Tối hôm qua Mông Thái Nhất thật khác lạ, xảy ra chuyện như vậy nhưng lại không gọi điện đến giáo huấn tôi, điều này lại làm cho tôi lo lắng, ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi đến nửa đêm mới ngủ
Chờ cho đến lúc tôi vào lớp học, trong phòng học đã có không ít người. Mông Thái Nhất từ sớm đã ngồi vào chỗ, không hừ một tiềng, cũng không liếc mắt nhìn tôi. Kim Ánh Minh tựa hồ một chút cũng không bị ảnh hưởng, tiếp tục đọc sách
Bạn học nhìn tôi đi đến, châu đầu ghé tai thảo luận, thỉnh thoảng còn có vài bạn nữ liếc mắt nhìn tôi xem thường
“A…………” Tôi đôt nhiên cảm thấy chân mình vướng phải cái gì, cả người mất trọng tâm ngã sóng soài
“Ay nha…………thực xin lỗi a! Tôi không thấy cậu bước vào, ai bảo cậu không biết né a” Một bạn học nữ đem chân thu về “Lần này thật không tốt cho cậu rồi, không có người tiếp đón”
Lời của nàng vừa nói xong, bạn học xung quanh đều cười to
Tôi từ trên mặt đất ngồi dậy, dọn dẹp đống sách vở thật tốt rồi yên lặng trở về chỗ ngồi……….
Mông Thái Nhất dường như đã hoàn toàn quên sự tồn tại của tôi, cứ thế cùng nam sinh bên cạnh đùa giỡn, còn Kim Ánh Minh vẫn im lặng như trước. Tôi ngồi yên vị ở chỗ ngồi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than
“Nhanh xem đi!” Tiết thứ nhất vừa kết thúc, Việt Mỹ đột nhiên vọt tới cửa lớp ” Ma Thu Thu!! Bảng thông báo dưới lầu có dán hình chụp Kim Ánh Minh, trên hình có nói hắn làm ca sĩ cho Hotline!”
Thời điểm nàng nói chuyện, đám người xung quanh tôi,ồn ào nhao nhao lên, chỉ nghe được chữ “Kim Ánh Minh” cùng “Hotline”……….tâm của tôi đột ngột trầm xuống, dự cảm không hay cuồn cuộn nổi dậy. Tôi không biết mình từ trên ghế nhảy dựng lên như thế nào, rồi như thế nào lao ra khỏi phòng học, trong đầu tôi lúc này chỉ còn tồn tại hai chữ không ngừng lặp lại “Không được! Không được!Không được……….”
Nghiêng ngã, lảo đảo chạy như bay xuống lầu. Bảng thông báo tầng trệt đã bị một đám người vây chặt như nêm. Tất cả mọi người đều chỉ trỏ,nhỏ giọng nghị luận
Long dâng lên đến cổ họng, miệng không ngừng khẩn cầu “Không được………không được……..”
Tôi liều mạng chen vào bảng thông báo phía trước, vừa ngẩng đầu……………..
Trong đầu tôi “oanh” lên một tiếng, cảm giác như trời đất đều sụp đổ
Hình ảnh dán trên bản thông báo rõ ràng là ảnh chụp Kim Ánh Minh hát ở Hotline, hơn nữa lại chính là tấm ảnh chụp của tôi!!!!!!Bên cạnh còn có dòng chữ thật lớn viết rất rõ ” Bạch mã hoàng tử bán giọng hát ở quán bar?!!!!!!!!!!
“Đúng là Kim Ánh Minh rồi!!!” Không biết từ khi nào thì Mông Thái Nhất đã chạy đến phía sau tôi, hắn kinh ngạc kêu to lên
“Sẻ con!!! Đây không phải là tấm ảnh cô chụp sao?!!!”
Mông Thái Nhất vừa nói xong, mọi người liền ầm ĩ
“Là nó làm?!”
“Như thế nào lại là nó?! Thật vô đạo đức! Vậy mà Kim Ánh Minh ngày hôm qua còn cứu nó!”
“Nó còn có mặt mũi đứng ở chỗ này, chưa thấy qua người nào mặt dày như thế!”
Từng câu từng chữ khinh thường của mọi người truyền vào lỗ tai tôi
“Không………chuyện này không phải tôi làm……….không phải tôi làm!!” Tôi xoay người, đối với đám bạn học lo sợ hô to, nhưng mọi người lại lui về sau vài bước, vẻ mặt chán ghét đối với tôi chỉ trỏ
“Kim Ánh Minh đâu? Kim Ánh Minh ở đâu?” Tôi căn bản không để ý những người này nói gì, tôi hiện tại nhất định phải giải thích thật rõ với Kim Ánh Minh, tôi luôn giữ lời hứa với hắn, tôi không có nói cho người khác!!!!!!!!
……………..
…………..
tôi bối rối nhìn nhìn xung quanh………
Mông Thái Nhất………..Không………..
Tôi nhin thấy khuôn mặt vui sướng của Mông Thái Nhất khi thấy người gặp họa…………….
Là Mông Thái Nhất…………….Mông Thái Nhất…………..
Nghĩ đến đây, tôi sửng sốt, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy hình như trời đất đang quay cuồng. Mọi người đều chăm chăm chỉ trích tôi, châm chọc tôi…………
Tôi đã thất hứa với Kim Ánh Minh……………..Mông Thái Nhất đã thất hứa với tôi!!!!Vì sao lại như vậy?? Tôi thật không ngờ được…………..
Mông Thái Nhất…………….Mông Thái Nhất!!!!!
Tôi ngẩng đầu gắt gao trừng mắt nhìn Mông Thái Nhất. Lúc này, Mông Thái Nhất, cái người hay đối với tôi quát tháo, nói năng lỗ mãng, lại nhìn tôi đầy chấn động
“Là anh……………..là anh làm đúng hay không!!” lần đầu tiên, tôi tức giận đến phát run, tôi lớn tiếng hướng về phía Mông Thái Nhất hét
Mông Thái Nhất vừa nghe thấy, ánh mắt hắn càng trừng lớn
Là hắn……….nhất định là hắn…………ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai? Tôi một tay đẩy hắn ra, từ trong đám người xông ra ngoài
Nước mắt của tôi không ngừng trào ra bên ngoài, tràn khắp mặt, ngay cả áo cũng đều ướt đẫm. Nhưng tôi bất chấp tất cả, trong đầu không ngừng hiện ra hình Kim Ánh Minh ngỡ ngàng, mỉm cười, căng thẳng, trầm mặc……………
“Ma Thu Thu!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Mông Thái Nhất ở phía sau giống như nổi cơn điên kêu to
Nhưng mà , hiện tại, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ
Tôi muốn đi tìm Kim Ánh Minh! Tôi muốn nói chuyện với hắn, tôi muốn giải thích tất cả………………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...