Edit + Beta: Vịt
Yến Quy tỉ mỉ đọc từ trên xuống dưới, không biết tại sao cậu thật sự hoàn toàn không biết gì về phương diện này, cho dù những lý lịch này đặt trên người ai cũng quả thực được một tiếng "Cự Cự", nhưng đối với Yến Quy mà nói lý giải độ khó cũng không kém gì《Lý luận cơ học》một trong "Tứ đại danh bổ" của ngành bọn họ. Yến Quy nghiêm túc nhìn sang, phát hiện từng chữ Hán này tách riêng ra cậu đều biết, liền vào nhau cậu lại có chút không hiểu.
Cũng may ít nhất vẫn hiểu thầy Kha là một người có Baidu baike riêng của mình, mạnh mẽ tỏ vẻ tôn kính với Kha Khoa.
Kha Khoa lại hiểu cái này thành Yến Quy rất hứng thú với phối âm trên mạng, tự cho là thận trọng mỉm cười với Yến Quy một cái, rèn sắt khi còn nóng mời cậu:
"Cuối tuần có một hội hát, đúng lúc bộ kịch truyền thanh mới nhất của thầy có liên quan, đến lúc đó em có thể đến xem."
Đây nói toàn là cái gì......
Yến Quy oán thầm, nhưng vẫn theo thói quen mơ mơ màng màng đáp lại. Nhưng thầy Khoa một khi vui nói chuyện cũng không suy nghĩ lắm, hoàn toàn không suy tính đến hội hát thế này Yến Quy thật sự cũng chỉ có thể cũng chỉ có thể "xem".
Vô luận như thế nào, hai người gà vịt nói chuyện nửa ngày, chuyện hội hát rốt cục đến hồi kết, Kha Khoa chủ động nhường quyền sử dụng máy tính, ra hiệu Yến Quy tiếp tục học.
Hai người từ đó bình an vô sự thẳng đến kết thúc cơm tối, mẹ già Kha Khoa giống như đốc thúc Yến Quy uống hết thuốc, lại nghĩ đến tay phải của cậu đến lúc nên thay thuốc.
Chuyện này Yến Quy tự mình nhất định không làm được, Kha Khoa cực kỳ tự giác lục thuốc nước và vải xô ra, nhìn ngón tay bị thương của Yến Quy cau mày.
Yến Quy nhìn thấy đồ trên bàn trong bụng hiểu rõ, ngoan ngoãn lộ tay phải bị thương ra, không nhúc nhích tùy ý Kha Khoa từ từ mở vải xô ra.
Đến lúc bôi thuốc nước, người đối diện dường như để tiện dùng lực, một tay vê tăm bông chấm thuốc nước, một tay khác trực tiếp cầm lấy ngón tay cậu vươn ra.
Yến Quy theo bản năng co rụt lại, lộ tai lại gây thất vọng đỏ lên.
Kha Khoa lại cho rằng cậu sợ đau, vừa nhẹ giọng trấn an bôi thuốc, vừa nhẹ nhàng thổi vết thương, hoàn toàn không phát hiện tư thế của mình ái muội cỡ nào.
Giữa lúc anh hết sức chăm chú cúi đầu bôi thuốc, ánh mắt Yến Quy cũng không chút kiêng kỵ rơi vào trên người anh, sau đó ở nơi Kha Khoa không nhìn thấy, Yến Quy giơ tay trái lên xoa xoa lỗ tai nóng bỏng của mình, lén lút thở dài.
Hôm sau mặc dù là kỳ nghỉ Quốc khánh dài, nhưng chức vụ của thầy Kha là nghỉ luân phiên, Yến Quy sáng sớm đã đi cùng anh đến chỗ công tác sinh viên của viện lý học, đây là ngày đầu tiên làm thêm của bạn học Yến Quy.
Mà nhiệm vụ đầu tiên thầy Khoa phân phó cho Yến Quy là sắp xếp lại hồ sơ sinh viên.
Năm 2 lên năm 3, không chỉ có học sinh từ khu mới đến khu cũ, một vài hồ sơ cũng đi theo bọn họ, lẽ ra việc sắp xếp hồ sơ sinh viên không thuộc công tác sinh viên bọn họ quản, nhưng trung tâm quản lý hồ sơ cũng là thời kì giáp hạt, nhân thủ không đủ, dứt khoát bỏ vài tài liệu râu ria vào các học viện, để bọn họ tự sắp xếp.
Trong phòng hồ sơ nhỏ hẹp mờ mờ bên cạnh phòng công tác sinh viên của viện lý học, thầy Kha đang tỉ mỉ giảng giải cho Yến Quy tài liệu sắp xếp thế nào, Yến Quy hết sức chăm chú nhìn, trong đôi mắt lấp lánh, tràn đầy nóng lòng muốn thử.
Sau một phen giảng giải, Yến Quy lại tự thử mấy bản, cảm giác có thể đảm nhiệm, Kha Khoa mới yên tâm quay lại phòng làm việc sát vách, tiếp tục công việc của anh.
Sáng hôm nay một giáo viên trực ban khác của phòng làm việc xin nghỉ, Kha Khoa không thể không liên tục canh cố vấn. Cũng may mấy tài liệu kia toàn là túi hồ sơ mỏng, một mình Yến Quy cũng làm hết được.
Gần tới buổi trưa, Kha Khoa liếc nhìn thời gian trên điện thoại, quyết định trước tiên gọi Yến Quy cùng đi ăn cơm.
Yến Quy một mình sắp xếp nửa buổi sáng, xếp chỉnh tề mấy chồng dưới kệ trước mặt, dần dần, trong tay không còn lại mấy bản, quyết định để nó trên tầng cao nhất.
Dùng mắt nhìn của Yến Quy, theo lý tầng trên cùng cậu ước lượng chân hoàn toàn với tới, nhưng không nghĩ đến vết thương không biết ở chỗ nào trên cánh tay trái vẫn chưa khỏi, ảnh hưởng đến mở rộng vận động của cậu, một góc túi hồ sơ vừa đụng vào cạnh giá, trên cánh tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, mặc dù không quá mạnh, lại khiến Yến Quy không phòng bị buông lỏng tay.
Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, Yến Quy được vây trong một vùng ấm áp mà chắc chắn.
Cậu cảm giác đầu mình bị người sờ mấy cái, ngẩng đầu liền thấy thầy Kha đang hỏi cậu: "Không sao chứ?"
Túi hồ sơ rơi xuống mặc dù không nặng, nhưng góc cạnh rõ ràng, Yến Quy nhìn cánh tay Kha Khoa bị cọ rách, suýt nữa không nhịn được đỏ vành mắt. Cậu muốn hỏi thầy có sao không, cuối cùng vẫn mím môi lắc lắc đầu.
Kha Khoa hoàn toàn không để ý mấy tập hồ sơ rơi lả tả trên mặt đất nhặt lên sắp xếp, quay đầu nhìn tên nhóc rõ ràng có chút thất lạc, lại trấn an sờ sờ tóc cậu, nói: "Đi ăn cơm trước đi, còn lại buổi chiều từ từ làm tiếp, cái này không vội, bọn nó cũng không có chân để chạy."
Đại học N trước giờ dùng nhà ăn với nhiều món ngon mà nổi tiếng, đã nhiều năm như vậy vẫn ở trên mạng lưu truyền "Đại học nhà người ta", mà nhà ăn của nhân viên là nhân tài kiệt xuất trong đó, càng nổi tiếng bên ngoài, nếu không phải khoảng thời gian này chỉ mở cho nhân viên nhà trường, muốn đến ăn một bữa thật sự không dễ dàng.
Kha Khoa lần này dẫn Yến Quy đến nhà ăn nhân viên ngon nhất kia, tuy Yến Quy trước đây vẫn tự cho là người không có ham muốn ăn uống gì, sau mấy lần ăn đồ ăn thầy kha chọn, cảm giác khẩu vị của mình cũng hơi kén.
Cơm trưa hôm nay của hai người là rau cải ngồng xào, thịt gà xào mầm đậu Hà Lan thêm canh bí đao thịt viên, món chính là bánh rán hành thơm nức xốp giòn vừa ra lò.
Giữa lúc ăn cơm tạm thời im lặng, hai người đều chăm chú vùi đầu ăn. Sau khi ăn xong hai người đều có chút ăn quá no, bèn quyết định đi bộ thong thả về phòng làm việc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lúc trở về giáo viên xin nghỉ buổi sáng cũng đã đến làm, nhìn thấy Kha Khoa chào hỏi, sau đó có chút nghi ngờ nhìn về phía Yến Quy đằng sau anh.
Kha Khoa hiểu chỉ vào Yến Quy giới thiệu với hắn: "Yến Quy, sinh viên làm thêm mới đến, là hậu bối của tôi."
Giáo viên kia thấy Yến Quy mặt mỏng trêu ghẹo nói: "Hậu bối của cậu? Học đệ trường trung học phụ thuộc của đại học N? Thuê lao động trẻ em là trái pháp luật đó thầy Kha."
"Nhìn trẻ con hả? Lớp 15, trưởng thành lâu rồi." Kha Khoa vừa cười đáp lời vừa chú ý vị trí của Yến Quy, nghiêng người không để lại dấu vết, ở góc chết thị giác của Yến Quy nói thầm với đồng nghiệp dặn dò: "Tai em ấy hơi không nghe được, cũng không thể nói chuyện, cậu có việc gì thì cố gắng nhìn thẳng em ấy nói, em ấy có thể nhìn thấy liền sẽ trao đổi với cậu."
Đồng nghiệp nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Buổi chiều Yến Quy không sắp xếp hồ sơ nữa, kỳ nghỉ Quốc khánh kết hợp với Trung thu, rất nhiều sinh viên không có chỗ đi đều xin phòng học để tổ chức các loại hoạt động, Yến Quy bận rộn sắp xếp những đơn xin này, sau đó bố trí phòng học.
Công việc cả ngày rất nhanh đã trôi qua, Yến Quy còn nhận được khen ngợi của một giáo viên khác, lòng tự tin nhận được ủng hộ to lớn, trên đường đến nhà ăn vui vẻ muốn nhảy lên. Lúc đến nhà ăn gọi thức ăn, có thể là liên quan đến tâm tình tốt, Yến Quy lúc Kha Khoa hỏi cậu phá lệ gọi một món.
Nhưng Kha Khoa thấy tên món ăn trên điện thoại mà người đối diện đưa tới, cau mày. Yến Quy nhạy cảm nhận thấy được biến hóa nét mặt của Kha Khoa, vội vàng dùng điện thoại sửa lại mấy chữ: "Thật ra em ok hết, hay là thầy quyết định đi."
Vẫn nhạy cảm như vậy, Kha Khoa bật cười. Anh viết xuống đơn order 2 chữ "Thịt hầm", nói: "Chỉ một lần này, phần thưởng cho em hôm nay cố gắng làm việc, nhưng trước khi vết thương tay khỏi không thể ăn nữa."
Yến Quy cảm kích gật đầu, Kha Khoa lại cân nhắc thêm 2 món, lại là một bữa thịnh soạn đầy đủ.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Đảo mắt đến tối mồng 3 tháng 10, thật ra hoạt động online lần này nói là Hội hát Trung thu, nhưng ngày chính Trung thu ai cũng nên cả nhà đoàn viên, treo trên internet cũng không hay lắm, cho nên hội hát cuối cùng đặt vào 8h tối một ngày trước lễ Trung thu.
Hôm nay hai người ăn cơm tối rất sớm, Yến Quy xách ghế nhỏ bắt đầu đi theo "Nhất Nặc Cự Cự" xem hội hát.
Vừa qua 7h30 phút tối một chút, Kha Khoa đăng nhập vào kênh YY đại hào của mình, hoạt động còn chưa chính thức bắt đầu, prestage là MC khuấy động không khí. Kha Khoa vừa vào kênh, gõ chữ trò chuyện, trên màn hình trong nháy mắt nổ tung, các em gái giành xoát cầu vồng để thổ lộ, số người trong kênh trong nháy mắt tăng vọt mấy nghìn.
Kha Khoa lại không có động tĩnh nữa, vừa nghe MC khuấy động, vừa giải thích với Yến Quy.
Đột nhiên trong tai nghe truyền đến một tiếng kinh hô của MC, màn hình lại lần nữa sôi trào, Kha Khoa định thần vừa nhìn, CV Vụ Tỏa Liên Giang vào kênh.
Vụ Tỏa Liên Giang vào liền mở nhạc nền, trước tiên chào hỏi với MC và các em gái trên màn hình, sau đó dừng một chút, nói: "Nhất Nặc? Có đó không?"
Màn hình cũng theo đó ồn ào, đồng loạt gõ chữ: "Nhất Nặc có đó không?"
Kha Khoa bất đắc dĩ cười cười, cũng rốt cục mở nhạc nền trò chuyện với Vụ Tỏa Liên Giang.
Vừa đến 8h, hội hát đúng giờ bắt đầu, lên trước chính là mấy tên hài của tổ kịch, hát mấy bài quấy động làm nóng không khí. Yến Quy mặc dù không nghe được, nhưng nhìn sub kiểu hoa văn bên trên và tán gẫu trêu ghẹo trên màn hình, cũng cảm thấy rất thú vị.
Đến 9h, thời gian hội hát hơn nửa, Kha Khoa mở beat, bắt đầu hát bài《Minh nguyệt thiên nhai》lúc trước đã chọn. Anh thật sự đã lâu không hát ở hội hát rồi, dứt khoát dùng hết nghiêm túc tập trung vào, Yến Quy hoàn toàn không phát giác ở bên cạnh, đã đặt tầm mắt trên người anh rất lâu.
Yến Quy thật ra hoàn toàn không biết Kha Khoa đang hát gì, đối với cậu mà nói, bài hát khó hiểu hơn hội thoại hằng ngày, nhưng cậu chỉ nhìn vẻ mặt của thầy Khoa, liền biết đây nhất định là một bài hát cực kỳ phóng khoáng thoải mái.
Từ lúc Kha Khoa lên beat, trên màn hình một mực bị thổ lộ hoa hòe của các em gái xoát comment, đến sau đó anh bắt đầu hát, mấy thổ lộ kia liền biến thành chữ ngay ngắn.
"Thiên kim nhất nặc, công tử vô song."
Yến Quy nhìn mấy thổ lộ lăn đầy màn hình, lần đầu tiên trong đời bởi vì mình không nghe được mà cảm thấy cực kỳ ủ rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...