Chim Sẻ Còn Biết Dựng Tổ Ấm


Bước chuyển mình của mùa hạ, ngày 14 tháng 3 năm 2022.

Tại trường Đại học quốc gia chế tác và sáng tạo Thịnh Phát, khuôn viên năm ba.
"Châu Dương Uất! Đi thật đấy à?!"
Tiêu Nhất đứng trước vách tường ngăn cách thế giới bên ngoài với con đường học vấn, ngửa cổ lên nhìn kẻ đang trèo tường muốn trốn ra ngoài kia, khó chịu xen lẫn phiền muộn hỏi.

Ngược lại với vẻ quan tâm của người bên dưới, Châu Dương Uất tay vịnh tường, tay cầm một hộp sữa cam cỡ nhỏ, vừa ngậm ống hút vừa bâng quơ đáp.
"Ờ.

Dù sao cũng thì thi xong rồi, tôi còn ở đây làm chi?"
Hắn hết ngó ngang ngó dọc, nhìn trời ngắm đất một hồi mới hướng mắt đến Tiêu Nhất với mái tóc đen óng, đuôi tóc mái nhuộm màu hạt dẻ, cặp mắt xanh xanh đỏ đỏ, vừa tương phản vừa làm nổi bật cho nhau đang đứng đó.

Hắn hút từng ngụm sữa, nuốt xuống cái ực rồi lại không mấy quan tâm, nhìn cành cây đưa đẩy theo cơn gió nóng tháng ba mà lòng đầy sự suy ngẫm.

Tiêu Nhất chau mày, mắng.
"Hở thi thì đến, không thi thì đi, bộ đây là cái chợ hay gì? Rốt cuộc ngoài kia có gì cuốn hút mà khiến cậu không màn đến chuyện học hành như vậy chứ?!"
Tiêu Nhất nắm chặt tay thành quả đấm, thâm tâm còn gào thét bảo gã nhảy đến túm cổ Châu Dương Uất lôi về, nhưng cuối cùng, bản chất của gã không cho phép gã làm chuyện trái với kỷ luật, đành kìm chế lại mà hỏi, mà khuyên.

Lúc này, Châu Dương Uất dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chú bướm vừa lướt qua mặt, lại nhìn Tiêu Nhất, môi hé mở, giọng điệu rất hiển nhiên như chuyện đã thông báo cho bàn dân thiên hạ, dửng dưng đến lạ kỳ.
"Có cái hút hồn thật đấy chứ.

Đó là người yêu tôi cơ mà."
Châu Dương Uất cười híp mắt, hút cạn sữa trong hộp rồi quăng về phía Tiêu Nhất.

Theo phản xạ, Tiêu Nhất đưa tay đón lấy hộp sữa, cầm trong tay mà không biết nói gì, chỉ là sau đó còn bị hắn chọc tức.
"Nhớ bỏ thùng rác giùm tôi, cảm ơn!"
Châu Dương Uất khách sáo, chào tạm biệt đã đời mới từ trên cao nhảy xuống.

Trong dòng thời gian trôi chậm, khi bản thân hẳn còn lơ lửng trên không, hắn bất chợt bắt gặp một bóng người thân thuộc, quen thuộc đến nỗi cái tên, tính cách và sinh nhật của người đều đã được hắn khắc sâu vào tâm trí.

Châu Dương Uất tiếp đất an toàn, ngay lập tức, hắn hướng đến nơi nhìn thấy bóng dáng kia, cố tìm kiếm người ấy, nhưng lúc bấy giờ chỉ còn lại sự vắng lặng và im phăng phắc của không gian.

Châu Dương Uất nghĩ ngợi, nghi ngờ.
"Là Tịch Du sao? Anh ấy làm gì ở đây?"
Tịch Du đi trên con đường của đám học sinh năm ba, định thông qua nơi này đến năm nhất.


Vừa đi, cậu vừa nghiên cứu gì đó trong quyển sách trên tay, trông rất chăm chú, thậm chí còn quên cả nhìn đường.

Đang say mê, cậu bỗng dưng dừng lại, không phải vì ngước lên xem đường hay chợt nhận ra đi sai hướng mà vì cậu bị chặn lại bởi một tên khốn nạn.

Châu Dương Uất không biết từ lúc nào, quay trở lại vách tường nhảy ngược vào trong, may là lúc đó Tiêu Nhất đã rời đi, nếu không hắn có giỏi văn chương đến mấy cũng khó mà giải thích.

Hắn vừa tiếp đất đã ngó Đông ngó Tây, sau đó từ túi quần lấy ra thêm một hộp sữa nhỏ, cắm ống hút rồi uống, vừa uống sữa, hắn vừa chạy về hướng bản thân bắt gặp người kia, từ đầu chí cuối trông cứ như một đứa trẻ lạc mẹ, rối rít tìm kiếm.

Sau một hồi đuổi tìm, hắn đã trông thấy bóng lưng quen thuộc trước mắt, thắc mắc xen lẫn nghi ngờ, hắn tiến lên trên, bước thật nhanh chặn đường người kia.

Cuối cùng, hắn biết bản thân đã không nhầm lẫn, người này ngoài "người yêu" bé nhỏ của hắn thì còn có thể là ai? Vẻ mặt hắn cau có, thấy Tịch Du đã khựng lại ngước lên nhìn mình, không nhịn được cất tiếng hỏi.

Đồng thời, Tịch Du ngay khi phát hiện người chặn đường là một tên hết sức khốn nạn thì cũng khó chịu chẳng kém, cùng lúc lên giọng.
"Tịch Du!"
"Châu Dương Uất?!"
Lần nữa đồng thanh.
"Sao anh lại ở đây?"
"Sao cậu lại ở đây?"
Tịch Du nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm và không nói nữa, hệt như đang nhường người đối diện mở lời trước vậy.

Châu Dương Uất cầm hộp sữa, vẻ mặt xen vào chút bất đắc dĩ, đáp.
"Đây là trường em, em không ở đây học thì ở đâu?"
Châu Dương Uất thở dài, vốn dĩ chuyện này hắn không muốn nói đến làm gì, thậm chí quen nhau cũng đã năm năm trời, hắn còn chẳng dám hé môi nói cho Tịch Du biết.

Bởi vì hắn khẳng định rằng, cho dù có nói ra cũng không ai tin, cho dù có giải thích khàn cả cổ cũng chẳng ai để ý.

Vì thế, sao hắn phải nói ra làm chi để rồi mệt não, khổ lòng? Ai sẽ tin một tên tội phạm là hắn còn đi học, học đến Đại học năm ba sắp ra trường chứ? Châu Dương Uất ngó sang hướng khác, uống sữa định đánh trống lảng cho qua chuyện.
"Cậu học ở đây?"
Tịch Du ngạc nhiên hỏi.

Nhưng cái ngạc nhiên ấy không phải vì hắn có là tội phạm tri thức hay không mà là vì hắn đang học ở ngôi trường quốc gia khó có người vào được.

Ngược lại với suy nghĩ của cậu, Châu Dương Uất ngỡ cậu "hú hồn" như bao người, mệt mỏi lý giải thắc mắc của đối phương.

Nhưng do bất đồng ý nghĩ nên cả hai cứ như "Nói một đằng hiểu một nẻo" chẳng liên quan gì đến nhau.

"Ừ...em biết là anh không tin một người như em đi học nhưng mà em đã học suốt hai mươi hai năm rồi! Từ nhà trẻ đến Đại học, năm nay là em tốt nghiệp-"
Tịch Du nghe được thông tin không đáp ứng được yêu cầu, từ chối tiếp nhận.
"Không phải, ý tôi là...làm sao cậu vào được Đại học quốc gia?"
Tịch Du ngần ngại hỏi, tự thấy bản thân quá đỗi kỳ cục với câu nghi vấn vừa đặt ra.

Còn hắn, hắn bất chợt khựng lại, nhìn cậu chăm chú, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Sau cùng như ngộ ra được gì đó, phì cười, trong đầu còn đang nghĩ "Quả là người yêu nhà mình, không giống người khác chút nào."
"..."
Tịch Du thấy hắn khúc khích, còn tưởng hắn buồn cười vì câu hỏi của mình, không khỏi lúng túng.

Đợi đến khi hắn mắt nhắm mắt mở trả lời, cậu mới bình thường trở lại.
"A, anh đừng nghĩ em nhảy vào đánh hiệu trưởng rồi yêu cầu ổng cho em vào học nhá! Em không dám đâu, em tới được đây là nhờ điểm đầu vào khá tốt thôi."
Hắn hài hước nhìn cậu, mắt đã híp lại cong thành một vòng cung, nửa đùa nửa thật đáp.

Tịch Du không có mấy tức giận, chỉ gật gật đầu, con ngoan trò giỏi mà im lặng nghe người khác nói.

Lia chia một hồi, Châu Dương Uất như nhớ ra gì đó, nghiêm túc lại rồi hỏi cậu.
"Còn anh...ở đây làm gì?"
Tịch Du nín thinh không đáp, điều này làm hắn suy ra được kết luận.

Bởi vì cậu sẽ không thường đi đây đi đó, càng không thể là hiệu trưởng tốt tính, dễ dãi cho cậu vào khuôn viên trường, nếu vậy thì chỉ còn một khả năng là cậu có việc ở đây.

Châu Dương Uất làm thám tử một hồi, hắn ngước lên nhìn tứ phía, quan sát thật kỹ mọi ngóc ngách rồi mới cúi đầu nói với cậu.

"Không có đồng đội đi cùng, anh đang làm nhiệm vụ đơn chiếc sao?"
Nhưng sau đó hắn lại nhớ ra Tịch Du rõ ràng nằm bên tổ chiến đấu mà trong trường thì làm gì có xô xát hay tàn trữ chất cấ.m, làm hắn không tài nào kết luận được, muốn nghe câu trả lời của cậu để chắc chắn.

Ngược lại, Tịch Du chỉ ậm ừ, không muốn tiết lộ.

Rốt cuộc sau năm năm, cậu vẫn mãi giữ vững lập trường của mình, công tư phân minh mà tính.

Trong bầu không khí ngượng ngùng, cậu chợt phát hiện trên tay hắn cầm một hộp sữa cam, cố tình hỏi để đánh trống lảng.

"Cái đó...cậu uống sữa à?"
Châu Dương Uất hiển nhiên biết cậu đang muốn lảng tránh, nhưng cũng không vạch trần, xuôi theo chiều gió, trả lời cậu.
"À, em đang cai rượu."
Hắn không chút giấu giếm đáp.

Chuyện là dạo gần đây Châu Dương Uất phải tiếp xúc với mấy gã bợm rượu, hắn liên tục tiếp đãi chúng, ngày một ngày hai cứ cảm thấy thèm rượu mạnh, chỉ sợ bản thân đã bị nghiện theo nên hắn tự giác uống sữa thay rượu, khắc chế lại con sâu cồn đáng chết.

Tịch Du nghe vậy, cũng không ý kiến gì, nhưng trong giây lát, cậu bỗng nhiên nhớ về một khoảng thời gian trong suốt năm năm tiếp xúc với hắn, đó là những tuần lễ mà cậu ám ảnh không quên.

Còn nhớ khi ấy, cửa phòng bị cậu đạp bay, ánh đèn nhà hắt vào trong gian phòng tối, ở đấy, cậu thấy được một con người hoàn toàn khác của Châu Dương Uất.

Một Châu Dương Uất vừa nhếch nhác, vừa gầy gò, tăm tối và tiêu cực hơn bao giờ hết.

Hắn nằm vật vã trên giường, xung quanh toàn máu me, con dao cắt hoa quả bị hắn ném vào trong góc tủ, đầu tóc hắn rối bời, bết dính lại như đã lâu chưa gội, quần áo xộc xệch, nút áo cài loạn cả lên, bọng mắt sâu hoắm, trông rất đáng sợ.

Hắn nằm ngửa đầu về sau, khi nghe được âm thanh đạp cửa, hắn gắng gượng, từng chút nâng đôi mi nặng nề của mình lên, trong nháy mắt bắt được hình bóng mơ hồ của cậu, giọng nói thều thào khó khăn cất lên hai tiếng "Anh Du?".
Lúc đó, cậu cũng không ngờ được hắn vậy mà cai nghiện ma t.ú.y tại nhà.
Tịch Du chăm chú nhìn hắn, làm hắn vui vẻ đến cong cong môi, mở miệng toàn lời trêu chọc.
"Anh muốn uống sao?"
Vừa hỏi, hắn vừa chìa hộp sữa đang uống dở của mình ra, đưa trước mặt cậu.
"Không uống.

Tôi không thích uống sữa cho lắm."
Tịch Du hoàn hồn, cậu đẩy hộp sữa đứng nghiêm trước mặt ra xa, thẳng thừng từ chối.

Châu Dương Uất đột nhiên tổn thương, đôi mắt ngập nước rưng rưng nhìn cậu.

Tịch Du ôm quyển sách trong lòng, phiền muộn đều bị xua đi, cậu thở hắt ra làn hơi của những mỏi mệt, hơi nhón chân rồi sờ lên gò má hắn, miệng không nói lời nào nhưng lòng thì đầy ắp những ưu tư.
"?"
Châu Dương Uất ngơ ngác, hắn còn chưa hiểu gì thì cậu đã ngại ngùng cất tiếng trước.
"Một tuần qua...không nhắn tin cho tôi?"
Tịch Du không nhìn vào mắt hắn, chỉ bâng quơ hỏi, trông giống như không cần đáp án nhưng thật ra lại rất quan tâm câu trả lời.

Châu Dương Uất nắm cánh đang vươn lên sờ má mình, thận trọng kéo xuống, rồi như có như không quên lời lúc nãy của Tịch Du, lần nữa dí hộp sữa đến trước cậu.

Ống hút đã chạm vào môi, Tịch Du chau mày, cuối cùng vẫn "ba phần bất lực bảy phần cưng chiều" mà ngậm lấy ống hút, miễn cưỡng hút một ngụm sữa.

"Em quên không nói cho anh biết, một tuần qua em ở trường làm bài thi giữa kỳ nên không dùng điện thoại được.

Mà...anh là đang lo lắng cho em sao?"
Châu Dương Uất cười cười, cả gương mặt đều bừng nắng sớm, vui vẻ và tươi trẻ đến lạ.


"Lo lắng cái gì chứ? Sao tôi lại phải nghĩ về kẻ tồi?"
Tịch Du buông lời cay nghiệt, lần nữa làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Châu Dương Uất.

Hắn đùa giỡn một hồi, rốt cuộc vẫn quay về chuyện chính, hỏi.
"Anh ở đây một thời gian hay chỉ đến hôm nay?"
Việc này cậu có thể nói.
"Tôi định ba tháng mới về."
Tịch Du thật sự không nói điêu, cậu đã vạch ra kế hoạch, sắp xếp kỹ lưỡng rồi hạn chế thời gian xuống, hi vọng mau hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về tổ chiến đấu của mình.

Châu Dương Uất nghe vậy, không biết lòng đang nở hoa hay vui mừng như Tết đến, chỉ thấy hắn cong môi, lại hỏi.
"Ừm, vậy anh học ở đâu? Khoa nào?"
Trường Đại học quốc gia chế tác và sáng tạo Thịnh Phát gồm ba khối, khối năm nhất, năm hai và năm ba.

Tổng các khối có ba mươi phòng học, tổng trường có sáu giảng đường, năm phòng chế tác, bảy phòng thiết kế sáng tạo.

Chính bởi vì chế tác, thiết kế sáng tạo có hai lập trường khác nhau nên trường đã phân làm hai khoa riêng biệt, tránh cho bên này vẽ xong sang sai bảo bên kia, bên kia chế tác qua mắng bên này vẽ "ố dề" khó mà thực hiện được.

Một khoa chuyên lĩnh vực thiết kế sáng tạo, chỉ nói riêng ngành thiết kế trang sức.

Một khoa chuyên chế tác những món đồ tinh xảo cũng nói riêng về trang sức.

Tịch Du hướng mắt về nơi xa, tay kia ôm sách, tay nọ chỉ phía trước, vừa làm hành động vừa nói.

"Năm nhất khoa thiết kế."
Châu Dương Uất nhìn nơi cậu chỉ, đột nhiên cảm thấy buồn cười bởi câu trả lời của cậu.
"Năm nhất hả? Anh làm cái gì ở đó? Đã hai mươi lăm tuổi đầu rồi mà còn học chung với đám trẻ?"
Hắn ôm bụng cười khúc khích, lời lẽ đều toàn sự trêu chọc.

"Cái-! Chắc tôi muốn quá!! Đều là bất đắc dĩ thôi, biết chưa! Là bất đắc dĩ cả!!"
Tịch Du nổi đóa, rối rít giải thích một cách giấu giếm, trông cậu bấy giờ chẳng khác gì loài chim sẻ nhỏ bé ríu ra ríu rít trên cành.
*Lưu ý: Trong quá trình xem, đọc, kiểm tra lại của tác giả sẽ có một vài sửa chữa để truyện ngày một tiến bộ.

Độc giả có thể tham gia góp ý cùng chữa lỗi, yêu cầu thêm cách sửa để nội dung rõ ràng hơn.

Tác giả chấp nhận mỗi ý kiến đúng đắn để cải thiện truyện.

Chân thành cảm ơn!
Được đăng bởi: Can tràng tấc đoạn.
#Chim sẻ còn biết dựng tổ ấm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận