Sau khi Tiểu Thiên bước ra một bước liền tung ra Pháp Tắc Đạo Thuật của mình Đệ Nhất Bộ: Tề Thiên.
Hư ảnh khổng lồ của Thiên kia dương như bị một loại phương thức nào đó biến cho nhỏ lại chỉ còn tầm ba trượng.
Hư ảnh Thiên liền kinh hãi không thôi, nhưng không để hắn kịp làm gì thì cậu lại bước ra bước thứ hai
-Đệ Nhị Bộ: Đạp Thiên !
Từ phía trên một bàn chân khổng lồ che lấp cả không gian xung quanh, nếu để so sánh thì bàn chân này còn to lớn hơn cả hư ảnh Thiên kia trước khi bị pháp tắc của Tiểu Thiên tác động.
Bàn chân to lớn kia đạp mạnh xuống hư ảnh Thiên kia và đạp lên đám Thiên Binh Thiên Tướng và vô số Thần Thú ...!.
Một đạp này của cậu giống như cách con người dẫm đạp sâu kiến vậy.
Hư ảnh Thiên kia còn chưa kịp làm gì thì đã bị Đệ Nhị Bộ của Tiểu Thiên dẫm cho tan biến.
Sau khi tung ra Đệ Nhị Bộ giết hư ảnh Thiên kia thì cả không gian mặc dù không mây nhưng dường như có vô số sấm chớp cùng lúc nổ vang vậy.
Cả không gian đều chấn động vô cùng dữ dội, không gian phía trên Tiểu Thiên đột nhiên nứt ra một cái khe lớn trăm trượng.
-Ngươi đến rồi sao !
-Thiên !
Tiểu Thiên nhìn thẳng khe nứt kia bình thản lên tiếng, nhưng trong sự bình thản này dường như đang ẩn chứa một trận bão táp, một sự phung trào kịch liệt vậy.
Cậu đang chờ, chờ đợi để được bộc phát ra.
Từ trong khe nứt không gian kia một bàn tay màu vàng kim sáng lóa như ánh mặt trời giữa trưa vậy, một bàn tay to lớn ngàn trượng thò ra ngoài.
Vì bàn tay quá lớn nhưng khe nứt không gian kia lại quá bé nên cái khe nứt kia liền bị bàn tay kia xé rách cho to ra.
Tiếp đến là cánh tay thứ hai thò ra, hai cánh tay liền nắm lấy hai bên của khe nứt và trực tiếp kéo mạnh sang hai bên.
Cả không gian liền bị hai bàn tay kia xé toạc ra và tạo thành một cái khe lớn vạn dặm, từ bên trong bước ra một kẻ to lớn vạn trượng, không rõ nam nữ toàn thân đều được bao phủ bởi kim quang óng ánh.
Xung quanh còn có vô số đóm sáng tựa như vô số mặt trời trôi nổi xung quanh vậy, hắn bước ra và đứng đó nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt bình tĩnh, không tý cảm xúc gì cả.
Tiểu Thiên ngước lên nhìn hắn, cậu nói
-Ngươi cũng chịu ra mặt rồi sao !
Cậu nói chuyện như kiểu chuẩn bị có một sự bùng nổ, Thiên lấy tay xoa xoa trán
-Bổn tọa sẽ tự mình giải quyết ngươi !
-Ngươi định làm một Bàn Cổ thứ hai nữa hay sao ?
-Ta vẫn còn nhớ lúc trước, lúc mà đấu với hắn, nó giống như mới vừa hôm qua mặc dù nó đã cách đây vô số năm tháng.
Khi hắn nói thế thì làm Tiểu Thiên nhớ lại từng câu chuyện năm đấy mà cậu được nghe kể từ Ngoại Công của mình.
Câu chuyện kể về cuộc chiến giữa Nhân Giới, Yêu Tộc đấu với Thiên Giới.
Vô số năm trước Thiên Địa chia ra làm ba Giới là : Thiên Giới, Nhân Giới, Âm Giới.
Thiên Giới là một nơi thiên địa linh khí luân chuyển vận hành cực kỳ mạnh mẽ, tu luyện trên đó sẽ nhanh hơn rất nhiều Nhân Giới.
Tại nơi này được Yêu Tộc trị vì, đó là Bàn Cổ, nhưng bổng một ngày từ đâu xuất hiện một đại năng tự xưng mình là Thiên.
Hắn muốn chiếm cứ lấy Tam Giới này nên đã quyết chiến cùng với Bàn Cổ.
Thiên đã cùng quyết chiến với Bàn Cổ hơn vạn năm, trận chiến của cả hai đã hủy diệt hoàn toàn Tam Giới, sinh linh không còn ai sống sót, cây cỏ đều không còn.
Cả mảnh không gian vô tận gần như là trống rỗng, mặc dù Bàn Cổ đã ra sức chống đỡ nhưng Tam Giới vẫn là bị hủy diệt bởi Thiên.
Lúc này cả hai người đứng trên mảnh không gian trống rỗng vô tận, Bàn Cổ nhìn toàn bộ Tam Giới thì tức giận hét lớn
-Tại sao ngươi lại hủy diệt Tam Giới của ta ?
Thiên hắn chỉ nhếch mép cười nhẹ
-Đúng ! Vì đây là Tam Giới của ngươi nên ta mới hủy diệt nó và biến nó thành Tam Giới của ta !
-Bàn Cổ ngươi đừng ngoan cố thêm nữa !
Bàn Cổ với trong tay là Bàn Cổ Phủ liền vung ra một chém hướng thẳng tên Thiên kia, đòn đánh như khai thiên tích địa hướng thẳng Thiên mà bổ đến.
Thiên liền vung Vô Cực Kiếm của mình ra và chém ra một luồn kiếm khí đối trội lại.
Một vụ nổ lớn vang vọng khắp không gian, cả không gian liền xuất hiện vô số vết nứt vô cùng to lớn.
Bàn Cổ liền hô lớn .
-To, to hơn nữa ...!!!
Cả thân thể Bàn Cổ liền to lớn hàng vạn dặm, cây chiến phủ trong tay cũng to lớn như thế rồi lão đạp chân mạnh về phía sau và cầm chiến phủ chém mạnh xuống
-Khai Thiên Trảm !
Đôi mắt Thiên liền co rút lại, thân thể của hắn cũng biến to ra ngàn trượng, phía sau hắn là năm hư ảnh vô cùng to lớn cũng đang vung kiếm lên.
Hư ảnh sau to hơn hư ảnh trước cả vạn lần, uy lực mà nó mang lại càng là vượt xa.
Cả năm hư ảnh và một chân thân Thiên cùng nhau đối trội lại một chém Khai Thiên của Bàn Cổ.
Tam Giới lúc này đã bị hủy diệt hoàn toàn, không gian cũng bị tổn hại rất nhiều, nhưng nay lại lãnh thêm hai đòn uy lực khủng khiếp này nữa thì nó đã hoàn toàn sụp đổ.
Bàn Cổ và Thiên cả hai đều tung ra toàn bộ sức mạnh, nhưng Thiên dường như nhỉnh hơn so với Bàn Cổ nên Khai Thiên Phủ của ông đã bị Vô Cực Kiếm của Thiên đẩy lùi lại phía sau.
Hoặc là Bàn Cổ đã dùng thân thể của mình làm lá chắn cho Tam Giới nên đã bị thương không hề nhẹ, nên có lẽ đây chính là một kích cuối cùng của Bàn Cổ.
Thiên mặc dù bị thương nặng nhưng nếu so với Bàn Cổ thì thật sự khó có thể so sánh ngang bằng được.
Cán của Khai Thiên Phủ liền xuất hiện vết nứt ngay chổ tay cầm của Bàn Cổ, lão nhìn thấy vết nứt thì nhắm mắt mĩm cười
-Thiên !
-Cùng chết đi !
Tên Thiên kia nhìn thấy Bàn Cổ đang dần yếu sức thì cười khinh bỉ, nhưng chợt nghe được Bàn Cổ nói thế thì đôi mắt hắn co rút mạnh lại và muốn thu chiêu lại dù có bị thương nặng nhưng cũng không chết, nhưng hắn vừa nghĩ đến việc Bàn Cổ sắp làm thì hắn sợ rằng bản thân thật sự sẽ chết cùng Bàn Cổ.
Nhưng vẫn là Bàn Cổ nhanh hơn hắn một bước
-Ta lấy thân mình sáng tạo lại Tam Giới !
-Bạo !
Một vụ nổ Khai Thiên Tích Địa phát ra bao phủ lấy toàn bộ mảnh không gian chỉ còn lại hư vô này và nó hủy diệt luôn cả Thiên.
Tên Thiên lúc này cảm nhận được một luồn sóng năng lượng khủng khiếp đủ hủy diệt vạn vật đang dần chuyền đến mình, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền cắn răng bạo Vô Cực Kiếm của mình để nhằm ngăn cản phần nào uy lực vụ nổ kia.
Bàn Cổ hiểu rõ dù cho bản thân có tự bạo và tên Thiên kia có chết hay không thì Tam Giới mà mình tạo ra chắc chắn sẽ không bị hủy diệt.
Mặc dù sẽ bị Thiên hắn khống chế nhưng chắc chắn sẽ có một tia sinh cơ, một cơ hội quật khởi, một cơ hội.
Không phải Bàn Cổ không nghĩ đến việc Thiên sẽ lại hủy diệt Tam Giới mà lão tạo ra nhưng đợi đến lúc hắn bình phục thì Tam Giới cũng đã trải qua vô tận năm tháng.
Đến lúc đó Thiên hắn sẽ không còn ý định đó nữa, Bàn Cổ đang đặt cược với Thiên, với hi vọng của chúng sinh.
Sau khi Bàn Cổ tự bạo thì hai mắt chở thành Nhật Nguyệt, thân thể trở thành đại địa, hơi thở chở thành bầu trời, tiếng nói thành sấm, xương cốt thành các thiên tài địa bảo ...!Một Tam Giới mới sau vô số năm lại được hình thành chở lại, chỉ có điều các sinh vật trên Tam Giới mới này lại chưa có.
Bổng một ngày tại một ngọn núi cao hàng vạn dặm, trên đó có ba khối đá to chừng trăm trượng và tròn như quả trứng gà.
Trôi qua hàng vạn năm thì một khối đá trong ba khối nứt ra, từ bên trong đi ra một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, hào quang chiếu xa muôn dặm.
Nhưng có điều đặc biệt là nửa thân trên của nàng là người, nửa thân dưới vậy mà lại là hình rắn.
Nàng vừa bước ra khỏi khối đá và hít sâu một hơi, linh khí trời đất bắt đầu hội tụ lại và bị nàng hút lấy.
Sau đó nàng bay nhanh như gió và đi đến các tinh cầu xa xôi rồi nàng lấy bùn đất tạo ra vô số sinh linh, đặc biệt là con người.
Khi nặn con người thì nàng không gắn họ thân rắn mà cho họ đôi chân, chúng sinh gọi nàng với cái tên là Nữ Oa.
Cách lúc Nữ Oa ra khỏi tảng đá ngàn năm thì một tản đá khác lại nứt vỡ ra, bên trong đi ra một nam nhân trẻ xinh đẹp, thân hình vạm vở.
Nhưng nửa thân dưới mang hình rồng, người này cũng hít sâu một ngụm khí rồi bay đi, người này bay đến những nơi mà Nữ Oa đã từng đến.
Người này bay đến mọi nơi và dạy các sinh linh nơi đây vô số điều và để lại vô số thứ cho bọn họ tu luyện.
Về phần nhân loại thì cậu dạy càng nhiều hơn nữa, dạy các cách trồng trọt, chăn nuôi, luyện đan, tu luyện ...!Người đời gọi vị này là Phục Hy !
Cả hai người họ kẻ sáng tạo, người chỉ dạy cứ như vậy hàng vạn năm trôi qua.
Cả hai người dần dần kiệt sức, bổng một ngày cả hai người họ gặp nhau, Nữ Oa ngồi trên một cánh đồng cỏ bác ngát, Phục Hy thì ngồi trên một tảng đá nhỏ cách đó chừng một trượng.
Nữ Oa ngước nhìn bầu trời rồi nói
-Phung Hy !
-Huynh những năm nay đã vất vả rồi !
Phục Hy cười cười nói
-Nàng còn nặng nhọc hơn ta rất nhiều !
-Nhưng vì ước nguyện Bàn Cổ ! Dù có khó khăn, nặng nhọc hơn nữa thì ta vẫn phải làm !
-Phải lưu lại một tia sinh cơ cho chúng sinh trong thiên địa !
-Ta nghĩ hắn cũng sắp đến rồi, đến lúc đó ta nghĩ nàng biết sẽ làm gì !
Nữ Oa thôi nhìn bầu trời nữa mà quay sang nhìn Phục Hy rồi nhẹ gật đầu, phía trên bầu trời chổ họ ngồi bổng nhiên trên bầu trời xuất hiện một vết nứt không gian.
Vết nứt này to lớn kinh khủng khó có thể nhìn thấy đầu cuối, nó giống như một tấm gương bị người ta dùng ngoại lực chấn vỡ, chừng nháy mắt sau trên đó một ngón tay khổng lồ thò xuống.
Phục Hy và Nữ Oa liền đứng dậy, Phục Hy quay sang Nữ Oa gật đầu như báo hiệu đến lúc rồi.
Nữ Oa thì cắn chặt răng biểu hiện như không muốn vậy, nhưng nàng không thể không làm vậy.
Phục Hy liền bay thẳng lên bầu trời hét lớn
-Thì ra ngươi chính là đại địch của chúng ta !
-Thiên !
Phục Hy xoay tròn hai tay tạo thành một hình Bát Quái to chừng ngàn dặm đối trọng với ngón tay kia.
Bát Quái của Phục Hy liền va chạm với ngón tay kia
“ Gầm ...”
Một cổ chấn động dữ dội vang vọng khắp trời đất, vòng tròn Bát Quái thì xuất hiện nứt vỡ, khóe miệng Phục Hy thì chảy ra một dòng máu tươi.
Nữ Oa bên dưới vẫn đang chờ đợi, còn phía trên thì Phục Hy vẫn đang ra sức chống đỡ ngón tay kia.
Thiên mặc dù trọng thương chưa hồi phục nhưng thực lực của hắn vẫn là vượt xa Nữ Oa và Phục Hy.
Chừng mười nhịp thở sau thì Bát Quái của Phục Hy ầm ầm tan vỡ, ngón tay kia thuận đà áp xuống, Phục Hy liền mĩm cười trong tay liền biến ảo ra một thanh chiến phủ toàn thân nứt vỡ.
Mặc dù cây chiến phủ kia đã nứt vỡ rất nhiều nhưng ngón tay kia vẫn cảm nhận được cổ sát khí từ nó.
Phục Hy liền vung mạnh chiến phủ về phía trước, gần như toàn bộ sinh cơ của Phục Hy đều bị chiến phủ kia hút sạch và tạo thành một kích gần bằng Bàn Cổ khi xưa.
Ngón tay kia đang ép xuống bổng nhiên rút nhanh về nhưng so với nhát chém kia vẫn là chậm hơn một chút.
Một nhát kia liền chém thẳng vào đầu ngón tay và tạo thành một vệt dài hàng ngàn, hàng vạn dặm ...
Mặc dù vết thương kia so với ngón tay thật sự quá nhỏ bé không đáng kể nhưng sát thương từ một chém kia mới kinh khủng.
Một tiếng gầm lớn từ bầu trời phát xuống, ngón tay kia liền ngay lập tức rút lại, trước khi rút lại thì một giọt máu từ ngón tay kia chảy xuống, Phục Hi dồn hết sức lực còn lại hét lớn
-Nữ Oa !
Sau khi hét được tên Nữ Oa xong thì Phục Hy cứ như vậy tuyệt khí bỏ minh và rơi tự do xuống mặt đất, còn giọt máu kia như cả một đại dương khổng lồ đổ xuống.
Một chém kia ngoài cắt đứt ngón tay kia còn góp phần khiến vết nứt không gian kia to ra.
Hòn đá cuối cùng chưa nứt vỡ kia liền phá không gian mà bay đến chổ Nữ Oa, sau khi bay đến chổ Nữ Oa thì ngay lập tức biến to ra hàng vạn dặm, hàng trăm vạn dặm ...!đến khi bằng với khe nứt không gian kia.
Nữ Oa liền bay lên cõng lấy tảng đá khổng lồ kia để lấp lại khe nứt khổng lồ kia, thân xác của Phục Hy sao khi rơi xuống mặt đất liền tan vỡ và tạo thành 36500 viên đá ngũ sắc.
Những viên đá ngũ sắc đó bay lên không trung, Nữ Oa điểm một chỉ khiến cho những viên đá ngũ sắc kia bay lên che kín các khoảng hở mà tảng đá kia không đậy được.
Còn khối đá kia sau khi che vết nứt không gian thì nó bắt đầu hút lấy số máu chảy ra từ ngón tay của Thiên.
Chừng mười ngày sau số máu kia cũng được tảng đá kia hút hết vào trong, sau đó Nữ Oa thu tảng đá đó lại và dùng những viên đá ngũ sắc kia làm lành lại vết nứt không gian to lớn kia.
Chừng ba ngày sau thì Nữ Oa cũng đã hoàn thành việc khôi phục lại không gian, làm xong nàng đáp xuống bên dưới mặt đất rồi phóng tảng đá kia đi đến một nơi nào đó mà ngay cả nàng cũng không biết được.
Từ trên trời một đạo ánh sáng phóng xuống chiếu thẳng vào Nữ Oa, đạo ánh sáng này nâng Nữ Oa lên cao một trượng.
Chừng vài nhịp thở sau thì nó biến mất, lúc này toàn thân Nữ Oa phát ra một loại cảm giác vô cùng cao quý, cây cỏ xung quanh nàng sinh sôi và phát triển cực kỳ nhanh.
Đôi mắt nàng phát ra một đạo ánh sáng chiếu rọi tứ phương, xuyên thấu trời xanh ra ngoài không gian thay thế cả Nhật Nguyệt.
Nàng liền ngồi xuống ngay trên mặt đất, toàn bộ cây cỏ xung quanh nàng phạm vi vài dặm dần sinh trưởng lên.
Mới đầu nó chỉ cao chừng vài phân nhưng chỉ sau vài hơi thở khi nàng ngồi xuống thì đã cao tận ba trượng, vô cùng tươi tốt.
Chừng một năm sau, cây cối xung quanh nàng đã cao chạm mây xanh, cũng trong một năm này vậy mà xuất hiện vô số động vật và chim chóc.
Bổng một ngày nàng mở mắt ra, đạo ánh sáng từ mắt nàng càng là bá đạo hơn so với trước
-Cuối cùng ta cũng đã đạt được Đại Ngộ !
-Đại Đạo thành hình !
-Cũng nhờ một tia tinh thần từ Bàn Cổ.
Trên trời bổng nhiên xuất hiện một tên toàn thân mặc đế bào, phát ra kim quang to lớn mười trượng.
-Không ngờ chỉ một thời gian ngắn nhà ngươi lại phát ngộ ra Đại Đạo Căn Nguyên !
-Nhưng dù là như vậy thì cũng không phải đối thủ của ta !
Nữ Oa ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt nàng liền phát ra một luồn sát khí kinh thiên rồi phóng thẳng về phía hắn
-Vậy để ta thử xem ngươi có phải đối thủ của ta hay không !
Mặc dù Nữ Oa ngộ ra Đại Đạo và được thêm khí huyết từ Thiên nhưng là so với hắn vẫn không bằng nên chỉ sau vài trăm chiêu liền đã bị hắn đánh cho trọng thương.
Sau đó nàng rạch một đường trong không gian và để lộ ra hư vô rồi nhảy vào đó trốn mất.
Thiên hắn cũng không đuổi theo mà quay chở về, lúc này thương cũ và mời cùng lúc bộc phát ra khiến hắn không thể không quay về.
-Chết tiệt !
-Hết tên này lại đến tên khác !
-Bàn Cổ ngươi thật sư tin rằng có thể đánh bại ta sao ?
Thiên sau khi quay về thì sáng tạo ra một phân thân nhằm đi xuống Nhân Giới thu thập binh lực cho mình và đặt tên cho phân thân đó là Hồng Quân.
Hồng Quân đi xuống Nhân Giới truyền bá và giảng dạy về Đại Đạo, sau đó thu nhận ba người đệ tử, thân phận của ba vị đệ tử này rất đặc biệt và thần bí.
Đầu tiên là đại đệ tử Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhị đệ tử Đạo Đức Thiên Tôn và cuối cùng là Linh Bảo Thiên Tôn.
Sau khi dạy ra ba người đệ tử này và cho bọn họ truyền bá đạo của mình, nhưng chỉ có hai vị sư huynh là có cách truyền bá và nhận đệ tử là có phần giống nhau, còn Linh Bảo Thiên Tôn thì sau khi tiếp nhận được một cơ duyên thần bí nào đó thì lại có suy nghĩ khác với hai vị sư huynh của mình.
Linh Bảo Thiên Tôn tức Thông Thiên Giáo Chủ cho rằng chỉ cần là cầu đạo, có tâm tu hành thì dù là cầm thú vẫn có thể thu nhận.
Còn hai vị sư huynh của mình thì quá hà khắc trong việc thu nhận đệ tử, khi Hồng Quân biết được sự việc này thì định đứng ra ngăn cản vì Thiên không muốn Yêu Tộc quật khởi, nhưng lão biết rõ tính tình của vị đệ tử này của mình.
Nhưng nếu làm lớn chuyện thì với tư cách là sư phụ thì lại không hay, thế nên Hồng Quân đã ngấm ngầm cho hai vị sư huynh dạy dỗ lại vị sư đệ này.
Một phần lão cũng khá là e ngại bốn thanh kiếm của Thông Thiên, từ sau khi Thông Thiên có được bốn thanh kiếm đó và tạo thành một đại trận vô cùng mạnh mẽ.
Sau cuộc đại chiến của cả ba vị đệ tử thì Thông Thiên một mình không thể chống lại đông, với lại hai vị sư huynh còn có những thế lực khác giúp đỡ.
Nhưng Thông Thiên vẫn không buông bỏ quyết định trong lòng của mình.
Sau cuộc chiến đó thì Thiên đã gom về cho mình rất nhiều binh lực và liền phong thần cho những người đó.
Sau cuộc chiến này thì tại một nơi nào đó, liền có một vị tu hành chứng được Đại Đạo Căn Nguyên rồi tạo nên một tiểu thế giới và đặt tên là Phật Giới.
Người đứng đầu tự danh là Như Lai Phật Tổ.
Một thời gian sau tảng đá mà Nữ Oa phóng đi sau khi hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt thì từ bên trong phóng ra một con khỉ đá.
Sau đó con khỉ đá này được Nữ Oa ngắm ngầm chỉ dẫn và đưa đến chổ Thông Thiên Giáo Chủ lúc này đã lấy pháp hiệu là Bồ Đề Tổ Sư, lão ta sau khi nhìn thấy con khỉ đá này thì liền ngay lập tức hiểu được mình nên làm gì.
Nên lão liền thu nhận lấy con khỉ đá này và đặt tên là Tôn Ngộ Không, sau đó chỉ dạy tận tình cho Tôn Ngộ Không.
Bổng một hôm Nữ Oa đi đến chổ Bồ Đề Tổ Sư nói
-Ngươi đã chỉ dạy cho nó toàn bộ rồi !
-Cũng đến lúc để nó đi trên con đường vận mệnh của mình !
Bồ Đề Tổ Sư liền gật đầu rồi tìm một lý do đuổi Tôn Ngộ Không đi, sau đó Tôn Ngộ Không quay về nơi của mình rồi tu luyện, nhưng vì đắc tội Thiên Giới nên Tôn Ngộ Không liền bị gọi lên trên đó, do mến tài của Tôn Ngộ Không nhưng vì hắn là Yêu Tộc thế nên Thiên không thể cho hắn có chức vị to được.
Tôn Ngộ Không thấy mình không được trọng dụng nên quay về lấy danh là Tề Thiên Đại Thánh, Thiên sau khi biết chuyện thì vô cùng tức giân, chỉ là một con khỉ đá vậy mà lại muốn ngang mình.
Nên đã ra lệnh Thiên Binh Thiên Tướng xuống tiêu diệt yêu hầu.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy đúng là đã không xem trọng Tôn Ngộ Không, nên liền kêu người xuống kêu hắn lên Thiên Giới lần nữa.
Sau đó Tôn Ngộ Không đi lên Thiên Giới với trọng trách là canh giữ vườn đào tiên, tại đây tôn ngộ không đi dạo quanh vườn đào và nhìn thấy quả nào thì ăn quả nấy.
Chợt thấy một gốc đào nhỏ chỉ cao gần đến gối.
Tôn Ngộ Không cảm nhận được cây đào này dù nhỏ nhưng rể của nó lại là sợi dây liên kết với những cây đào tiên trong vườn.
Trên cây có một quả đào bé nhỏ chỉ cở đầu ngón tay mọc ra ngay phía trên đó, Tôn Ngộ Không vừa định đưa ngón tay ra chạm vào nó thì một giọng nói vang lên
-Đừng chạm vào ta con khỉ đá kia !
Tôn Ngộ Không chợt giật mình rồi thu tay lại, hắn nhìn chằm chằm vào quả đào thì ngay phía trên đó bay ra một vị tiên nữ nhỏ nhắn cở quả đào kia.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng với vẻ tức giận trên khuông mặt thì càng tô điểm cho vẻ đẹp của nàng.
Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn vị tiểu tiên nữ này, đang nhìn thì phía sau chợt có tiếng gọi phía xa.
Tiểu tiên nữ kia liền chui ngược lại vào trong, Tôn Ngộ Không cũng không để ý nhiều mà đi về phía những người đang kêu mình.
Phía xa là các vị tiên nữ dáng vẻ thướt tha như cành liễu trong gió, khuông mặt thì vô cùng xinh đẹp đang tìm và hái một vài quả đảo bỏ vào giỏ, Tôn Ngộ Không liền xuất hiện ngay giữa đám người và nói
-Các ngươi là ai ?
-Lại dám đến chổ này quấy loạn !
Những vị tiên nữ kia giật mình quay đầu ngược lại thì thấy Tôn Ngộ Không đang cầm một cây gậy trong tay, khuông mặt đằng đằng sát khí.
Một vị tiên nữ liền cúi người chào hỏi rồi thưa rằng
-Chúng tôi vâng lệnh của Vương Mẫu Nương Nương đến đây hái đào để chuẩn bị cho Hội Bàn Đào.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thì gật đầu biểu hiện đồng ý, rồi các vị tiên nữ tiếp tục đi hái đào tiên.
Tôn Ngộ Không đi đến một vị tiên nữ dò hỏi Hội Bàn Đào lần này mời những ai, sau khi nghe một lượt thì không nghe thấy tên mình thì liền tức giận ném mũ quan bỏ đi.
Trước khi về lại Nhân Giới thì cũng không quên trộm đi vô số tiên tửu, tiên thực ...
Thiên sau khi biết việc này thì vô cùng tức giân nên không quan tâm nhiều nữa, bèn kêu Thiên Binh, Thiên Tướng đi xuống bắt yêu hầu.
Tôn Ngô Không cũng cùng với Hầu Binh, Hầu Tướng của mình đối kháng lại với đám Thiên Binh Thiên Tướng kia.
Lúc này Tôn Ngộ Không cùng với sáu vị huynh đệ của mình đang bàn kế sách chống địch, lúc này một vị trong đó lên tiếng đó là Ngưu Ma Vương
-Hầu Tử lần này ngươi nghĩ chúng ta vượt qua nổi hay không ?
Tôn Ngộ Không liền lắc đầu
-Một mình ta sẽ ở lại đấu với bọn chúng !
-Còn các huynh hãy bỏ trốn và chờ ngày phục thù cho ta !
Một vị Đại Vương khác liền lên tiếng đây chính là Giao Ma Vương
-Tiểu đệ ngươi là niềm hi vọng của Yêu Tộc !
-Sứ mệnh của Bàn Cổ Sáng Thần không phải ngươi không biết !
-Sáu người chúng ta sẽ chống địch còn ngươi thì trốn đến nơi nào đó đi !
Bằng Ma Vương lên tiếng
-Nữ Oa người hiện tại vẫn còn trọng thương nên khó lòng giúp chúng ta !
-Ngươi quá nôn nóng rồi !
Tôn Ngộ Không trầm tư một lát thì nói
-Thiên hắn vẫn chưa biết trong người của ta có máu huyết của hắn nên chỉ cần ta nguyện ý thì có khả năng kéo hắn chết chung !
-Nhưng phải tiếp cận hắn, Nữ Oa người có nói ít nhất cũng phải mười dặm, nhưng mười dặm đối với hắn thì chỉ sợ ta chưa kịp làm gì thì đã bị giết !
Cả bảy người đều đang bàn tính thì bên ngoài một tiểu yêu hầu chạy vào bẩm báo
-Bên ngoài xuất hiện rất nhiều Thiên Binh Thiên Tướng !
-Có cả các vị thần trên Thiên Giới.
Tôn Ngộ Không đập mạnh xuống bàn nói
-Ta sẽ ra chặn đánh !
Nói rồi Tôn Ngộ Không đặt tay giữa ngực, bên trong chui ra một giọt máu to cở nắm đấm
-Đây là một phần hồn huyết từ ta !
-Các huynh hãy bảo vệ nó, nếu ta không qua nổi kiếp này thì nó chính là hi vọng cuối cùng của Yêu Tộc chúng ta !
Cả sáu Đại Vương kia biết không thể khuyên Tôn Ngộ Không nên chỉ đành gật mạnh đầu rồi đi theo thông đạo dẫn ra biển mà bỏ trốn.
Lúc này Tôn Ngộ Không xách Thiết Bảng hiên ngang đi ra và chiến đấu, cuối cùng bị Thiên Giới bắt được và đem đi xử tử.
Nhưng nhục thân của Tôn Ngộ Không quá bá đạo công thêm khí huyết của Thiên trong người nên các loại xử tử như chém đầu, sét đánh, lửa thiêu đều vô dụng.
Thiên định ra tay diệt trừ thì Thái Thượng Lão Quân lên tiếng
-Bẩm Ngọc Hoàng !
-Con khỉ này đã nuốt vô số linh đan của tại hạ !
-Hãy để nó cho tại hạ luyện chế nó thành một viên đan dược cho người dùng !
Thiên suy nghĩ một lát thì nhẹ gật đầu, sau đó Thái Thượng Lão Quân kêu người đem Tôn Ngộ Không về chổ của mình.
Sau khi về đến nơi thì Lão Quân liền ném Tôn Ngộ Không vào bên trong
-Có lẽ ta đã sai, còn đệ đã đúng !
Lão Quân thì thầm, rồi bắt đầu niệm phép, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Tôn Ngộ Không may mắn trốn tại cung Tốn nên chỉ có khỏi mà lửa không bay vào được nên thoát chết và còn luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể nhìn thấu thật giả trên Trời Đất.
Sau bốn mươi chín ngày sau thì Lão Quân mở lò, Tôn Ngộ Không theo khe hở mà bay ra liền đại náo một phen trên Thiên Giới.
Lão Quân liền kêu tiểu đồng vội đến Linh Sơn tìm Phật Tổ
-Ngươi cứ nói Ngọc Hoàng đang cần giúp đỡ vì có Yêu Hầu quậy phá là được !
Tiểu đồng liền phóng đi nhanh như chớp đến Linh Sơn tìm Phật Tổ Như Lai, lúc này Phật Tổ đang ngồi trên đài sen giảng Đạo thì có người vô bẩm báo
-Phía bên Thiên Giới có Yêu Hầu quậy phá nên nhờ Phật Tổ đến viện trợ !
Phật Tổ ngay lập tức nói
-Các vị ở đây để ta đi trợ giúp !
Lúc này Tôn Ngộ Không đang giao đấu với vô số Thiên Binh Thiên Tướng và các vị Thần trên đó.
Lúc này Thiên đang ngồi tại Linh Tiêu Bảo Điện thì định xuất một chiêu lấy mạng Tôn Ngộ Không, đột nhiên phía xa Phật Tổ Như Lai bay đến ngăn cản Yêu Hầu, Thiên thấy vậy thì ngừng tay, đôi mắt hắn chợt nhíu lại dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phật Tổ lúc này đang tiến hành cá cược với Tôn Ngộ Không xem hắn có thoát khỏi lòng bàn tay của mình hay không.
Tôn Ngộ Không cũng liền nhảy lên bàn tay của Như Lai rồi dùng thuật Cân Đẩu Vân bay đi, Như Lai liền dùng đạo thuật dùng sợi lông rớt ra từ người Tôn Ngộ Không biến ra một Tôn Ngộ Không khác.
Còn Ngộ Không thật thì đã hóa nhỏ và chui sâu vào trong kẽ bàn tay của Như Lai, sau đó Như Lai lật úp bàn tay lại và ép xuống một tinh cầu tại Nhân Giới, tạo thành một ngọn núi Ngũ Hành Sơn cao vạn trượng nhốt Tôn Ngộ Không giả ở bên trong.
Động tác lưu thoát không có động tác thừa, liền qua mặt được Thiên.
Thiên lúc này nhìn xuống Nhân Giới, tại nơi Ngũ Hành Sơn thì thấy Tôn Ngộ Không giả chui ra ngọ ngoại như muốn phá núi mà ra.
Thiên liền điểm một chỉ về phía Ngũ Hành Sơn tạo thành cấm chế khiến cho Tôn Ngộ Không không thể thoát ra ngoài được, sau đó Như Lai xin phép cáo lui về Linh Sơn nhưng Thiên mời ở lại dự tiệc, để tránh nghi ngờ thì Như Lai cũng đành ở lại dự tiệc mới quay về.
Sau năm trăm năm thì Như Lai cho Kim Thiền Tử đi xuống Nhân Giới đầu thai thân phàm, phải chết chín kiếp đến lần thứ mười thì mới được đi đến Linh Sơn.
Kim Thiền Tử liền vâng lệnh mà đầu thai thành sư tăng đi thỉnh kinh, đến kiếp thứ mười thì mới có thể đi đến Linh Sơn lấy được chân kinh nhờ có ba người đệ tử là Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh.
Sau đó thoát thai chở về Kim Thiền Tử như lúc trước.
Như Lai lúc này đang ngồi trên đài sen thì nói
-Đã năm trăm năm trôi qua !
-Cũng đến lúc rồi !
-Tôn Ngộ Không ! Ngươi chuẩn bị đến đâu rồi !
Tôn Ngộ Không lúc này đang ngồi xếp bằng cạnh các sư phụ và hai sư đệ của mình, Tôn Ngộ Không đặt tay lên ngực và lên tiếng
-Đệ tử đã chuẩn bị xong cả rồi !
Như Lai gật gật đầu rồi nói
-Mọi người hãy chuẩn bị kỹ lưỡng !
-Mười ngày sau chúng ta sẽ cùng Nhân Giới Yêu Tộc quyết chiến với Thiên Giới !
Mười ngày sau Phật Giới Linh Sơn, Nhân Giới Yêu Tộc tập hợp tại Nhân Giới và tiến lên Thiên Giới.
Phật Giới bao gồm Phật Tổ Như Lai và cùng với các vị Phật, Bồ Tác, La Hán ...
Nhân Giới Yêu Tộc bao gồm: Nữ Oa đứng đầu, các vị Yêu Thánh khác, liên minh Thất Đại Thánh ...
Bọn họ cùng nhau tiến lên Thiên Giới đại chiến, Thiên mặc dù biết chuyện nhưng lại không quá quan tâm.
Vì trong mắt hắn bọn họ chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, sau khi Phật Giới và Nhân Giới Yêu Tộc tiêu diệt toàn bộ Thiên Binh Thiên Tướng, cùng với chúng thần trên Thiên Giới, thì Thiên hắn vẫn ung dung ngồi tại trên ghế tại Linh Tiêu Bảo Điện của mình.
Thiên nhìn vô số người bao vây phía trước hắn rồi lên tiếng
-Các ngươi có thể đi đến được nơi này thì cũng có thể xem là tốt rồi !
-Sau khi giết hết các ngươi thì ta sẽ thiết lập lại Tam Giới !
Nữ Oa liền lên tiếng
-Ngươi vẫn còn ung dung đến vậy sao !
Thiên cười khà khà rồi nói
-Đối với ta thì các ngươi thật sự chả là gì cả !
-Nên ta việc gì phải lo sợ chứ ?
-Hay các ngươi nghĩ việc có con khỉ đá chứa máu huyết của ta bên trong kia làm cho ta phải e ngại các ngươi sao ?
Nữ Oa nhíu mày rồi hỏi
-Ngươi đã biết sao ?
Thiên vẫn với vẻ mặt đó tươi cười nói
-Nữ Oa !
-Ngươi ngạc nhiên lắm hay sao ?
-Thật ra nhát búa khai thiên lúc trước của Phục Hy thật sự không đủ để làm ta bị thương !
-Nhưng ta lại cố tình để cho hắn chém cho bị thương và chảy ra một giọt máu !
-Ta biết các ngươi sẽ lợi dụng giọt máu này của ta và làm việc gì đó, nhưng không ngờ lại đem nó nuôi dưởng thành con khỉ đá này.
Thiên chỉ thẳng vào Tôn Ngộ Không khiến cho cả người thạch hầu cứng ngắt như đóng băng vậy, toàn thân lông tóc từ màu vàng thì chuyển dần thành màu đỏ như máu, đôi mắt của hắn cũng chuyển sang màu đỏ.
Trên người hắn bốc lên từng làn huyết khí, cơ thể hắn bắt đầu to lớn ra, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng ...!đến khi to lớn không thấy rõ đầu thì Thạch Hầu hét lên một tiếng khiến cho Trời Đất run rẩy.
Cả Thiên Giới đều bị chấn động bởi tiếng hét của Thạch Hầu, sau đó hắn cuối xuồng nhìn tất cả mọi người Phật Giới cùng Nhân Giới Yêu Tộc với đôi mắt đầy sát khí.
Còn Thiên thì hắn nhẹ mĩm cười
-Các ngươi vẫn chỉ là quân cờ trong tay ta mà thôi !
-Giết hết bọn chúng đi !
Tôn Ngộ Không ngay lập tức rút thiết bảng của mình ra rồi biến lớn lên rồi cầm nó trên tay, ngay cả thiết bảng cũng bốc lên từng làn huyết khí nồng đậm.
Rồi hắn cong người ra phía sau như cây cung chuẩn bị bắn, rồi xoay mạnh người đập mạnh thiết bảng thẳng vào Thiên.
Nụ cười trên khuông mặt hắn liền biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt âm lãnh như băng tuyết vạn năm không tan.
Hắn từ từ đứng dậy vac đưa một tay lên đỡ, thiết bảng đập mạnh xuống khiến cho toàn bộ Thiên Giới rung chuyển dữ dội, cú đánh khiến cho thân thể của hắn lún sâu xuống mặt sàn Điện Linh Tiêu.
Cả sàn làm từ tiên thạch nứt vỡ ra thành từng mảng, luồn huyết khí phóng thẳng ra bốn phương tám hướng, phóng khắp Thiên Giới.
Nhưng sau vài nhịp thở thì thiết bảng của Tôn Ngộ Không chợt bay ngược chở lại và đập thẳng ngực thạch hầu khiến cho Tôn Ngộ Không phun ra một ngụm máu rồi bắn ngược ra phía sau
-Hi vọng Yêu Giới thì ra chỉ có vậy !
-Có vẻ như các ngươi đã quá tin tưởng một kẻ yếu đuối như thế rồi hoặc các ngươi đã quá xem thường bổn tọa !
Một giọng nói bình thản vang lên từ hồ sâu mà Tôn Ngộ Không đập xuống kia, Nữ Oa cùng mọi người kinh hãi khi Tôn Ngộ Không bị bắn ngược về phía sau.
-Ta đã không tính toán với Nhân Giới Yêu Tộc các ngươi vậy mà các ngươi lại không biết sống chết !
Nữ Oa tức giận hét lên
-Nếu ngươi đã không tính toán vậy tại sao còn tạo ra pháp tắc Thiên Kiếp, Yêu Tộc chúng ta mỗi khi hóa nhân hình đều bị Thiên Kiếp của ngươi đánh vào.
-Nhẹ thì bị biến về hình dạng cũ, nặng thì hồn siêu phách tán !
Thiên chỉ cười ha hả chứ không thèm trả lời câu hỏi này của Nữ Oa, rồi hắn bay lên cao đến khi cao chừng vạn trượng thì cơ thể hắn từ một trượng liền to lớn ra tầm ngàn trượng rồi lớn tiếng nói
-Đây là một chiêu mà khi xưa ta đã dùng nói đối kháng lại với Khai Thiên Trảm của Bàn Cổ !
-Ta gọi nó là Thiên Kiếp Trảm !
Hắn chụp vào hư không một cái thì một thanh đại kiếm to lớn ngàn trượng xuất hiện trên tay hắn, phía trên đó điêu khắc vô số đường kẽ đang xen lẫn nhau.
Nếu Bàn Cổ ở đây chắc hẳn nhận ra đây chính là Vô Cực Kiếm của Thiên, cầm lấy Vô Cực Kiếm trong tay Thiên hắn liền đưa thẳng lên không trung.
Phía sau hắn lần lượt xuất hiện bảy hư ảnh, hư ảnh sau to hơn hư ảnh trước cả vạn lần uy lực thì lại càng là vượt xa như thế
-Thất Thiên Nhất Kích – Thiên Kiếp Trảm !
Sau đó hắn liền chém xuống, cả bảy hư ảnh phía sau liền co rút lại và hợp nhất với chân thân Thiên.
Mặc dù to lớn nhưng cả bảy hư ảnh dường như vượt qua cả không thời gian để trong nháy mắt đã dung nhập vào chân thân Thiên khiến cho toàn thân hắc bùng phát một cổ lực lượng dữ dội trước nay chưa từng có.
Một kích đủ ngang với Khai Thiên Trảm thậm trí còn mạnh hơn nhiều so với lúc trước
-Nhân Giới Yêu Tộc !
-Các ngươi chết hết đi !
Một chém kia trảm xuống, Nữ Oa có thể xem là kẻ duy nhất còn đứng trụ được trước sát chiêu này của Thiên.
Nữ Oa vừa định xông lên thì phía sau nàng một cây thiết bảng to lớn phóng ngay phía trên đầu mọi người và lao thẳng đến cây kiếm kia.
Khi cả hai va chạm với nhau thì hoàn toàn không hề xuất hiện bất cứ chấn động hay âm ba nào cả.
Lúc này Tôn Ngộ Không phía sau đang liên tục lùi ngược về phía sau, miệng thì liên tục phun ra các ngụm máu tươi.
Toàn bộ Nhân Giới Yêu Tộc thấy vậy thì ngay lập tức phóng ra phía sau Tôn Ngộ Không cùng nhau liên kết và tạo thành một đại trận truyền Linh Lực thẳng vào người Tôn Ngộ Không
-Thiên !
-Ngươi đang chống lại toàn bộ Nhân Giới Yêu Tộc bọn ta !
-Thế ngươi có gì ?
Tôn Ngộ Không hét lớn lên truyền thẳng vào Thiên, nhưng đôi mắt của hắn vẫn là sự băng lãnh và xem thường.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một năm, mười năm, trăm năm ...!trong khoảng thời gian này đã có vô số người dần ngã xuống vì cạn Linh Lực.
Dần dần chỉ còn lại một vài vị cường giả Nhân Giới Yêu Tộc còn lại và Nữ Oa là vẫn còn cầm cự được, còn Thiên thì cũng đã không còn quá nhiều sức lực.
Từ phía sau Thiên hư ảnh thứ tám chợt xuất hiện nhưng hư ảnh này chỉ to hơn hư ảnh thứ bảy khoảng mười lần mà thôi.
Nhưng nhiêu đó là đủ để đấu với Nhân Giới Yêu Tộc, hư ảnh đó dần dung nhập với chân thân Thiên.
Ngay lập tức một cổ lực lượng khổng lồ liền đè lên những người Nhân Giới Yêu Tộc, một đòn giống như một xô nước dập tắt ngọn lửa hi vọng của Nhân Giới Yêu Tộc.
Cây thiết bảng trong tay Tôn Ngộ Không ngay lập tức xuất hiện dấu hiệu nứt gãy khi hư ảnh thứ tám kia dung hợp.
Chừng mười nhịp thở sau thì vết nứt trên thiết bảng bắt đầu lan rộng ra khắp thiết bảng rồi trực tiếp sụp đổ, toàn bộ cường giả Nhân Giới Yêu Tộc đều bị một kiếm kia chém xuống.
Toàn bộ binh lực của Nhân Giới Yêu Tộc đều bị tiêu diệt bởi một nhát chém này, không tiếng la hét, không có bất cứ âm thanh gì cả.
Toàn bộ chỉ là một mảnh hoang tàn, Thiên đưa tay ra và kéo từ hư vô ra một chiếc ghế rồi hóa thân về bình thường rồi ngồi trên đó.
Hắn nhìn toàn bộ khung cảnh Thiên Giới lúc này chỉ toàn là đổ nát, không nơi nào là chọn vẹn, nơi nơi đều trôi nổi vô số xác người, hung thú ...
-Kể từ bây giờ không chỉ có Yêu Tộc là phải chịu Thiên Kiếp mà những kẻ tu luyện đều phải chịu Thiên Kiếp khi tấn cấp tu vi !
Thiên nhìn xuống Nhân Giới mà nói, tiếng nói của hắn không to nhưng lại như tiếng sấm giữa màn đêm tĩnh lặng.
Một giọng nói làm run chuyển cả Tam Giới chứ không chỉ riêng mỗi Nhân Giới nữa.
Kể từ lúc tiếng nói của Thiên kết thúc thì tại chổ những tu sĩ, yêu tộc vừa mới tấn cấp tu vi thì trên đầu họ bầu trời liền trở nên âm u, mây mù cuồn cuộn, sấm chớp nổi lên ầm ầm.
Một tia sét kinh thiên liền đánh thẳng xuống vào bọn họ, một tia sét không thể tránh né chỉ có thể chống đỡ, kẻ nào vượt qua thì đột phá tu vi, còn không thì hồn siêu phách tán.
Tu vi càng cao thì Thiên Kiếp càng mạnh mẽ và các phương thức Thiên Kiếp cũng sẽ khác biệt tùy theo mỗi người.
Nhưng đa phần là độ Lôi Kiếp, chỉ những trường hợp kẻ đó tu luyện nghịch Thiên thì Thiên Kiếp đánh xuống sẽ uy lực và có các hình thái khác với những người khác.
Vừa nhớ đến đây thì Tiểu Thiên chợt nhớ lại lúc Thiên Kiếp đánh xuống mẹ mình, một giọt nước mắt từ khóe mắt cậu chảy dài xuống gò má.
Cậu lau đi giọt nước mắt của mình rồi nhìn về phía Thiên với ánh mắt căm phẫn.
-Mẹ ngươi là Phượng Hoàng Nhất Tộc !
-Thiên Kiếp đánh xuống là điều hiển nhiên, đó là luật lệ từ rất lâu rồi !
Tiểu Thiên càng tỏa ra sát khí kinh thiên hơn nhìn Thiên
-Thế còn cha của ta ?
-Ông ấy chỉ là một phàm nhân !
Thiên lắc nhẹ đầu nói
-Cuộc chiến của ngươi từ xưa đến nay, ngươi có tự hỏi bản thân đã làm liên lụy bao nhiêu người không ?
-Bao nhiêu sinh linh ngã xuống chỉ vì một chiêu của mình không ?
Tiểu Thiên nhắm mắt dường như đang suy ngẫm gì đó thì mở mạnh mắt ra, quang mang từ mắt cậu phóng ra chiếu thẳng vào Thiên như tia mặt trời vào lúc sáng sớm vậy.
-Khởi Nguyên Bàn Cổ Khai Thiên !
-Một kẻ ngoại lai như ngươi lại đến đây đánh chiếm, lập nên Thiên Kiếp với Yêu Tộc, sau lại lập Thiên Kiếp với Nhân Giới tu sĩ ...
-Nay ta vì vô số vong linh của Nhân Giới Yêu Tộc mà giết ngươi !
Thiên nghe đến đây thì phá lên cười, tiếng cười của hắn vang vọng khắp trời đất
-Tiểu tử ngông cuồng !
-Tam Giới này là của ta, ta đã đồng hóa thế giới này thành một thể với ta !
-Ngươi không xứng ở tại Tam Giới này !
-Cút !
Một từ “Cút" này phát ra từ Thiên liền hóa thành pháp tắc của thế giới này vậy, Tiểu Thiên liền cảm nhận được một cổ lực đẩy.
Như muốn đuổi cậu ra khỏi Tam Giới vậy
-Tam Giới này là nhà của ta, ngươi chỉ là kẻ ngoại lai sống lâu năm tại đây !
-Ngươi mới cút đi !
Thiên ngay lập tức cũng phải chịu một cổ áp lực bày trừ giống Tiểu Thiên phải nhận
-Một kẻ thấp kém như ngươi cũng dám đứng sao ?
-Quỳ xuống !
Một cổ áp đè nặng lên người của cậu giống như cậu đang phải cõng lấy cả thế giới này vậy, Tiểu Thiên cười lên và nói
-Ta chỉ quỳ trước cha mẹ, còn ngươi thì nên xuống đây ngang hàng với ta !
Cổ áp lực không gian kia cũng đè lên người của Thiên, hắn đang ở phía trên Tiểu Thiên thì bị cổ áp lực kia đè mạnh xuống và khiến cho hắn đứng ngang hàng với cậu.
Đôi mắt hắn phát ra một luồn sát khí và từ cơ thể hắn tỏa ra một loại khí thế Chí Tôn khiến cho pháp tắc của Tiểu Thiên áp đặc lên người hắn hoàn toàn biến mất.
Rồi thân thể hắn bay lên không trung, không phải Tiểu Thiên không đủ khả năng trói buột hắn mà là thế giới này không đủ để mạnh để trói buột hắn lại.
Giống như một lực sĩ dù rất mạnh nhưng lại dùng một sợi chỉ để trói một lực sĩ khác thì hoàn toàn là không thể.
Đến khi Thiên bay lên một đoạn chừng ngàn dặm thì ngừng lại, cơ thể hắn trực tiếp to lớn lên vạn trượng.
Trong tay hắn cầm một thanh đại kiếm, nó không còn là Vô Cực Kiếm nữa mà là một thanh kiếm phát ra kim quang chói mắt.
Thiên hắn lúc này đã không còn biểu lộ gì trên mặt, không giận, không vui, không buồn ...!một mặt tĩnh lặng như tờ.
Nhưng cái khí thế Chí Cao Vô Thượng, Duy Ngã Độc Tôn kia lại càng là mạnh bạo hơn bao giờ hết, hắn từ từ nâng thanh kim quang kiếm kia lên không trung.
Phía sau hắn cũng một loạt chín kẻ không còn là hư ảnh nữa mà thật sự là hắn nhưng kích thước lại to lớn hơn bản thể rất rất nhiều.
Cả chín tên Thiên này cũng cùng lúc nâng kiếm lên cao, Thiên sau to hơn Thiên trước ức vạn lần, cả chín Thiên cùng với một Thiên chân thân cùng lúc xuất ra một kiếm toàn lực chém về phía Tiểu Thiên.
Cả chín Thiên kia mặc dù to lớn vô lượng nhưng khi dung nhập vào Thiên chân thân thì chỉ là cái nháy mắt.
-Tiếp lấy Thiên Kiếp thật sự của ngươi đi Tiểu Thiên !
-Cửu Thiên Nhất Kích – Thiên Kiếp Trảm !
Tiểu Thiên nhìn một kiếm kia đang chém đến thì hít sâu một hơi rồi bước một bước về trước thủ thế và đấm mạnh về phía trước
-Cửu Long Nhất Kích – Phi Long Thăng Thiên !
Theo đấm của cậu xuất ra một quyền to lớn vạn trượng liền phóng ra, theo sau đó là chín con kim long to lớn ngàn trượng chân đạp Nhật Nguyệt, đôi mắt thì đen ngầu tựa như hố đen nuốt chửng vạn vật.
Cả chín con uống lượn quanh quyền kia và xông đến một kiếm kia chém xuống.
Cả hai chiêu thức trong khoảng khắc va chạm vào nhau nhưng lại không hề gây ra bất cứ động tĩnh nào, không chút chấn động, không chút rung chuyển, tất cả đều là không.
Nhưng hai đòn này chính là tinh hoa của chiêu thức va chạm vào nhau.
Một kiếm chém qua Pháp Tắc, chém qua Không Thời Gian, chém qua Tiểu Đạo hay Đại Đạo, chém qua Vạn Vật ...
Một quyền này đấm tan Pháp Tắc, đấm tan Tiểu Đạo hay Đại Đạo, đấm tan Không Thời Gian, đấm tan Vạn Vật ...
Cường giả với nhau không đánh đấm lâu dài, không giao chiến nhiều chiêu, cường giả chân chính một chiêu là đủ phân định kết quả, một chiêu là đủ để có kẻ sống người chết.
Hai chiêu này va chạm với nhau chừng mười nhịp thở thì Thiên nhẹ mĩm cười
-Thập Thiên !
-Hiện !
Phía sau hắn xuất hiện thêm một tên Thiên khác, tên Thiên này to lớn hơn Thiên thứ chín ức vạn lần, sau đó hắn cũng liền xuất ra một kiếm chém xuống và dung nhập vào Thiên chân thân.
Tiểu Thiên cũng mĩm cười
-Thập Long !
-Xuất !
Ngay tại tay của cậu phóng ra một con Hắc Long to lớn hàng vạn trượng, đôi mắt đỏ ngầu ẩn chứa vô tận sát khí.
Khi nhìn sâu trong đôi mắt đó có thể thấy vô cùng vô tận linh hồn đang gào thét bên trong đó
-Minh Giới Thập Long !
-Bên trong chứa vô số linh hồn thuộc hạ của ngươi đấy !
Con hắc long này phóng thẳng về phía quyền kia và há miệng ra rồi nuốt lấy một quyền kia tạo thành một Hắc Long Quyền to lớn vạn trượng.
-Ngươi không thể làm một trò tận hai lần đâu !
Vẻ mặt của Thiên trở nên khó coi, hắn hít sâu một hơi và nhấn mạnh thanh kiếm xuống khiến cho quyền kia của Tiểu Thiên dường như có dấu hiệu bị đánh lui lại.
Tiểu Thiên không chút nao núng mà đạp mạnh về trước, thế trận lại chở nên cân bằng nhưng đó chỉ mới là khởi đầu.
Cậu bước thêm bước thứ hai, quyền của cậu lại nâng cao hơn đẩy lùi lại thanh kiếm kia.
-Đệ Tam Bộ : Vô Thiên !
Thanh âm lạnh lẻo của cậu phát ra dường như khiến cho cả không gian xung quanh đóng băng lại vậy.
Sau đó cậu bước ra bước thứ ba
Từ phía trên đầu Thiên một bàn chân khổng lồ chừng vạn dặm xuất hiện và đạp xuống Thiên, vẻ mặt của Thiên vẫn không hề sợ hãi mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh đến đáng sợ
-Thập Nhất Thiên !
-Thập Nhị Thiên !
-...
-Tam Thập Tam Thiên !
Theo lời nói của hắn mà từng tên Thiên xuất hiện, khi những tên Thiên này xuất hiện thì Đệ Tam Bộ của Tiểu Thiên liền bị những tên Thiên này phá hủy.
Ánh mắt của Tiểu Thiên chở nên ngưng trọng, sau đó những tên Thiên này nhìn thẳng vào Tiểu Thiên nhỏ bé kia.
Tất cả bọn hắn không hẹn mà cùng lúc nâng thanh kim quang kiếm của mình lên và chém mạnh về phía cậu.
Một cổ áp lực ngay lập tức đánh thẳng vào quyền của cậu khiến cho Tiểu Thiên bị đẩy ngược về phía sau.
Đến khi cậu bị đẩy lùi xa đến mức không rõ là đã cách vị trí đầu là bao xa thì cậu dồn hết sức còn lại của mình để cố ngừng lại rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó cậu thiêu đốt sinh mệnh của mình để bước ra bước thứ tư
-Đệ Tứ Bộ : Tiểu Thiên !
Bổng nhiên một hư ảnh Tiểu Thiên to lớn đang ngồi phía trên tinh không nhìn xuống trận chiến bên dưới, hắn ngồi đó chống cằm dường như đang quan sát trận chiến này.
Sau đó đôi mắt của hắn chợt nhướng lên nhìn hai người bọn họ, Tiểu Thiên sau khi nhìn thấy hư ảnh này thì nhẹ mĩm cười, còn Thiên khi hắn nhìn thấy hư ảnh này thì đôi mắt co rút lại và lộ ra vẻ kinh hãi vô hạn.
Thiên nâng kiếm lên và xoay mạnh người hướng về phía hư ảnh kia tung ra một kiếm, một đường kiếm khí hình cung bay thẳng về phía hư ảnh Tiểu Thiên kia.
Luồn kiếm khí kia chém qua để lại một vệt dài xé rách hư vô trên đường nó đi qua nhưng lại không thể chém chúng hư ảnh Tiểu Thiên kia.
Luồn kiếm khí đó cứ như vậy bay đi vô tận trong không gian, hư ảnh Tiểu Thiên kia dùng ngón tay của mình điểm về phía Thiên một cái làm cho tứ phía phóng ra vô số sợi xích đen tuyền lao đến và trói hắn lại.
Làm xong hư ảnh Tiểu Thiên kia dần dần tan biến
-Ngươi khoang đi đã !
Tiểu Thiên nhìn thấy hư ảnh kia đang dần tan biến thì kêu lớn, hư ảnh kia cũng không biến mất mà nhìn về phía Tiểu Thiên
-Ngươi định nói gì sao ?
Hư ảnh kia đáp lại, giọng nói của hắn thì vang vọng khắp không gian vô tận.
Tiểu Thiên nhìn hư ảnh kia với ánh mắt căm hận rồi lớn tiếng nói
-Tại sao ngươi không cứu họ ?
Hư ảnh kia bình thản trả lời
-Đó chính là vận mệnh của họ tại thế giới này !
Tiểu Thiên bay lên cao và mạnh mẽ bước ra một bước
-Đệ Nhất Bộ : Tề Thiên !
Nhưng khi cậu tung ra Đệ Nhất Bộ thì hư ảnh kia vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra cả, hắn nói
-Ta đã vượt khỏi quy luật, pháp tắc vận hành của thế giới này rồi !
-Cậu không thể dùng nó lên ta được đâu !
Tiểu Thiên tức giận nghiến chặc răng nói
-Ngươi là ai ?
-Ta là ai ?
Hư ảnh Tiểu Thiên kia không trả lời câu hỏi mà chỉ vung nhẹ tay, một luồn ánh sáng chói lóa chiếu rọi khắp muôn nơi.
Không chổ nào có thể thoát khỏi luồn ánh sáng này cả, toàn bộ đều bị bao chùm lấy, luồn ánh sáng này mạnh đến mức ngay cả Tiểu Thiên cũng không thể mở mắt ra nhìn nổi.
Đến khi cậu mở mắt ra thì bản thân đang ngồi trên một tảng đá, toàn thân thì cây cỏ và các loại dây leo đã quấn lấy người cậu.
Trông giống như một bụi cây hóa thành nhân hình vậy, trông vô cùng kì dị, cậu đứng dậy và phủi toàn bộ cây cỏ khỏi người mình.
-Không biết mình đã ngồi tu luyện tại đây bao lâu rồi !
-Nhìn đám cây này ít nhất cũng vài năm, phải nhanh chóng đi đến Phượng Hoàng Đại Lục mới được !
Nói rồi cậu phóng nhanh bay thẳng về phía trước, cậu không hề biết được những chuyện đã xảy ra và phía trên đang có một hư ảnh mờ ảo nhìn theo cậu và dần biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...