẻ đẹp và tư thái của cô, cô muốn thử không?”

Alice cố nén sự ghê tởm, cô so với bất luận kẻ nào cũng muốn thoát ly khỏi tổ chức nhất. Cô im lặng một lời cũng không nói, hay là. . . cô trước tiên cứ đi ra ngoài, chuyện sau này sẽ tính toán kỹ hơn: "Tôi có điều kiện.”

"Nói.”

"Tôi nói thoát ly tổ chức dễ dàng như vậy, hắn có thể sẽ không hoàn toàn tin tưởng, tôi muốn dùng một cách khác.”

Đầu ngón tay của Dạ Thần khẽ gõ lên mặt bàn, trầm mặc một lát, hắn gật đầu nói: "Được.”

Alice cố nén cơn đau, cánh tay đè ép lên bụng đứng lên, cô tập tễnh bước đi ra ngoài, lúc rời đi cũng không quên đóng cửa lại.

Lôi Lạc ở bên ngoài lo lắng chờ, thấy cô đi ra liền vội vàng tiến đến: "Alice, cô không việc gì. . . . . .”

"Cháttttt! ! ! "

Alice dùng hết sức lực vung lên một cái tát: "Lôi Lạc, chuyện của tôi và Tôn là anh nói cho Dạ Thần phải không?” Nếu như không phải là cô không chuẩn bị gì thì cũng không để cho những hình ảnh kia làm chân tay luống cuống, bị lật tẩy mọi chuyện như thế.


"Tôi không có.” Người đàn ông thần sắc ảm đạm đi theo. Alice đối với Duật Tôn có tình cảm, cho dù cô có giấu kỹ hơn nhưng làm sao có thể qua được con mắt như mãnh thú của Dạ Thần?

Alice không muốn để ý đến hắn, chống vào vách tường lo lắng rời đi, một khắc cũng không muốn nán lại nơi này.

*************

Dạ Thần hai tay khoanh ở trước ngực, tầm mắt hắn xuất thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạch Sanh Tiêu.

Bởi vì sống trong thế giới u ám quá lâu, hắn không tin, một người cười có thể tùy ý tung bay thành ấm áp như thế, mà đẹp nhất chính là đường môi cong lên. Dạ Thần chưa bao giờ cũng Duật Tôn chính diện chạm mặt, hắn cũng không tin, người từ căn cứ thoát ra sẽ có được hạnh phúc đáng nói.

Bước chân của hắn vô tình đến trước TV, Dạ Thần vươn tay ra, đầu ngón tay mơn trớn lên khuôn mặt Sanh Tiêu.

Đôi mắt hắn lạnh lùng khẽ kéo ra, xoay người lại, từ trên bàn lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, nhấn vào chốt khởi động, lập tức vách tường ở phía bắc chậm rãi kéo ra, xuất hiện một căn phòng ngủ rộng khoảng một trăm thước vuông.

Gian phòng quá lớn, có vẻ tương đối u lãnh.

Dạ Thần bước lên sàn gỗ đi vào, tại căn cứ, cho dù có đứng ở phía cửa sổ cũng sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời, trong phòng ngủ trùng tu có một phong cách riêng, trên vách tường có treo những câu thơ, ở gần vị trí cửa sổ, có một chiếc xe lăn.

Dạ Thần bước đi rất nhẹ, hắn đi đến phía sau xe lăn, một tay đặt xuống vai người phụ nữ, sau đó xoay người lại, cầm lấy tay của người đó.

Người phụ nữ này khoảng năm mươi tuổi, vóc người lại nhỏ nhắn, là người Trung Quốc điển hình. Bà ấy được bảo dưỡng vô cùng tốt, nếu nói là ba mươi, cũng sẽ có người không tin. Hai mắt của bà mở to, ánh nhìn ngây ngốc tại một chỗ.

Dạ Thần ngồi xổm xuống, cầm chặt tay của bà không có buông ra.

"Mẹ, cha xứ nói, chỉ cần sáu năm con không đụng vào máu tanh, không giết chóc thì có thể phù hộ cho người sớm có ngày thức tỉnh. Bây giờ, sáu năm đã qua, cha ở trên thiên đường quá cô quạnh, con phải tìm người hầu hạ cho cha.”

Lời của cha xứ nói, chỉ muốn làm cho Dạ Thần có 6 năm yên lặng mà quên đi thù hận. Nhưng ông ấy không nghĩ tới, người sống trong bóng tối, giỏi nhất là ẩn nhẫn.

Trong căn cứ của Dạ Thần, sát thủ huấn luyện ra đều là động vật máu lạnh. Trong 6 năm đã giết không ít người, chỉ là hắn không tự mình ra tay thôi.

Nhưng Duật Tôn thì khác, trừ hắn ra, hắn sẽ không đem tính mạng của Duật Tôn giao vào trong tay người khác.

Mấu chốt nhất là chờ căn cứ điều tra được nơi Duật Tôn ở, hắn đã có thể chống lại Dạ Thần. Dạ Thần đến nay cũng không chạm được, Duật Tôn hôm nay, phía sau là thâm thù sâu đậm tột cùng.

Dạ Thần ngồi ở trên mặt đất, thân thể tựa vào người phụ nữ bên cạnh.

Mẹ của hắn trước kia may mắn thoát chết, do bị Duật Tôn bắn một phát vào giữa não bộ, nhưng viên đạn đã ghim vào dây thần kinh nên cho dù bảo vệ được tính mạng thì cả đời này cũng chỉ có thể sống trên xe lăn.

"Mẹ.” Dạ Thần kéo tay bà ấy áp l

ên gò má của mình: "Người yên tâm, chờ người tận mắt thấy con vì cha báo thù ngày đó, con sẽ tiễn người đi lên thiên đường, cùng cha gặp mặt.”

Nếu như bà ấy đến ngày đó vẫn không thể tỉnh lại thì Dạ Thần cũng không muốn làm cho bà ấy lại sống trong thống khổ.

*************

Tại Ngự Cảnh Viên.

Hôm nay trời nắng thật đẹp, Mạch Sanh Tiêu ăn xong cơm trưa đã trải thảm trên bãi cỏ, Bôn Bôn bị những món đồ chơi vây vào giữa, Sanh Tiêu nằm ngang, một cánh tay che kín hai mắt.

Hải Bối cũng lười biếng cuộn mình bên cạnh, cực kỳ phấn chấn chính là Bôn Bôn, bé con thấy con Vịt Nhỏ cũng không sợ hãi nữa, bàn tay nhỏ bé ấn lên đầu con vịt tự mình chơi.


Duật Tôn khi trở về, bởi vì bận rộn mà giờ còn chưa ăn cơm.

Hắn đem xe lái vào gara, từ đằng xa đã thấy Bôn Bôn ngồi một mình ở trên bãi cỏ.

Duật Tôn nhẹ bước đi tới, Bôn Bôn cầm cái xúc xắc trong tay đang đưa vào trong miệng.

Ai đưa cho bé con cái gì, nói cũng sẽ không chút do dự mà nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn ngay.

Duật Tôn ngồi xổm xuống, đưa tay giữ lấy bàn tay nhỏ của Bôn Bôn, hắn ngăn lại động tác của con. Đứa nhỏ thử mấy lần đều không nâng nổi tay lên, liền bắt đầu có chút tức giận, mặt ngước lên: "Oaaa. . .”

Duật Tôn buông tay ra, bàn tay nhỏ bé của Bôn Bôn lại được tự do, lúc này mới không ầm ĩ, không làm khó, cầm lấy cái xúc xắc trong tay đưa vào miệng cắn cắn.

Duật Tôn nằm bẹp xuống bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, hắn nghiêng người qua, đem cánh tay để ngang trước mắt của cô kéo ra.

Cô đang ngủ thiếp đi.

Mạch Sanh Tiêu dụi mắt, đưa bàn tay ngăn cản trước trán: "Anh đã về rồi.”

Sanh Tiêu không mở mắt ra vì có cảm giác bị chói nắng.

"Làm ồn đến em rồi.” Duật Tôn gác một chân lên, nằm chết dí bên cạnh Sanh Tiêu.

"Không có, phơi nắng đúng là muốn ngủ.”

Sanh Tiêu chống nửa người trên lên, thấy Bôn Bôn ở đó chơi hăng say, cô ngồi ôm lấy hai chân: "Tôi bây giờ nhìn, cảm thấy Bôn Bôn cùng những đứa trẻ khác không có gì khác biệt.”

Duật Tôn gối lên cánh tay, nằm ở đó nhắm mắt dưỡng thần.

Mạch Sanh Tiêu thấy món đồ chơi của Bôn Bôn rớt xuống cạnh chân mình, cô tiện tay cầm lấy rồi đi đến trước mặt con: "Bôn Bôn, gọi mẹ, mẹ. . .”

Cô mỗi ngày đều tái diễn việc này mấy trăm lần, muốn chứng minh Bôn Bôn cũng có thể giống như những đứa trẻ khác nên cô muốn cho Bôn Bôn sớm mở miệng một chút, cho dù là hô lên những chữ a, ô đơn điệu cũng được.

Bôn Bôn cầm lấy cái xúc xắc trong tay Sanh Tiêu, cô ngồi vào bên cạnh con, ghé mặt lại gần: "Bôn Bôn, gọi mẹ. . .”

Lúc đang chơi Bôn Bôn không thích bị người khác quấy rầy, bé con chu miệng lên rồi cúi mặt xuống.

"Bôn Bôn. . .”

Mạch Sanh Tiêu cũng không bỏ qua cho con, Bôn Bôn tính tình không tốt, cầm xúc xắc trong tay vung loạn lên, một chút liền đập vào khóe mắt của Sanh Tiêu.

Mạch Sanh Tiêu bị đau nên kêu lên, Duật Tôn nghe được động tĩnh, dậy theo: "Làm sao vậy?”

"Không sao cả.” Sanh Tiêu che khóe mắt lại, Duật Tôn đem tay của cô kéo ra, nhìn thấy dấu vết bị đập vào. Dù không xem là nặng nhưng bị hằn đỏ lên.

Bôn Bôn phối hợp chơi, bé con cũng không hiểu chuyện. Duật Tôn đưa tay chạm vào khóe mắt Mạch Sanh Tiêu: "Sau này chú ý một chút.” Trẻ con nhỏ như vậy đều thích động thủ, Bôn Bôn được xem là ngoan ngoãn. Dù có thường xuyên túm tóc của dì Hà và Trần tỷ, nhưng cũng sẽ không tự nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của mình.

"Bôn Bôn.” Duật Tôn đưa tay ôm con nhỏ qua.

Bôn Bôn cầm lấy xúc xắc lại muốn nhét vào trong miệng, Duật Tôn đè lại bàn tay nhỏ bé: "Bôn Bôn, về sau không cho phép làm đau mẹ.”

Mạch Sanh Tiêu xoa xoa khóe mắt, buồn cười: "Con còn nhỏ như vậy, anh cùng con nói, con có thể hiểu không?”

Duật Tôn nhích lại gần, khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bôn Bôn: "Không hiểu cũng muốn nói, như vậy Bôn Bôn mới có thể nhớ kỹ, Bôn Bôn, phải không?”

Hải Bối nằm vùi ở bên cạnh, cúi gằm đầu xuống. Tiểu Bôn Bôn này không chơi với nó, Đông Đồng bên kia mỗi lần sang chơi đều chỉ biết khi dễ nó. Hải Bối khó có được như hôm nay, có thể ngủ nướng ngon lành.

Dì Hà mang theo giỏ đựng cơm dã ngoại đi đến, bên trong là những loại trái cây đã được cắt gọt.

"Duật thiếu đã về, cậu đã ăn cơm chưa?”

"Đợi tí nữa đi, bây giờ không đói bụng.”

Mạch Sanh Tiêu đem từng đĩa trái cây bày trên thảm, dì Hà lấy chén ăn của Bôn Bôn đưa cho cô. Sanh Tiêu đem nước chanh đã pha xong rót vào trong chén, cầm lấy muỗng mềm múc một muỗng, đưa tới bên miệng Bôn Bôn.


"Cậu đi ăn cơm đi, Bôn Bôn để cho Trần tỷ bế.”

Duật Tôn đưa Bôn Bôn giao tới tay Trần tỷ, hắn cũng không đứng dậy mà nằm lại trên thảm: "Tôi ngủ đã.”

"Duật thiếu, hay là trở về phòng ngủ đi.” Dì Hà sợ nằm ở đây thì bị cảm lạnh.

Duật Tôn không có trả lời, Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn, hình như đã ngủ thiếp đi: "Dì Hà, dì cầm tấm chăn ra, để cho anh ấy ở đây đi.”

"Vâng.”

Trần tỷ ôm lấy Bôn Bôn ngồi xuống: "Tôi thấy Duật thiếu cũng không dễ dàng gì, có đôi khi rất nhàn rỗi, ngược lại có đôi khi bận rộn đến ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn ngon.”

Mạch Sanh Tiêu cho Bôn Bôn uống nước chanh, cô nhìn về phía Duật Tôn, hắn hô hấp đều đặn, ngủ được rất trầm. Ở hai đầu chân mày, hình như có chuyện gì, ngủ mà cũng căng lên theo.

Duật Tôn ngủ không bao lâu liền tỉnh lại, hắn vén lên tấm chăn, trông thấy Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh mình, đang hết sức chăm chú đọc sách: "Bôn Bôn đâu rồi?”

Mạch Sanh Tiêu cũng không ngẩng đầu lên: "Ngủ rồi, tôi mới bảo Trần tỷ ôm trở về phòng.” Sanh Tiêu xem hết trang sách, lúc này mới đem sách gấp lại: "Dì Hà sẽ hâm nóng thức ăn, anh đi ăn cơm đi.”

Duật Tôn đứng dậy, giữ chặt cánh tay Mạch Sanh Tiêu đỡ cô dậy, Sanh Tiêu dọn dẹp xong thì cũng Duật Tôn sóng vai trở vào nhà.

************

Mấy ngày này, thời gian Tang Viêm cùng Duật Tôn tiếp xúc tương đối nhiều. Duật Tôn nhìn người rất chuẩn, hắn biết rõ Tang Viêm có năng lực, hơn nữa Thư Điềm đã cứu mạng Sanh Tiêu. Duật Tôn cũng có ý mang theo Tang Viêm, muốn chọn lấy cơ hội đem hắn tiến cử cho Nam Dạ Tước.

Hai người từ trong Cám Dỗ đi ra, đều tự lái xe chuẩn bị trở về.

Duật Tôn từ kính chiếu hậu phát giác được bất thường, hắn giảm tốc độ lại, tận lực chạy phía sau xe Tang Viêm.

Tang Viêm hiển nhiên cũng phát hiện ra có gì không đúng, Duật Tôn đeo tai nghe lên, ra hiệu cho hắn lái xe nhanh lên.

Duật Tôn giảm tốc độ xe, chạy cực kỳ chậm, mắt thấy chiếc xe phía sau vượt qua, mục tiêu rất rõ ràng là hướng về phía Tang Viêm.

"Tang Viêm, cậu đi trước đi.”

"Tôi ở lại với cậu.”

Duật Tôn đạp chân ga nhanh chóng vượt lên: "Đừng nói nhảm, bảo cậu đi thì cứ đi, tôi có thể đối phó được.”

Tang Viêm nghe vậy, cúp điện thoại, xoay mạnh tay lái chuyển hướng.

Hắn khởi điểm cũng không đảo quanh hướng đèn, xe phía sau thấy thế gấp rút muốn tiếp cận. Ngón trỏ của Duật Tôn nhẹ gõ trên tay lái, hắn tận dụng mọi thứ, tính năng tuyệt hảo của xe thể thao giống như tia chớp vụt qua, xe đối phương bị hù dọa vội vàng muốn tránh đi, tiếng thắng xe chói tai thật dài và bén nhọn, đợi đến khi thân xe thật vất vả mới dừng hẳn được, người đàn ông trên ghế lái còn chưa tỉnh hồn: "Trước. . . . . . . . xử lý hắn trước! "

"Đừng.”

Cô gái phía sau ra hiệu cho hắn tiếp tục đuổi theo xe Tang Viêm.

Duật Tôn phát động động cơ cùng chạy theo, phía trước cách đó không xa chính là cái camera, xe Tang Viêm theo phân phó của hắn mà dừng lại ở đó.

Alice từ trong hộp màu đen lấy ra khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt của cô dừng ở kính phía sau, lại đem vũ khí để trở lại.

Duật Tôn lướt nhanh đi về phía trước, cùng chiếc xe phía sau cực kỳ sát, ngón trỏ của hắn theo hướng đưa ra ấn vào một công tắc, đường cong lưu loát bên ngoài thân xe trong nháy mắt bung ra một vòng bảo hiểm, xe của hắn đều do nhà xưởng ngầm cải tiến.

Hắn buông lỏng chân ga, xe đằng sau tạm thời giảm giác được không ổn, cũng đã bị va chạm.

Thân xe theo lực quán tính mà xoay ba vòng, cho đến khi đầu xe đụng vào hàng rào mới dừng lại.

Duật Tôn mở cửa xe, hắn không cho đối phương có cơ hội tỉnh lại, trong tay hắn cầm lấy một khẩu súng lục, bước đi về phía chiếc xe bị đâm cháy

Hắn cửa xe ở ghế lái xa, người đàn ông nằm ở trên tay lái đang hấp hối, Alice cởi dây an toàn ra, cô cũng không bị thương nặng, một tay cầm khẩu súng bắn tỉa bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên đã bị một nòng súng lạnh như băng chống đỡ trước trán.

Duật Tôn khi nhìn thấy rõ gương mặt này, con người u ám trong nháy mắt phóng lớn lên.

-----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui